Vô Thường

Chương 647: Đánh cướp

Mạc Mặc

07/09/2013

Lão nhị Lý gia bóp tay lạch tạch, vẻ mặt dữ tợn đi về phía Đường Phong. Hắn là một Thiên Giai trung phẩm, đối mặt với Đường Phong là một Thiên Giai hạ phẩm, căn bản không hề thấy áp lực, cảnh giới chênh lệch đủ để cho hắn tự cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi.

Người cầm kiếm lặng lẽ nhìn Đường Phong, muốn biết, lát nữa khi đệ tử Đường gia bị đệ của mình đánh mặt mũi bầm dập có thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ hay không.

Bất quá, chỉ chốc lát, lão nhị Lý gia đã đi tới trước mặt Đường Phong. Căn bản hắn sẽ không tính khách khí với Đường Phong, trực tiếp một chưởng về phía trước, tiếng gió gào thét lao đến, chưởng trên đích trận gió mơ hồ hiện ra hình chim ưng, bén nhọn bức người, không hổ danh là Thiên Giai trung phẩm. Mặc dù chỉ là thản nhiên đánh ra một chưởng, cũng hoàn toàn có thể thể hiện được cảnh giới và thực lực của hắn.

Chưởng phong còn chưa tới, Đường Phong đã bị gió cắt vào mặt, trường bào màu đỏ tím sắc cũng bay phất phới.

Bộ Ưng Sí Chưởng là công phu tinh luyện của lão nhị nhà Lý hơn mười năm đích, lúc phát động như trường ưng phá không, thế không thể đỡ được, tốc độ cực nhanh, uy lực hung mãnh.

Đối mặt một chưởng kinh thiên này, Đường Phong giống như hoàn toàn ngây dại, đứng ở nơi đó không chút nhúc nhích, mắt thấy chưởng kình đã đẩy tới trước mặt hắn, hai huynh đệ Lý gia lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không ổn.

Thiếu niên này hẳn là sẽ không ngu như vậy chứ, vì sao lại đứng ngơ ngác ở đó mà không biết phản kháng lại?

Ý niệm trong đầu còn chưa được chuyển qua, hai huynh đệ Lý gia lại đột nhiên phát hiện Đường Phong đã cử động, tay phải đang đặt ở cạnh người chợt nắm chặt lại, với một tốc độ mạnh tới mức không thể tưởng tượng nổi đập ra hướng phía trước. Tuy nhiên, phát sau mà đến trước, trực tiếp nện vào lòng bàn tay Lão nhị Lý gia.

- Bùm…

Một tiếng nổ lớn, cương khí của Đường Phong và Lão nhị Lý gia bắn ra, mắt thường có thể thấy được cương khí rung động mà khuếch tán đi tứ phương.

Chưởng kình trên cương khí huyền ảo của lão nhị Lý gia trực tiếp tiêu tan thành mây khói, hoàn toàn hóa thành hư ảo. Mà bản thân hắn hình như trúng phải một đòn nghiêm trọng, kêu lên một tiếng đau đớn, bay ngược ra sau vài chục trượng mới khó khăn rơi xuống.

Ngược lại, Đường Phong vẫn đứng ở nơi đó, thân hình hơi thoáng động rồi lại ổn định xuống.

Vẻ lạnh lùng trên mặt người cầm kiếm được thay thế bằng sự kinh ngạc và sợ hãi. Trong nháy mắt, ánh mắt của hắn khi nhìn Đường Phong đã thay đổi. Sau khi bị trúng chưởng bay ra phía sau, vẻ mặt của lão nhị Lý gia cũng giống như không thể tin tưởng, chờ lúc đã ổn định lại thân hình mới cúi đầu nhìn xuống bàn tay của mình, lông mày liền nhíu lại thành một chữ xuyên.

Điều này sao có thể? Hai huynh đệ nghĩ nát óc cũng không suy nghĩ ra được rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Một Thiên Giai trung phẩm đấu với một Thiên Giai hạ phẩm hầu như không hề có ý liều mạng, cũng khiến người trước bị đánh bay, vẻ mặt người sau lại ung dung, thoải mái, phong khinh vân đạm.

- Lão nhị, muốn làm gì vậy?

Người cầm kiếm ngồi dưới đất quay đầu hỏi.

Lão nhị Lý gia lắc lắc tay. Tuy rằng lực đạo của một chưởng vừa rồi không nhỏ, nhưng lại không khiến hắn bị thương, nghe hỏi vậy liền lắc đầu nói:

- Không rõ ràng lắm, tiểu tử này có chút kỳ lạ!

- Đừng cùng dây dưa với hắn nữa, dùng toàn lực phế hắn đi

Người cầm kiếm cho rằng đệ của mình quá mức sơ ý mới nhất thời thất thủ, không khỏi mở miệng nhắc nhở một câu.

- Được.

Lão nhị Lý gia nghiêm sắc mặt, gật đầu, hai chân đạp mạnh xuống mặt đất, thân thể như cung tên vừa rời khỏi dây cung chạy thẳng về phía Đường Phong lần thứ hai. Chưởng ảnh giăng khắp bầu trời như mưa tầm tã, bao phủ ở toàn thân Đường Phong.

Có thể nhìn ra được, lần này hắn thật sự dùng hết sức. Dù sao cảnh giới của hắn so với Đường Phong vẫn cao hơn một bậc. Nếu như thế này còn không bắt được Đường Phong, hắn thật sự là không còn mặt mũi nào gặp người khác.

- Vút vút vút vút...

Phạm vi xung quanh thân thể Đường Phong, bụi bay tán loạn, lá cây bị đánh thành bột mịn. Cao thủ Thiên Giai trung phẩm toàn lực xuất kích, Đường Phong cũng không thể trực tiếp cứng đấu cứng, chỉ có thể không ngừng loạng choạng, tránh né chưởng phong kình khí của đối phương đánh tới. Nhìn qua tình hình có vẻ rất nguy ngập, giống như chiếc thuyền độc mộc trong cơn gió lớn chập chờn bất định, nhưng thật ra cũng không có áp lực. Chưởng phong kình khí của đối phương có uy lực thực sự là không nhỏ, nhưng trong con mắt của Đường Phong, tốc độ của hắn quá chậm, hắn chỉ cần hơi di động thân thể là có thể hoàn toàn tránh né được.



Đợi được đến khi lão nhị Lý gia vọt tới trước mắt Đường Phong, hắn đã liên tục đánh ra đến trăm chưởng, lại nhưng lại chẳng mảy may có thể đánh trúng Đường Phong. Thật ra, trong phạm vi xung quanh thân thể Đường Phong, đã bị đánh thành một lỗ thủng lớn. Tình cảnh có vẻ rất buồn cười.

Lúc này, do Lão nhị Lý gia đánh chưởng liên tiếp đã bắt đầu còn sức, vòng tròng cương khí đã mất tác dụng, đang định lùi lại mưu đồ tiếp tục công kích. Đường Phong đã đá chân phải ra, biến cước thành roi, xoay người thật đẹp, trực tiếp quét vào vai lão nhị Lý gia.

Lực đạo và tốc độ đột nhiên mạnh mẽ, khiến Lão nhị Lý gia căn bản không kịp có bất cứ phản kháng nào liền bị hắn quét chân vào.

- Răng rắc.

Một tiếng giòn tan vang lên cùng với tiếng kêu kinh hãi của lão nhị Lý gia. Một lần nữa, hắn lại bay ra ngoài. Chờ đến lúc hắn đứng lên được, lại bị một chân của Đường Phong quét tiếp vào vai, cánh tay cũng không ngừng run nhè nhẹ, nét mặt đầy kinh hãi.

Người cầm kiếm nuốt nước bọt đầy khó khăn. Người huynh đệ của mình đã hai lần bị nhục. Hắn đã có thể nhìn ra chút mánh khóe. Lần đầu tiên có thể giải thích là huynh đệ sơ ý thất thủ, cũng miễn cưỡng cho qua. Nhưng lần thứ hai, hình như đối phương hoàn toàn nhìn thấu cách thức công kích của huynh đệ mình, tránh né toàn bộ công kích, sau đó ở thời khác thích hợp liền đá chân ra.

Sự trấn định và nhãn lực, cùng với sự nhạy bén để khống chế cục diện khi chiến đấu, căn bản không phải là trình độ mà một Thiên Giai hạ phẩm có thể làm được! Người đệ tử Đường gia này... Không dễ chọc!

- Đại ca, có chút khó giải quyết!

Lão nhị Lý gia đau đến trán đổ mồ hôi lạnh. Một mình hắn không thể xử lý được Đường Phong, chỉ có thể mở miệng xin giúp đỡ từ người huynh đệ.

Người cầm kiếm cũng không thể an tâm ngồi dưới đất, cầm theo hai thanh kiếm u linh uy vũ chậm chạp đứng dậy, cùng huynh đệ của mình cảnh giác nhìn chăm chú vào Đường Phong.

Đường Phong cười lạnh một tiếng:

- Nói lại lần nữa, đánh cướp mảnh tàng bảo đồ và thẻ bài. Trong miệng nếu dám nói ra nửa chữ không, không chết cũng bị chôn. Thức thời thì giao thứ đó ra đây, bằng không đừng trách thiếu gia tức giận.

Biểu tình này, khẩu khí này, nghe thật giống như một kẻ cường hào ác bá hay một kẻ cướp đường vào nhà cướp của, đâu có chút nào giống với phong cách của một cao thủ Thiên Giai?

- Ngươi là đệ tử Đường gia?

Người cầm kiếm cảm thấy đoán không ra thực lực của Đường Phong, không dám tùy tiện tấn công, chỉ có thể dùng lời nói tính kéo dài chút thời gian để hai người huynh đệ mình dần khôi phục, sau đó sẽ tính tiếp.

- Đúng thì làm sao?

Đường Phong quay người một chút, làm lộ ra thẻ bài đeo bên hông.

Người cầm kiếm nói:

- Lý gia ta thực sự suy thoái, không dám có xung đột gì với người của Đường gia. Ta tính hai bên chúng ta cùng dừng tay, ngươi thấy thế nào?

Đường Phong giễu cợt cười một tiếng:

- Dựa vào đâu mà nói những lời này? Đã vào Vân Liên Sơn, chính là kẻ địch, thực sự ra tay thì có liên quan gì đến gia tộc chứ?

Người cầm kiếm sầm nét mặt, mở miệng nói:

- Nếu Đường huynh nguyện ý cùng chúng ta dừng tay giảng hòa, khi hai người huynh đệ chúng ta về đến gia tộc chắc chắn sẽ khuyên gia chủ quy phục Đường gia, ngày sau sẽ vì Đường gia mà ra sức khuyển mã. Thực lực của Đường huynh thực sự không tồi, nhưng so với bất luận là ai trong hai huynh đệ chúng ta đều có cảnh giới cao hơn ngươi một bậc. Nếu thực sự phải tranh đấu, làm Đường huynh bị thương thì quả thực không tốt cho lắm.

Đường Phong tặc lưỡi hai tiếng, nói:

- Nếu ta không phát hiện một màn đó, cũng không thể nói là sẽ không thả cho các ngươi một con đường. Nhưng không thể đi theo vết xe đổ, ta cũng không muốn bị người khác ngầm hạ độc thủ sau lưng. Huống chi, trong người huynh đài có mảnh tàng bảo đồ mà ta cần, vì mảnh bản đồ còn thiếu này, bản thiếu gia đành bắt buộc phải làm vậy!

Để có thể ghép mười mảnh bản đồ nhỏ thành một tàng bảo đồ hoàn chỉnh, tất nhiên Đường Phong sẽ không thể bỏ qua.



- Đó chính là lời từ chối?

Sắc mặt của người cầm kiếm lạnh lùng, cầm kiếm đưa lên ngực:

- Lẽ nào ngươi cho là chỉ một Thiên Giai hạ phẩm có thể ăn được hai người huynh đệ chúng ta sao? Đùng không biết xấu hổ như vậy, ta chỉ là nể mặt Đường gia không muốn có xung đột gì với ngươi mà thôi.

- Có thể ăn được hay không, phải thử qua mới biết!

Đường Phong cười lạnh một tiếng, tay vẩy một cái bắn ra Độc Ảnh Trường Kiếm, năm loại ánh sáng từ trường kiếm tỏa ra. Hai người huynh đệ Lý gia đều có chút sửng sốt. Căn bản, bọn họ còn không phát hiện được thanh trường kiếm rốt cuộc là rút ra từ đâu.

Cương khí rót vào, độc khí lượn lờ quanh người Đường Phong, đất đai trong mười trượng trở thành đất hoang, lá cây màu xanh bị ảnh hưởng của khí độc, trong nháy mắt liền trở thành khô vàng.

- Kiếm này có độc, lão nhị cẩn thận!

Người cầm kiếm mắt thấy không ổn, không khỏi mở miệng nhắc nhở một câu.

Mới nói tới đây, thân ảnh Đường Phong đang đứng đột nhiên biến mất không thấy đâu. Sau một khắc, người cầm kiếm liền nhận thấy bên người có một cơn gió lạnh kéo tới, sát khí ép thẳng vào nội tâm, một đạo kiếm quang năm màu thoáng hiện bên người, đâm thẳng vào bên hông.

Tốc độ thật nhanh! Trong lòng người cầm kiếm cảm thấy hoảng hốt. Tuy rằng hắn vừa phát hiện ra tốc độ của Đường Phong không chậm, nhưng không nghĩ tới người này dĩ nhiên có thể khoái đến cảnh giới này.

Đây là tốc độ mà con người có thể có sao?

Dưới sự kinh hãi, người cầm kiếm cũng chỉ đành giơ kiếm ngăn lại! Đinh đinh đang đang, liên tiếp có tiếng vang nhẹ - truyền đến. Nhưng chỉ trong chớp mắt, hai thanh trường kiếm đã va chạm mấy mươi lần, mỗi một lần va chạm, người cầm kiếm đều cảm giác được một sức mạnh truyền đến từ thân kiếm, đụng phải vũ khí mình khiến tay mình có cảm giác run rẩy bất ổn. Hết lần này tới lần khác, tốc độ của đối phương nhanh và mạnh đến mức không gì sánh được, khiến hắn căn bản không có thời gian bứt ra, chỉ có thể không ngừng thi triển kiếm pháp chống lại.

Lão nhị Lý gia thấy đại ca đang trong tình trạng khó khăn, cũng vội vàng chạy qua, dùng toàn lực đánh Ưng Sí Chưởng, cùng đại ca mình đánh từ hai mặt, bao vây Đường Phong chính giữa.

Có thêm người huynh đệ cùng tham chiến, người cầm kiếm chỉ cảm thấy áp lực nhẹ đi một chút, vội vã dùng toàn bộ thực lực, kiếm khí cùng phát một lúc, không rời các vị trí trọng yếu của Đường Phong, muốn hai huynh đệ cùng nhau mau chóng chém giết Đường Phong.

Hôm nay, bọn họ muốn hoàn toàn xé rách thể diện của Đường Phong, tất nhiên xuất thủ không hề lưu tình, cũng không hề úy kỵ. Hai người huynh đệ quanh năm cùng tập võ với nhau, khi phối hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Một kiếm cùng song chưởng, tiết tấu công kích chặt chẽ, kín không kẽ hở, trước sau đều tiến công mạnh, ngươi tới ta đi, đánh vừa khéo léo vừa nhanh, Đường Phong lẻ loi một mình ở chính giữa sự giáp công, chỉ lấy một thanh Độc Ảnh Kiếm để ngăn địch, dựa vào khí độc trên Độc Ảnh, ngược lại cũng chút chút lo lắng.

Sau khi giao thủ một hồi, Đường Phong đã nhìn rõ toàn bộ thực lực của hai người huynh đệ này. Mặc dù hai người bọn họ có cảnh giới Thiên Giai trung phẩm, thật ra thực lực chính cũng chỉ có thể tính vào tiêu chuẩn trung bình mà thôi, cũng không bất cứ cái gì khác lạ, thực sự không đủ gây sợ hãi cho hắn.

Tâm ý khẽ động, chợt nhanh thêm ba phần. Đột nhiên, toàn thân Đường Phong đang từ trong vòng giáp công của hai người huynh đệ Lý gia thoáng cái liền ra khỏi vòng chiến. Người cầm kiếm thế như sấm sét đâm ra một kiếm, vốn mục tiêu của một kiếm chính là tay Đường Phong. Nhưng chờ sau khi đâm kiếm ra, hắn lại hoảng sợ phát hiện, không còn thấy Đường Phong đâu nữa, ngược lại chính là huynh đệ của mình tự nhiên lại hiện ra ngay trước mặt. Chưởng lực còn đang đối diện trước mặt mình.

Trên mặt lão nhị Lý gia cũng vô cùng kinh ngạc. Hai người huynh đệ thấy thời cơ không ổn, vội vã cùng thu chiêu.

- Đừng lại gần ta!

Người cầm kiếm vừa mới rút chiêu thức về, thậm chí cũng chưa kịp kiểm tra vị trí của kẻ địch, phía sau lại truyền đến một tiếng kêu trầm thấp như tiếng quỷ truyền đến. Ngay sau đó, từ phía sau, một trận kiếm khí lạnh lẽo kéo tới, cùng với một khí thế không thể địch nổi, làm cho trong lòng cảm thấy rét run.

- Đại ca cẩn thận!

Trong nháy mắt, lão nhị Lý gia trợn tròn mắt, vội vã mở miệng kinh hãi kêu lên.

Biết tình hình không ổn, người cầm kiếm cũng không kịp có thời gian phản ứng, vội vã vận cương khí hộ thân, tập trung cho phần lưng, chuẩn bị đón đỡ một cú đánh của Đường Phong từ phía sau.

Với một thức kiếm pháp đầy tinh túy chém xuống, độc khí trên Độc Ảnh Kiếm lượn lờ như có sức sống, hóa thân thành một con rồng, con rồng ngẩng cao đầu, ngửa mặt lên trời, hung hăng đập mạnh vào lưng người cầm kiếm.

Vừa chạm vào năm ánh hào quang trên thanh kiếm, cương khí hộ thân mà người cầm kiếm vừa mới vận dụng dưới một cú đánh mạnh bạo như vậy, giống như không chịu được, trực tiếp vỡ ra, Độc Ảnh Kiếm đâm thẳng vào phía sau của hắn tạo thành một vết thương lớn, độc khí theo đó xâm nhập trong cơ thể. Trong nháy mắt, lục phủ ngũ tạng liền bị lệch vị trí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook