Vô Thường

Chương 1080: Bốn bề thụ địch

Mạc Mặc

08/09/2013

- Cảm tạ Cổ gia chủ.

Đường Phong cảm kích nói, Cổ U Nguyệt không hề có một chútác ý với chính mình, điều này Đường Phong cũng có thể cảm nhận được, lần này nàng cùng hành động với ba người kia, mụcđích lớn nhất sợ rằng cũng không phải đi ngăn cản chính mình mà là xuất thủ vào thời khắc mấu chốt và chăm sóc hắn nhiều hơn.

Chỉ là Đường Phong có chút không thể hiểu được vì sao nàng lại làm như thế! Không có việc gì sao đi giúp đỡ, đạo lý này lại không thích hợp trên người Cổ U Nguyệt.

Hiện giờ nàng căn bản không thể kiếm được bất kỳ chỗ tốt gì từtrên người chính mình.

Phục dụng xong đan dược Cổ U Nguyệt đưa cho, Đường Phong cũng cất cho Chu Tiểu Điệp một viên.

- Cổ gia chủ, trên người ngươi có linh thạch không?

Đường Phong ngẩng đầu hỏi.

- Có, chẳng qua chỉ có năm khối!

Cổ U Nguyệt gật đầu, lập tức lấy năm khối linh thạch từ trong lòng đưa ra, nàng không có không gian Mị Ảnh giống như Đường Phong, mang theo năm khối linh thạch tùy thân đã là cực hạn của nàng rồi, nếu mang nhiều hơn cũng không có chỗ cất giữ.

Thể tích năm khối linh thạch này không lớn, nhưng nhìn qua chỉthấy một màu sắc đơn thuần, đó là loại linh thạch thượng đẳng, vừa cầm trên tay Đường Phong liền cảm thấy được, quả nhiên làlinh thạch cao cấp.

- Cho ta mượn dùng trước, nếu sau này có cơ hội sẽ trả lại cho Cổ gia chủ.

Đường Phong nói một tiếng sau đó nhanh chóng dùng một loại phương thức huyền diệu này đưa tới bên cạnh mình, một mặt bố trí một mặt dùng cương khí xây dựng một trận pháp nối qua các linh thạch.

Bày binh bố trận không chỉ phải đưa linh thạch tới vị trí của nómà còn phải dùng tới thủ pháp đặc thù đánh một ít tiêu ký vào trong linh thạch. Nếu không như vậy thì trận pháp chi đạo cũng không có gì phiền phức.

- Trận pháp?

Vẻ mặt Cổ U Nguyệt sáng ngời, mặc dù nàng có tâm kiểm traĐường Phong động tay động chân vào linh thạch như thế nào nhưng cũng không thể nào hiểu nổi, chỉ có thể thấy năm khối linh thạch kia phóng tới các phương vị khác nhau mà thôi.

- Ha ha,

Đường Phong cười cười:

- Chỉ là chút tài mọn.

Nếu Chiến Khôn nói sẽ chờ những người kia tụ tập tới đây truy sát chính mình thì hiện giờ mình chỉ có một việc làm duy nhất đólà nhanh chóng khôi phục thực lực, cố gắng đưa thực lực trở lại thời kỳ đỉnh phong còn chuẩn bị để đại chiến. Có thêm linh đan và trận pháp trợ giúp, cả hai cũng tăng tốc hấp thu khiến cho hắn khôi phục vô cùng nhanh.

Nếu mang theo một trong hai cái Sơn Hà Đồ hay La Ngọc Thạch Tâm trên người thì Đường Phong cũng không cần tiêu phí nhiều tay chân như thế.

Nghe xong lời của Đường Phong Cổ U Nguyệt cáu giận nhìn hắn nói:

- Chút tài mọn của ngươi khiến cho người khác học theo muốn gãy cổ.

Đường Phong nghe vậy ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tư Đồ Thiên Hà ở bên kia đang vươn cổ nhòm sang, đôi mắt nhìn chính mình không hề chớp mắt một cái.

Không chỉ Tư Đồ Thiên Hà như vậy mà ngay cả Liễu Như Yên vàChiến Khôn cũng chăm chú nhìn tới phía bên này, chỉ là bọn họ không khoa trương giống như Tư Đồ Thiên Hà mà thôi.

- Nhìn lại hắn kìa.

Đường Phong cũng không hạ giọng.

- Nếu trận pháp chi đạo dễ học như vậy thì cũng sẽ không thất truyền tới giờ.

- Nói thì vậy.

Cổ U Nguyệt thở dài một tiếng, bởi vì nàng nhìn chăm chú một lát cũng không phát hiện ra được huyền cơ bên trong trận pháp này.

Trái ngược lại, sau khi trận pháp được bố trí xong thì đột nhiên thiên địa linh khí nhanh chóng khởi động nhất tề chạy hết tới bên này.

Chỉ nháy mắt, trong phạm vi trận pháp bao phủ thiên địa linh khíđã được đề thăng lên một đẳng cấp khác. Sau một khắc, Cổ U Nguyệt há hốc mồm mà phát hiện ra Đường Phong dùng một loại tốc độ không thể tưởng tượng nổi hấp thu thiên địa linh khíchuyển hóa thành cương khí của chính mình.

Tốc độ này quá nhanh khiến người khác không khỏi điên cuồng, cho dù bản thân Cổ U Nguyệt đả tọa cũng không thể hấp thu nhanh tới trình độ này, nhưng mà hai người cách nhau tới hai cảnh giới, khoảng cách này phải cần vài chục năm khổ tu mới cóthể san bằng nhưng mà hiện giờ người thanh niên này chỉ bố trímột lúc liền có thể tạo ra được một trận pháp tăng tốc độ khôi phục cương khí nhanh hơn cả chính mình.

Càng khiến cho người ta không nói được lời nào chính là hắn còn không thèm vận chuyển công pháp. Không vận chuyển công pháp đã là như vậy, nếu vận chuyển công pháp thì chẳng phải hiệu quả sẽ càng mạnh hơn sao?

Công hiệu của trận pháp quả thực khiến người ta nhìn mà đỏ mắt.

- Tiểu tử kia, lén truyền trận pháp này cho ta,

Cổ U Nguyệt đè thấp thanh âm.



Đường Phong nói:

- Vậy còn mấy đồng tử kia...

Cổ U Nguyệt trừng mắt nhìn hắn một cái:

- Quên đi, coi như là ta chưa từng nói gì.

- Cổ gia chủ, vãn bối có một chuyện muốn nhờ.

Đường Phong nghiêm mặt mở miệng nói.

- Chỉ cần người đừng mở mồm ra là vãn bối thì chuyện gì cũng xong.

- Ha ha.

Đường Phong gãi gãi đầu nhìn Chu Tiểu Điệp nói:

- Nếu ta gặp chuyện không may xảy ra thì mong Cổ gia chủ đưa nàng về Đường gia bảo của Linh Mạch Chi Địa!

- Sư phụ...

Chu Tiểu Điệp ôm lấy cánh tay của Đường Phong:

- Không cho nói những lời xui xẻo này.

Đường Phong nhéo nhéo khuôn mặt của nàng:

- Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.

Cổ U Nguyệt cười nói:

- Yên tâm đi, ngươi không chết được đâu.

Đường Phong cười khổ nói:

- Cục diện thế này làm sao mà không bi quan cho được, Cổ gia chủ cho rằng dưới tình hình như vậy mà ta còn có thể có đượcđường sinh cơ khác sao?

- Không có.

Cổ U Nguyệt quả quyết lắc đầu, chợt lại nói:

- Nhưng mà ta nghĩ ngươi sẽ không chết được.

- Tại sao?

Đường Phong nghi hoặc không giải thích được.

- Không vì sao.

Đường Phong đảo cặp mắt trắng dã, lời nói này của Cổ U Nguyệt thật không có trách nhiệm, chẳng qua nghĩ cho kỹ thì có lẽ nàngđang an ủi chính mình.

- Nghỉ ngơi cho tốt đi.

Cổ U Nguyệt vỗ vỗ vai Đường Phong rồi xoay người rời đi.

Nhìn Đường Phong và Chu Tiểu Điệp, Cổ U Nguyệt cau mày lại. Nàng cũng chỉ thông qua cách làm của Phúc Đồng Tử mà suyđoán được Đường Phong sẽ không hề chết, bởi vì tiểu đồng tửnày tính toán giỏi vô cùng, lần trước gặp phải ở Loa Thành hắnđã nhìn thấy được việc của ngày hôm nay, nếu hăn muốn giúpđỡ Đường Phong thì chắc chắn hắn có dự định của chính mình, làm sao có thể để Đường Phong đi chịu chết?

Nhưng mà vì sao Thiên Cốc lại muốn nhúng tay vào chuyện tình lần này? Không nên a, nghìn năm qua Thiên Cốc không hề hỏi han tới thế sự cho nên cũng sẽ không nhúng tay vào loại sự tình này. Nhưng nếu người trong Thiên Cốc không động thủ thì Cổ U Nguyệt cũng không rõ rốt cuộc Đường Phong sẽ thoát hiểm như thế nào.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, lại nói tiếp Đường Phong cũng không hiểu tại sao Cổ U Nguyệt nói hắn có thể thoát chếtđược.

Ngồi ngay ngắn ở trong trận pháp, Đường Phong vứt bỏ đi tạp niệm hoàn toàn tâm ý, vận chuyển Vô Thường Quyết, có linh đan gia truyền của Cổ gia, lại có công hiệu tụ lại linh khí của Bất Phôi Giáp, còn có cảnh giới Thiên nhân hợp nhất, tốc độ khôi phục cương khí của Đường Phong quả thực khó có thể tưởng tượng.

Tuy rằng bốn đại cao thủ Linh Giai thượng phẩm phân tán ở một bên đả tọa nhưng bọn họ cũng thường xuyên kiểm tra tính huống của Đường Phong một chút. Sau nửa canh giờ bọn họ nhận thấy nguyên bản Đường Phong đang khô kiệt cương khí đãkhôi phục được phân nửa, ngay cả người từ trước tới giờ không bận tâm tới chuyện khác như Chiến Khôn cũng không khỏi động dung.

Loại tốc độ khôi phục này thật là yêu nghiệt! Quả thực là mới nghe lần đầu, chưa từng thấy bao giờ.

- Thật đáng tiếc...

Chiến Khôn chậm rãi thở dài, nếu không phải người thanh niên này làm ra chuyện quá mức tuyệt tình, chọc giận cả thiên hạ thìchỉ nói riêng về tư chất của hắn đã siêu việt chính mình. Hôm nay chẳng qua hắn mới khoảng hai mươi tuổi đã có cảnh giới Linh Giai hạ phẩm, Chiến Khôn phỏng chừng thêm mười năm nữa làhắn có thể tới được Linh Giai thượng phẩm.

Ba mươi tuổi Linh Giai thượng phẩm! Bậc kỳ tài tuyệt thế này tại Chiến gia cũng chưa từng thấy qua, lẽ nào sẽ phải chết ở nơi hoang vu hẻo lánh này sao?



Mặc dù có chút đáng tiếc nhưng đây là chuyện tình không thểtránh được, người này thấy người đổ máu, tuổi còn trẻ đã có một thân nợ máu, nếu để cho hắn tiếp tục phát triển thì chẳng phải sẽ không ai chống lại được hay sao?

Trong lúc còn đang trầm tư thì đột nhiên động tĩnh xôn xao truyền tới, chợt có một mảnh bóng người xuất hiện từ phía chân trời nhanh chóng đến gần phía bên này.

Đó là đám người vẫn đuổi theo truy sát ngay sau lưng Đường Phong, nhưng đám người này căn bản không biết Đường Phongđang ở chỗ nào.

Chiến Khôn hơi phóng xuất ra một chút khí thế liền dời lực chú ýcủa đám người qua bên này.

- Ở bên kia!

Có người có ánh mắt sắc bén nhìn thấy Đường Phong đang đảtọa ở phía xa không khỏi vui mừng kêu lên một tiếng, sau một khắc tất cả mọi người đồng loạt chạy tới bên này.

Chỉ trong thời gian chốc lát những người này đã đi tới trước mặtĐường Phong vài chục trượng, đoàn người này nhìn lại cũng phải có năm sáu trăm người.

- Ma đầu, xem ngươi còn chạy đi đâu!

Một tiếng gầm lên truyền ra.

Mí mắt Đường Phong cũng vẫn lặng yên như cũ chuyên tâm đảtọa khôi phục.

Người nọ thấy Đường Phong không nhúc nhích chỉ có thể ngăn chặn lửa giận trong lòng đi tới trước mặt Chiến Khôn ôm quyền nói:

- Thiên Nam Vương gia ra mắt Chiến tiền bối, Cổ gia chủ, Liễu phó tông chủ và Tư Đồ trưởng lão! Vương gia và các thế lực khác xin tạ ơn các vị tiền bối đã xuất thủ tương trợ chặn lại mađầu này ở đây.

Chiến Khôn gật đầu:

- Không sao.

- Chiến tiền bối.

Người nọ lại mở miệng hỏi:

- Nếu đã chặn lại hắn thì vì sao còn không đánh chết hắn luôn, còn phải lưu lại tính mệnh cho hắn.

Chiến Khôn nói:

- Ma đầu giết người vô số, nợ máu không kể xiết, tất nhiên phảiđể cho người trong thiên hạ cùng giết, để chấn chỉnh nhân tâm.

Thần sắc người của Thiên Nam Vương gia chấn động:

- Các vị tiền bối suy nghĩ chu toàn, hiện giờ vô số thế lực trong thiên hạ đang tìm đuổi ma đầu này, xác thực phải cấp cho người trong thiên hạ một cái công đạo trước mặt mọi người.

- Ngươi đã biết rồi thì hãy để thủ hạ của mình truyền tin tức này ra ngoài đi, để cho tất cả mọi người tụ tập lại nơi này. Có thùbáo thù, có oán báo oán!

Chiến Khôn phất phất tay.

- Vâng, vãn bối đi làm ngay.

Ma đầu Đường Phong bị cao thủ đứng đầu của bốn thế lực lớn vây bắt trên một cánh đồng hoang vu rộng lớn, xung quanhĐường Phong liên tục có người của các thế lực không ngừngđuổi theo từ bốn phương tám hướng chạy tới.

Tên đệ tử của Thiên Nam Vương gia kia cũng rất biết tạo thế, hắn biết lần này có cao thủ của bốn thế lực lớn nhúng tay vào,Đường Phong có chắp cánh cũng không thể thoát được cho nên lập tức thay Chiến Khôn tạo ra một cái Đồ Ma Lệnh, kêu gọi tất cả hào kiệt trong thiên hạ tới đây để cùng nhau giết ma đầuĐường Phong, báo lấy huyết hải thâm cừu của chính mình.

Mà việc các thế lực trong thiên hạ tụ tập lại đây cũng bị truyền bá sôi lên sùng sục, thiên hạ to lớn có vô số thế lực, rất khó cócơ hội để tụ tập mọi người lại một chỗ, mà loại náo nhiệt này nghe qua liền biết có điểm tốt cho nên tên đệ tử Nam Vương gia liền lấy việc trọng đại của lần này gọi là đại hội đồ ma.

Đại hội đồ ma phải nhận được sự tán thành của mọi người, tin tức được quảng bá ra ngoài, càng truyền càng nhanh.

Không đề cập tới những thế lực có cừu oán với Đường Phong. Ngay cả những thế lực căn bản không có chút trục trặc vớiĐường Phong cũng đã chạy tới đây, cho dù không tham gia đồ ma thì xem náo nhiệt cũng tốt, huống chi cao thủ của bốn thếlực lớn cũng đã ở nơi này, ngày thường cho dù đệ tử trong tông môn của bọn họ cũng rất khó có thể nhìn thấy mặt, cơ hội gặp mặt lần này tốt như vậy, làm sao có thể bỏ qua.

Trong thời gian này, toàn bộ thiên hạ đều bắt đầu rục rịch, các thế lực tập kết đông đảo, hô gọi các bằng hữu kết bạn thành đàn vọt tới địa phương này.

Vừa vặn hai ngày trôi qua, nguyên bản trên vùng đất hoang dãtrống trải đã có tròn hai ngàn người tụ tập! Số lượng này không chỉ vượt qua dự liệu của Đường Phong mà cũng vượt qua dự liệu của Chiến Khôn.

Đường Phong lại có thể kết thù oán với nhiều thế lực như vậy, hiện giờ bị toàn bộ thiên hạ đuổi giết tới đây, Đường Phong cảm thấy thổn thức không ngớt.

Các thế lực ùn ùn kéo tới nơi này, dàn trải ra đóng quân tại bốn phía xung quanh cánh đồng bát ngát, bao vây địa phương Đường Phong đả tọa ba tầng bên ngoài cả dặm.

Hiện giờ cho dù bốn vị cao thủ đứng đầu không ra tay thì chỉ sợĐường Phong cũng không chạy trời khỏi nắng, cho dù hắn cócương đại hơn đi chăng nữa thì cũng không thể địch lại nhiều người như vậy.

Chu Tiểu Điệp lo lắng cả ngày, nàng căn bản không nghĩ tới sựtình sẽ phát triển thành như vậy. Ngược lại vẻ mặt Đường Phong vẫn khinh đạm bởi vì hắn biết cho dù sốt ruột cũng vô dụng.

Mỗi một thời khắc đều có vô số âm thanh chửi bới và phỉ nhổ truyền từ bốn phương tám hướng vào trong tai Đường Phong vàChu Tiểu Điệp. Đây đều là những người có cừu oán với Đường Phong mắng hắn, kể cả những kẻ không thâm thù thậm chíkhông nhận ra Đường Phong cũng muốn mắng, nguyên nhân cũng vì Đường Phong là ma đầu cho nên bọn họ mắng để trút giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook