Vô Thường

Chương 408: Điểm Hồng Thần

Mạc Mặc

17/03/2013

Bất quá vừa rồi Đường Phong ở trước mặt tiểu nhị khách điếm cũng không tiện hỏi quá nhiều, chỉ nghe ngóng được loáng thoáng một chút tình huống của Khổng gia, mà Đường Phong đã suýt bị lâm vào tình thế nguy hiểm, cho nên hiện tại hắn không hề biết Khổng gia ở nơi nào, càng không biết tên ác thiếu của Khổng gia kia có hình dáng gì, khi nào thì ra ngoài làm chuyện xấu.

Cuộc sống về đêm ở Định Khang thành giờ mới bắt đầu, tại thế giới này không chuyện cấm đi lại vào ban đêm, đêm tối mờ mịt luôn tồn tại nguy hiểm cùng kỳ ngộ, có người nửa đêm vô duyên vô cớ bị giết, có người lại được một món tiền phi nghĩa lớn.

Theo cách nói của một số tên hoàn khố, cảnh đêm khiến nhiệt huyết của bọn hắn được kích thích, bọn hắn sẽ thừa dịp này đi làm một chút chuyện xấu, hoặc là đi ra tầm hoa vấn liễu.

Ban đêm ở Định Khang thành rất là náo nhiệt, nếu so với ban ngày thì hơn rất nhiều, bất quá trị an xem như không tệ, việc này đại khái là do Định Khang thành này là thế lực Đại Tuyết Cung, nếu ngẫu nhiên gặp mấy tên ngang ngược hung hăng càn quấy, chỉ có thể là người của Khổng gia thôi. Đường Phong vốn định tìm một số người của Khổng gia để hỏi hành tung của tên ác thiếu đó, nhưng lại sợ đánh rắn động cỏ, nên đành phải bỏ qua.

Dù sao thì theo lời của gã tiểu nhị, phải đợi ba ngày sau Khổng gia mới có thể tiến vào Đại Tuyết Cung dâng đồ, nói cách khác mình còn ba ngày để hoàn thành kế hoạch này, cho nên Đường Phong cũng không sốt ruột lắm.

Đường Phong ngắm nhìn kỹ viện lớn nhất Định Khang thành.

Hắn không tin lấy nhân phẩm của tên ác thiếu Khổng gia kia sẽ không đi dạo kỹ viện!

Tùy tiện kéo người lại hỏi thăm, Đường Phong đã biết rõ kỹ viện lớn nhất Định Khang thành này gọi là Điểm Hồng Thần, danh tự này cũng khiến Đường Phong có chút ngoài dự kiến, so với những chiêu bài đầy tục khí trước kia ở Tĩnh An thành như "Túy Xuân lâu" "Khinh Hồng lâu" thì không biết cao nhã hơn bao nhiêu lần.

Loại chuyện như đi dạo kĩ viện này Đường Phong cũng không phải là lần đầu, giờ đi lại tự nhiên dễ dàng quen thuộc. Vừa đến ngoài cửa đã có một số nữ nhân xinh đẹp người đeo trang sức, thân toát ra hương thanh nhã thơm ngát của nữ nhân tiến đến mời vào, Đường Phong cũng rất tùy ý tiến vào Điểm Hồng Thần.

Những cô nương ở đây tố chất xem như không tệ, ít nhất những nữ nhân mời khách ở ngoài cửa lúc nãy, cũng không có mùi son phấn nồng nặc khiến người khác buồn nôn, son phấn cùng hương phấn các nàng dùng đều thuộc loại thanh nhã.

Đường Phong không có thuê phòng, cũng không định qua đêm, chỉ tùy tiện tìm một bàn trong hành lang, gọi thêm một cô nương đến bầu bạn.

Hắn mỗi khắc đều chăm chú quan sát lối vào của Điểm Hồng Thần, hắn tin tưởng, chỉ cần tên ác thiếu của Khổng gia kia vừa đến, tú bà nhất định sẽ đến chiêu đãi nhiệt tình, đến lúc đó, hắn có thể biết rõ tên ác thiếu kia là ai rồi.



Loại phương thức ôm cây đợi thỏ này mặc dù có chút phiền toái ngu xuẩn, nhưng không nghi ngờ chính là cách an toàn nhất. Không đến một khắc cuối cùng, Đường Phong không muốn mạo hiểm tại nơi xa lạ như thế này.

Cường long không áp địa đầu xà, huống chi Khổng gia lại là đệ nhất đại gia tộc của Định Khang thành, hành động lần này một khi có gì sơ suất, Đường Phong tuy rằng có thể chạy trốn được, nhưng thế thì lại gây ra không ít phiền toái.

Nhìn một đám nam nhân trong hành lang đang không chút kiêng nể thực hiện hành vi phóng đãng của mình, Đường Phong khẽ chau mày. Bất quá nói lại thì bộ dạng hiện tại của hắn cũng không được tốt lắm, dưới mức bình thường, tuy rằng nhìn vào sẽ không khiến người khác ghét, nhưng lại có chút tỏ ra yếu kém.

Cô nương được gọi tới kia hiện đang an vị trên đùi của Đường Phong, tuổi trông không lớn, phỏng chừng còn chưa đến hai mươi, dung mạo tuy rằng không coi là tuyệt mỹ nhưng cũng có chút thanh tú, điều này cũng khiến Đường Phong rất vừa lòng, nếu gặp phải hạng nữ nhân phóng đãng thì Đường Phong thật chút không chịu nổi.

Nàng này lớn lên nhìn không tệ, không hổ là nơi non xanh nước biết của phương nam, chỉ tùy tiện xuất ra một cô nương đã tươi ngon mọng nước như vậy. Ngồi trên đùi của Đường Phong hô hấp hơi lộ ra vẻ dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, duỗi bàn tay trăng noãn khẽ lột lấy bồ đào đưa đến miệng cho Đường Phong.

Đường Phong đương nhiên cũng biết đóng kịch, không thế lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cửa ra vào không rời như thế được, nếu vậy ai cũng cảm thấy được bản thân mình có vấn đề. Cho nên hắn dùng mắt khẽ liếc cửa chính nhưng ngoài miệng thỉnh thoảng vẫn cùng cô nàng này trêu chọc vài ba câu, lời nói không chút kiên nể khiến cho sắc mặt của nàng ngày càng thêm đỏ.

Linh Khiếp Nhan trong Cương Tâm Tiểu Khô Lâu của Đường Phong mãnh liệt bĩu môi khinh thường, nói ầm lên Phong ca ca là đại phôi đản, lão sắc lang.

Bất quá Đường Phong tuy cùng nàng trò chuyện, nhưng hai cánh lại rất quy củ, không chút nào vượt quá giới hạn. Trò chuyện được một lát, Đường Phong biết được cô nàng này gọi là Thúy nhi. Nữ nhân thanh lâu không ai dùng tên thật của mình, các nàng đều dùng nghệ danh cả, dưới tay của Đường Phong tốt xấu gì cũng có một gian kỹ viện, đương nhiên hiểu rõ quy củ này.

- Tay trắng hồng, rượu hoa vàng, toàn thành xuân sắc.

Mắt lung linh, mày như vẽ, nhẹ nhàn khúc xuân tiêu.

Đường Phong vừa đưa chén rượu đến bên miệng Thúy nhi, vừa tủy hứng ngâm ra một câu thơ.

Hai mắt Thúy nhi tỏa sáng, ánh mắt nhìn Đường Phong đã có chút biến hóa, khẽ cắn môi mỏng, sợ hãi nói:



- Công tử không định ở đây qua đêm sao?

Cô nàng này còn biết khiêu khích người khác nữa cơ đấy, trong lòng Đường Phong khẽ xốc lại định lực, nhất định không thế mềm lòng mà lưu lại đêm này được, trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại trêu đùa:

- Ngươi hi vọng ta lưu lại sao?

Thúy nhi oán trách trừng mắt liếc Đường Phong, không có trả lời, nhưng thần sắc trong mắt dù thế nào cũng không dấu được.

Đang lúc Đường Phong muốn trêu chọc nàng thêm một hai câu, khóe mắt lại đột nhiên liếc qua cửa chính, một đám người láo nháo vừa tiến đến, dẫn đầu là một thân ảnh áo trắng, hình tượng có chút phong lưu phóng khoáng, trên tay cầm một thanh quạt xếp, sắc mặt vàng vọt như nến, vẻ mặt ngang ngược, tràn đầy bản sắc của một tên công tử quần là áo lượt.

Phía sau hắn, lưa thưa một vài thân ảnh mang trang phục Đại Hán.

Đường Phong chỉ nhìn sơ qua, liền biết rõ người trẻ tuổi kia có chút chút túng dục quá độ, thân thể thiếu hụt. Chẳng lẽ là chính chủ đến? Đường Phong nhịn không được tinh thần chấn động.

Người trẻ tuổi kia vừa vào cửa, cả thanh âm vốn đang náo nhiệt trong hành lang lập tức giống như tuyết dưới trời hè, bị hòa tan sạch sẽ, gần như mỗi người đều trở nên im lặng như ve sầu mùa đông, không ít nam nhân đến tìm vui nghe nhạc lộ vẻ trầm mặc kiêng kị, mà ngay cả nhưng nữ nhân cũng trở nên yên tĩnh.

Loại yên ắng quỷ dị này khiến mọi người có chút cảm giác hít thở không thông, Đường Phong rõ ràng cảm giác được Thúy nhi đang trên đùi mình thân thể nhịn không được trở nên run rẩy.

Đường Phong khẽ xoa tay nàng, nhẹ giọng nói:

- Đừng sợ.

Thúy nhi cúi mặt liếc nhìn Đường Phong, đầu khẽ gật gật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook