Chương 446: Bí mật của Thiên Công đồ phổ. (Thượng,ha)
Mạc Mặc
17/03/2013
Xem ra tu luyện nhất đạo cũng không thể quá nghiêm khắc, thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất. Giống như Đường Phong vậy. Một lòng tu luyện chắc chắc sẽ đến lúc tấn chức, nhưng nếu ngươi quá coi trọng việc tấn chức này, vậy thì rất có khả năng vì tâm tư hỗn loạn pha tạp mà chịu ảnh hưởng.
Địa giai thượng phẩm a, chỉ còn cách Thiên giai một bước ngắn nữa thôi. Bất quá Đường Phong biết rõ, suốt quá trình tấn chức từ Luyện Cương kỳ đến Địa giai, chỉ là kết quả của biến hóa từ lượng đến chất. Nói cách khác, chỉ cần năng lượng tu luyện trong thể nội tích lũy đến trình độ đó, liền có thể tấn chức.
Thế nhưng từ Địa giai tấn chức lên Thiên giai thì không giống vậy. Chẳng những thể nội cần tích lũy đầy đủ năng lượng linh khí còn cần cơ duyên nhất định cộng với cảm ngộ về tuy luyện nữa. Không có tư chất hơn người thì có thể cả đời sẽ phải bị kẹt ở Địa giai đỉnh phong không thể tiến thêm một bước. Đây cũng là nguyên nhân giải thích cho địa vị của Thiên giai cao thủ tại thế giới này.
Mà trên Thiên giai nếu muốn tiến bộ thêm thì độ khó còn lớn hơn nữa. Đủ loại nguyên nhân ảnh hưởng đến việc tấn chức, thiên kì bách quái. Nói ví dụ như hai người Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích. Hai người họ đã rất cường đại, tư chất cũng không tồi, có thể bởi vì giết quá nhiều người khiến sát khí trên người quá nặng, nên mới khiến bọn họ mất hơn mười năm cũng không thể nào dòm ngó được một chút huyền bí của Linh giai.
Phục hồi lại tinh thần, chậm rãi thở ra một hơi, Đường Phong mở mắt ra phóng mắt nhìn quanh. Dường như cả thế giới này đã không giống với trước kia nữa, càng thêm tinh tế tỉ mỉ, càng thêm tinh tường. Động tĩnh của chim muông trong phạm vị mười dặm quanh đây giống như đều nằm trong lòng bàn tay.
Nhẹ nhàng ngửi một cái, Đường Phong nghe được một cỗ hương vị khó ngửi. Cúi đầu nhìn thân thể mình không khỏi cười khổ một tiếng. Xem ra việc rèn luyện thân thể lần này của mình hiệu quả rất rõ rệt a, nếu không sao lại xuất hiện những vật này?
Đang chuẩn bị đến Dạ Vũ hồ dưới núi tắm rửa một chút, Đường Phong bỗng thấy cách mình không xa đang có một giỏ trúc tinh tế.
Đây là cái gì? Sau khi nghi hoặc Đường Phong liền mở giỏ trúc ra xem xét. Bên trong rõ ràng đựng một chút đồ ăn, tuy rằng đã nguội nhưng có vẻ được làm mới gần đây thôi, là ai đã đưa tới cho mình? Tứ Nương hay là Linh Khiếp Nhan? Hoặc giả là cô cô?
Xuống núi đến Dạ Vũ hồ tắm rửa thống khoái một phen, thay một thân y phục sạch sẽ rực rỡ, Đường Phong liền quay lại địa phương cũ của mình, lấy cái giỏ đựng thức ăn ra, cũng không quản nó đã nguội nhanh chóng nuốt lấy nuốt để.
Đã qua nhiều ngày không ăn gì rồi, Đường Phong thật có chút đói bụng. Đường Phong vừa ăn vừa lấy một vò rượu ngon từ trong Mị Ảnh không gian ra, uống ừng ực mấy ngụm.
Đang lúc ngấu nghiến ngon lành, lỗ tai Đường Phong nhẽ nhích nhích. Hắn nghe được ở dưới chân núi truyền lên một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng. Tiếng bước chân này tuy đã được tận lực áp chế lại, nhưng vẫn không thể giấu được cảm giác của Đường Phong.
Qua một lát, một thân ảnh liền khắc sâu vào tầm mắt Đường Phong. Giờ hắn mới rõ người đưa cơm cho mình không phải là cô cô cũng không phải Tần Tứ Nương, lại càng không phải là tiểu nha đầu không tim không phổi Linh Khiếp Nhan, mà là Mạc Lưu Tô - Mạc sư tỷ.
Mạc Lưu Tô đi không nhanh lắm, mỗi một bước đạp xuống đều rất nhẹ nhàng giống như sợ quấy rầy ai vậy, ngay cả hô hấp cũng nhịp đập của bản thân cũng bị nàng tận lực áp chế. Nàng giống như sợ khi dễ hạt sương ức hiếp bông tuyết vậy. Trên tay nàng mang theo một cái giỏ, từ đó truyền ra một mùi hương khiến người khác phải chép miệng không thôi.
Đường Phong dừng động tác đang ăn của mình lại, quẹt cái miệng tràn đầy dầu mỡ, lặng yên nhìn nàng.
Lại đi thêm một đoạn nữa, lúc chỉ cách Đường Phong vài chục trượng, Mạc Lưu Tô ngẩng đầu lên nhìn, lập tức mỉm cười như hoa nói:
- Phong sư đệ tỉnh rồi sao?
Đường Phong gật gật đầu, đứng dậy.
Khuôn mặt của Mạc Lưu Tô có chút ửng đỏ, lại pha thêm chút kích động. Một tháng trước khi nàng biết được chuyện Đường Phong đang ở Khúc Đình Sơn liền lên đây tìm kiếm một chút, không ngờ lại rất dễ dàng tìm ra nơi Đường Phong bế quan.
Sợ Đường Phong sau khi tỉnh lại sẽ đói cho nên trong một tháng này mỗi ngày Mạc Lưu Tô đều làm đồ ăn mang lên, một ngày hai lần, một lần vào sáng sớm một lần vào chiều muộn. Bất quá khiến Mạc Lưu Tô thất vọng là Đường Phong từ đầu đến cuối vẫn ngồi nguyên một chỗ, không hề động đến thức ăn.
Mỗi lần đến nàng đều hành động rất nhẹ nhàng sợ sẽ ảnh hưởng đến Đường Phong, nhưng hôm nay Đương Phong đã tỉnh lại.
- Những thức ăn này đã nguội rồi, đừng có ăn.
Mạc Lưu Tô đi đến bên người Đường Phong, lấy đồ ăn đã nguội từ trên tay hắn đặt sang một bên, lại mở cái giỏ mình mới mang tới ra. Một chén cơm đang tỏa hương ngào ngạt cùng mấy dĩa thức ăn tinh xảo đập vào tầm mắt Đường Phong.
- Làm phiền sư tỷ.
Đường Phong rất cảm động.
- Đều là người một nhà cả, sư đệ không cần khách khí như vậy.
Ánh mắt Mạc Lưu Tô có chút ảm đạm.
Hai người ngồi trên một tảng đá tròn trên đỉnh núi, Đường Phong vừa ăn vừa khen:
- Tay nghề của sư tỷ thật khá, cũng không khác Đoạn thúc lắm.
Mạc Lưu Tô mỉm cười nhìn qua hắn, thỉnh thoảng dùng khăn lụa trên tay lau chùi những vết dầu mỡ trên mặt Đường Phong, mở miệng nói:
- Ta cũng là học được từ Đoạn tiền bối, nếu sư đệ thích, sau này mỗi ngày ta đều làm cho ngươi. . . ăn.
Nói đếu câu cuối cùng thanh âm của Mạc Lưu Tô đã trở nên lí nhí như muỗi kêu, khuôn mặt ửng đỏ.
Đường Phong tranh thủ đổi chủ đề nói:
- Một tháng này trong tông có xảy ra chuyện gì không?
Mạc Lưu Tô cười nói:
- Chuyện lớn thì không có, chỉ có điều Yên Liễu Các của ngươi lại phi thường náo nhiệt. Không biết có đến bao nhiêu tỷ muội mỗi ngày đều đi dạo ở ngoài Yên Liễu Các hòng mong được gặp mặt ngươi đấy.
Đường Phong vẻ mặt đau khổ nói:
- Sư tỷ ngàn vạn lần không thể để lộ ra nơi ta bế quan đấy.
- Ta mới không nói.
Mạc Lưu Tô có chút bối rối, lại có chút xấu hổ nói. Bí mật chỗ này chỉ mình mình biết là được rồi.
Trầm mặc một lát, Mạc Lưu Tô lại mở miệng nói:
- Qua vài ngày nữa ta muốn ra ngoài một chuyến, sư đệ phải tự bảo trọng đấy.
- Đi đâu?
Đường Phong quay đầu hỏi.
- Ta cũng không biết, đi tìm một chút gì đó...
Mạc Lưu Tô mỉm cười giải thích nói:
- Linh cô nương biết rõ ta si mê luyện dược, cho nên cho ta rất nhiều đan phương, dùng những đan phương này có thể luyện ra được rất nhiều đan dược hiệu quả thần kì. Chỉ có điều cần rất nhiều tài liệu, hơn hơn còn có một số vật quý hiếm ít ỏi
- Một mình sư tỷ đi sao?
Đường Phong có chút không yên lòng về nàng. Mạc Lưu Tô giờ mới chỉ đạt đến tiêu chuẩn Hoàng giai thôi, nếu đi ra bên ngoài thì còn chưa được nhập lưu nữa. Tuy tư chất của nàng không tệ nhưng nàng lại không thích tu luyện, cho nên thực lực vẫn không thể nào đề cao được.
- Ta sẽ tìm một vài vị sư thúc đi cùng.
Mạc Lưu Tô có chút hạnh phúc nhìn Đường Phong
- Sư đệ cũng không cần quá lo lắng, Thiên Tú giờ đã không thể so với trước kia nữa, người bình thường sẽ không làm khó đệ tử Thiên Tú đâu.
- Lời tuy là nói như vậy, nhưng ra ngoài nhất định phải cẩn thận. Tục ngữ nói trong rừng lớn thì loại chim gì cũng có ...
Đường Phong dặn dò một tiếng.
Bất quá Linh Khiếp Nhan lại đưa cho Mạc Lưu Tô rất nhiều đan phương, việc này cũng vượt ngoài dự kiến của Đường Phong. Hằn chưa từng biết Linh Khiếp Nhan lại nắm giữ nhiều đan phương thần kì như vậy. Bất quá ngẫm lại cẩn thận, ngay cả Ngưng Cương đan cùng Linh Lung Biến Cương đan, Linh Khiếp Nhan cũng biết luyện chế thế nào, đừng nói chi đến những đan phương khác.
Hai người trò chuyện một hồi, lúc này Mạc Lưu Tô mới từ biệt rời đi. Đường Phong cũng không hỏi đến những đan phương kia làm gì, nếu hắn muốn biết thì cứ trực tiếp tìm Linh Khiếp Nhan là được.
Đợi đến khi Mạc Lưu Tô rời khỏi, tinh thần Đường Phong lại vô cùng phấn, hít sâu một hơi áp chế kích động trong lòng, từ trong Mị Ảnh không lấy ra một vật lập lòe ánh kim.
Thiên Công đồ phổ! Nếu không phải cần nhanh chóng hấp thu những linh khí còn đọng lại trong kinh mạch Đường Phong đã sớm mang thứ này ra nghiến cứu rồi. Bất quá mọi chuyện giờ đã xong xuôi rốt cục cũng có thể nhìn trộm một chút bí huyền bí của Thiên Công Sơn Trang rồi.
Cho dù đã thấy một lần, biết thứ này chính là Thiên Công đồ phổ, nhưng lúc Đường Phong mở quyển trục đang cuộn tròn này ra, hai bàn tay to lớn cũng nhịn không được khẽ run rẩy.
Vẫn là bốn chữ vàng to lớn óng ánh kia, chói mắt đến nổi khiến người khác không thể nhìn thẳng vào được.
Bên trái bốn chữ Thiên Công đồ phổ còn có một loạt chữ nhỏ, Đường Phong tập trung tinh thần của mình lại, chỉ thấy trên đó viết: “Cả đời sống được chín trăm tám mươi năm. Hai trăm năm đầu tiên dốc lòng tu luyện, gặp phải bình cảnh không thể nào đột phá được liền nổi hứng thú dốc lòng nghiên cứu cơ quan ám khí chi thuật. Tốn thời gian ba trăm năm chu du khắp Thiên Cương Đại Lục, tụ tập sở trường của trăm nhà về làm của mình, lại tốn thêm bốn trăm năm nữa viết nên phổ này. Trên phổ ghi lại cơ quan ám khí xảo đoạt thiên công, liền đặt tên là Thiên Công đồ phổ, lưu lại cho người hữu duyên, Thiên Công Lão Nhân lưu bút! ”
Chỉ ngắn ngủi khoảng một trăm chữ, lại khiến cho tròng mắt Đường Phong thiếu chút nữa thì rơi cả xuống đất. Nếu những lời nói trên này là thật, vậy thứ đồ chơi Thiên Công đồ phổ cũng không phải là do Thiên Công Sơn Trang chế tạo ra? Chỉ sợ là tổ tiên của Thiên Công Sơn Trang dưới cơ duyên xảo hợp đạt được thứ này, lúc này mới có Thiên Công Sơn Trang.
Hơn nữa ... Thiên Công Lão Nhân lại sống được đến chín trăm tám mươi tuổi, việc này thật khiến Đường Phong quá mức kinh ngạc. Dù nói người trên Thiên Cương Đại Lục bởi vì tu luyện, được năng lượng linh khí rèn luyện thân thể, cho nên tuổi thọ dài hơn người bình thường rất nhiều, nhưng Đường Phong lại chưa từng nghe qua ai có thể sống được đến chín trăm tám mươi tuổi cả!
Đây không phải thần tiên sống sao? Hắn tu luyện mất hai trăm năm, gặp phải một bình cảnh không thể nào đột phá, nếu hắn mà đột phá được vậy thì tuổi thọ phải dài đến bao nhiêu chứ?
Hơn nữa, một người tốn bốn trăm năm mới chế tạo ra được Thiên Công đồ phổ, vậy trong đó có bao nhiêu ảo diệu đây? Lòng Đường Phong nhịn không được nhảy loạn cả lên.
Hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện, chính là trong Bất Phôi giáp trên người mình có một không gian, lúc trước khi mình đi vào đó tìm Linh Khiếp Nhan, phiến không gian kia bị phong bế bởi tràn ngập những văn tự huyền bí, những văn tự kia... mình không hề biết.
Chẳng lẽ nói, Thiên Công đồ phổ cùng Bất Phôi giáp đều được lưu truyền từ thật lâu trước kia đến nay? Là ai phong bế Linh Khiếp Nhan ở đó? Là ai tách năm tia tinh hồn của Linh Khiếp Nhan ra?
Đầu Đường Phong trở nên hỗn loạn đến rối tinh rối mù, hắn cảm giác như mình vừa chạm được đến một cấp độ mà trước đây chưa từng nghe cũng chưa từng thấy, tầng thứ này phải cao minh hơn rất nhiều so với nhận thức của mọi người hiện nay.
Thu thập lại tâm tình, Đường Phong tiếp tục nhìn xuống .
Cả Crương Thiên Công đồ phổ trừ những chữ này ra, những nơi còn lại tất cả đều tràn ngập đủ loại đồ án xếp đặt.
Cẩn thận xem một hồi, Đường Phong lập tức cảm thấy thất vọng.
Quá thất vọng! Thiên Công Lão Nhân nói đúng, những cơ quan ám khí ghi lại bên trên Thiên Công đồ phổ quả thực xảo đoạt thiên công, nhưng nếu so với ám khí của Đường Môn cũng là bình mới rượu cũ a.
Thiên Công Lão Nhân quả thật đã tiêu phí bốn trăm năm để nghiên cứu cơ quan ám khí, nhưng cơ quan ám khí của Đường Môn cũng có hơn mấy trăm gần ngàn năm lịch sử, là kết tinh trí tuệ của vô số người. Nếu nói về cấu tạo cùng độ tinh diệu, hai thứ này cơ bản là ngang nhau.
Thứ này nếu đưa cho người khác, nhất định sẽ là bảo bối. Nhưng ở trên tay Đường Phong thì có cảm giác như là gân gà vậy.
Ôm chút hy vọng hắn liền mở toan cả Thiên Công đồ phổ ra, đặt trên mặt đất.
Thiên Công đồ phổ sau khi mở ra cũng không quá lớn, đại khái chỉ chừng năm trượng, trên đó khắp nơi đều rậm rịt đồ án cơ quan ám khí.
Bỏ qua những đồ án cơ quan ám khí phía trước, Đường Phong trực tiếp nhìn xuống dưới. Chỉ liếc một cái Đường Phong liền ngây người.
Bởi vì hắn thấy đồ án một con Cự Điêu! Một con Cự Điêu đang giương cánh bay lượn, còn có đủ loại phi cầm tẩu thú được khắc lên một cách chân thật hệt như đang còn sống, giống như muốn lao ra từ trong bức họa trục vậy.
Thú máy? Đường Phong ngạc nhiên. Chỉ là ... làm ra những cơ quan phi cầm tẩu thú, có ích lợi gì sao? Cơ quan dù sao cũng là chết, nhất định phải có ngươi sử dụng mới có thể phát huy được uy lực. Nhưng những đồ án phi cầm tẩu thú ở trên Thiên Công đồ phổ này có ý gì? Huống chi, Đường Phong cũng không nghe nói Thiên Công Sơn Trang có thú máy gì cả.
Nếu nói Thiên Công Lão Nhân rãnh rỗi không có chuyện gì làm, chỉ vì để cho đẹp nên mới vẽ những đồ án này lên Thiên Công đồ phổ, đánh chết Đường Phong cũng không tin.
Nhưng tình huống hiện tại khiến Đường Phong không hiểu gì cả. Những thú máy này đến cùng có thể cử động được hay không, chỉ khi chế tạo xong bọn nó mới biết được. Nhưng cả chương Thiên Công đồ phổ chỉ là đồ án phẳng, ngay cả cấu tạo đồ bên trong cũng không có, dù Đường Phong muốn chế tạo cũng hữu tâm vô lực. Đường Phong quả thật có nghiên cứu rất sâu với cơ quan ám khí, nhưng chỉ có một cái đồ án phẳng, hắn làm sao mà biết được cấu tạo bên trong của những thú máy này thế nào?
Trán Đường Phong nhíu lại thành hình chữ Xuyên (川), phiền muộn không nói nên lời.
Không vội không vội, Đường Phong tự an ủi mình như vậy. Ngưng thần tĩnh khí bắt đầu nghiên cứu bí mật của Thiên Công đồ phổ.
Ngây người ở đây, thoáng cái mười ngày đã trôi qua.
Hình tượng của Đường Phong lúc này có chút lôi thôi, cái cằm đã được Bảo nhi Mộng nhi thanh lý sạch sẽ giờ lại dài ra thêm không ít râu ria, khi không lại tăng thêm vài phần tang thương. Cặp mắt thâm quầng, con mắt cũng có chút đỏ.
Địa giai thượng phẩm a, chỉ còn cách Thiên giai một bước ngắn nữa thôi. Bất quá Đường Phong biết rõ, suốt quá trình tấn chức từ Luyện Cương kỳ đến Địa giai, chỉ là kết quả của biến hóa từ lượng đến chất. Nói cách khác, chỉ cần năng lượng tu luyện trong thể nội tích lũy đến trình độ đó, liền có thể tấn chức.
Thế nhưng từ Địa giai tấn chức lên Thiên giai thì không giống vậy. Chẳng những thể nội cần tích lũy đầy đủ năng lượng linh khí còn cần cơ duyên nhất định cộng với cảm ngộ về tuy luyện nữa. Không có tư chất hơn người thì có thể cả đời sẽ phải bị kẹt ở Địa giai đỉnh phong không thể tiến thêm một bước. Đây cũng là nguyên nhân giải thích cho địa vị của Thiên giai cao thủ tại thế giới này.
Mà trên Thiên giai nếu muốn tiến bộ thêm thì độ khó còn lớn hơn nữa. Đủ loại nguyên nhân ảnh hưởng đến việc tấn chức, thiên kì bách quái. Nói ví dụ như hai người Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích. Hai người họ đã rất cường đại, tư chất cũng không tồi, có thể bởi vì giết quá nhiều người khiến sát khí trên người quá nặng, nên mới khiến bọn họ mất hơn mười năm cũng không thể nào dòm ngó được một chút huyền bí của Linh giai.
Phục hồi lại tinh thần, chậm rãi thở ra một hơi, Đường Phong mở mắt ra phóng mắt nhìn quanh. Dường như cả thế giới này đã không giống với trước kia nữa, càng thêm tinh tế tỉ mỉ, càng thêm tinh tường. Động tĩnh của chim muông trong phạm vị mười dặm quanh đây giống như đều nằm trong lòng bàn tay.
Nhẹ nhàng ngửi một cái, Đường Phong nghe được một cỗ hương vị khó ngửi. Cúi đầu nhìn thân thể mình không khỏi cười khổ một tiếng. Xem ra việc rèn luyện thân thể lần này của mình hiệu quả rất rõ rệt a, nếu không sao lại xuất hiện những vật này?
Đang chuẩn bị đến Dạ Vũ hồ dưới núi tắm rửa một chút, Đường Phong bỗng thấy cách mình không xa đang có một giỏ trúc tinh tế.
Đây là cái gì? Sau khi nghi hoặc Đường Phong liền mở giỏ trúc ra xem xét. Bên trong rõ ràng đựng một chút đồ ăn, tuy rằng đã nguội nhưng có vẻ được làm mới gần đây thôi, là ai đã đưa tới cho mình? Tứ Nương hay là Linh Khiếp Nhan? Hoặc giả là cô cô?
Xuống núi đến Dạ Vũ hồ tắm rửa thống khoái một phen, thay một thân y phục sạch sẽ rực rỡ, Đường Phong liền quay lại địa phương cũ của mình, lấy cái giỏ đựng thức ăn ra, cũng không quản nó đã nguội nhanh chóng nuốt lấy nuốt để.
Đã qua nhiều ngày không ăn gì rồi, Đường Phong thật có chút đói bụng. Đường Phong vừa ăn vừa lấy một vò rượu ngon từ trong Mị Ảnh không gian ra, uống ừng ực mấy ngụm.
Đang lúc ngấu nghiến ngon lành, lỗ tai Đường Phong nhẽ nhích nhích. Hắn nghe được ở dưới chân núi truyền lên một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng. Tiếng bước chân này tuy đã được tận lực áp chế lại, nhưng vẫn không thể giấu được cảm giác của Đường Phong.
Qua một lát, một thân ảnh liền khắc sâu vào tầm mắt Đường Phong. Giờ hắn mới rõ người đưa cơm cho mình không phải là cô cô cũng không phải Tần Tứ Nương, lại càng không phải là tiểu nha đầu không tim không phổi Linh Khiếp Nhan, mà là Mạc Lưu Tô - Mạc sư tỷ.
Mạc Lưu Tô đi không nhanh lắm, mỗi một bước đạp xuống đều rất nhẹ nhàng giống như sợ quấy rầy ai vậy, ngay cả hô hấp cũng nhịp đập của bản thân cũng bị nàng tận lực áp chế. Nàng giống như sợ khi dễ hạt sương ức hiếp bông tuyết vậy. Trên tay nàng mang theo một cái giỏ, từ đó truyền ra một mùi hương khiến người khác phải chép miệng không thôi.
Đường Phong dừng động tác đang ăn của mình lại, quẹt cái miệng tràn đầy dầu mỡ, lặng yên nhìn nàng.
Lại đi thêm một đoạn nữa, lúc chỉ cách Đường Phong vài chục trượng, Mạc Lưu Tô ngẩng đầu lên nhìn, lập tức mỉm cười như hoa nói:
- Phong sư đệ tỉnh rồi sao?
Đường Phong gật gật đầu, đứng dậy.
Khuôn mặt của Mạc Lưu Tô có chút ửng đỏ, lại pha thêm chút kích động. Một tháng trước khi nàng biết được chuyện Đường Phong đang ở Khúc Đình Sơn liền lên đây tìm kiếm một chút, không ngờ lại rất dễ dàng tìm ra nơi Đường Phong bế quan.
Sợ Đường Phong sau khi tỉnh lại sẽ đói cho nên trong một tháng này mỗi ngày Mạc Lưu Tô đều làm đồ ăn mang lên, một ngày hai lần, một lần vào sáng sớm một lần vào chiều muộn. Bất quá khiến Mạc Lưu Tô thất vọng là Đường Phong từ đầu đến cuối vẫn ngồi nguyên một chỗ, không hề động đến thức ăn.
Mỗi lần đến nàng đều hành động rất nhẹ nhàng sợ sẽ ảnh hưởng đến Đường Phong, nhưng hôm nay Đương Phong đã tỉnh lại.
- Những thức ăn này đã nguội rồi, đừng có ăn.
Mạc Lưu Tô đi đến bên người Đường Phong, lấy đồ ăn đã nguội từ trên tay hắn đặt sang một bên, lại mở cái giỏ mình mới mang tới ra. Một chén cơm đang tỏa hương ngào ngạt cùng mấy dĩa thức ăn tinh xảo đập vào tầm mắt Đường Phong.
- Làm phiền sư tỷ.
Đường Phong rất cảm động.
- Đều là người một nhà cả, sư đệ không cần khách khí như vậy.
Ánh mắt Mạc Lưu Tô có chút ảm đạm.
Hai người ngồi trên một tảng đá tròn trên đỉnh núi, Đường Phong vừa ăn vừa khen:
- Tay nghề của sư tỷ thật khá, cũng không khác Đoạn thúc lắm.
Mạc Lưu Tô mỉm cười nhìn qua hắn, thỉnh thoảng dùng khăn lụa trên tay lau chùi những vết dầu mỡ trên mặt Đường Phong, mở miệng nói:
- Ta cũng là học được từ Đoạn tiền bối, nếu sư đệ thích, sau này mỗi ngày ta đều làm cho ngươi. . . ăn.
Nói đếu câu cuối cùng thanh âm của Mạc Lưu Tô đã trở nên lí nhí như muỗi kêu, khuôn mặt ửng đỏ.
Đường Phong tranh thủ đổi chủ đề nói:
- Một tháng này trong tông có xảy ra chuyện gì không?
Mạc Lưu Tô cười nói:
- Chuyện lớn thì không có, chỉ có điều Yên Liễu Các của ngươi lại phi thường náo nhiệt. Không biết có đến bao nhiêu tỷ muội mỗi ngày đều đi dạo ở ngoài Yên Liễu Các hòng mong được gặp mặt ngươi đấy.
Đường Phong vẻ mặt đau khổ nói:
- Sư tỷ ngàn vạn lần không thể để lộ ra nơi ta bế quan đấy.
- Ta mới không nói.
Mạc Lưu Tô có chút bối rối, lại có chút xấu hổ nói. Bí mật chỗ này chỉ mình mình biết là được rồi.
Trầm mặc một lát, Mạc Lưu Tô lại mở miệng nói:
- Qua vài ngày nữa ta muốn ra ngoài một chuyến, sư đệ phải tự bảo trọng đấy.
- Đi đâu?
Đường Phong quay đầu hỏi.
- Ta cũng không biết, đi tìm một chút gì đó...
Mạc Lưu Tô mỉm cười giải thích nói:
- Linh cô nương biết rõ ta si mê luyện dược, cho nên cho ta rất nhiều đan phương, dùng những đan phương này có thể luyện ra được rất nhiều đan dược hiệu quả thần kì. Chỉ có điều cần rất nhiều tài liệu, hơn hơn còn có một số vật quý hiếm ít ỏi
- Một mình sư tỷ đi sao?
Đường Phong có chút không yên lòng về nàng. Mạc Lưu Tô giờ mới chỉ đạt đến tiêu chuẩn Hoàng giai thôi, nếu đi ra bên ngoài thì còn chưa được nhập lưu nữa. Tuy tư chất của nàng không tệ nhưng nàng lại không thích tu luyện, cho nên thực lực vẫn không thể nào đề cao được.
- Ta sẽ tìm một vài vị sư thúc đi cùng.
Mạc Lưu Tô có chút hạnh phúc nhìn Đường Phong
- Sư đệ cũng không cần quá lo lắng, Thiên Tú giờ đã không thể so với trước kia nữa, người bình thường sẽ không làm khó đệ tử Thiên Tú đâu.
- Lời tuy là nói như vậy, nhưng ra ngoài nhất định phải cẩn thận. Tục ngữ nói trong rừng lớn thì loại chim gì cũng có ...
Đường Phong dặn dò một tiếng.
Bất quá Linh Khiếp Nhan lại đưa cho Mạc Lưu Tô rất nhiều đan phương, việc này cũng vượt ngoài dự kiến của Đường Phong. Hằn chưa từng biết Linh Khiếp Nhan lại nắm giữ nhiều đan phương thần kì như vậy. Bất quá ngẫm lại cẩn thận, ngay cả Ngưng Cương đan cùng Linh Lung Biến Cương đan, Linh Khiếp Nhan cũng biết luyện chế thế nào, đừng nói chi đến những đan phương khác.
Hai người trò chuyện một hồi, lúc này Mạc Lưu Tô mới từ biệt rời đi. Đường Phong cũng không hỏi đến những đan phương kia làm gì, nếu hắn muốn biết thì cứ trực tiếp tìm Linh Khiếp Nhan là được.
Đợi đến khi Mạc Lưu Tô rời khỏi, tinh thần Đường Phong lại vô cùng phấn, hít sâu một hơi áp chế kích động trong lòng, từ trong Mị Ảnh không lấy ra một vật lập lòe ánh kim.
Thiên Công đồ phổ! Nếu không phải cần nhanh chóng hấp thu những linh khí còn đọng lại trong kinh mạch Đường Phong đã sớm mang thứ này ra nghiến cứu rồi. Bất quá mọi chuyện giờ đã xong xuôi rốt cục cũng có thể nhìn trộm một chút bí huyền bí của Thiên Công Sơn Trang rồi.
Cho dù đã thấy một lần, biết thứ này chính là Thiên Công đồ phổ, nhưng lúc Đường Phong mở quyển trục đang cuộn tròn này ra, hai bàn tay to lớn cũng nhịn không được khẽ run rẩy.
Vẫn là bốn chữ vàng to lớn óng ánh kia, chói mắt đến nổi khiến người khác không thể nhìn thẳng vào được.
Bên trái bốn chữ Thiên Công đồ phổ còn có một loạt chữ nhỏ, Đường Phong tập trung tinh thần của mình lại, chỉ thấy trên đó viết: “Cả đời sống được chín trăm tám mươi năm. Hai trăm năm đầu tiên dốc lòng tu luyện, gặp phải bình cảnh không thể nào đột phá được liền nổi hứng thú dốc lòng nghiên cứu cơ quan ám khí chi thuật. Tốn thời gian ba trăm năm chu du khắp Thiên Cương Đại Lục, tụ tập sở trường của trăm nhà về làm của mình, lại tốn thêm bốn trăm năm nữa viết nên phổ này. Trên phổ ghi lại cơ quan ám khí xảo đoạt thiên công, liền đặt tên là Thiên Công đồ phổ, lưu lại cho người hữu duyên, Thiên Công Lão Nhân lưu bút! ”
Chỉ ngắn ngủi khoảng một trăm chữ, lại khiến cho tròng mắt Đường Phong thiếu chút nữa thì rơi cả xuống đất. Nếu những lời nói trên này là thật, vậy thứ đồ chơi Thiên Công đồ phổ cũng không phải là do Thiên Công Sơn Trang chế tạo ra? Chỉ sợ là tổ tiên của Thiên Công Sơn Trang dưới cơ duyên xảo hợp đạt được thứ này, lúc này mới có Thiên Công Sơn Trang.
Hơn nữa ... Thiên Công Lão Nhân lại sống được đến chín trăm tám mươi tuổi, việc này thật khiến Đường Phong quá mức kinh ngạc. Dù nói người trên Thiên Cương Đại Lục bởi vì tu luyện, được năng lượng linh khí rèn luyện thân thể, cho nên tuổi thọ dài hơn người bình thường rất nhiều, nhưng Đường Phong lại chưa từng nghe qua ai có thể sống được đến chín trăm tám mươi tuổi cả!
Đây không phải thần tiên sống sao? Hắn tu luyện mất hai trăm năm, gặp phải một bình cảnh không thể nào đột phá, nếu hắn mà đột phá được vậy thì tuổi thọ phải dài đến bao nhiêu chứ?
Hơn nữa, một người tốn bốn trăm năm mới chế tạo ra được Thiên Công đồ phổ, vậy trong đó có bao nhiêu ảo diệu đây? Lòng Đường Phong nhịn không được nhảy loạn cả lên.
Hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện, chính là trong Bất Phôi giáp trên người mình có một không gian, lúc trước khi mình đi vào đó tìm Linh Khiếp Nhan, phiến không gian kia bị phong bế bởi tràn ngập những văn tự huyền bí, những văn tự kia... mình không hề biết.
Chẳng lẽ nói, Thiên Công đồ phổ cùng Bất Phôi giáp đều được lưu truyền từ thật lâu trước kia đến nay? Là ai phong bế Linh Khiếp Nhan ở đó? Là ai tách năm tia tinh hồn của Linh Khiếp Nhan ra?
Đầu Đường Phong trở nên hỗn loạn đến rối tinh rối mù, hắn cảm giác như mình vừa chạm được đến một cấp độ mà trước đây chưa từng nghe cũng chưa từng thấy, tầng thứ này phải cao minh hơn rất nhiều so với nhận thức của mọi người hiện nay.
Thu thập lại tâm tình, Đường Phong tiếp tục nhìn xuống .
Cả Crương Thiên Công đồ phổ trừ những chữ này ra, những nơi còn lại tất cả đều tràn ngập đủ loại đồ án xếp đặt.
Cẩn thận xem một hồi, Đường Phong lập tức cảm thấy thất vọng.
Quá thất vọng! Thiên Công Lão Nhân nói đúng, những cơ quan ám khí ghi lại bên trên Thiên Công đồ phổ quả thực xảo đoạt thiên công, nhưng nếu so với ám khí của Đường Môn cũng là bình mới rượu cũ a.
Thiên Công Lão Nhân quả thật đã tiêu phí bốn trăm năm để nghiên cứu cơ quan ám khí, nhưng cơ quan ám khí của Đường Môn cũng có hơn mấy trăm gần ngàn năm lịch sử, là kết tinh trí tuệ của vô số người. Nếu nói về cấu tạo cùng độ tinh diệu, hai thứ này cơ bản là ngang nhau.
Thứ này nếu đưa cho người khác, nhất định sẽ là bảo bối. Nhưng ở trên tay Đường Phong thì có cảm giác như là gân gà vậy.
Ôm chút hy vọng hắn liền mở toan cả Thiên Công đồ phổ ra, đặt trên mặt đất.
Thiên Công đồ phổ sau khi mở ra cũng không quá lớn, đại khái chỉ chừng năm trượng, trên đó khắp nơi đều rậm rịt đồ án cơ quan ám khí.
Bỏ qua những đồ án cơ quan ám khí phía trước, Đường Phong trực tiếp nhìn xuống dưới. Chỉ liếc một cái Đường Phong liền ngây người.
Bởi vì hắn thấy đồ án một con Cự Điêu! Một con Cự Điêu đang giương cánh bay lượn, còn có đủ loại phi cầm tẩu thú được khắc lên một cách chân thật hệt như đang còn sống, giống như muốn lao ra từ trong bức họa trục vậy.
Thú máy? Đường Phong ngạc nhiên. Chỉ là ... làm ra những cơ quan phi cầm tẩu thú, có ích lợi gì sao? Cơ quan dù sao cũng là chết, nhất định phải có ngươi sử dụng mới có thể phát huy được uy lực. Nhưng những đồ án phi cầm tẩu thú ở trên Thiên Công đồ phổ này có ý gì? Huống chi, Đường Phong cũng không nghe nói Thiên Công Sơn Trang có thú máy gì cả.
Nếu nói Thiên Công Lão Nhân rãnh rỗi không có chuyện gì làm, chỉ vì để cho đẹp nên mới vẽ những đồ án này lên Thiên Công đồ phổ, đánh chết Đường Phong cũng không tin.
Nhưng tình huống hiện tại khiến Đường Phong không hiểu gì cả. Những thú máy này đến cùng có thể cử động được hay không, chỉ khi chế tạo xong bọn nó mới biết được. Nhưng cả chương Thiên Công đồ phổ chỉ là đồ án phẳng, ngay cả cấu tạo đồ bên trong cũng không có, dù Đường Phong muốn chế tạo cũng hữu tâm vô lực. Đường Phong quả thật có nghiên cứu rất sâu với cơ quan ám khí, nhưng chỉ có một cái đồ án phẳng, hắn làm sao mà biết được cấu tạo bên trong của những thú máy này thế nào?
Trán Đường Phong nhíu lại thành hình chữ Xuyên (川), phiền muộn không nói nên lời.
Không vội không vội, Đường Phong tự an ủi mình như vậy. Ngưng thần tĩnh khí bắt đầu nghiên cứu bí mật của Thiên Công đồ phổ.
Ngây người ở đây, thoáng cái mười ngày đã trôi qua.
Hình tượng của Đường Phong lúc này có chút lôi thôi, cái cằm đã được Bảo nhi Mộng nhi thanh lý sạch sẽ giờ lại dài ra thêm không ít râu ria, khi không lại tăng thêm vài phần tang thương. Cặp mắt thâm quầng, con mắt cũng có chút đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.