Chương 66: Khoảnh khắc trước bão
Long bất bại
05/07/2022
Nhìn thấy Trịnh Sở đã tỉnh lại, Tạ Thừa tươi cười nói: "Cậu Trịnh, đến lúc đó phiền cậu nói với bố cậu một tiếng".
Ông ta cứ đinh ninh Trịnh Sở là con riêng của một trưởng lão nào đó ở Vạn Thảo Cốc cho nên mới nói như vậy.
Trịnh Sở nghe Tạ Thừa nói thì chỉ cười bảo: "Không thành vấn đề".
Linh đan diệu dược ở Vạn Thảo Cốc đối với võ giả bình thường mà nói thì chính là bảo bối, nhưng đối với Trịnh Sở mà nói thì chẳng có tác dụng gì.
Anh tới đây là để thu thập dược thảo quý hiếm bên trong Vạn Thảo Cốc sau đó tự mình luyện chế thành đan dược để đột phá cảnh giới.
Lần này Thạch Khoan không trực tiếp nói chuyện với Trịnh Sở như lần trước.
Hắn ta nhìn Lam Hinh bằng ánh mắt gian ác, ý bảo Lam Hinh nói chuyện với Trịnh Sở.
Lam Hinh do dự một chút nhưng ánh mắt dữ tợn của Thạch Khoan vẫn nhìn sang.
Cô ấy thầm thở dài trong lòng, bước đến bên cạnh Trịnh Sở, nhẹ giọng nói: "Anh có thể giúp tôi xin một viên đan dược được không?"
"Mẹ chồng tôi hiện đang ốm nặng, cần gấp đan dược của Vạn Thảo Cốc".
Trịnh Sở nghe Lam Hinh nói vậy thì đồng ý: "Được".
Đan dược ở đây đối với Trịnh Sở mà nói chẳng qua cũng chỉ là rác rưởi, cho đi vài viên cũng chẳng thành vấn đề.
Huống chi đan dược ở đây cũng không phải là của Trịnh Sở mà là của Vạn Thảo Cốc.
Thấy Trịnh Sở đồng ý cho Lam Hinh đan dược một cách dễ dàng như vậy, Thạch Khoan ngay lập tức nổi lên lòng tham.
Chỉ cần một viên đan dược ở Vạn Thảo Cốc cũng hơn một ngàn viên đan dược ở bên ngoài.
Nếu như đã dễ dàng như vậy thì xin thêm một viên sẽ còn tốt hơn nữa.
Thạch Khoan lại hung dữ nhìn Lam Hinh, ra hiệu cho cô ấy tiếp tục hỏi xin Trịnh Sở đan dược.
Nếu như xin được thêm thì sau này khi hắn ta xảy ra chuyện gì cũng sẽ có đan dược cứu mạng.
Lam Hinh cảm thấy rất bất lực, thầm than thở trong lòng, sao số cô ấy lại khổ đến mức phải lấy một người đàn ông như Thạch Khoan chứ!
Cô ấy xấu hổ cười, nhìn Trịnh Sở hỏi: "Anh có thể xin cho tôi thêm một viên nữa không?"
"Không được", Trịnh Sở dứt khoát từ chối yêu cầu của Lam Hinh.
Vừa nãy anh đã nhìn thấy tất cả ánh mắt và động tác của Thạch Khoan, làm sao anh có thể không biết Thạch Khoan đang nghĩ gì.
Lam Hinh thấy Trịnh Sở từ chối thì định quay lại bên cạnh Thạch Khoan, nhưng ánh mắt của Thạch Khoan vẫn hung dữ nhìn về phía cô ấy, ra hiệu cho cô ấy tiếp tục hỏi xin Trịnh Sở.
Lam Hinh là người có tự trọng, chính cô cũng không chịu nổi hành vi của Thạch Khoan cho nên trong lòng cảm thấy rất rối rắm, không biết có nên tiếp tục cầu xin hay không.
Ngay sau đó đã có một tiếng quát lớn truyền đến xa hàng trăm dặm từ Vạn Thảo Cốc.
“Trưởng lão dược đường, trưởng lão hình đường và trưởng lão võ đường”, một giọng nam thô lỗ vang lên khắp Vạn Thảo Cốc.
Tất cả những người trong Vạn Thảo Cốc nghe thấy tiếng hô này thì ngay lập tức sửa sang lại quần áo bước về phía cổng Vạn Thảo Cốc.
Dưới chân núi Vạn Thảo Cốc.
Hai người bảo vệ núi từng bị Trịnh Sở đánh gãy xương lúc này đang lộ ra sắc mặt hết sức dữ tợn, âm thầm thề trong lòng đợi lát nữa chắc chắn sẽ dạy cho Trịnh Sở một bài học.
Trưởng lão võ đường là võ đạo tông sư cảnh giới hóa huyền, thực lực sâu không lường được, đám người bảo vệ núi chưa từng gặp qua người nào mà trưởng lão võ đường không thể giải quyết được.
Trước mặt hai người bảo vệ núi áo đen là ba người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi có mái tóc đen dài.
Mấy người đàn ông trung niên này có sắc mặt hồng hào, khí thế tràn đầy, họ chỉ đứng đó không nói gì mà cũng có thể bộc phát ra khí thế khiến cho những người bảo vệ núi cảm thấy bị trấn áp.
Đi sau ba người đàn ông trung niên là hai mươi võ giả mặc áo đen.
Những người này đều là võ giả minh kình.
Có được số lượng cường giả nhiều như vậy, thực lực của Vạn Thảo Cốc cũng thuộc hàng bậc nhất toàn tỉnh Thiên Xuyên, không có ai dám khiêu khích.
Người đàn ông trung niên bên mắt phải có một vết sẹo nhìn thấy hai người bảo vệ núi bị thương thì liền cảm thấy có chuyện không ổn đã xảy ra.
Lý Hoành Nghị khẽ cau mày nói: "Đã có chuyện gì xảy ra?"
Người bảo vệ núi lộ ra nét mặt đau khổ, nói với giọng nghẹn ngào "Trưởng lão, trong lúc ông không có ở đây thì đã có kẻ xông vào núi, nói rằng nơi đây chẳng có ai tử tế, chẳng xem ai ra gì".
Lý Hoành Nghị nghe người bảo vệ núi nói vậy thì hai mắt đỏ ngầu, cơn tức giận cuộn trào như núi lửa, liền hỏi: "Kẻ xông vào núi bây giờ ở đâu? Có để lại tên tuổi địa chỉ không?"
Người bảo vệ núi giả bộ sợ hãi, run giọng nói: "Những kẻ đó chưa đi, hơn nữa còn dám cậy mạnh chiếm biệt thự mà chúng ta dùng để tiếp đón khách quý, bây giờ còn đang ở trên núi hưởng thụ".
Gã nói xong còn dừng lại nói: "Bọn chúng còn nói đợi các trưởng lão trở về ngoan ngoãn đưa đan dược cho bọn chúng".
Lý Hoành Nghị nghe người bảo vệ núi nói hươu nói vượn thì liền hùng hùng hổ hổ mắng: "Con mợ nó, không ngờ lại có kẻ dám đến Vạn Thảo Cốc làm càn. Nếu hôm nay không trừng trị nghiêm khắc bọn chúng thì sau này còn ai xem Vạn Thảo Cốc ra gì nữa!"
Hai người đàn ông trung niên còn lại nghe Lý Hoành Nghị nói vậy thì cũng nói theo: "Dám làm càn ở Vạn Thảo Cốc, đáng bị nghiêm trị!"
Thấy ba vị trưởng lão nổi giận đùng đùng, hai người bảo vệ núi đều cảm thấy đắc ý.
Hai người cũng đã tưởng tượng ra được cảnh Trịnh Sở sẽ thê thảm như thế nào.
Ngay sau đó, Lý Hoành Nghị đã dẫn người của Vạn Thảo Cốc đến khu biệt thự mà Vạn Thảo Cốc dùng để tiếp khách quý ở lại.
Trên đường đám người Lý Hoành Nghị đi tới khu biệt thự, những đệ tử nội môn cùng ngoại môn ở Vạn Thảo Cốc đều ngồi rạp xuống đất cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn ba vị trưởng lão.
Trong suy nghĩ của bọn họ thì ba vị trưởng lão này gần như là thần thánh, có thể nhìn thấy bọn họ chính là phúc phần đã tu từ mấy kiếp.
Trong khu biệt thự.
Thạch Khoan lộ vẻ phấn khích khi nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cách đó không xa.
Chỉ cần đợi bố của Trịnh Sở quay lại thì hắn ta có thể lấy được đan dược trị bệnh cho mẹ mình.
Khi đó địa vị của Thạch Khoan trong nhà họ Thạch sẽ được nâng cao, và sau khi bố hắn ta qua đời thì người thừa kế rất có thể sẽ là hắn ta.
Lam Hinh khẽ cau mày, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói với cô ấy rằng sau đó sẽ có chuyện tàn khốc xảy ra.
Tạ Tiểu Mẫn nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, cho dù khoảng cách vẫn còn khá xa nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ.
Trong lòng cô ta đột nhiên dâng lên nỗi lo lắng, lo lắng rằng sắp có chuyện lớn xảy ra.
Tạ Thừa nở nụ cười nói: "Cuối cùng thì tôi cũng có thể trở về báo cáo kết quả rồi".
Ông ta cứ đinh ninh Trịnh Sở là con riêng của một trưởng lão nào đó ở Vạn Thảo Cốc cho nên mới nói như vậy.
Trịnh Sở nghe Tạ Thừa nói thì chỉ cười bảo: "Không thành vấn đề".
Linh đan diệu dược ở Vạn Thảo Cốc đối với võ giả bình thường mà nói thì chính là bảo bối, nhưng đối với Trịnh Sở mà nói thì chẳng có tác dụng gì.
Anh tới đây là để thu thập dược thảo quý hiếm bên trong Vạn Thảo Cốc sau đó tự mình luyện chế thành đan dược để đột phá cảnh giới.
Lần này Thạch Khoan không trực tiếp nói chuyện với Trịnh Sở như lần trước.
Hắn ta nhìn Lam Hinh bằng ánh mắt gian ác, ý bảo Lam Hinh nói chuyện với Trịnh Sở.
Lam Hinh do dự một chút nhưng ánh mắt dữ tợn của Thạch Khoan vẫn nhìn sang.
Cô ấy thầm thở dài trong lòng, bước đến bên cạnh Trịnh Sở, nhẹ giọng nói: "Anh có thể giúp tôi xin một viên đan dược được không?"
"Mẹ chồng tôi hiện đang ốm nặng, cần gấp đan dược của Vạn Thảo Cốc".
Trịnh Sở nghe Lam Hinh nói vậy thì đồng ý: "Được".
Đan dược ở đây đối với Trịnh Sở mà nói chẳng qua cũng chỉ là rác rưởi, cho đi vài viên cũng chẳng thành vấn đề.
Huống chi đan dược ở đây cũng không phải là của Trịnh Sở mà là của Vạn Thảo Cốc.
Thấy Trịnh Sở đồng ý cho Lam Hinh đan dược một cách dễ dàng như vậy, Thạch Khoan ngay lập tức nổi lên lòng tham.
Chỉ cần một viên đan dược ở Vạn Thảo Cốc cũng hơn một ngàn viên đan dược ở bên ngoài.
Nếu như đã dễ dàng như vậy thì xin thêm một viên sẽ còn tốt hơn nữa.
Thạch Khoan lại hung dữ nhìn Lam Hinh, ra hiệu cho cô ấy tiếp tục hỏi xin Trịnh Sở đan dược.
Nếu như xin được thêm thì sau này khi hắn ta xảy ra chuyện gì cũng sẽ có đan dược cứu mạng.
Lam Hinh cảm thấy rất bất lực, thầm than thở trong lòng, sao số cô ấy lại khổ đến mức phải lấy một người đàn ông như Thạch Khoan chứ!
Cô ấy xấu hổ cười, nhìn Trịnh Sở hỏi: "Anh có thể xin cho tôi thêm một viên nữa không?"
"Không được", Trịnh Sở dứt khoát từ chối yêu cầu của Lam Hinh.
Vừa nãy anh đã nhìn thấy tất cả ánh mắt và động tác của Thạch Khoan, làm sao anh có thể không biết Thạch Khoan đang nghĩ gì.
Lam Hinh thấy Trịnh Sở từ chối thì định quay lại bên cạnh Thạch Khoan, nhưng ánh mắt của Thạch Khoan vẫn hung dữ nhìn về phía cô ấy, ra hiệu cho cô ấy tiếp tục hỏi xin Trịnh Sở.
Lam Hinh là người có tự trọng, chính cô cũng không chịu nổi hành vi của Thạch Khoan cho nên trong lòng cảm thấy rất rối rắm, không biết có nên tiếp tục cầu xin hay không.
Ngay sau đó đã có một tiếng quát lớn truyền đến xa hàng trăm dặm từ Vạn Thảo Cốc.
“Trưởng lão dược đường, trưởng lão hình đường và trưởng lão võ đường”, một giọng nam thô lỗ vang lên khắp Vạn Thảo Cốc.
Tất cả những người trong Vạn Thảo Cốc nghe thấy tiếng hô này thì ngay lập tức sửa sang lại quần áo bước về phía cổng Vạn Thảo Cốc.
Dưới chân núi Vạn Thảo Cốc.
Hai người bảo vệ núi từng bị Trịnh Sở đánh gãy xương lúc này đang lộ ra sắc mặt hết sức dữ tợn, âm thầm thề trong lòng đợi lát nữa chắc chắn sẽ dạy cho Trịnh Sở một bài học.
Trưởng lão võ đường là võ đạo tông sư cảnh giới hóa huyền, thực lực sâu không lường được, đám người bảo vệ núi chưa từng gặp qua người nào mà trưởng lão võ đường không thể giải quyết được.
Trước mặt hai người bảo vệ núi áo đen là ba người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi có mái tóc đen dài.
Mấy người đàn ông trung niên này có sắc mặt hồng hào, khí thế tràn đầy, họ chỉ đứng đó không nói gì mà cũng có thể bộc phát ra khí thế khiến cho những người bảo vệ núi cảm thấy bị trấn áp.
Đi sau ba người đàn ông trung niên là hai mươi võ giả mặc áo đen.
Những người này đều là võ giả minh kình.
Có được số lượng cường giả nhiều như vậy, thực lực của Vạn Thảo Cốc cũng thuộc hàng bậc nhất toàn tỉnh Thiên Xuyên, không có ai dám khiêu khích.
Người đàn ông trung niên bên mắt phải có một vết sẹo nhìn thấy hai người bảo vệ núi bị thương thì liền cảm thấy có chuyện không ổn đã xảy ra.
Lý Hoành Nghị khẽ cau mày nói: "Đã có chuyện gì xảy ra?"
Người bảo vệ núi lộ ra nét mặt đau khổ, nói với giọng nghẹn ngào "Trưởng lão, trong lúc ông không có ở đây thì đã có kẻ xông vào núi, nói rằng nơi đây chẳng có ai tử tế, chẳng xem ai ra gì".
Lý Hoành Nghị nghe người bảo vệ núi nói vậy thì hai mắt đỏ ngầu, cơn tức giận cuộn trào như núi lửa, liền hỏi: "Kẻ xông vào núi bây giờ ở đâu? Có để lại tên tuổi địa chỉ không?"
Người bảo vệ núi giả bộ sợ hãi, run giọng nói: "Những kẻ đó chưa đi, hơn nữa còn dám cậy mạnh chiếm biệt thự mà chúng ta dùng để tiếp đón khách quý, bây giờ còn đang ở trên núi hưởng thụ".
Gã nói xong còn dừng lại nói: "Bọn chúng còn nói đợi các trưởng lão trở về ngoan ngoãn đưa đan dược cho bọn chúng".
Lý Hoành Nghị nghe người bảo vệ núi nói hươu nói vượn thì liền hùng hùng hổ hổ mắng: "Con mợ nó, không ngờ lại có kẻ dám đến Vạn Thảo Cốc làm càn. Nếu hôm nay không trừng trị nghiêm khắc bọn chúng thì sau này còn ai xem Vạn Thảo Cốc ra gì nữa!"
Hai người đàn ông trung niên còn lại nghe Lý Hoành Nghị nói vậy thì cũng nói theo: "Dám làm càn ở Vạn Thảo Cốc, đáng bị nghiêm trị!"
Thấy ba vị trưởng lão nổi giận đùng đùng, hai người bảo vệ núi đều cảm thấy đắc ý.
Hai người cũng đã tưởng tượng ra được cảnh Trịnh Sở sẽ thê thảm như thế nào.
Ngay sau đó, Lý Hoành Nghị đã dẫn người của Vạn Thảo Cốc đến khu biệt thự mà Vạn Thảo Cốc dùng để tiếp khách quý ở lại.
Trên đường đám người Lý Hoành Nghị đi tới khu biệt thự, những đệ tử nội môn cùng ngoại môn ở Vạn Thảo Cốc đều ngồi rạp xuống đất cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn ba vị trưởng lão.
Trong suy nghĩ của bọn họ thì ba vị trưởng lão này gần như là thần thánh, có thể nhìn thấy bọn họ chính là phúc phần đã tu từ mấy kiếp.
Trong khu biệt thự.
Thạch Khoan lộ vẻ phấn khích khi nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cách đó không xa.
Chỉ cần đợi bố của Trịnh Sở quay lại thì hắn ta có thể lấy được đan dược trị bệnh cho mẹ mình.
Khi đó địa vị của Thạch Khoan trong nhà họ Thạch sẽ được nâng cao, và sau khi bố hắn ta qua đời thì người thừa kế rất có thể sẽ là hắn ta.
Lam Hinh khẽ cau mày, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói với cô ấy rằng sau đó sẽ có chuyện tàn khốc xảy ra.
Tạ Tiểu Mẫn nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, cho dù khoảng cách vẫn còn khá xa nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ.
Trong lòng cô ta đột nhiên dâng lên nỗi lo lắng, lo lắng rằng sắp có chuyện lớn xảy ra.
Tạ Thừa nở nụ cười nói: "Cuối cùng thì tôi cũng có thể trở về báo cáo kết quả rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.