Chương 716: Anh hùng cứu mỹ nhân ?
Mạc Mặc
07/09/2013
Chưởng quầy quán trọ vô cùng ám muội liếc nhìn Đường Phong và Chu Tiểu Điệp, cho đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Điệp cô nương đỏ bừng lên.
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, Chu Tiểu Điệp ngủ trên giường, Đường Phong nhắm mắt ngồi trên mặt đất.
Nửa đêm, Tiểu Điệp cô nương lén lút từ trên giường bò xuống, quỳ trên mặt đất, ưỡn cặp mông nhỏ nhắn như một con mèo nhỏ chậm rãi bò ra ngoài, vừa bò vừa cảnh giác đánh giá động tĩnh của Đường Phong, vất vả lắm mới chịu đựng được đến cửa phòng, lại quay đầu nhìn lại, phát hiện một tay Đường Phong nâng cằm, đầu nghiêng sang một bên, hai mắt sáng ngời có phần thích thú nhìn theo nàng.
Cặp mắt kia thật sáng rõ, trong đêm tối như tản ra hào quang xanh mơn mởn!
Chu Tiểu Điệp biết không lẩn đi được, liền ngồi thẳng dậy nửa quỳ trên mặt đất nói:
- Ta. . . Ta muốn đi nhà xí. . .
Lời này nói ra rất không có cơ sở, ngay cả Chu Tiểu Điệp cũng không tin.
- Đi thôi.
Đường Phong mỉm cười nhìn nàng, phất phất tay với nàng.
Chu Tiểu Điệp như tỉnh mộng, vội vàng đứng dậy, mở cửa phòng, giống như đoạt mệnh chạy vội ra ngoài.
Ra khỏi quán trọ, Chu Tiểu Điệp bất chấp những thứ khác, nâng váy lên, nhanh như chớp chạy ra ngoài cổ trấn, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, sợ Đường Phong đuổi theo.
Mặc dù Tiểu Điệp cô nương không ghét Đường Phong, nhưng thật sự có chút tức giận. Đường Phong chuyên quyền độc đoán bắt nàng đi như vậy, đương nhiên nàng không cam lòng.
Nàng muốn chạy trốn, thoát khỏi khống chế của người kia, nắm chặt vận mệnh của mình! Về phần trước đây Đường Phong từng nói sẽ diệt cả nhà Chu gia, Chu Tiểu Điệp đương nhiên không tin, hắn ta không phải loại ác nhân này, Chu Tiểu Điệp hoàn toàn tin tưởng điều này.
Nàng cứ cắm đầu chạy ra khỏi cổ trấn, sau lưng vẫn không có người nào đuổi theo, Chu Tiểu Điệp bất giác chậm lại bộ pháp, dừng lại quan sát, sau khi xác định sau lưng không có người, bất chợt càng thêm tức giận.
Chẳng lẽ hắn thật sự tin lời mình, không đuổi theo sao?
Nàng tuyệt đối không thể trở về Chu gia, nếu hắn không tìm thấy mình, nhất định sẽ quay về Chu gia tìm người. Bây giờ nên làm gì? Trên người mình không có gì cả, ngoài sở trường quản lý sản nghiệp gia tộc cũng không năng khiếu gì, ở linh mạch chi địa nguy cơ khắp nơi, một tiểu cô nương yếu ớt nên sinh tồn như thế nào?
Chu Tiểu Điệp rơi vào trầm tư, vừa nghĩ vừa mở bộ pháp bỏ chạy.
Đến khi bình minh, Chu Tiểu Điệp đã chạy ra ngoài cổ trấn năm mươi dặm, đến đây Chu Tiểu Điệp cuối cùng mới buông lỏng trái tim. Có lẽ hắn không tìm được mình rồi!
Trước mặt là một rừng cây nhỏ, Chu Tiểu Điệp đi vào trong rừng, dựa vào một cây tiểu thụ ngồi xuống, thở hổn hển, ngây người ngắm nhìn bầu trời.
Không biết tại sao, mặc dù mình đã trốn thoát, nhưng trong lòng lại hơi có cảm giác hối hận. Nàng tức giận chẳng qua vì hắn quá độc đoán không nói đạo lý, hắn xác thực cũng đã giúp đỡ Chu gia một việc lớn, cũng không có ác ý gì với mình, không chào mà đi như vậy có phải hơi có chút quá đáng hay không?
Hôm qua mình còn cắn hắn đến mức máu chảy đầm đìa, hắn chẳng những không trách phạt mình, ngược lại còn ân cần an ủi. Lúc này, trong lòng Chu Tiểu Điệp lại có chút áy náy, cảm thấy nên để lại cho hắn mấy chữ mới đúng.
Khi đang nghĩ ngợi, trên đỉnh đầu chợt truyền đến một tiếng động rất nhỏ, Chu Tiểu Điệp nhìn theo hướng thanh âm kia, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Nàng phát hiện người nam nhân mình tưởng đã bỏ rơi kia, giờ phút này đang đứng dựa trên cây tiểu thụ bên cạnh đưa mắt nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn lãng thậm chí còn mơ hồ xuất hiện vẻ thất vọng.
Vẻ thất vọng này khiến cho trái tim Chu Tiểu Điệp như bị siết chặt, giống như ánh mắt trưởng bối nhìn nàng khi nàng làm sai chuyện gì đó, trong sự thất vọng còn ẩn chứa một tia đau lòng.
Chu Tiểu Điệp không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ, cúi đầu xuống như một đứa trẻ có lỗi, hai bàn tay nhỏ bé quấy lấy mép váy của mình, đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng ngẩng đầu sợ hãi nhìn Đường Phong.
Đường Phong thở dài một tiếng, thả người nhảy xuống khỏi nhánh cây, đứng trước mặt Chu Tiểu Điệp, thò tay kéo nàng đứng lên, sửa sang lại mái tóc bị gió thổi tung của nàng.
- Nàng cho rằng mình có thể chạy trốn được sao?
Đường Phong bình thản nhìn nàng.
Chu Tiểu Điệp cúi thấp đầu, không nói một lời, trong nội tâm càng phát ra sự bất an. Nếu hắn mở miệng trách mắng mình một phen còn đỡ, nhưng bây giờ hắn lại không hề mắng chửi mình.
Tiểu Điệp cô nương căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Đường Phong, nàng sợ nhìn thấy biểu lộ thất vọng của hắn.
- Cho nàng chạy trốn một ngày, nàng cũng không trốn thoát lòng bàn tay ta.
Đường Phong nói tiếp, cười như chế giễu
- Nhưng chuyện này không có gì thú vị, dưa hái xanh không ngọt, nếu nàng thật tâm không muốn đi theo ta, có thể quay trở lại Chu gia, ta không làm khó dễ nàng, càng sẽ không làm khó Chu gia. Nói cho cùng đây chỉ là ta làm theo ý mình mà thôi, cũng không trưng cầu ý kiến của nàng.
Nghe những lời phát ra từ đáy lòng này, vành mắt Chu Tiểu Điệp đỏ hoe, giọng điệu này nghe ra thật chua xót lòng người, giống như một nam nhân trọng tình trọng nghĩa đang nói chuyện với nữ tử thay lòng đổi dạ, cố gắng hết sức mà không thu hoạch được gì.
- Ta hỏi lại nàng một lần nữa, nàng đi theo ta, hay là quay về Chu gia, chỉ có một cơ hội lựa chọn, nàng suy nghĩ thật kỹ đi.
Đường Phong nghiêm túc nhìn Chu Tiểu Điệp.
Chu Tiểu Điệp phát hiện bản thân nhất thời khó có thể lựa chọn! Nàng chạy ra khỏi cổ trấn chính là vì thoát khỏi người trước mặt này, nhưng nếu bắt nàng thật sự lựa chọn, nàng lại cảm thấy vô cùng gian nan.
Quay trở lại Chu gia, mặc dù có thể sống cùng người nhà cả đời, thế nhưng cũng chú định một cuộc sống bình thản đơn điệu, sau này Chu gia gặp phải nguy hiểm gì, cũng chỉ có thể tự cầu nhiều phúc. Nhưng nếu kêu nàng đi cùng tên nam nhân không phải rất quen thuộc này, Chu Tiểu Điệp lại có chút không cam tâm tình nguyện. Dù sao thời gian mình và hắn quen biết cũng không dài.
- Ta nghĩ ta biết đáp án của nàng.
Đường Phong nhẹ gật đầu.
- Tiểu Điệp cô nương, sau này khó gặp lại.
Tiếng bước chân dần dần đi xa, Chu Tiểu Điệp ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Đường Phong, chỉ nghe như có tiếng thở dài từ bên kia truyền đến:
- Khí thôn hoàn vũ đãng cửu tiêu, tối thị anh hùng không tịch liêu, ân...
Chu Tiểu Điệp giơ tay lên, bờ môi mấp máy, cuối cùng vẫn không thể nào thốt nên lời.
Cho đến khi thân ảnh Đường Phong biến mất trước mắt, Chu Tiểu Điệp mới thở hổn hển ngồi xuống đất. Trong nháy mắt vừa rồi trong đầu nàng xẹt qua ngàn vạn ý niệm, khiến cả người mơ mơ màng màng, đột nhiên khiến nàng không hiểu hiện tại bản thân muốn làm cái gì.
Chu Tiểu Điệp hoàn toàn mê man, ngồi xuống rễ cây ngơ ngẩn hơn nửa canh giờ vẫn không hoàn hồn.
Cho đến khi bên cạnh truyền đến tiếng bước chân khác thường, Chu Tiểu Điệp mới bị kinh động, mừng rỡ vạn phần ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị mở miệng nói, thần sắc lại sững sờ.
Nàng phát hiện người đi tới bên cạnh mình không phải Đường Phong mà là ba nam nhân xa lạ.
Ba nam nhân này mê đắm nhìn mình, trên mặt hiện lên nụ cười hèn mọn bỉ ổi, người chính giữa mặt đầy thịt mỡ, ưỡn bụng, con mắt nheo thành một khe hở, xoa xoa tay nói:
- Tiểu cô nương, chỉ có một mình nàng sao?
Chu Tiểu Điệp cuống quít đứng lên, hoảng sợ nhìn đối phương, vừa lui về phía sau vừa nói:
- Không phải, ta đang đợi người.
Tên nam nhân bụng lớn cười nói:
- Có phải đang đợi ca ca này hay không?
Hắn vừa nói, vừa phất tay với hai người khác, hai người kia nhanh chóng đi đến sau lưng Chu Tiểu Điệp, bao vây nàng ở giữa.
Chu Tiểu Điệp khóc không ra nước mắt, nàng tuyệt đối không nghĩ tới ở nơi như vậy sẽ đụng phải bọn ác nhân, hơn nữa ý đồ của ba tên ác nhân này còn hiện rõ trên mặt.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Điệp cô nương bất giác lo lắng, nắm chặt quần áo cắn môi nói:
- Các ngươi muốn làm gì? Bằng hữu của ta sắp đến đây rồi.
- Hắc hắc.
Tên nam nhân bụng lớn để lộ ra một hàm răng vàng nói:
- Không phải nàng đang đợi tình lang bỏ trốn chứ? Đừng đợi nữa, các ca ca chơi đùa với nàng trước.
Chu Tiểu Điệp sợ tới mức mặt mày thất sắc, hoảng sợ nói:
- Đừng tới đây, bằng hữu kia của ta rất lợi hại, đợi lát nữa hắn đến sẽ cho các ngươi nếm mùi đau khổ.
Nam nhân bụng lớn nghe xong liếc nhìn hai người khác, cười ha ha đến mức làm Chu Tiểu Điệp sởn hết gai ốc.
- Tiểu cô nương, nàng nghĩ ta sẽ tin sao?
Nam nhân bụng lớn lay động đám thịt mỡ trên mặt, áp sát về phía Chu Tiểu Điệp.
Chu Tiểu Điệp tiếp tục lui bước, phía sau cũng có người vây quanh, căn bản không có chỗ trốn, nhìn tên nam nhân thối tha gần trong gang tấc, sắp sửa thò tay túm lấy mình, tiểu cô nương không nhịn kinh hãi kê lên:
- Cứu mạng!
Nàng vừa hô vừa gấp đến độ dậm chân, nàng chỉ có cảnh giới Huyền Giai, còn ba tên nam nhân đối phương bất kỳ kẻ nào cũng lợi hại hơn nàng, nếu thật sự bị bọn chúng bắt được, Chu Tiểu Điệp nhất định sẽ dùng cái chết bảo vệ sự trong sạch.
Lúc này nàng chỉ hy vọng có thể có một anh hùng cứu vớt mình ra khỏi tai họa, kỳ lạ thay, sau tiếng hô cứu mạng của nàng, trong đầu nàng liền xuất hiện thân ảnh của Đường Phong.
Kỳ tích luôn xuất hiện
Nhìn thấy móng vuốt của tên nam nhân bụng to sắp đụng vào Chu Tiểu Điệp, một tiếng xé gió từ bên cạnh lao tới, tay tên nam nhân bụng to giống như đụng phải bàn ủi, vội rụt nhanh về, miệng phát ra tiếng rú kinh hãi như mổ heo.
- Vù vù vù.
Tiếng vang liên tiếp truyền đến, Chu Tiểu Điệp chỉ nhìn thấy ba tên ác nhân bên cạnh mình giống như cây lúa bị cắt, đồng loạt té xuống, máu tươi trong miệng cuồng phun, nhuộm đỏ cả y phục.
Trong nháy mắt, nguy cơ được giải trừ.
Chu Tiểu Điệp thở hổn hển, quay đầu nhìn chung quanh, liền thấy Đường Phong từ bên kia bước nhanh tới, trên tay còn thủ sẵn một ngọn phi đao, sắc mặt âm trầm tới cực điểm.
Chu Tiểu Điệp giống như nhìn thấy người thân, ủy khuất vô cùng, nhấc váy lên chạy về hướng Đường Phong, lao vào lồng ngực hắn, thân thể lạnh run, sắc mặt tái nhợt.
- Tiểu Điệp đừng sợ, ác nhân đã bị ta đánh chết rồi!
Đường Phong ân cần nói.
Chu Tiểu Điệp liên tục gật đầu, nước mắt thấm đẫm quần áo Đường Phong, vừa rồi nếu nhu Đường Phong đến muộn một chút, tấm thân trong sạch của nàng đã bị hoen ố, chỉ nghĩ đến đây, Chu Tiểu Điệp lại thấy hoảng sợ.
- Còn chạy nữa không?
Khóe miệng Đường Phong hiện ra một nụ cười giảo hoạt, trầm giọng hỏi.
- Không chạy nữa.
Chu Tiểu Điệp vừa khóc vừa đáp.
- Giang hồ rất nguy hiểm! Sau này ngoan ngoãn đi theo ta, ta sẽ bảo vệ nàng!
Đường Phong nói.
Chu Tiểu Điệp càng không ngừng gật đầu.
- Đi thôi, mùi máu tươi ở đây quá nồng!
Đường Phong vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng.
Đợi đến lúc thân ảnh của Đường Phong và Chu Tiểu Điệp biến mất, ba tên ác đồ tưởng rằng đã chết lại đồng thời mở mắt, tên nam nhân bụng to nâng tay mình nói:
- Tiên sư bà ngoại nhà nó, tiểu tử kia không phải nói chỉ diễn trò thôi sao? Tại sao lại ra tay thật, bàn tay của ta bị kéo rách một đường, suýt chút nữa đâm xuyên rồi.
Một người khác cũng không ngừng phun huyết thủy trong miệng, phàn nàn nói:
- Hương vị máu gà thật là thối!
Người cuối cùng nói:
- Được rồi được rồi, diễn xuất như vậy mà có thể kiếm được hai bình đan dược hảo hạng, cuộc giao dịch này không lỗ, đừng oán trách nữa.
Nghe thấy hai bình đan dược hảo hạng, ba người mới lộ ra dáng tươi cười.
- Thật là cao cường, sau này nếu ca ca tán gái cũng nên dùng chiêu này, anh hùng cứu mỹ nhân thật hoàn hảo, cô gái kia giờ xem tiểu tử đó như trời rồi, chậc chậc, cao thủ!
Tên nam nhân bụng to thổn thức một hồi.
Một người khác vỗ vỗ bụng hắn nói:
- Trước tiên giải quyết đống thịt này của ngươi rồi hãy nói.
Tiểu cô nương không rành thế sự là dễ bị lừa gạt nhất, sự thanh thuần và vô tri của các nàng khiến các nàng rất dễ dàng rơi vào cạm bẫy khó lòng phát giác.
Đường Phong nhìn Chu Tiểu Điệp nhu thuận như con mèo nhỏ đi bên cạnh mình, trong lòng thầm cười trộm không thôi. Chẳng qua là một chút thủ đoạn anh hùng cứu mỹ nhân đã hoàn toàn xóa bỏ cảm giác cự tuyệt trong lòng nha đầu này. Từ sau hôm cứu nàng, ánh mắt Chu Tiểu Điệp nhìn Đường Phong thân thiết hơn bất cứ ai. Ngoại trừ hai ngày đầu có chút sợ hãi và trầm mặc, theo thời gian, tiểu cô nương đã khôi phục lại bản tính hoạt bát nhanh nhẹn.
- Ngươi dẫn ta tới Đường gia là muốn dạy ta tu luyện ám khí sao?
Chu Tiểu Điệp tốt xấu gì cũng là người cực kì thông minh, Đường Phong coi trọng đôi tay nàng như vậy, trước đó trước mặt nàng lại tận lực biểu diễn uy lực của ám khí, đương nhiên có thể đoán được một ít.
- Đúng vậy, nhưng tới Đường gia chỉ là tiện đường, mục đích cuối cùng của chúng ta không phải Đường Gia Bảo.
Phía trước có một dòng sông rộng hơn vài chục trượng cản đường, Đường Phong vẫy tay gọi Chu Tiểu Điệp, nắm lấy bờ eo nàng, mang theo nàng bay sang bờ đối diện.
Chu Tiểu Điệp không hề ngại ngùng ôm lấy cổ Đường Phong, đưa lưng về phía hắn, mái tóc tung bay, bám vào khuôn mặt hắn, nheo mắt hỏi:
- Nói như vậy ngoại giới đồn đãi ngươi đến từ thế tục, tin tức này có thật không?
- Là thực. Nơi ta muốn dẫn nàng đến là một môn phái hoàn toàn do nữ tử tạo thành, chỗ đó có ngàn vạn nữ tử, phong cảnh rất đẹp, nàng nhất định sẽ thích chỗ đó.
Đường Phong hạ xuống bờ đối diện, nhẹ nhàng để Chu Tiểu Điệp xuống.
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, Chu Tiểu Điệp ngủ trên giường, Đường Phong nhắm mắt ngồi trên mặt đất.
Nửa đêm, Tiểu Điệp cô nương lén lút từ trên giường bò xuống, quỳ trên mặt đất, ưỡn cặp mông nhỏ nhắn như một con mèo nhỏ chậm rãi bò ra ngoài, vừa bò vừa cảnh giác đánh giá động tĩnh của Đường Phong, vất vả lắm mới chịu đựng được đến cửa phòng, lại quay đầu nhìn lại, phát hiện một tay Đường Phong nâng cằm, đầu nghiêng sang một bên, hai mắt sáng ngời có phần thích thú nhìn theo nàng.
Cặp mắt kia thật sáng rõ, trong đêm tối như tản ra hào quang xanh mơn mởn!
Chu Tiểu Điệp biết không lẩn đi được, liền ngồi thẳng dậy nửa quỳ trên mặt đất nói:
- Ta. . . Ta muốn đi nhà xí. . .
Lời này nói ra rất không có cơ sở, ngay cả Chu Tiểu Điệp cũng không tin.
- Đi thôi.
Đường Phong mỉm cười nhìn nàng, phất phất tay với nàng.
Chu Tiểu Điệp như tỉnh mộng, vội vàng đứng dậy, mở cửa phòng, giống như đoạt mệnh chạy vội ra ngoài.
Ra khỏi quán trọ, Chu Tiểu Điệp bất chấp những thứ khác, nâng váy lên, nhanh như chớp chạy ra ngoài cổ trấn, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, sợ Đường Phong đuổi theo.
Mặc dù Tiểu Điệp cô nương không ghét Đường Phong, nhưng thật sự có chút tức giận. Đường Phong chuyên quyền độc đoán bắt nàng đi như vậy, đương nhiên nàng không cam lòng.
Nàng muốn chạy trốn, thoát khỏi khống chế của người kia, nắm chặt vận mệnh của mình! Về phần trước đây Đường Phong từng nói sẽ diệt cả nhà Chu gia, Chu Tiểu Điệp đương nhiên không tin, hắn ta không phải loại ác nhân này, Chu Tiểu Điệp hoàn toàn tin tưởng điều này.
Nàng cứ cắm đầu chạy ra khỏi cổ trấn, sau lưng vẫn không có người nào đuổi theo, Chu Tiểu Điệp bất giác chậm lại bộ pháp, dừng lại quan sát, sau khi xác định sau lưng không có người, bất chợt càng thêm tức giận.
Chẳng lẽ hắn thật sự tin lời mình, không đuổi theo sao?
Nàng tuyệt đối không thể trở về Chu gia, nếu hắn không tìm thấy mình, nhất định sẽ quay về Chu gia tìm người. Bây giờ nên làm gì? Trên người mình không có gì cả, ngoài sở trường quản lý sản nghiệp gia tộc cũng không năng khiếu gì, ở linh mạch chi địa nguy cơ khắp nơi, một tiểu cô nương yếu ớt nên sinh tồn như thế nào?
Chu Tiểu Điệp rơi vào trầm tư, vừa nghĩ vừa mở bộ pháp bỏ chạy.
Đến khi bình minh, Chu Tiểu Điệp đã chạy ra ngoài cổ trấn năm mươi dặm, đến đây Chu Tiểu Điệp cuối cùng mới buông lỏng trái tim. Có lẽ hắn không tìm được mình rồi!
Trước mặt là một rừng cây nhỏ, Chu Tiểu Điệp đi vào trong rừng, dựa vào một cây tiểu thụ ngồi xuống, thở hổn hển, ngây người ngắm nhìn bầu trời.
Không biết tại sao, mặc dù mình đã trốn thoát, nhưng trong lòng lại hơi có cảm giác hối hận. Nàng tức giận chẳng qua vì hắn quá độc đoán không nói đạo lý, hắn xác thực cũng đã giúp đỡ Chu gia một việc lớn, cũng không có ác ý gì với mình, không chào mà đi như vậy có phải hơi có chút quá đáng hay không?
Hôm qua mình còn cắn hắn đến mức máu chảy đầm đìa, hắn chẳng những không trách phạt mình, ngược lại còn ân cần an ủi. Lúc này, trong lòng Chu Tiểu Điệp lại có chút áy náy, cảm thấy nên để lại cho hắn mấy chữ mới đúng.
Khi đang nghĩ ngợi, trên đỉnh đầu chợt truyền đến một tiếng động rất nhỏ, Chu Tiểu Điệp nhìn theo hướng thanh âm kia, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Nàng phát hiện người nam nhân mình tưởng đã bỏ rơi kia, giờ phút này đang đứng dựa trên cây tiểu thụ bên cạnh đưa mắt nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn lãng thậm chí còn mơ hồ xuất hiện vẻ thất vọng.
Vẻ thất vọng này khiến cho trái tim Chu Tiểu Điệp như bị siết chặt, giống như ánh mắt trưởng bối nhìn nàng khi nàng làm sai chuyện gì đó, trong sự thất vọng còn ẩn chứa một tia đau lòng.
Chu Tiểu Điệp không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ, cúi đầu xuống như một đứa trẻ có lỗi, hai bàn tay nhỏ bé quấy lấy mép váy của mình, đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng ngẩng đầu sợ hãi nhìn Đường Phong.
Đường Phong thở dài một tiếng, thả người nhảy xuống khỏi nhánh cây, đứng trước mặt Chu Tiểu Điệp, thò tay kéo nàng đứng lên, sửa sang lại mái tóc bị gió thổi tung của nàng.
- Nàng cho rằng mình có thể chạy trốn được sao?
Đường Phong bình thản nhìn nàng.
Chu Tiểu Điệp cúi thấp đầu, không nói một lời, trong nội tâm càng phát ra sự bất an. Nếu hắn mở miệng trách mắng mình một phen còn đỡ, nhưng bây giờ hắn lại không hề mắng chửi mình.
Tiểu Điệp cô nương căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Đường Phong, nàng sợ nhìn thấy biểu lộ thất vọng của hắn.
- Cho nàng chạy trốn một ngày, nàng cũng không trốn thoát lòng bàn tay ta.
Đường Phong nói tiếp, cười như chế giễu
- Nhưng chuyện này không có gì thú vị, dưa hái xanh không ngọt, nếu nàng thật tâm không muốn đi theo ta, có thể quay trở lại Chu gia, ta không làm khó dễ nàng, càng sẽ không làm khó Chu gia. Nói cho cùng đây chỉ là ta làm theo ý mình mà thôi, cũng không trưng cầu ý kiến của nàng.
Nghe những lời phát ra từ đáy lòng này, vành mắt Chu Tiểu Điệp đỏ hoe, giọng điệu này nghe ra thật chua xót lòng người, giống như một nam nhân trọng tình trọng nghĩa đang nói chuyện với nữ tử thay lòng đổi dạ, cố gắng hết sức mà không thu hoạch được gì.
- Ta hỏi lại nàng một lần nữa, nàng đi theo ta, hay là quay về Chu gia, chỉ có một cơ hội lựa chọn, nàng suy nghĩ thật kỹ đi.
Đường Phong nghiêm túc nhìn Chu Tiểu Điệp.
Chu Tiểu Điệp phát hiện bản thân nhất thời khó có thể lựa chọn! Nàng chạy ra khỏi cổ trấn chính là vì thoát khỏi người trước mặt này, nhưng nếu bắt nàng thật sự lựa chọn, nàng lại cảm thấy vô cùng gian nan.
Quay trở lại Chu gia, mặc dù có thể sống cùng người nhà cả đời, thế nhưng cũng chú định một cuộc sống bình thản đơn điệu, sau này Chu gia gặp phải nguy hiểm gì, cũng chỉ có thể tự cầu nhiều phúc. Nhưng nếu kêu nàng đi cùng tên nam nhân không phải rất quen thuộc này, Chu Tiểu Điệp lại có chút không cam tâm tình nguyện. Dù sao thời gian mình và hắn quen biết cũng không dài.
- Ta nghĩ ta biết đáp án của nàng.
Đường Phong nhẹ gật đầu.
- Tiểu Điệp cô nương, sau này khó gặp lại.
Tiếng bước chân dần dần đi xa, Chu Tiểu Điệp ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Đường Phong, chỉ nghe như có tiếng thở dài từ bên kia truyền đến:
- Khí thôn hoàn vũ đãng cửu tiêu, tối thị anh hùng không tịch liêu, ân...
Chu Tiểu Điệp giơ tay lên, bờ môi mấp máy, cuối cùng vẫn không thể nào thốt nên lời.
Cho đến khi thân ảnh Đường Phong biến mất trước mắt, Chu Tiểu Điệp mới thở hổn hển ngồi xuống đất. Trong nháy mắt vừa rồi trong đầu nàng xẹt qua ngàn vạn ý niệm, khiến cả người mơ mơ màng màng, đột nhiên khiến nàng không hiểu hiện tại bản thân muốn làm cái gì.
Chu Tiểu Điệp hoàn toàn mê man, ngồi xuống rễ cây ngơ ngẩn hơn nửa canh giờ vẫn không hoàn hồn.
Cho đến khi bên cạnh truyền đến tiếng bước chân khác thường, Chu Tiểu Điệp mới bị kinh động, mừng rỡ vạn phần ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị mở miệng nói, thần sắc lại sững sờ.
Nàng phát hiện người đi tới bên cạnh mình không phải Đường Phong mà là ba nam nhân xa lạ.
Ba nam nhân này mê đắm nhìn mình, trên mặt hiện lên nụ cười hèn mọn bỉ ổi, người chính giữa mặt đầy thịt mỡ, ưỡn bụng, con mắt nheo thành một khe hở, xoa xoa tay nói:
- Tiểu cô nương, chỉ có một mình nàng sao?
Chu Tiểu Điệp cuống quít đứng lên, hoảng sợ nhìn đối phương, vừa lui về phía sau vừa nói:
- Không phải, ta đang đợi người.
Tên nam nhân bụng lớn cười nói:
- Có phải đang đợi ca ca này hay không?
Hắn vừa nói, vừa phất tay với hai người khác, hai người kia nhanh chóng đi đến sau lưng Chu Tiểu Điệp, bao vây nàng ở giữa.
Chu Tiểu Điệp khóc không ra nước mắt, nàng tuyệt đối không nghĩ tới ở nơi như vậy sẽ đụng phải bọn ác nhân, hơn nữa ý đồ của ba tên ác nhân này còn hiện rõ trên mặt.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Điệp cô nương bất giác lo lắng, nắm chặt quần áo cắn môi nói:
- Các ngươi muốn làm gì? Bằng hữu của ta sắp đến đây rồi.
- Hắc hắc.
Tên nam nhân bụng lớn để lộ ra một hàm răng vàng nói:
- Không phải nàng đang đợi tình lang bỏ trốn chứ? Đừng đợi nữa, các ca ca chơi đùa với nàng trước.
Chu Tiểu Điệp sợ tới mức mặt mày thất sắc, hoảng sợ nói:
- Đừng tới đây, bằng hữu kia của ta rất lợi hại, đợi lát nữa hắn đến sẽ cho các ngươi nếm mùi đau khổ.
Nam nhân bụng lớn nghe xong liếc nhìn hai người khác, cười ha ha đến mức làm Chu Tiểu Điệp sởn hết gai ốc.
- Tiểu cô nương, nàng nghĩ ta sẽ tin sao?
Nam nhân bụng lớn lay động đám thịt mỡ trên mặt, áp sát về phía Chu Tiểu Điệp.
Chu Tiểu Điệp tiếp tục lui bước, phía sau cũng có người vây quanh, căn bản không có chỗ trốn, nhìn tên nam nhân thối tha gần trong gang tấc, sắp sửa thò tay túm lấy mình, tiểu cô nương không nhịn kinh hãi kê lên:
- Cứu mạng!
Nàng vừa hô vừa gấp đến độ dậm chân, nàng chỉ có cảnh giới Huyền Giai, còn ba tên nam nhân đối phương bất kỳ kẻ nào cũng lợi hại hơn nàng, nếu thật sự bị bọn chúng bắt được, Chu Tiểu Điệp nhất định sẽ dùng cái chết bảo vệ sự trong sạch.
Lúc này nàng chỉ hy vọng có thể có một anh hùng cứu vớt mình ra khỏi tai họa, kỳ lạ thay, sau tiếng hô cứu mạng của nàng, trong đầu nàng liền xuất hiện thân ảnh của Đường Phong.
Kỳ tích luôn xuất hiện
Nhìn thấy móng vuốt của tên nam nhân bụng to sắp đụng vào Chu Tiểu Điệp, một tiếng xé gió từ bên cạnh lao tới, tay tên nam nhân bụng to giống như đụng phải bàn ủi, vội rụt nhanh về, miệng phát ra tiếng rú kinh hãi như mổ heo.
- Vù vù vù.
Tiếng vang liên tiếp truyền đến, Chu Tiểu Điệp chỉ nhìn thấy ba tên ác nhân bên cạnh mình giống như cây lúa bị cắt, đồng loạt té xuống, máu tươi trong miệng cuồng phun, nhuộm đỏ cả y phục.
Trong nháy mắt, nguy cơ được giải trừ.
Chu Tiểu Điệp thở hổn hển, quay đầu nhìn chung quanh, liền thấy Đường Phong từ bên kia bước nhanh tới, trên tay còn thủ sẵn một ngọn phi đao, sắc mặt âm trầm tới cực điểm.
Chu Tiểu Điệp giống như nhìn thấy người thân, ủy khuất vô cùng, nhấc váy lên chạy về hướng Đường Phong, lao vào lồng ngực hắn, thân thể lạnh run, sắc mặt tái nhợt.
- Tiểu Điệp đừng sợ, ác nhân đã bị ta đánh chết rồi!
Đường Phong ân cần nói.
Chu Tiểu Điệp liên tục gật đầu, nước mắt thấm đẫm quần áo Đường Phong, vừa rồi nếu nhu Đường Phong đến muộn một chút, tấm thân trong sạch của nàng đã bị hoen ố, chỉ nghĩ đến đây, Chu Tiểu Điệp lại thấy hoảng sợ.
- Còn chạy nữa không?
Khóe miệng Đường Phong hiện ra một nụ cười giảo hoạt, trầm giọng hỏi.
- Không chạy nữa.
Chu Tiểu Điệp vừa khóc vừa đáp.
- Giang hồ rất nguy hiểm! Sau này ngoan ngoãn đi theo ta, ta sẽ bảo vệ nàng!
Đường Phong nói.
Chu Tiểu Điệp càng không ngừng gật đầu.
- Đi thôi, mùi máu tươi ở đây quá nồng!
Đường Phong vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng.
Đợi đến lúc thân ảnh của Đường Phong và Chu Tiểu Điệp biến mất, ba tên ác đồ tưởng rằng đã chết lại đồng thời mở mắt, tên nam nhân bụng to nâng tay mình nói:
- Tiên sư bà ngoại nhà nó, tiểu tử kia không phải nói chỉ diễn trò thôi sao? Tại sao lại ra tay thật, bàn tay của ta bị kéo rách một đường, suýt chút nữa đâm xuyên rồi.
Một người khác cũng không ngừng phun huyết thủy trong miệng, phàn nàn nói:
- Hương vị máu gà thật là thối!
Người cuối cùng nói:
- Được rồi được rồi, diễn xuất như vậy mà có thể kiếm được hai bình đan dược hảo hạng, cuộc giao dịch này không lỗ, đừng oán trách nữa.
Nghe thấy hai bình đan dược hảo hạng, ba người mới lộ ra dáng tươi cười.
- Thật là cao cường, sau này nếu ca ca tán gái cũng nên dùng chiêu này, anh hùng cứu mỹ nhân thật hoàn hảo, cô gái kia giờ xem tiểu tử đó như trời rồi, chậc chậc, cao thủ!
Tên nam nhân bụng to thổn thức một hồi.
Một người khác vỗ vỗ bụng hắn nói:
- Trước tiên giải quyết đống thịt này của ngươi rồi hãy nói.
Tiểu cô nương không rành thế sự là dễ bị lừa gạt nhất, sự thanh thuần và vô tri của các nàng khiến các nàng rất dễ dàng rơi vào cạm bẫy khó lòng phát giác.
Đường Phong nhìn Chu Tiểu Điệp nhu thuận như con mèo nhỏ đi bên cạnh mình, trong lòng thầm cười trộm không thôi. Chẳng qua là một chút thủ đoạn anh hùng cứu mỹ nhân đã hoàn toàn xóa bỏ cảm giác cự tuyệt trong lòng nha đầu này. Từ sau hôm cứu nàng, ánh mắt Chu Tiểu Điệp nhìn Đường Phong thân thiết hơn bất cứ ai. Ngoại trừ hai ngày đầu có chút sợ hãi và trầm mặc, theo thời gian, tiểu cô nương đã khôi phục lại bản tính hoạt bát nhanh nhẹn.
- Ngươi dẫn ta tới Đường gia là muốn dạy ta tu luyện ám khí sao?
Chu Tiểu Điệp tốt xấu gì cũng là người cực kì thông minh, Đường Phong coi trọng đôi tay nàng như vậy, trước đó trước mặt nàng lại tận lực biểu diễn uy lực của ám khí, đương nhiên có thể đoán được một ít.
- Đúng vậy, nhưng tới Đường gia chỉ là tiện đường, mục đích cuối cùng của chúng ta không phải Đường Gia Bảo.
Phía trước có một dòng sông rộng hơn vài chục trượng cản đường, Đường Phong vẫy tay gọi Chu Tiểu Điệp, nắm lấy bờ eo nàng, mang theo nàng bay sang bờ đối diện.
Chu Tiểu Điệp không hề ngại ngùng ôm lấy cổ Đường Phong, đưa lưng về phía hắn, mái tóc tung bay, bám vào khuôn mặt hắn, nheo mắt hỏi:
- Nói như vậy ngoại giới đồn đãi ngươi đến từ thế tục, tin tức này có thật không?
- Là thực. Nơi ta muốn dẫn nàng đến là một môn phái hoàn toàn do nữ tử tạo thành, chỗ đó có ngàn vạn nữ tử, phong cảnh rất đẹp, nàng nhất định sẽ thích chỗ đó.
Đường Phong hạ xuống bờ đối diện, nhẹ nhàng để Chu Tiểu Điệp xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.