Chương 220: Nếm trải nỗi đau
Long bất bại
02/08/2022
“Trịnh Thiên, từ nhỏ mày đã thích tranh giành với tao, từ nhỏ tao luôn
nghe theo lời dạy bảo của mẹ, luôn nhường nhịn mày”, Trịnh Sở lạnh giọng nói: “Nhưng mày lại ép người quá đáng, tao rời khỏi nhà họ Trịnh Vân
Châu, mày còn muốn đuổi cùng giết tận mẹ con tao”.
“Không…không phải là em, là mẹ em muốn giết hai người, em chỉ nghe theo lời mẹ thôi”, lúc này Trịnh Thiên chỉ có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu Lại Mộng Linh để mình có thể sống sót.
Cho dù hy vọng sống là mong manh hắn ta cũng phải thử xem sao, ngộ nhỡ Trịnh Sở có lòng từ bi thì sao.
“Anh, chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ, đừng tàn sát lẫn nhau như vậy”, thấy Trịnh Sở ngày càng đến gần mình, nước mắt Trịnh Thiên trực trào ra.
Trịnh Sở không thèm để ý đến lời của Trịnh Thiên, anh đến trước mặt hắn ta, tay phải lóe lên tia sáng trắng, nói với Trịnh Thiên: “Tao muốn mày cảm nhận được sự tuyệt vọng và thống khổ của tao vào ba năm trước”.
Thấy ánh sáng trắng trong tay Trịnh Sở, ánh mắt Trịnh Thiên lộ ra vẻ kinh hoàng, thân thể theo bản năng lùi về phía sau vài bước: “Không…anh đừng làm loạn”.
Hắn ta biết ánh sáng trắng này rất đáng sợ, đến lúc đó hắn ta sẽ trở nên sống dở chết dở giống Lại Mộng Linh.
Thấy thủ đoạn đáng sợ mà Trịnh Sở chuẩn bị áp dụng với Trịnh Thiên, ba người Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Minh Lượng lớn tiếng hét: “Trịnh Sở, nó là em trai cậu, lẽ nào đến cả em trai mình cậu cũng muốn giết sao”.
Trịnh Sở không thèm để ý tới lời của đám người Trịnh Lượng Lượng.
Bọn họ chưa trải qua nỗi đau mà anh phải trải qua, làm sao có thể hiểu được ba năm trước anh đã khốn khổ như thế nào, thậm chí còn suýt mất mạng.
Trịnh Sở duỗi tay phải ra ấn trực tiếp vào đầu Trịnh Thiên.
“A!”, Thấy lòng bàn tay phát ra ánh sáng trắng của Trịnh Sở ấn vào đầu mình, Trịnh Thiên sợ tới nỗi kêu oa oa.
“Trịnh Sở, mày không được chết tử tế đâu, mày không được chết tử tế đâu!”, Trịnh Thiên bị dọa cho không hề nhẹ, trong miệng phát ra những lời lẽ ác độc.
Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển kịch liệt, thân thể của mọi người có mặt cũng theo đó mà loạng choạng.
Một giọng nói lãnh đạm từ trong huyệt động truyền đến: "Trịnh Sở, mày dám giết em trai mày, đúng là lòng dạ độc ác mà”.
Vừa dứt lời, một luồng khí kình khổng lồ lao thẳng vào chỗ Trịnh Sở.
Nghe thấy giọng nói lãnh đạm này, vẻ khiếp sợ trên mặt Trịnh Thiên liền biến mất, hắn ta hưng phấn nói: “Bố, cuối cùng bố cũng xuất hiện rồi, cuối cùng bố cũng xuất hiện rồi”.
Trong lòng hắn ta rất kích động, chỉ cần Trịnh Bất Phàm xuất hiện, dù cho thủ đoạn của Trịnh Sở có cao siêu đến đâu, đến lúc đó cũng phải chết.
Nhìn vào vẻ mặt hưng phấn của Trịnh Thiên, Trịnh Sở không thèm đếm xỉa đến lời của Trịnh Bất Phàm, anh ấn tay vào đầu Trịnh Thiên một cách dứt khoát.
“A!”, Trịnh Thiên chưa vui được bao lâu liền cảm thấy trên người truyền đến một cơn đau nhói, cơn đau này khiến hắn ta mềm nhũn ngã xuống đất, mặt lộ ra vẻ thống khổ, cả người điên cuồng lăn lộn trên đất.
Ầm ầm.
Khi Trịnh Thiên đang lăn lộn, luồng khí kình khổng lồ đã đến trước người Trịnh Sở.
Vẻ mặt Trịnh Sở bình tĩnh, anh không hề có chút hoang mang lo sợ: “Trịnh Bất Phàm, ông có chút sức mạnh này thôi sao?”
Vừa dứt lời, luồng khí kình khổng lồ đột nhiên tan rã biến thành không khí tan vào hư vô.
Anh không có chút thiện cảm nào với người bố này.
Từ nhỏ đến lớn ông ta không hề cho mẹ con anh một chút tình thương nào, đến cuối cùng nhẹ dạ cả tin nghe theo lời của Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên, đuổi mẹ con anh ra khỏi nhà họ Trịnh Vân Châu.
Nếu không phải là chú ý tới thể diện của nhà họ Trịnh, sợ rằng sẽ không có cái căn biệt thự ở thành phố Giang Nam.
Trịnh Bất Phàm bước ra khỏi huyệt động với vẻ mặt u ám.
Dường như có một luồng không khí mạnh mẽ đang quay xung quanh ông ta, mái tóc đen tự động bay mà không có gió.
“Trịnh Sở, mày và mẹ mày là đồ thấp hèn”, giọng của Trịnh Bất Phàm rất hờ hững, ông ta nhìn Trịnh Sở với vẻ chán ghét.
Năm đó mẹ Trịnh Sở chẳng qua chỉ là một người giúp việc của nhà họ Trịnh, Trịnh Bất Phàm ham muốn vẻ đẹp đó nên đã cưỡng bức bà ta.
Sau đó Trịnh Bất Phàm biết được mẹ Trịnh Sở mang thai, ông ta giận tím mặt luôn muốn phá bỏ cái thai đó, cuối cùng dựa vào sự từ chối quyết liệt của mẹ Trịnh Sở cộng với lời nói của ông nội, ông ta mới không phá bỏ Trịnh Sở.
Những lời này, mẹ Trịnh Sở chưa từng nói, đó là những lời mà đám người hầu nhà họ Trịnh hoặc một số người lớn tuổi trong gia tộc nói với Trịnh Sở.
“Cho dù mẹ tôi thấp hèn nhưng phẩm giá vẫn cao thượng hơn ông không biết bao nhiêu lần”, Trịnh Sở lạnh lùng nhìn vào Trịnh Bất Phàm, anh nói tiếp: “Để leo lên vị trí chủ nhà, ông liền cưới Lại Mộng Linh nhà họ Lại, kêu mẹ tôi làm người hầu của Lại Mộng Linh, hôm nay tôi sẽ tính món nợ này với ông”.
Nghe thấy lời của Trịnh Sở, lửa giận trong lòng Trịnh Bất Phàm liền bốc cháy, ông ta lạnh lùng nói: “Trịnh Sở, mày dám nói chuyện với tao bằng thái độ này à, mày chán sống rồi sao?”
Ông ta không ngờ rằng Trịnh Sở dám nói với mình như vậy.
Trước kia, Trịnh Sở làm gì có cái gan đó.
Mỗi lần thấy ông ta Trịnh Sở đều cúi thấp đầu xuống.
Trịnh Bất Phàm đâu biết rằng, sở dĩ trước đây Trịnh Sở có thái độ như vậy là bởi vì mẹ không muốn Trịnh Sở và Trịnh Bất Phàm xảy ra xung đột.
Nếu không dựa theo tính khí nóng nảy của Trịnh Sở, anh đã hung hăng mắng nhiếc Trịnh Bất Phàm từ lâu.
“Nghịch tử, mày đang thách thức giới hạn của tao đó”, Trịnh Bất Phàm vừa dứt lời, cành lá trong rừng cây liền đung đưa xào xạc.
Tất cả hơi ẩm trong lá cây được hút ra bằng một lực rất lớn và tập hợp lại với nhau để tạo thành một quả bóng nước có kích thước bằng quả bóng rổ.
Còn những cành cây đó sau khi bị hút hết nước thì khô héo, mất sức sống.
Thấy thủ đoạn mà Trịnh Bất Phàm thi triển ra, đám người trong gia tộc nhà họ Trịnh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Chủ nhà thành công ước vào cảnh giới bán thần rồi sao?”
“Chủ nhà không hổ là chủ nhà mà, tài năng phi thường như vậy”.
“Không…không phải là em, là mẹ em muốn giết hai người, em chỉ nghe theo lời mẹ thôi”, lúc này Trịnh Thiên chỉ có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu Lại Mộng Linh để mình có thể sống sót.
Cho dù hy vọng sống là mong manh hắn ta cũng phải thử xem sao, ngộ nhỡ Trịnh Sở có lòng từ bi thì sao.
“Anh, chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ, đừng tàn sát lẫn nhau như vậy”, thấy Trịnh Sở ngày càng đến gần mình, nước mắt Trịnh Thiên trực trào ra.
Trịnh Sở không thèm để ý đến lời của Trịnh Thiên, anh đến trước mặt hắn ta, tay phải lóe lên tia sáng trắng, nói với Trịnh Thiên: “Tao muốn mày cảm nhận được sự tuyệt vọng và thống khổ của tao vào ba năm trước”.
Thấy ánh sáng trắng trong tay Trịnh Sở, ánh mắt Trịnh Thiên lộ ra vẻ kinh hoàng, thân thể theo bản năng lùi về phía sau vài bước: “Không…anh đừng làm loạn”.
Hắn ta biết ánh sáng trắng này rất đáng sợ, đến lúc đó hắn ta sẽ trở nên sống dở chết dở giống Lại Mộng Linh.
Thấy thủ đoạn đáng sợ mà Trịnh Sở chuẩn bị áp dụng với Trịnh Thiên, ba người Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Minh Lượng lớn tiếng hét: “Trịnh Sở, nó là em trai cậu, lẽ nào đến cả em trai mình cậu cũng muốn giết sao”.
Trịnh Sở không thèm để ý tới lời của đám người Trịnh Lượng Lượng.
Bọn họ chưa trải qua nỗi đau mà anh phải trải qua, làm sao có thể hiểu được ba năm trước anh đã khốn khổ như thế nào, thậm chí còn suýt mất mạng.
Trịnh Sở duỗi tay phải ra ấn trực tiếp vào đầu Trịnh Thiên.
“A!”, Thấy lòng bàn tay phát ra ánh sáng trắng của Trịnh Sở ấn vào đầu mình, Trịnh Thiên sợ tới nỗi kêu oa oa.
“Trịnh Sở, mày không được chết tử tế đâu, mày không được chết tử tế đâu!”, Trịnh Thiên bị dọa cho không hề nhẹ, trong miệng phát ra những lời lẽ ác độc.
Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển kịch liệt, thân thể của mọi người có mặt cũng theo đó mà loạng choạng.
Một giọng nói lãnh đạm từ trong huyệt động truyền đến: "Trịnh Sở, mày dám giết em trai mày, đúng là lòng dạ độc ác mà”.
Vừa dứt lời, một luồng khí kình khổng lồ lao thẳng vào chỗ Trịnh Sở.
Nghe thấy giọng nói lãnh đạm này, vẻ khiếp sợ trên mặt Trịnh Thiên liền biến mất, hắn ta hưng phấn nói: “Bố, cuối cùng bố cũng xuất hiện rồi, cuối cùng bố cũng xuất hiện rồi”.
Trong lòng hắn ta rất kích động, chỉ cần Trịnh Bất Phàm xuất hiện, dù cho thủ đoạn của Trịnh Sở có cao siêu đến đâu, đến lúc đó cũng phải chết.
Nhìn vào vẻ mặt hưng phấn của Trịnh Thiên, Trịnh Sở không thèm đếm xỉa đến lời của Trịnh Bất Phàm, anh ấn tay vào đầu Trịnh Thiên một cách dứt khoát.
“A!”, Trịnh Thiên chưa vui được bao lâu liền cảm thấy trên người truyền đến một cơn đau nhói, cơn đau này khiến hắn ta mềm nhũn ngã xuống đất, mặt lộ ra vẻ thống khổ, cả người điên cuồng lăn lộn trên đất.
Ầm ầm.
Khi Trịnh Thiên đang lăn lộn, luồng khí kình khổng lồ đã đến trước người Trịnh Sở.
Vẻ mặt Trịnh Sở bình tĩnh, anh không hề có chút hoang mang lo sợ: “Trịnh Bất Phàm, ông có chút sức mạnh này thôi sao?”
Vừa dứt lời, luồng khí kình khổng lồ đột nhiên tan rã biến thành không khí tan vào hư vô.
Anh không có chút thiện cảm nào với người bố này.
Từ nhỏ đến lớn ông ta không hề cho mẹ con anh một chút tình thương nào, đến cuối cùng nhẹ dạ cả tin nghe theo lời của Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên, đuổi mẹ con anh ra khỏi nhà họ Trịnh Vân Châu.
Nếu không phải là chú ý tới thể diện của nhà họ Trịnh, sợ rằng sẽ không có cái căn biệt thự ở thành phố Giang Nam.
Trịnh Bất Phàm bước ra khỏi huyệt động với vẻ mặt u ám.
Dường như có một luồng không khí mạnh mẽ đang quay xung quanh ông ta, mái tóc đen tự động bay mà không có gió.
“Trịnh Sở, mày và mẹ mày là đồ thấp hèn”, giọng của Trịnh Bất Phàm rất hờ hững, ông ta nhìn Trịnh Sở với vẻ chán ghét.
Năm đó mẹ Trịnh Sở chẳng qua chỉ là một người giúp việc của nhà họ Trịnh, Trịnh Bất Phàm ham muốn vẻ đẹp đó nên đã cưỡng bức bà ta.
Sau đó Trịnh Bất Phàm biết được mẹ Trịnh Sở mang thai, ông ta giận tím mặt luôn muốn phá bỏ cái thai đó, cuối cùng dựa vào sự từ chối quyết liệt của mẹ Trịnh Sở cộng với lời nói của ông nội, ông ta mới không phá bỏ Trịnh Sở.
Những lời này, mẹ Trịnh Sở chưa từng nói, đó là những lời mà đám người hầu nhà họ Trịnh hoặc một số người lớn tuổi trong gia tộc nói với Trịnh Sở.
“Cho dù mẹ tôi thấp hèn nhưng phẩm giá vẫn cao thượng hơn ông không biết bao nhiêu lần”, Trịnh Sở lạnh lùng nhìn vào Trịnh Bất Phàm, anh nói tiếp: “Để leo lên vị trí chủ nhà, ông liền cưới Lại Mộng Linh nhà họ Lại, kêu mẹ tôi làm người hầu của Lại Mộng Linh, hôm nay tôi sẽ tính món nợ này với ông”.
Nghe thấy lời của Trịnh Sở, lửa giận trong lòng Trịnh Bất Phàm liền bốc cháy, ông ta lạnh lùng nói: “Trịnh Sở, mày dám nói chuyện với tao bằng thái độ này à, mày chán sống rồi sao?”
Ông ta không ngờ rằng Trịnh Sở dám nói với mình như vậy.
Trước kia, Trịnh Sở làm gì có cái gan đó.
Mỗi lần thấy ông ta Trịnh Sở đều cúi thấp đầu xuống.
Trịnh Bất Phàm đâu biết rằng, sở dĩ trước đây Trịnh Sở có thái độ như vậy là bởi vì mẹ không muốn Trịnh Sở và Trịnh Bất Phàm xảy ra xung đột.
Nếu không dựa theo tính khí nóng nảy của Trịnh Sở, anh đã hung hăng mắng nhiếc Trịnh Bất Phàm từ lâu.
“Nghịch tử, mày đang thách thức giới hạn của tao đó”, Trịnh Bất Phàm vừa dứt lời, cành lá trong rừng cây liền đung đưa xào xạc.
Tất cả hơi ẩm trong lá cây được hút ra bằng một lực rất lớn và tập hợp lại với nhau để tạo thành một quả bóng nước có kích thước bằng quả bóng rổ.
Còn những cành cây đó sau khi bị hút hết nước thì khô héo, mất sức sống.
Thấy thủ đoạn mà Trịnh Bất Phàm thi triển ra, đám người trong gia tộc nhà họ Trịnh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Chủ nhà thành công ước vào cảnh giới bán thần rồi sao?”
“Chủ nhà không hổ là chủ nhà mà, tài năng phi thường như vậy”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.