Chương 90: Ý tứ của chị ấy
Long bất bại
06/07/2022
Anh ta thực sự lo lắng nếu như Triệu Huấn Thiên còn tiếp tục nói thì sẽ
chọc giận Trịnh Sở, đến lúc đó nhà họ Tạ sẽ rơi vào khủng hoảng.
Đám người Vương Mậu nhìn thấy đại ca của mình bị Tạ Mẫn Phong và Tạ Thừa đánh.
Tuy rằng bọn chúng không bị đánh nhưng so với bị đánh còn đáng sợ hơn bởi vì tinh thần bị dày vò vô cùng.
Tạ Mẫn Phong nhìn Trịnh Sở, nhỏ giọng nói: "Cậu Trịnh, tôi sẽ giải quyết tên ngu ngốc này ngay, xin anh đừng phiền lòng".
Trịnh Sở im lặng gật đầu, anh thật sự cảm thấy rất chán ghét kẻ như Triệu Huấn Thiên.
Nếu như hắn ta chịu đền tiền rồi bỏ đi thì cũng sẽ chẳng có chuyện này xảy ra.
Thấy Trịnh Sở gật đầu, Tạ Mẫn Phong liền nói với bốn võ giả minh kình đang đứng yên sau lưng mình: "Lôi bọn chúng ra ngoài cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy bọn chúng ở thành phố Giang Nam này nữa!"
Bốn võ giả minh kình nghe Tạ Mẫn Phong ra lệnh thì ngay lập tức đi về phía đám người Triệu Huấn Thiên.
Sau đó bọn họ liền lôi đám người Triệu Huấn Thiên và Vương Mậu ra khỏi quán.
Đám người Triệu Huấn Thiên bị lôi đi, trên người lại bị thương nặng cho nên không thể chống trả nổi.
Bọn chúng hét lên, giọng gần như khản đặc: "Không, không, chúng tôi đã biết mình sai rồi, xin cậu Trịnh và cậu Tạ hãy tha thứ cho chúng tôi!"
Tạ Mẫn Phong không hề để ý đến tiếng thét gào của bọn chúng, trên mặt nở nụ cười thân thiện nhưng thân thể không tự chủ mà phát run, anh ta nhìn Trịnh Sở nói: "Cậu Trịnh, tất cả chỉ là hiểu lầm, bây giờ tôi đã giải quyết hắn ta xong rồi".
Trịnh Sở chậm rãi nói: "Nếu đã là hiểu lầm thì các người mau đi đi".
Anh không muốn thể hiện mặt bạo lực trước mặt Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi.
Tạ Mẫn Phong vẫn tươi cười nói với Trịnh Sở: "Nếu như cần gì thì anh cứ liên hệ với tôi, tôi nhất định sẽ cố hết sức để giúp anh".
Tạ Thừa thấy sự việc đã được giải quyết thì liền cúi đầu chào Trịnh Sở rồi lập tức đưa Tạ Mẫn Phong và những người khác ra khỏi quán.
Sau khi hai người bước ra khỏi quán thì lưng áo của họ đã ướt sũng.
Lúc còn ở trong quán, bọn họ đã sợ hãi vô cùng.
Sau khi đám người Tạ Mẫn Phong ra khỏi quán.
Tạ Phi Phi nở nụ cười nhìn Trịnh Sở nói: "Anh rể, không ngờ người nhà họ Tạ ở thành phố Giang Nam lại sợ anh như vậy".
Nếu như cô ấy đem chuyện này khoe với các bạn học ở trường thì bọn họ chắc chắn sẽ bảo rằng cô ấy là kẻ khoe khoang.
Trịnh Sở chỉ cười nhẹ nói: "Chỉ là nhà họ Tạ nho nhỏ mà thôi, không cần phải sợ hãi như vậy".
Nói xong, anh nhìn sang Hứa Thanh Vân nói: "Mọi việc tôi làm tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, sẽ không liên lụy đến người vô tội".
Hứa Thanh Vân thật sự không thể nhìn thấu Trịnh Sở, càng không thể nhìn thấu nhà họ Tạ.
Nếu như nói nhà họ Tạ coi trọng Trịnh Sở vì sức mạnh của anh, nhưng nhà họ Tạ có nhiều cao thủ như vậy, có nhất thiết phải coi trọng anh đến vậy hay không?
Trịnh Sở là đứa con bị đuổi ra khỏi nhà họ Trịnh ở Vân Châu, một chút quyền thế cũng không có, người nhà họ Tạ không phải là kẻ ngốc, chắc chắn không vì bối cảnh của anh mà coi trọng anh.
Điều duy nhất mà Hứa Thanh Vân có thể nghĩ đến chính là y thuật của Trịnh Sở.
Bởi vì anh đã chữa lành vết thương cho Tạ Bá Ngọc, vết thương mà các bác sĩ thiên tài khác đã không thể chữa lành cho nên Tạ Bá Ngọc mới coi trọng Trịnh Sở đến như thế.
Hứa Thanh Vân nhìn sang Trịnh Sở nói: "Tôi chỉ muốn bình yên sống tiếp, không cầu phú quý, chỉ cầu bình an".
Trịnh Sở ừ một tiếng rồi mới đi ra ngoài quán.
Tạ Phi Phi nghe Hứa Thanh Vân nói xong liền nở nụ cười, lon ton chạy theo sau Trịnh Sở nói: "Anh rể, chờ em đã".
Trịnh Sở dừng lại, nhìn Tạ Phi Phi hỏi: "Sao vậy?"
“Anh rể, anh không biết chị họ vừa nói như vậy là có ý gì sao?”, Tạ Phi Phi vẫn nở nụ cười tinh nghịch nói.
Trịnh Sở lắc đầu nói: "Anh không biết, như vậy là có ý gì?"
Anh hoàn toàn không đoán được tâm tư của phụ nữ, mà anh cũng không muốn đoán.
Tạ Phi Phi nhìn bộ dạng ngơ ngác của Trịnh Sở thì khẽ cười nói: "Anh rể thật ngốc".
“Hả?”, Trịnh Sở nghe vậy thì không nói nên lời.
Nếu như nói anh ngốc thì chắc trên thế giới này chẳng còn người nào thông minh.
Tạ Phi Phi cười nói: "Lời nói vừa rồi của chị họ cho thấy chị ấy có ấn tượng tốt với anh, nếu như anh rể cố gắng hơn thì nhất định sẽ giành được tình cảm của chị họ".
Cô ấy vừa dứt lời thì đã nghe tiếng điện thoại rung lên.
Tạ Phi Phi cầm điện thoại lên nhìn, đã hơn hai giờ sáng.
Thấy cô muộn như vậy vẫn chưa về nên bạn cùng phòng đã gọi điện hỏi thăm tình hình.
Tạ Phi Phi trả lời điện thoại, trò chuyện vài câu với bạn cùng phòng rồi vẫy tay chào tạm biệt Trịnh Sở.
Trịnh Sở nhìn theo bóng lưng Tạ Phi Phi rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Anh cảm thấy rất buồn cười với những lời cô ấy vừa nói.
Hứa Thanh Vân lúc này đã đóng cửa quán, nhìn thấy Trịnh Sở đứng cười thì hỏi: "Phi Phi đã nói gì với anh?"
Trịnh Sở cười nói: "Cô ấy nói cô xinh đẹp như vậy, muốn tôi nâng niu quý trọng, không được để cho cô chạy trốn..."
Hứa Thanh Vân nghe vậy thì sắc mặt hơi đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Được rồi, đừng nói lung tung nữa, đã muộn như vậy rồi, chúng ta mau trở về đi".
Ở một nơi khác có phong cảnh thanh nhã, dòng suối trong vắt chảy quanh những cây đại thụ xanh um.
Thỉnh thoảng còn có thể thấy vài con chim trắng tinh bay lượn trên không trung.
Dưới một gốc đại thụ cành lá xum xuê, rễ cây đan xen.
Có một ông già đầu bạc mặc trang phục luyện công màu trắng, khuôn mặt đầy những nếp nhăn đang ngồi khoanh chân, nhắm mắt dưỡng thần.
Đứng bên cạnh ông già là một người đàn ông khoảng chừng bốn tuổi có cơ bắp cuồn cuộn, mặc áo ngắn tay màu đen, khuôn mặt trông rất hung ác.
Người đàn ông này đứng nhìn ông già ngồi khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần trong suốt năm giờ.
Trong suốt năm giờ người đàn ông chỉ lặng lẽ quan sát, không dám quấy rầy việc tu luyện của ông già.
Giờ phút này ông già mới chậm rãi mở mắt ra, trong mắt ẩn chứa nguồn năng lượng kinh người khiến cho người ta chỉ cần liếc mắt nhìn thấy một cái liền nhịn không được mà phát run.
Đám người Vương Mậu nhìn thấy đại ca của mình bị Tạ Mẫn Phong và Tạ Thừa đánh.
Tuy rằng bọn chúng không bị đánh nhưng so với bị đánh còn đáng sợ hơn bởi vì tinh thần bị dày vò vô cùng.
Tạ Mẫn Phong nhìn Trịnh Sở, nhỏ giọng nói: "Cậu Trịnh, tôi sẽ giải quyết tên ngu ngốc này ngay, xin anh đừng phiền lòng".
Trịnh Sở im lặng gật đầu, anh thật sự cảm thấy rất chán ghét kẻ như Triệu Huấn Thiên.
Nếu như hắn ta chịu đền tiền rồi bỏ đi thì cũng sẽ chẳng có chuyện này xảy ra.
Thấy Trịnh Sở gật đầu, Tạ Mẫn Phong liền nói với bốn võ giả minh kình đang đứng yên sau lưng mình: "Lôi bọn chúng ra ngoài cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy bọn chúng ở thành phố Giang Nam này nữa!"
Bốn võ giả minh kình nghe Tạ Mẫn Phong ra lệnh thì ngay lập tức đi về phía đám người Triệu Huấn Thiên.
Sau đó bọn họ liền lôi đám người Triệu Huấn Thiên và Vương Mậu ra khỏi quán.
Đám người Triệu Huấn Thiên bị lôi đi, trên người lại bị thương nặng cho nên không thể chống trả nổi.
Bọn chúng hét lên, giọng gần như khản đặc: "Không, không, chúng tôi đã biết mình sai rồi, xin cậu Trịnh và cậu Tạ hãy tha thứ cho chúng tôi!"
Tạ Mẫn Phong không hề để ý đến tiếng thét gào của bọn chúng, trên mặt nở nụ cười thân thiện nhưng thân thể không tự chủ mà phát run, anh ta nhìn Trịnh Sở nói: "Cậu Trịnh, tất cả chỉ là hiểu lầm, bây giờ tôi đã giải quyết hắn ta xong rồi".
Trịnh Sở chậm rãi nói: "Nếu đã là hiểu lầm thì các người mau đi đi".
Anh không muốn thể hiện mặt bạo lực trước mặt Hứa Thanh Vân và Tạ Phi Phi.
Tạ Mẫn Phong vẫn tươi cười nói với Trịnh Sở: "Nếu như cần gì thì anh cứ liên hệ với tôi, tôi nhất định sẽ cố hết sức để giúp anh".
Tạ Thừa thấy sự việc đã được giải quyết thì liền cúi đầu chào Trịnh Sở rồi lập tức đưa Tạ Mẫn Phong và những người khác ra khỏi quán.
Sau khi hai người bước ra khỏi quán thì lưng áo của họ đã ướt sũng.
Lúc còn ở trong quán, bọn họ đã sợ hãi vô cùng.
Sau khi đám người Tạ Mẫn Phong ra khỏi quán.
Tạ Phi Phi nở nụ cười nhìn Trịnh Sở nói: "Anh rể, không ngờ người nhà họ Tạ ở thành phố Giang Nam lại sợ anh như vậy".
Nếu như cô ấy đem chuyện này khoe với các bạn học ở trường thì bọn họ chắc chắn sẽ bảo rằng cô ấy là kẻ khoe khoang.
Trịnh Sở chỉ cười nhẹ nói: "Chỉ là nhà họ Tạ nho nhỏ mà thôi, không cần phải sợ hãi như vậy".
Nói xong, anh nhìn sang Hứa Thanh Vân nói: "Mọi việc tôi làm tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, sẽ không liên lụy đến người vô tội".
Hứa Thanh Vân thật sự không thể nhìn thấu Trịnh Sở, càng không thể nhìn thấu nhà họ Tạ.
Nếu như nói nhà họ Tạ coi trọng Trịnh Sở vì sức mạnh của anh, nhưng nhà họ Tạ có nhiều cao thủ như vậy, có nhất thiết phải coi trọng anh đến vậy hay không?
Trịnh Sở là đứa con bị đuổi ra khỏi nhà họ Trịnh ở Vân Châu, một chút quyền thế cũng không có, người nhà họ Tạ không phải là kẻ ngốc, chắc chắn không vì bối cảnh của anh mà coi trọng anh.
Điều duy nhất mà Hứa Thanh Vân có thể nghĩ đến chính là y thuật của Trịnh Sở.
Bởi vì anh đã chữa lành vết thương cho Tạ Bá Ngọc, vết thương mà các bác sĩ thiên tài khác đã không thể chữa lành cho nên Tạ Bá Ngọc mới coi trọng Trịnh Sở đến như thế.
Hứa Thanh Vân nhìn sang Trịnh Sở nói: "Tôi chỉ muốn bình yên sống tiếp, không cầu phú quý, chỉ cầu bình an".
Trịnh Sở ừ một tiếng rồi mới đi ra ngoài quán.
Tạ Phi Phi nghe Hứa Thanh Vân nói xong liền nở nụ cười, lon ton chạy theo sau Trịnh Sở nói: "Anh rể, chờ em đã".
Trịnh Sở dừng lại, nhìn Tạ Phi Phi hỏi: "Sao vậy?"
“Anh rể, anh không biết chị họ vừa nói như vậy là có ý gì sao?”, Tạ Phi Phi vẫn nở nụ cười tinh nghịch nói.
Trịnh Sở lắc đầu nói: "Anh không biết, như vậy là có ý gì?"
Anh hoàn toàn không đoán được tâm tư của phụ nữ, mà anh cũng không muốn đoán.
Tạ Phi Phi nhìn bộ dạng ngơ ngác của Trịnh Sở thì khẽ cười nói: "Anh rể thật ngốc".
“Hả?”, Trịnh Sở nghe vậy thì không nói nên lời.
Nếu như nói anh ngốc thì chắc trên thế giới này chẳng còn người nào thông minh.
Tạ Phi Phi cười nói: "Lời nói vừa rồi của chị họ cho thấy chị ấy có ấn tượng tốt với anh, nếu như anh rể cố gắng hơn thì nhất định sẽ giành được tình cảm của chị họ".
Cô ấy vừa dứt lời thì đã nghe tiếng điện thoại rung lên.
Tạ Phi Phi cầm điện thoại lên nhìn, đã hơn hai giờ sáng.
Thấy cô muộn như vậy vẫn chưa về nên bạn cùng phòng đã gọi điện hỏi thăm tình hình.
Tạ Phi Phi trả lời điện thoại, trò chuyện vài câu với bạn cùng phòng rồi vẫy tay chào tạm biệt Trịnh Sở.
Trịnh Sở nhìn theo bóng lưng Tạ Phi Phi rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Anh cảm thấy rất buồn cười với những lời cô ấy vừa nói.
Hứa Thanh Vân lúc này đã đóng cửa quán, nhìn thấy Trịnh Sở đứng cười thì hỏi: "Phi Phi đã nói gì với anh?"
Trịnh Sở cười nói: "Cô ấy nói cô xinh đẹp như vậy, muốn tôi nâng niu quý trọng, không được để cho cô chạy trốn..."
Hứa Thanh Vân nghe vậy thì sắc mặt hơi đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Được rồi, đừng nói lung tung nữa, đã muộn như vậy rồi, chúng ta mau trở về đi".
Ở một nơi khác có phong cảnh thanh nhã, dòng suối trong vắt chảy quanh những cây đại thụ xanh um.
Thỉnh thoảng còn có thể thấy vài con chim trắng tinh bay lượn trên không trung.
Dưới một gốc đại thụ cành lá xum xuê, rễ cây đan xen.
Có một ông già đầu bạc mặc trang phục luyện công màu trắng, khuôn mặt đầy những nếp nhăn đang ngồi khoanh chân, nhắm mắt dưỡng thần.
Đứng bên cạnh ông già là một người đàn ông khoảng chừng bốn tuổi có cơ bắp cuồn cuộn, mặc áo ngắn tay màu đen, khuôn mặt trông rất hung ác.
Người đàn ông này đứng nhìn ông già ngồi khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần trong suốt năm giờ.
Trong suốt năm giờ người đàn ông chỉ lặng lẽ quan sát, không dám quấy rầy việc tu luyện của ông già.
Giờ phút này ông già mới chậm rãi mở mắt ra, trong mắt ẩn chứa nguồn năng lượng kinh người khiến cho người ta chỉ cần liếc mắt nhìn thấy một cái liền nhịn không được mà phát run.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.