Chương 208: Trịnh An chết
Long bất bại
16/07/2022
Trong tâm khảm Trịnh An, Trịnh Sở cũng chỉ là tên nhãi ỷ có Tạ Bá Ngọc chống lưng mới dám làm nên chuyện thôi.
Bây giờ Tạ Bá Ngọc đang chém nhau cùng Trịnh Năng Văn, bên cạnh Trịnh Sở không có ai có thể che chở an nguy của anh.
Các võ giả nhà họ Trịnh ở xung quanh nhìn thấy Trịnh An không muốn bọn họ tiến lên chém giết thì đứng phía sau, biểu cảm như đang xem kịch vui.
“Trịnh Sở, cái mạng này của cậu đúng là lớn, năm đó rơi xuống vách đá mà không chết”, Trịnh An vừa đến gần Trịnh Sở, vửa mở miệng nói.
Trịnh Sở nghe Trịnh An nói vậy, vẻ mặt anh nghiêm túc, giọng điệu lạnh lùng: “Năm đó là ai đẩy tao xuống vách núi?”
Trịnh An coi Trịnh Sở là người chết, đối với chuyện ba năm trước, căn bản không để ở trong lòng.
Hắn che miệng cười duyên: “Ha ha ha, ba năm trước người đẩy cậu xuống vách đá chính là Trịnh Vân Siêu, để đạt được lợi ích, hắn đã đích thân đẩy cậu xuống vách đá”.
Năm đó lúc Trịnh Vân Siêu ở nhà họ Trịnh Vân Châu, quan hệ với Trịnh Sở được xem như không tệ, sau khi Trịnh Sở bị đuổi khỏi nhà họ Trịnh, bọn họ cũng không cắt đứt liên lạc.
Chỉ là về sau không biết vì sao, sau khi mẹ Trịnh Sở chết, Trịnh Vân Siêu đã hoàn toàn không còn liên lạc với Trịnh Sở nữa.
Hôm nay lại một lần nữa Trịnh Sở nghe thấy ba chữ Trịnh Vân Siêu, khóe miệng dâng lên nụ cười nhạt: “Mẹ tao thì sao? Cũng là chúng mày giở trò quỷ sau lưng mới đột nhiên mắc bệnh nặng?”
Trịnh An cười ha ha nói: “Trong lòng cậu hiểu rõ mà, còn hỏi tôi mấy thứ này, chẳng lẽ đang đùa giỡn với tôi?”
Lời nói vừa dứt, người hắn cách Trịnh Sở chỉ có nửa mét, hắn chìa tay phải ra túm cổ Trịnh Sở, chuẩn bị bóp vỡ cổ họng anh.
Trịnh Sở nhìn tay phải Trịnh An tấn công cổ họng về phía mình, tay phải anh cũng đánh ra một chưởng.
Bốp.
Trịnh An chỉ cảm thấy tay phải truyền tới một trận đau tê tâm liệt phế, sau đó nhìn thấy toàn bộ bàn tay đều bị thối rữa, máu tươi đầm đìa.
Sắc mặt hắn ta bởi vì quá mức đau đớn mà nhăn nhó, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Trịnh An hoàn toàn không ngờ rằng thực lực của Trịnh Sở lại mạnh như vậy, chỉ một cái tát đã đánh nát tay hắn.
Phải biết rằng thực lực của hắn cũng là võ giả cảnh giới minh kình, trừ phi Trịnh Sở đạt tới cảnh giới hóa huyền, nếu không làm sao có thể đánh bại dễ dàng như vậy.
Trịnh An nghĩ đến những điều này, hắn mở miệng hét lớn: “Ngẩn ra làm gì, diệt hắn cho tôi”.
Lời nói vừa dứt, các võ giả nhà họ Trịnh mới hồi phục tinh thần, xông về phía Trịnh Sở.
Vẻ mặt Trịnh Sở bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có ngọn lửa đang cháy.
Anh ở giới tu tiên ba ngàn năm nay cũng chưa từng tức giận như vậy, hôm nay khi biết được mẹ bị người ta hại chết, hai quả đấm tự động nắm chặt, nhìn đám người đang đánh tới, không chờ bọn họ tới gần, tay phải anh nhẹ nhàng vung lên.
Ầm.
Một tiếng sấm rền vang vọng, đám người này liền bay ra ngoài mấy chục mét, đập liên tục vào góc tường, miệng phun máu tươi rồi chết.
Giết xong những người này, biểu cảm Trịnh Sở nghiêm túc, anh chậm rãi đi về phía trước mặt Trịnh An.
Anh thấy vẻ mặt kinh hoàng của Trịnh An, giọng điệu lạnh lùng: “Lần này là chủ ý của ai?”
Trịnh Sở cảm thấy kỳ quái, nhà họ Trịnh ở Vân Châu đã không quan tâm đến sống chết của mình ở thành phố Giang Nam từ lâu rồi, sao lần này lại đột nhiên đến đây.
Đến thì thôi, lại còn bắt cóc hai người Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi.
Trịnh An vốn còn muốn thề chết không trả lời câu hỏi của Trịnh Sở, nhưng sau cảm nhận khí tức đáng sợ tản ra trên người Trịnh Sở, hắn thành thực mở miệng.
“Tôi thấy Trịnh Bưu dẫn vệ sĩ đến tỉnh Thiên Xuyên lâu như vậy vẫn chưa về, tôi liền đi Thiên Xuyên dò hỏi tin tức, kết quả phát hiện cậu lại trở thành thủ lĩnh giang hồ thành phố Thiên Xuyên, tôi suy đoán có khả năng bị cậu giết”.
“Dựa vào chuyện vô căn cứ liền tìm tôi gây phiền toái?”, trong lòng Trịnh Sở cạn lời, nếu Trịnh Bưu không phải mình giết, cái nồi này há không phải để anh gánh sao.
“Nhà họ Trịnh chúng tôi làm việc từ trước đến nay đều như vậy”, giọng nói Trịnh An run rẩy.
Trịnh Sở nghe Trịnh An nói vậy, anh giơ chân đá một
Bây giờ Tạ Bá Ngọc đang chém nhau cùng Trịnh Năng Văn, bên cạnh Trịnh Sở không có ai có thể che chở an nguy của anh.
Các võ giả nhà họ Trịnh ở xung quanh nhìn thấy Trịnh An không muốn bọn họ tiến lên chém giết thì đứng phía sau, biểu cảm như đang xem kịch vui.
“Trịnh Sở, cái mạng này của cậu đúng là lớn, năm đó rơi xuống vách đá mà không chết”, Trịnh An vừa đến gần Trịnh Sở, vửa mở miệng nói.
Trịnh Sở nghe Trịnh An nói vậy, vẻ mặt anh nghiêm túc, giọng điệu lạnh lùng: “Năm đó là ai đẩy tao xuống vách núi?”
Trịnh An coi Trịnh Sở là người chết, đối với chuyện ba năm trước, căn bản không để ở trong lòng.
Hắn che miệng cười duyên: “Ha ha ha, ba năm trước người đẩy cậu xuống vách đá chính là Trịnh Vân Siêu, để đạt được lợi ích, hắn đã đích thân đẩy cậu xuống vách đá”.
Năm đó lúc Trịnh Vân Siêu ở nhà họ Trịnh Vân Châu, quan hệ với Trịnh Sở được xem như không tệ, sau khi Trịnh Sở bị đuổi khỏi nhà họ Trịnh, bọn họ cũng không cắt đứt liên lạc.
Chỉ là về sau không biết vì sao, sau khi mẹ Trịnh Sở chết, Trịnh Vân Siêu đã hoàn toàn không còn liên lạc với Trịnh Sở nữa.
Hôm nay lại một lần nữa Trịnh Sở nghe thấy ba chữ Trịnh Vân Siêu, khóe miệng dâng lên nụ cười nhạt: “Mẹ tao thì sao? Cũng là chúng mày giở trò quỷ sau lưng mới đột nhiên mắc bệnh nặng?”
Trịnh An cười ha ha nói: “Trong lòng cậu hiểu rõ mà, còn hỏi tôi mấy thứ này, chẳng lẽ đang đùa giỡn với tôi?”
Lời nói vừa dứt, người hắn cách Trịnh Sở chỉ có nửa mét, hắn chìa tay phải ra túm cổ Trịnh Sở, chuẩn bị bóp vỡ cổ họng anh.
Trịnh Sở nhìn tay phải Trịnh An tấn công cổ họng về phía mình, tay phải anh cũng đánh ra một chưởng.
Bốp.
Trịnh An chỉ cảm thấy tay phải truyền tới một trận đau tê tâm liệt phế, sau đó nhìn thấy toàn bộ bàn tay đều bị thối rữa, máu tươi đầm đìa.
Sắc mặt hắn ta bởi vì quá mức đau đớn mà nhăn nhó, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Trịnh An hoàn toàn không ngờ rằng thực lực của Trịnh Sở lại mạnh như vậy, chỉ một cái tát đã đánh nát tay hắn.
Phải biết rằng thực lực của hắn cũng là võ giả cảnh giới minh kình, trừ phi Trịnh Sở đạt tới cảnh giới hóa huyền, nếu không làm sao có thể đánh bại dễ dàng như vậy.
Trịnh An nghĩ đến những điều này, hắn mở miệng hét lớn: “Ngẩn ra làm gì, diệt hắn cho tôi”.
Lời nói vừa dứt, các võ giả nhà họ Trịnh mới hồi phục tinh thần, xông về phía Trịnh Sở.
Vẻ mặt Trịnh Sở bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có ngọn lửa đang cháy.
Anh ở giới tu tiên ba ngàn năm nay cũng chưa từng tức giận như vậy, hôm nay khi biết được mẹ bị người ta hại chết, hai quả đấm tự động nắm chặt, nhìn đám người đang đánh tới, không chờ bọn họ tới gần, tay phải anh nhẹ nhàng vung lên.
Ầm.
Một tiếng sấm rền vang vọng, đám người này liền bay ra ngoài mấy chục mét, đập liên tục vào góc tường, miệng phun máu tươi rồi chết.
Giết xong những người này, biểu cảm Trịnh Sở nghiêm túc, anh chậm rãi đi về phía trước mặt Trịnh An.
Anh thấy vẻ mặt kinh hoàng của Trịnh An, giọng điệu lạnh lùng: “Lần này là chủ ý của ai?”
Trịnh Sở cảm thấy kỳ quái, nhà họ Trịnh ở Vân Châu đã không quan tâm đến sống chết của mình ở thành phố Giang Nam từ lâu rồi, sao lần này lại đột nhiên đến đây.
Đến thì thôi, lại còn bắt cóc hai người Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi.
Trịnh An vốn còn muốn thề chết không trả lời câu hỏi của Trịnh Sở, nhưng sau cảm nhận khí tức đáng sợ tản ra trên người Trịnh Sở, hắn thành thực mở miệng.
“Tôi thấy Trịnh Bưu dẫn vệ sĩ đến tỉnh Thiên Xuyên lâu như vậy vẫn chưa về, tôi liền đi Thiên Xuyên dò hỏi tin tức, kết quả phát hiện cậu lại trở thành thủ lĩnh giang hồ thành phố Thiên Xuyên, tôi suy đoán có khả năng bị cậu giết”.
“Dựa vào chuyện vô căn cứ liền tìm tôi gây phiền toái?”, trong lòng Trịnh Sở cạn lời, nếu Trịnh Bưu không phải mình giết, cái nồi này há không phải để anh gánh sao.
“Nhà họ Trịnh chúng tôi làm việc từ trước đến nay đều như vậy”, giọng nói Trịnh An run rẩy.
Trịnh Sở nghe Trịnh An nói vậy, anh giơ chân đá một
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.