Chương 639: Chớ lại gần người lạ.
Mạc Mặc
07/09/2013
Đầu Chu Chính đầy mồ hôi, dáng vẻ tươi cười. Mới tới Bố gia trang được một ngày, nhưng hàng hóa mang đến trên xe ngựa đã bán đi được phân nửa. Chắc giờ này ngày mai là có thể bán hết toàn bộ. Sau đó, hắn có thể dùng ngân lượng kiếm được đi mua một ít đan dược dùng để tu luyện. Đây cùng chính là mục đích lớn nhất của bọn họ trong chuyến đi này.
- À, là Đường huynh đệ à.
Chờ đến khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người vừa tới, Chu Chính lại càng thêm nhiệt tình, quan sát Đường Phong một chút, lại nhìn sang Đường Điểm Điểm đang đứng bên cạnh Đường Phong một chút, sắc mặt vui mừng nói:
- Đường huynh đệ là muốn mua cái gì sao?
Đường Phong lắc đầu:
- Chu huynh, ngại quá, ta chỉ tùy tiện đi dạo qua đây, nên ghé vào xem thôi.
- Không sao, có muốn cái gì cứ lấy, đừng khách khí. Mấy thứ này cũng không đáng giá.
Chu Chính lau mồ hôi trên trán, lại xoay người bát chuyện với người khách khác.
- Tiểu Điệp cô nương, lại gặp mặt rồi.
Đường Phong nho nhã lê độ, nô lực bày ra khí phách quân tử, cung tay làm lễ nói với Tiểu Điệp.
Tiểu cô nương hừ lạnh một tiếng, trực tiếp để hai tay vào trong tay áo, ngoài miệng cười giòn nói:
- Trong buôn bán, người lạ chớ gần!
Đường Phong có chút nghẹn lời không nói được gì. Han còn chưa từng vấp phải một người nào như người con gái ở trước mặt vậy. Trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào để cải thiện hình tượng của mình.
Đường Điểm Điểm lặng lẽ hỏi Đường Phong:
- Các ngươi biết nhau sao?
Đường Phong gật đầu:
- Ban ngày đã cùng nhau tiến vào Bố gia trang.
- Đệcó ý với tiểu cô nương này sao?
Đường Điểm Điểm hỏi.
- Vì sao lại nói vậy?
Đường Phong cười khan một tiếng.
- Tỷ xem ta là người như thế sao?
- Chậc chậc, không đúng nha, Nam nhân đều như vậy. Cha ta thì có tới bảy, tám nữ nhân.
Đường Điểm Điểm nói không ngừng. Nói xong thì bõ mặc Đường Phong, đi tới trước mặt Chu Tiểu Điệp, cười mim nói:
- Tiểu muội muội, có thể để tỷ tỷ xem tay ngươi được không?
Chu Tiểu Điệp có vẻ bực minh, lông mày nhíu lại ưầm ngâm chốc lát rồi nói:
- Có thể, chỉ có điều ngươi phải mua thứ đó trước đã.
Đường Điểm Điểm vội vã gật đầu, ngồi xổm xuống trước một đống đồ lộn xộn căn bản không có thứ gì cần dùng đến đó chọn ra một cái rồi đưa Chu Tiểu Điệp nhìn cho rõ.
Sau đó kín đáo đưa cho Đường Phong. Lúc thanh toán tiền, Đường Điểm Điểm vội vàng nám lấy tay Chu Tiểu Điệp thưởng thức, vừa vuốt ve vừa kinh ngạc kêu không ngừng:
- Oa, quá mềm mại, vì sao ông trời có thể sinh ra một bàn tay như vậy, thật trắng thật linh hoạt...
Đường Phong nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt như muốn cắn lấy bàn tay nhỏ bé của Chu Tiểu Điệp.
- Ô ô, tức chết rồi.
Đường Điểm Điểm giậm chân nói:
- Ta có cảm giác đôi tay của mình giống một đôi tay của nam nhân mất rồi.
Không sợ không nhìn được hàng, chỉ sợ hàng so với hàng. Đôi tay Đường Điểm Điểm cùng coi như trời sinh linh lung, thon dài mềm nhẵn, thế nhưng so với đôi tay của Chu Tiểu Điệp, cùng thực sự kém người ta tới mấy bậc.
Đường Phong nhìn Lục tỷ đang không ngừng vuốt ve nơi đó, tức muốn chết, hận không thể tự mình ra ưận, nghiêm chứng một chút xem đôi bàn tay này có thực sự là đôi linh lung thủ hay không.
Mấp máy miệng, Đường Phong dè dặt hỏi:
- Tiểu Điệp cô nương, nếu ta cũng mua vài thứ, có thể hay không...
- sắc lang.
- Lưu manh.
Hai người Chu Tiểu Điệp và Đường Điểm Điểm cùng cong chân mày lá liễu, hung hăng quát Đường Phong.
- Coi như ta chưa nói là được rồi.
Đường Phong kinh ngạc, chỉ có thể câm miệng không nói.
Chu Chính nhìn qua, tươi cười nói với Đường Phong:
- Đường huynh đệ, ta có thể nói chuyện với ngươi một chút hay không?
- Chu huynh có gì cứ nói đừng ngại.
Đường Phong quay đầu nhìn hắn.
- Là như vậy.
Chu Chính gãi gãi đầu.
- Ta chỉ là muốn hỏi một chút, lần này Đường gia các ngươi có mang một ít đan dược dùng cho tu luyện gì đó hay không? Ta định chờ đến khi bán hết mấy thứ này sẽ đi mua một chút đan dược. Nhưng Đường huynh cùng biết, đệ tử của đại gia tộc đối với đệ tử của gia tộc nhỏ như chúng ta có chút... Không ưa cho lam, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội mà làm nhục chúng ta.
- Lần này, người bên Đường gia cùng bán thứ đó ở bên kia, Chu huynh muốn đi tới quầy hàng của Đường gia để mua sao?
Đường Phong đại khái đoán ra Chu Chính muốn nói cái gì.
- Phải.
Chu Chính có chút xấu hổ nói:
- Có thể phiền Đường huynh dẫn ta qua gặp mấy người đó một chút được không, ta sẽ mua theo giá binh thường là được.
- Cái này không thành vấn đề.
Đường Phong gật đầu.
- Thực sự?
Chu Chính quá đỗi vui mừng. Cuộc sống của đệ tử gia tộc nhỏ rất gian nan, coi như là muốn mua chút đan dược, cùng phải mạo hiểm bị người khác coi thành đứa ngốc. Ở đây hắn chỉ quen một minh Đường Phong. Thế lực của Đường gia cũng không nhỏ. Có Đường Phong dẫn đường, hắn sẽ không cần lo lắng mấy vấn đề này nữa:
- Rất đa tạ Đường huynh.
- Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhác đến. Không biết Chu huynh muốn mua chút đan dược loại nào? Ta có thể nhắn mấy người đệ tử kia để lại cho các ngươi một ít.
- Chỉ cần là đan dược phụ ượ tu luyện thì loại nào cùng cần.
Chu Chính cười toe tóe, hắn cũng không ngờ Đường Phong lại tốt như vậy.
Vốn định tìm vài thứ để tạ ơn, nhưng Chu Chính nhìn hàng hóa trên mặt đất một hồi lâu, cũng không phát hiện ra cái gì có giá trị. Những thứ lộn xộn gì đó cho dù bán hết đi, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền.
Nhìn Đường Phong một chút, lại nhìn muội muội mình một chút, Chu Chính đầy hàm ý nói:
- Sau này nếu Đường huynh rảnh rang, đến nhà Chu gia ở Khổ Thủy thành làm khách, ta cùng với tiểu muội chác chán sẽ tiếp đài ngươi thật tốt. Tiểu muội muội nói có đúng không?
- Ta mới không cần chiêu đài hắn!
Chu Tiểu Điệp lộ ra vẻ chán ghét.
Đường Phong vốn đang nhìn chằm chằm vào tay Chu Tiểu Điệp, nghe câu nói đó không khỏi quay đầu nhìn Chu Chính, mở miệng hỏi:
- Các ngươi là người ở Khổ Thủy thành?
- Đường huynh cùng biết Khổ Thủy thành sao?
Chu Chính có chút nghi hoặc.
- Biết. Xin hỏi Chu huynh đã từng nghe qua một nữ nhân tên là Thương Hàng Đỉnh?
Đường Phong vội vàng hỏi.
Chu Chính nhăn lông mày, suy tư một lát, chậm rãi lắc đầu:
- Ta thực sự chưa từng nghe qua.
Nói xong, hắn lại quay đầu nhìn Chu Tiểu Điệp, nói:
- Việc này ngươi có thể hỏi tiểu muội. Nàng biết rõ tinh hình trong Khổ Thủy thành hơn ta rất nhiều. Nàng biết rất nhiều người trong thành.
Chu Tiểu Điệp hừ lạnh một tiếng:
- Ba câu cũng không rời được nữ nhân, đúng là bản sắc của một đăng đồ tử!
Đường Phong cười khổ nói:
- Quả thực, người đó đúng là nữ nhân, nhưng nếu như còn sống, đại khái đã hơn một trăm hai mươi tuổi. Tiểu Điệp cô nương, người này đối với ta rất trọng yếu. Nếu như ngươi biết gì đó chẳng hạn, mong nàng nhất định phải nói cho ta biết.
Chu Tiểu Điệp không nhịn được nói:
- Chưa từng nghe qua người này, hơn nữa ở Khổ Thủy thành cũng không có người nào họ Thương.
- Vậy có gia tộc nào họ Lưu hay không? Cũng là thương gia!
Đường Phong hỏi thăm có chút khẩn trương. Nếu Chu Tiểu Điệp không biết Thương Hàng Đỉnh, vậy nghĩa là người đàn bà này đại khái đã chết.
- Họ Lưu thì ngược lại có tới vài nhà.
Cuối cùng Chu Tiểu Điệp cùng tức giận đưa ra một đáp án khiến Đường Phong cùng bớt lo lắng. Nếu nàng nói ngay cả họ Lưu cũng không có, vậy khác nào nói minh đã thực sự xong đời rồi.
- Có là tốt rồi.
Đường Phong cảm thấy vô cùng may mắn.
- Đường huynh tìm bọn họ có chuyện gì sao? Nếu tiện, ta có thể thay ngươi tìm hiểu một chút.
Chu Chính tự đứng ra đảm nhận trách nhiệm.
- Thực sự có một số việc, chỉ có điều ta phải tự mình đi, cảm ơn ý tốt của Chu huynh.
- Vậy khi nào đến đó nhất định phải tới Chu gia làm khách.
Chu Chính nhiệt tình mời, hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới ánh mắt của muội muội của mình.
- Sẽ đến.
Đường Phong mim cười, nghĩ thầm cho dù không tìm Thương Hàng Đỉnh, minh cũng sẽ tới Chu gia các ngươi.
- À, là Đường huynh đệ à.
Chờ đến khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người vừa tới, Chu Chính lại càng thêm nhiệt tình, quan sát Đường Phong một chút, lại nhìn sang Đường Điểm Điểm đang đứng bên cạnh Đường Phong một chút, sắc mặt vui mừng nói:
- Đường huynh đệ là muốn mua cái gì sao?
Đường Phong lắc đầu:
- Chu huynh, ngại quá, ta chỉ tùy tiện đi dạo qua đây, nên ghé vào xem thôi.
- Không sao, có muốn cái gì cứ lấy, đừng khách khí. Mấy thứ này cũng không đáng giá.
Chu Chính lau mồ hôi trên trán, lại xoay người bát chuyện với người khách khác.
- Tiểu Điệp cô nương, lại gặp mặt rồi.
Đường Phong nho nhã lê độ, nô lực bày ra khí phách quân tử, cung tay làm lễ nói với Tiểu Điệp.
Tiểu cô nương hừ lạnh một tiếng, trực tiếp để hai tay vào trong tay áo, ngoài miệng cười giòn nói:
- Trong buôn bán, người lạ chớ gần!
Đường Phong có chút nghẹn lời không nói được gì. Han còn chưa từng vấp phải một người nào như người con gái ở trước mặt vậy. Trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào để cải thiện hình tượng của mình.
Đường Điểm Điểm lặng lẽ hỏi Đường Phong:
- Các ngươi biết nhau sao?
Đường Phong gật đầu:
- Ban ngày đã cùng nhau tiến vào Bố gia trang.
- Đệcó ý với tiểu cô nương này sao?
Đường Điểm Điểm hỏi.
- Vì sao lại nói vậy?
Đường Phong cười khan một tiếng.
- Tỷ xem ta là người như thế sao?
- Chậc chậc, không đúng nha, Nam nhân đều như vậy. Cha ta thì có tới bảy, tám nữ nhân.
Đường Điểm Điểm nói không ngừng. Nói xong thì bõ mặc Đường Phong, đi tới trước mặt Chu Tiểu Điệp, cười mim nói:
- Tiểu muội muội, có thể để tỷ tỷ xem tay ngươi được không?
Chu Tiểu Điệp có vẻ bực minh, lông mày nhíu lại ưầm ngâm chốc lát rồi nói:
- Có thể, chỉ có điều ngươi phải mua thứ đó trước đã.
Đường Điểm Điểm vội vã gật đầu, ngồi xổm xuống trước một đống đồ lộn xộn căn bản không có thứ gì cần dùng đến đó chọn ra một cái rồi đưa Chu Tiểu Điệp nhìn cho rõ.
Sau đó kín đáo đưa cho Đường Phong. Lúc thanh toán tiền, Đường Điểm Điểm vội vàng nám lấy tay Chu Tiểu Điệp thưởng thức, vừa vuốt ve vừa kinh ngạc kêu không ngừng:
- Oa, quá mềm mại, vì sao ông trời có thể sinh ra một bàn tay như vậy, thật trắng thật linh hoạt...
Đường Phong nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt như muốn cắn lấy bàn tay nhỏ bé của Chu Tiểu Điệp.
- Ô ô, tức chết rồi.
Đường Điểm Điểm giậm chân nói:
- Ta có cảm giác đôi tay của mình giống một đôi tay của nam nhân mất rồi.
Không sợ không nhìn được hàng, chỉ sợ hàng so với hàng. Đôi tay Đường Điểm Điểm cùng coi như trời sinh linh lung, thon dài mềm nhẵn, thế nhưng so với đôi tay của Chu Tiểu Điệp, cùng thực sự kém người ta tới mấy bậc.
Đường Phong nhìn Lục tỷ đang không ngừng vuốt ve nơi đó, tức muốn chết, hận không thể tự mình ra ưận, nghiêm chứng một chút xem đôi bàn tay này có thực sự là đôi linh lung thủ hay không.
Mấp máy miệng, Đường Phong dè dặt hỏi:
- Tiểu Điệp cô nương, nếu ta cũng mua vài thứ, có thể hay không...
- sắc lang.
- Lưu manh.
Hai người Chu Tiểu Điệp và Đường Điểm Điểm cùng cong chân mày lá liễu, hung hăng quát Đường Phong.
- Coi như ta chưa nói là được rồi.
Đường Phong kinh ngạc, chỉ có thể câm miệng không nói.
Chu Chính nhìn qua, tươi cười nói với Đường Phong:
- Đường huynh đệ, ta có thể nói chuyện với ngươi một chút hay không?
- Chu huynh có gì cứ nói đừng ngại.
Đường Phong quay đầu nhìn hắn.
- Là như vậy.
Chu Chính gãi gãi đầu.
- Ta chỉ là muốn hỏi một chút, lần này Đường gia các ngươi có mang một ít đan dược dùng cho tu luyện gì đó hay không? Ta định chờ đến khi bán hết mấy thứ này sẽ đi mua một chút đan dược. Nhưng Đường huynh cùng biết, đệ tử của đại gia tộc đối với đệ tử của gia tộc nhỏ như chúng ta có chút... Không ưa cho lam, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội mà làm nhục chúng ta.
- Lần này, người bên Đường gia cùng bán thứ đó ở bên kia, Chu huynh muốn đi tới quầy hàng của Đường gia để mua sao?
Đường Phong đại khái đoán ra Chu Chính muốn nói cái gì.
- Phải.
Chu Chính có chút xấu hổ nói:
- Có thể phiền Đường huynh dẫn ta qua gặp mấy người đó một chút được không, ta sẽ mua theo giá binh thường là được.
- Cái này không thành vấn đề.
Đường Phong gật đầu.
- Thực sự?
Chu Chính quá đỗi vui mừng. Cuộc sống của đệ tử gia tộc nhỏ rất gian nan, coi như là muốn mua chút đan dược, cùng phải mạo hiểm bị người khác coi thành đứa ngốc. Ở đây hắn chỉ quen một minh Đường Phong. Thế lực của Đường gia cũng không nhỏ. Có Đường Phong dẫn đường, hắn sẽ không cần lo lắng mấy vấn đề này nữa:
- Rất đa tạ Đường huynh.
- Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhác đến. Không biết Chu huynh muốn mua chút đan dược loại nào? Ta có thể nhắn mấy người đệ tử kia để lại cho các ngươi một ít.
- Chỉ cần là đan dược phụ ượ tu luyện thì loại nào cùng cần.
Chu Chính cười toe tóe, hắn cũng không ngờ Đường Phong lại tốt như vậy.
Vốn định tìm vài thứ để tạ ơn, nhưng Chu Chính nhìn hàng hóa trên mặt đất một hồi lâu, cũng không phát hiện ra cái gì có giá trị. Những thứ lộn xộn gì đó cho dù bán hết đi, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền.
Nhìn Đường Phong một chút, lại nhìn muội muội mình một chút, Chu Chính đầy hàm ý nói:
- Sau này nếu Đường huynh rảnh rang, đến nhà Chu gia ở Khổ Thủy thành làm khách, ta cùng với tiểu muội chác chán sẽ tiếp đài ngươi thật tốt. Tiểu muội muội nói có đúng không?
- Ta mới không cần chiêu đài hắn!
Chu Tiểu Điệp lộ ra vẻ chán ghét.
Đường Phong vốn đang nhìn chằm chằm vào tay Chu Tiểu Điệp, nghe câu nói đó không khỏi quay đầu nhìn Chu Chính, mở miệng hỏi:
- Các ngươi là người ở Khổ Thủy thành?
- Đường huynh cùng biết Khổ Thủy thành sao?
Chu Chính có chút nghi hoặc.
- Biết. Xin hỏi Chu huynh đã từng nghe qua một nữ nhân tên là Thương Hàng Đỉnh?
Đường Phong vội vàng hỏi.
Chu Chính nhăn lông mày, suy tư một lát, chậm rãi lắc đầu:
- Ta thực sự chưa từng nghe qua.
Nói xong, hắn lại quay đầu nhìn Chu Tiểu Điệp, nói:
- Việc này ngươi có thể hỏi tiểu muội. Nàng biết rõ tinh hình trong Khổ Thủy thành hơn ta rất nhiều. Nàng biết rất nhiều người trong thành.
Chu Tiểu Điệp hừ lạnh một tiếng:
- Ba câu cũng không rời được nữ nhân, đúng là bản sắc của một đăng đồ tử!
Đường Phong cười khổ nói:
- Quả thực, người đó đúng là nữ nhân, nhưng nếu như còn sống, đại khái đã hơn một trăm hai mươi tuổi. Tiểu Điệp cô nương, người này đối với ta rất trọng yếu. Nếu như ngươi biết gì đó chẳng hạn, mong nàng nhất định phải nói cho ta biết.
Chu Tiểu Điệp không nhịn được nói:
- Chưa từng nghe qua người này, hơn nữa ở Khổ Thủy thành cũng không có người nào họ Thương.
- Vậy có gia tộc nào họ Lưu hay không? Cũng là thương gia!
Đường Phong hỏi thăm có chút khẩn trương. Nếu Chu Tiểu Điệp không biết Thương Hàng Đỉnh, vậy nghĩa là người đàn bà này đại khái đã chết.
- Họ Lưu thì ngược lại có tới vài nhà.
Cuối cùng Chu Tiểu Điệp cùng tức giận đưa ra một đáp án khiến Đường Phong cùng bớt lo lắng. Nếu nàng nói ngay cả họ Lưu cũng không có, vậy khác nào nói minh đã thực sự xong đời rồi.
- Có là tốt rồi.
Đường Phong cảm thấy vô cùng may mắn.
- Đường huynh tìm bọn họ có chuyện gì sao? Nếu tiện, ta có thể thay ngươi tìm hiểu một chút.
Chu Chính tự đứng ra đảm nhận trách nhiệm.
- Thực sự có một số việc, chỉ có điều ta phải tự mình đi, cảm ơn ý tốt của Chu huynh.
- Vậy khi nào đến đó nhất định phải tới Chu gia làm khách.
Chu Chính nhiệt tình mời, hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới ánh mắt của muội muội của mình.
- Sẽ đến.
Đường Phong mim cười, nghĩ thầm cho dù không tìm Thương Hàng Đỉnh, minh cũng sẽ tới Chu gia các ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.