Chương 235: Triệu hồi hung hồn
Long bất bại
04/08/2022
Chỉ sợ vui mừng quá sớm, đợi sau khi Trịnh Sở xử lý Lại Hoài An, kết cục của họ cũng thảm hại không khác gì.
Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng và Trịnh Vĩ Cường không ngại mất mặt, trực tiếp hét lên.
“Gia chủ không hổ là gia chủ, thực lực bất phàm”.
“Lại Hoài An từng ấy tuổi, không đỡ nổi một đòn của gia chủ, đúng là thất bại”.
“Nhà họ Lại mau quỳ xuống nhận thua”.
Tông sư nhà họ Lại nghe vậy, tức giận vô cùng, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt.
Lại Hoài An vẫn chưa thua, mới chỉ kêu đau vài tiếng, đã đắc ý như vậy?
Trong lòng dù nghĩ thế, nhưng chúng cũng đang lo lắng chuẩn bị bỏ chạy, một khi Lại Hoài An bị giết, chúng sẽ lên trực thăng rút lui.
Lại Hoài An nhìn Trịnh Sở, kiềm nén cơn đau từ tay trái, chật vật gượng cười: “Trịnh Sở, không ngờ tuổi nhỏ đã lợi hại đến thế, có muốn gia nhập Bách Quỷ Giáo không, như vậy sẽ được miễn tội giết Quỷ Hoa trưởng lão”.
Ông ta muốn lôi kéo anh vào Bách Quỷ Giáo, vừa không phải đối đầu với anh, vừa có thể ăn nói với Bách Quỷ Giáo.
Dù sao Bách Quỷ Giáo cũng rất trọng người tài, nếu cái chết của Quỷ Hoa trưởng lão có thể đổi lấy một nhân tài, chắc chắn sẽ vui mừng.
Trịnh Sở nghe Lại Hoài An nói, giống như nghe chuyện nực cười nhất trên đời.
Anh hoàn toàn không coi Bách Quỷ Giáo ra gì, thánh nữ Bách Quỷ Giáo, muốn giết liền giết, chẳng chút đắn đo.
“Bách Quỷ Giáo là cái thá gì, tư cách gì mời tôi gia nhập?”, ngữ khí của anh thờ ơ, đem theo chút lạnh lẽo.
Lại Hoài An nghe vậy, sắc mặt xấu đi, xem ra trận đánh này không thể tránh được.
Ông ta nhìn Trịnh Sở, ánh mắt hung ác: “Nếu cậu đã muốn chết, tôi sẽ cho cậu toại nguyện”.
Dứt lời, Lại Hoài An rút ra một miếng ngọc bội trong ngực.
Miếng ngọc gần bằng lòng bàn tay người trưởng thành, trên mặt khắc hình đầu lâu cực kỳ sống động.
Trịnh Sở nhìn miếng ngọc bội trong tay Lại Hoài An, khẽ bật cười: “Một pháp khí triệu hồi không chính thống, cũng dám lên giọng như vậy”.
Khi Trịnh Sở tu tiên, gặp qua vô số pháp bảo linh khí, cho dù là pháp khí triệu hồi, anh cũng sở hữu không ít.
Pháp khí triệu hồi lớn mạnh, có thể triệu hồi hung thần hồn phách, ngoài ra còn có thần thú hay hung thú.
Còn miếng ngọc bội của Lại Hoài An, quá nhiều tạp chất, cùng lắm chỉ triệu hồi được hung linh ác quỷ.
Món đồ vật như vậy, dùng từ “không chính thống” là cất nhắc lắm rồi.
Lại Hoài An nghe lời lẽ của anh, chỉ thấy Trịnh Sở quá kiêu căng.
Đây là pháp khí giáo chủ Bách Quỷ Giáo cấp cho nhà họ Lại.
Nhờ có nó, nhà họ Lại mới vươn lên đứng đầu Vạn Châu, trở thành một trong ba gia tộc hàng đầu Giang Nam.
Sắp tới còn có thể đứng số một.
Thế mà qua lời Trịnh Sở, nó liền trở thành một món đồ tạp nham.
Sắc mặt ông ta tím tái, nổi trận lôi đình, mở miếng ngọc bội, nhổ máu lên đó.
Máu tươi và ngọc bội tiếp xúc với nhau, một đám khí đen tuyền tỏa ra.
Tiếp đó, xuất hiện luồng sáng đỏ thẫm như máu len lỏi giữa đám khí đen.
Khi luồng ánh sáng kia xuất hiện, nhiệt độ khu vực xung quanh tức thì đột ngột hạ thấp.
Võ giả nhà họ Lại chứng kiến cảnh này, trong mắt lóe lên tia vui mừng.
Bọn chúng ở nhà họ Lại bao nhiêu năm, đương nhiên biết miếng ngọc bội này có thể triệu hồi quỷ thần mạnh cỡ nào.
Đám người nhà họ Trịnh trông cảnh tượng trước mắt thì cũng run rẩy kịch liệt, dường như gặp phải sinh vật khiếp đảm nào đó.
“Trịnh Sở, cậu phải trả giá vì sự kiêu ngạo thiếu hiểu biết”, Lại Hoài An vừa dứt lời, ánh sáng đỏ liền hóa thành quỷ hồn thân cao 10m.
Quỷ hồn có hình dáng khá giống người, chỉ là hai mắt chằng chịt tơ máu, trên đầu mọc một chiếc sừng dài nhọn, lỗ mũi khò khè tia lửa, tứ chi như vó bò, phát ra âm thanh gầm rú khó chịu.
Lại Hoài An nhìn hung hồn, không bận tâm hình tượng, dứt khoát quỳ xuống: “Quỷ thần đại nhân vĩ đại, mong ngài từ bi, giết chết tên nhãi không biết trời cao đất dày phía trước”.
Nói xong, ông ta chỉ tay vào Trịnh Sở.
Hung hồn nghe xong, nhìn về phía Trịnh Sở, nói: “Lại Hoài An, ngươi đúng là làm việc ngày càng tệ, đến một tên nhãi cũng cần ta ra tay?”
Lời lẽ tràn đầy giận dữ, giống như Lại Hoài An đang trêu đùa nó.
Lại Hoài An nghe vậy, biết hung hồn nổi giận, ông ta hoảng hốt giải thích: “Quỷ thần đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, mặc dù cậu ta tuổi nhỏ, nhưng sức lực ghê gớm, tôi không đánh lại”.
Lại Hoài An thẳng thắn thừa nhận thương tích.
Mục đích để chứng minh ông ta không hề lừa hung hồn.
Hung hồn nhìn ông ta, biết đang bị thương, chỉ là không ngờ do người trẻ tuổi trước mặt gây ra.
Nó trừng đôi mắt đỏ như máu, nói với Trịnh Sở: “Nhìn thấy quỷ thần còn không mau quỳ xuống xin tha mạng?”
Đồng thời phóng ra luồng khí mạnh mẽ khiến những người còn lại đều hoảng sợ quỳ xuống, liên tục khấu đầu.
Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng và Trịnh Vĩ Cường không ngại mất mặt, trực tiếp hét lên.
“Gia chủ không hổ là gia chủ, thực lực bất phàm”.
“Lại Hoài An từng ấy tuổi, không đỡ nổi một đòn của gia chủ, đúng là thất bại”.
“Nhà họ Lại mau quỳ xuống nhận thua”.
Tông sư nhà họ Lại nghe vậy, tức giận vô cùng, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt.
Lại Hoài An vẫn chưa thua, mới chỉ kêu đau vài tiếng, đã đắc ý như vậy?
Trong lòng dù nghĩ thế, nhưng chúng cũng đang lo lắng chuẩn bị bỏ chạy, một khi Lại Hoài An bị giết, chúng sẽ lên trực thăng rút lui.
Lại Hoài An nhìn Trịnh Sở, kiềm nén cơn đau từ tay trái, chật vật gượng cười: “Trịnh Sở, không ngờ tuổi nhỏ đã lợi hại đến thế, có muốn gia nhập Bách Quỷ Giáo không, như vậy sẽ được miễn tội giết Quỷ Hoa trưởng lão”.
Ông ta muốn lôi kéo anh vào Bách Quỷ Giáo, vừa không phải đối đầu với anh, vừa có thể ăn nói với Bách Quỷ Giáo.
Dù sao Bách Quỷ Giáo cũng rất trọng người tài, nếu cái chết của Quỷ Hoa trưởng lão có thể đổi lấy một nhân tài, chắc chắn sẽ vui mừng.
Trịnh Sở nghe Lại Hoài An nói, giống như nghe chuyện nực cười nhất trên đời.
Anh hoàn toàn không coi Bách Quỷ Giáo ra gì, thánh nữ Bách Quỷ Giáo, muốn giết liền giết, chẳng chút đắn đo.
“Bách Quỷ Giáo là cái thá gì, tư cách gì mời tôi gia nhập?”, ngữ khí của anh thờ ơ, đem theo chút lạnh lẽo.
Lại Hoài An nghe vậy, sắc mặt xấu đi, xem ra trận đánh này không thể tránh được.
Ông ta nhìn Trịnh Sở, ánh mắt hung ác: “Nếu cậu đã muốn chết, tôi sẽ cho cậu toại nguyện”.
Dứt lời, Lại Hoài An rút ra một miếng ngọc bội trong ngực.
Miếng ngọc gần bằng lòng bàn tay người trưởng thành, trên mặt khắc hình đầu lâu cực kỳ sống động.
Trịnh Sở nhìn miếng ngọc bội trong tay Lại Hoài An, khẽ bật cười: “Một pháp khí triệu hồi không chính thống, cũng dám lên giọng như vậy”.
Khi Trịnh Sở tu tiên, gặp qua vô số pháp bảo linh khí, cho dù là pháp khí triệu hồi, anh cũng sở hữu không ít.
Pháp khí triệu hồi lớn mạnh, có thể triệu hồi hung thần hồn phách, ngoài ra còn có thần thú hay hung thú.
Còn miếng ngọc bội của Lại Hoài An, quá nhiều tạp chất, cùng lắm chỉ triệu hồi được hung linh ác quỷ.
Món đồ vật như vậy, dùng từ “không chính thống” là cất nhắc lắm rồi.
Lại Hoài An nghe lời lẽ của anh, chỉ thấy Trịnh Sở quá kiêu căng.
Đây là pháp khí giáo chủ Bách Quỷ Giáo cấp cho nhà họ Lại.
Nhờ có nó, nhà họ Lại mới vươn lên đứng đầu Vạn Châu, trở thành một trong ba gia tộc hàng đầu Giang Nam.
Sắp tới còn có thể đứng số một.
Thế mà qua lời Trịnh Sở, nó liền trở thành một món đồ tạp nham.
Sắc mặt ông ta tím tái, nổi trận lôi đình, mở miếng ngọc bội, nhổ máu lên đó.
Máu tươi và ngọc bội tiếp xúc với nhau, một đám khí đen tuyền tỏa ra.
Tiếp đó, xuất hiện luồng sáng đỏ thẫm như máu len lỏi giữa đám khí đen.
Khi luồng ánh sáng kia xuất hiện, nhiệt độ khu vực xung quanh tức thì đột ngột hạ thấp.
Võ giả nhà họ Lại chứng kiến cảnh này, trong mắt lóe lên tia vui mừng.
Bọn chúng ở nhà họ Lại bao nhiêu năm, đương nhiên biết miếng ngọc bội này có thể triệu hồi quỷ thần mạnh cỡ nào.
Đám người nhà họ Trịnh trông cảnh tượng trước mắt thì cũng run rẩy kịch liệt, dường như gặp phải sinh vật khiếp đảm nào đó.
“Trịnh Sở, cậu phải trả giá vì sự kiêu ngạo thiếu hiểu biết”, Lại Hoài An vừa dứt lời, ánh sáng đỏ liền hóa thành quỷ hồn thân cao 10m.
Quỷ hồn có hình dáng khá giống người, chỉ là hai mắt chằng chịt tơ máu, trên đầu mọc một chiếc sừng dài nhọn, lỗ mũi khò khè tia lửa, tứ chi như vó bò, phát ra âm thanh gầm rú khó chịu.
Lại Hoài An nhìn hung hồn, không bận tâm hình tượng, dứt khoát quỳ xuống: “Quỷ thần đại nhân vĩ đại, mong ngài từ bi, giết chết tên nhãi không biết trời cao đất dày phía trước”.
Nói xong, ông ta chỉ tay vào Trịnh Sở.
Hung hồn nghe xong, nhìn về phía Trịnh Sở, nói: “Lại Hoài An, ngươi đúng là làm việc ngày càng tệ, đến một tên nhãi cũng cần ta ra tay?”
Lời lẽ tràn đầy giận dữ, giống như Lại Hoài An đang trêu đùa nó.
Lại Hoài An nghe vậy, biết hung hồn nổi giận, ông ta hoảng hốt giải thích: “Quỷ thần đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, mặc dù cậu ta tuổi nhỏ, nhưng sức lực ghê gớm, tôi không đánh lại”.
Lại Hoài An thẳng thắn thừa nhận thương tích.
Mục đích để chứng minh ông ta không hề lừa hung hồn.
Hung hồn nhìn ông ta, biết đang bị thương, chỉ là không ngờ do người trẻ tuổi trước mặt gây ra.
Nó trừng đôi mắt đỏ như máu, nói với Trịnh Sở: “Nhìn thấy quỷ thần còn không mau quỳ xuống xin tha mạng?”
Đồng thời phóng ra luồng khí mạnh mẽ khiến những người còn lại đều hoảng sợ quỳ xuống, liên tục khấu đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.