Vô Thường

Chương 426: Ban đêm dò xét thuỷ lao.

Mạc Mặc

17/03/2013

Đây chính là cửa vào bí mật của thủy lao. Ở Đại Tuyết Cung mặc dù nghe được lời đốn về nó, nhưng chân chính biết rõ nơi này chỉ chừng trăm người, hơn nữa đều là người của Tạ Tuyết Thần. Thủy lao này là do Tạ Tuyết Thần mở ra sau khi chưởng quản Đại Tuyết Cung.

Theo cầu thang quanh co đi xuống, Đường Phong cũng không biết đã đi bao lâu, tự mình tính toán, thì đại khái đã đi đến chân núi, nhưng đây vẫn chưa phải là điểm cuối.

Địa phương chính thức của thủy lao, là ở 50 trượng dưới mặt đất Cầm Thiên Phong, mà cửa ra vào duy nhất, lại được thiết trí ngay giữa sườn núi, cho nên người bình thường đừng mong xâm nhập vào thủy lao để điều tra gì đó.

Lại đi xuống dưới một hồi, từ trong mờ hồ truyền ra âm thanh trò chuyện, trước mặt lại bị một cỗ hương vị tanh tưởi hủ thực ập vào.

Đường Phong biết rõ thân phận của nhưng người dưới kia, cũng giống như Mã Trường Sinh, đều là người phụ trách trông coi thủy lao.

Dưới lòng đất này, không khí rất ngột ngạt, lúc Đường Phong đi vào thủy lao, một chân đạp xuống, liền dẫm phải mặt đất ướt át mềm mại, truyền đến âm vang xoạch xoạch, bốn phương tám hướng đều truyền đến một cỗ hương vị khiến người khác buồn nôn.

Một hai con chuột cống to đùng, chớp động con mắt sáng lóng lánh, không kiêng nể gì chạy đến trước mặt Đường Phong.

- Mã huynh đến.

Sau khi nhìn thấy Đường Phong, một người trong đó vui sướng hô lên một tiếng, đây là người sẽ trực cùng hắn đêm nay, cũng là Địa giai cao thủ.

- Hình huynh.

Đường Phong mỉm cười ôm quyền, người này tên là Hình Bất Danh.

Ở đây còn hai người khác, hẳn là nhân viên phụ trách trông coi ban ngày.

Đường Phong và Hình Bất Danh cùng hai người này làm tốt thủ tục bàn giao công tác, hai người này mới thở nhẹ một hơi, vẻ mặt như không chờ được nữa đi lên theo con đường Đường Phong đến lúc nãy.

Hình Bất Danh vẻ mặt hâm mộ nhìn bọn hắn, giận dữ nói:

- Chỉ mong một đêm này nhanh chóng qua đi.

Không người nào nguyện ý trực ban ở thủy lao này cả, hoàn cảnh ở đây cực kỳ ác liệt, không khí ẩm ướt, là nơi mọi người không muốn ở nhất, nhưng Hình Bất Danh cũng không có cách nào, đây là nhiệm vụ Tạ Tuyết Thần giao cho hắn, chỉ có thể kiên trì hoàn thành, cũng may mỗi ba ngày mới phải trực đêm một lần, nhịn một chút cũng qua.

- Có mang đồ đến không?

Hình Bất Danh nhìn Đường Phong hỏi.



- Cái gì?

Đường Phong ngạc nhiên.

- Ngươi nha, ngươi. . .

Vẻ mặt Hình Bất Danh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép

- Đêm dài dài đằng đẵng, không mang theo một chút đồ thì sao có thể chịu đựng qua nổi đây? May mà ta có mang.

Vừa nói, vừa đi đến mặt bàn bên cạnh, vỗ vỗ hai vò rượu cùng một ít đồ nhắm.

Đường Phong ngượng ngùng cười cười, nói:

- Lần sau nhất định sẽ mang, mấy ngày nay bận bịu quá nên quên mất.

- Không sao không sao, ta đã sớm đoán được ngươi sẽ quên, nếu không sao lại cầm theo hai vò rượu tới chứ.

Hình Bất Danh cười ha ha một tiếng, kéo Đường Phong ngồi vào bàn bên cạnh.

Nương theo ánh đuốc lờ mờ, Đường Phong ngồi vào ghế.

Cả thủy lao, nơi duy nhất xem như sạch sẽ sợ chỉ có một bàn hai ghế này. Đây là nơi duy nhất mà những người trông coi thủy lao có thể ở, bọn hắn đương nhiên sẽ không làm dơ nó.

Hai người Đường Phong cùng Hình Bất Danh một bên tán gẫu chuyện trên trời dưới đất, một bên chậm rãi uống chút rượu, ăn mấy củ lạc, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, chỉ là không khí xung quanh thật khiến người khác khó mà chịu nổi. Bất quá Hình Bất Danh cũng không phải tới đây lần đầu, sớm đã xem hương vị ở đây như không có gì, Đường Phong lại thân mang trách nhiệm, sự nhẫn nại của bản thân cũng rất mạnh, thích ứng một chút liền thoải mái.

Hai vò rượu cũng không nhiều, hơn nữa hai người đều là sâu rượu, chưa đến một giờ, đã uống xong một vò.

Đường Phong vốn không muốn đánh rắn động cỏ, nhưng mắt thấy Hình Bất Danh mặt không đỏ tim không nhảy, tinh thần vẫn còn phấn chấn, căn bản không có dấu hiệu bị say, Đường Phong không nhịn được động tay chân một chút.

Ngẫm lại cũng đúng, mới có một vò rượu, Địa giai cao thủ dù một ngụm uống cạn, chỉ sợ cũng không say được.

Thừa dịp mở nắp niêm phong trên vò, ngón tay Đường Phong gảy nhẹ một cái, cho vào trong rượu một chút thuốc mê. Lập tức rót cho Hình Bất Danh một ly đầy, sau đó lại rót mình một ly.

Ngươi tới ta đi, nửa vò rượu đã vào bụng. Đường Phong đoán chừng thời gian không sai biệt lắm, lúc này mới ngả nghiêng nói:

- Hình huynh, rượu ngươi mang tới hôm nay cũng thật mạnh.



Hiện tại Đường Phong một thân nồng nặc mùi rượu, sắc mặt cũng có chút phơn phớt hồng nhuận, bộ dáng rõ ràng đã có chút say rượu.

Hình Bất Danh cũng đã lung lay, gật đầu nói:

- Đúng vậy a, có thể là rượu đã nhưỡng lâu năm, nhưng sao lúc trước lại không thấy mạnh như vậy?

Bởi vì trước kia không có bỏ thuốc, Đường Phong thầm nghĩ.

- Không được, mắt ta híp lại rồi.

Đường Phong vừa nói, một bên đặt chén rượu lên bàn, ngã lăn ra nằm ngáy khò khò...

- Ta. . .

Hình Bất Danh càng quá hơn, lời còn chưa nói hết, đầu trực tiếp gục lên mặt bàn, đập xuống phát tiếng kêu, còn nảy một cái, sau đó mới ổn định lại.

Qua thật lâu sau Đường Phong mới nheo đôi mắt lại, ngồi thẳng lên, cơn men say lúc trước đã biến mất không còn chút gì, hai con mắt sáng ngời tại ánh sáng lờ mờ của thủy lao càng thêm hữu thần.

Dược mình hạ có bao nhiêu phân lượng, Đường Phong vẫn rất rõ ràng, người tu luyện trình độ Địa giai, uống nửa vò, nhất định sẽ loạng choạng đứng không vững.

Về phần bản thân Đường Phong, lúc trước đã có một thời gian ở Thiên Tú uống rượu thuốc được chế từ Thất Tình cỏ, năng lực kháng độc không phải người thường có thể sánh bằng, đương nhiên sẽ không e ngại một chút thuốc mê đó.

Đứng dậy, Đường Phong đi về hướng thủy lao.

Đi xuống vài bậc thang nữa, đây mới là thủy lao chính thức, một chân đạp xuống, đã không phải là mặt đất ẩm ướt nữa, mà là nước ngập đến cả cổ chân, trên mặt nước nổi lềnh bềnh những thứ thất loạn bát tao, mùi hôi thối so với bên trên càng thêm nồng nặc.

Bố cục của thủy lao cũng không khác lắm với những phòng giam khác, đều do một số nhà tù bị ngăn cách tạo thành, bất đồng duy nhất là, đại đa số những phòng giam trong này đều không được sử dụng.

Lại đi tiếp vào trong, là một mảnh hắc ám đen kịt, dù lấy thị lực của Đường Phong, cũng không thấy được tình huống bên trong thế nào, Đường Phong vươn tay gỡ bó đuốc bên cạnh xuống, tiếp tục lội nước hướng về phía kia.

Theo trí nhớ của Mã Trường Sinh, trong thủy lao này chỉ giam giữ có ba người thôi, ba người này Mã Trường Sinh chỉ nhận thức một, hai người còn lại là một nam một nữ, bị giam giữ cùng một chỗ, nhưng rốt cục là ai hắn lại không biết.

Mới đi được nửa đường, trong phòng giam bên trái đột nhiên hiện ra một người, đôi tay tiều tụy vươn ra ngoài song sắt, chụp cánh tay Đường Phong lại, lập tức từ trong phòng giam vang ra một hồi cười khặc khặc quái dị.

Đường Phong thờ ơ, chiếu bó đuốc về phía nhà tù, sau một khắc, một khuôn mặt vặn vẹo liền khắc sâu vào tầm mắt Đường Phong, niên kỉ của người này cũng không nhỏ, tóc tai rối bời xõa lên vai, trong cặp mắt kia như toát ra một cổ tà khí muốn thôn phệ người khác, tiếng cười quái dị nương theo bộ răng vàng ố vang vọng trong không khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook