Vô Thường

Chương 266: Hải Linh thú

Mạc Mặc

17/03/2013

Tốc độ này cũng đã là cực hạn của Đường Phong, sau lưng hắn, con Rùa biển vẫn bám chặt không tha, con Rùa biển khổng lồ này có sức lực mạnh mẽ, kinh khủng vô cùng, tốc độ bơi đi cũng là thượng hạng, mặc dù tốc độ còn chưa đủ, nhưng so với nó mà nói, Đường Phong đang liều mạng lao đi cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, không ai hơn được ai, thủy chung vẫn duy trì khoảng cách hơn mười trượng.

Đám người La lão giờ Đường Phong cũng quản không được, bọn họ rốt cuộc có thể bình an quay lại Ô Long đảo hay không, chỉ có thể dựa vào năng lực cùng ý trời thôi. Trong tình huống vừa rồi, Đường Phong hoàn toàn có thể không để ý gì tới họ mà một mình chạy trốn, thế nhưng mấy ngày liền nhận được không ít ân tình của La lão, nếu như không đếm xỉa gì tới họ, Đường Phong liền cảm thấy cắn rứt lương tâm.

Đường Phong giết người tuy nhiều, nhưng còn chưa đến mức vô tình. Người cho ta một giọt nước, ta trả lại người một dòng suối, người kính ta một thước, ta kính người một trượng!

Cũng may thuyền lớn mới đi không được bao xa, đảo nhỏ còn cách vị trí của Đường Phong cũng không xa lắm, bơi về phía trước được một lát, Đường Phong cũng đã đến được đảo nhỏ, hai chân vung mạnh một cái, trực tiếp lao lên đảo.

Đúng lúc này, giọng nói của Linh Khiếp Nhan lại truyền đến:

- Phong ca ca, lúc nãy làm sao vậy? Sao ngươi thành ra như thế này rồi?

Không kịp kể lại tỉ mỉ, Đường Phong đem mọi chuyện thuật lại ngắn gọn một lần, giọng nói của Linh Khiếp Nhan cũng là lần đầu trở nên nghiêm túc, sợ hãi reo lên:

- Hải Linh Thú? Lại còn là giống Hải Linh thú khó dây vào nhất – Linh thú họ Rùa? Phong ca ca, vận khí của ngươi… thật là tốt!

Nghe xong, Linh Khiếp Nhan cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cười khổ không thôi.

- Đây mà cũng là Linh thú sao?

Đường Phong đứng trên đảo, nhìn về phía mặt biển, con Rùa kia đã sắp bơi vào đến đây rồi.

- Ừm, dưới biển cũng giống như trên mặt đất, cũng có Linh thú tồn tại, chẳng qua diện tích biển cả bao la bát ngát, mặc dù số lượng Linh thú không phải là ít, nhưng đúng là rất khó gặp. Hơn nữa, Hải Linh thú có rất nhiều cá thể mang hình dáng khổng lồ, so với đám Linh thú trên mặt đất thì đúng là không cùng một cấp độ, đã vậy lại càng thêm hung mãnh dữ tợn.

- Ta đã lĩnh giáo qua rồi.

Đường Phong cười khổ một tiếng, toàn bộ khối thân thể của con Rùa biển này so với thuyền lớn còn khổng lồ hơn, Khiếu Thiên lang trước mặt nó cũng chắc cũng chỉ giống như một đứa nhóc đứng trước người lớn mà thôi.



- Chuẩn bị chiến đấu.

Đường Phong hít sâu một hơi, dù thắt lưng đau đớn vô cùng thì cũng chỉ có thể có gắng nén xuống.

- Giờ nói cho ta biết, nhược điểm của nó nằm ở đâu?’

Linh Khiếp Nhan cười khổ một tiếng:

- Ngươi có nghe Ô Quy có điểm yếu bao giờ chưa? Nếu như có đi chăng nữa, chắc cũng chỉ còn lại đôi mắt là điểm yếu của nó mà thôi.

- Không còn chỗ khác?

Đường Phong ngạc nhiên. Mắt đúng là nhược điểm của tất cả mọi sinh vật, nhưng cũng chính là nơi được phòng vệ chặt chẽ nhất, chỉ có mặt người mới không có lực phòng ngự gì cả thôi, mà con Rùa này một thân mình đồng da sắt, chỉ cần nó nhắm mắt lại, cho dù Đường Phong cầm Thiên Binh Toái Tinh đâm một phát toàn lực, chỉ sợ cũng không đục thủng được lớp phòng ngự của nó.

- Không có.

Linh Khiếp Nhan quả quyết.

- Nhưng mà Phong ca ca này, nội đan của con Hải Linh Thú này có tác dụng rất lớn đối với ngươi, kẻ có thể khuất phục được sức mạnh cùng với lực phòng ngự của nó ở trên đại lục chỉ có thể đếm được bằng đầu ngón tay, nếu như dùng nó để luyện chế Linh Lung Biến Cương đan mà nói, vậy thì ngươi đúng là phát tài lớn rồi!

- Ngươi cũng đừng có nói đùa chứ!

Đường Phong mặt ủ mày chau, hiện giờ hắn bị thương không nhẹ, nay đối diện với một con Hải Linh Thú kinh khủng đến như thế, còn có thể giết được nó hay sao?

Trong lúc nói chuyện, Hải Quy khổng lồ đã xông lên tới đảo.

Mới rồi ở trên biển, Đường Phong mặc dù đã mơ hồ thấy được toàn bộ tướng mạo của nó, nhưng khi đó nó còn ở dưới mặt nước, không thấy rõ ràng cho lắm, đợi đến lúc nó lên bờ, liền cảm thấy nó khác biệt rất nhiều so với trước.

Khổng lồ! Quá mức khổng lồ! Trên cái mai rùa vô cùng kiên cố kia, ở trên khe rãnh còn đọng lại một chút muối lắng cùng rong rêu đã chết, tứ chi to dày cường tráng nhẹ nhàng bước một bước trên bờ cát liền để lại một cái dấu chân cực đại, phía sau lưng còn có một cái đuôi dài và lớn, ngập tràn cảm giác nặng nề cùng lực lượng mạnh mẽ đến đáng sợ.



Lúc nó vừa đặt chân lên đảo, cái đảo nhỏ này thậm chí còn rung lên một chút, hai con mắt màu đỏ tươi nhìn thẳng vào Đường Phong, lỗ mũi to lớn không ngừng hít hít, phảng phất như ngửi thấy mùi Túy Ngư thảo, nhưng khiến nó thất vọng chính là hương vị khiến nó say mê kia chỉ chợt lóe rồi biến mất, hiện tại đã chẳng còn chút tăm hơi.

Dưới sự phẫn nộ, con Rùa biển nhấc hai chân trước lên, đập đập lên bờ cát.

Đất đai rung chuyển dữ dội, Đường Phong thậm chí đứng còn có chút không vững, ngay sau đó, con Rùa biển hả rộng hai hàm răng sắc nhọn, không biết là đang phun ra âm thanh gì, chỉ thấy một tiếng kêu vang trời nổ ra cùng với một luồng gió mạnh, thổi cho cả vạt áo Đường Phong cũng phải bay phấp phới.

- Nha đầu, không phải ngươi có thể nói chuyện được với tất cả mọi Linh thú hay sao? Nó cũng là Linh Thú, ngươi có thể nói chuyện với nó một lúc, khiến cho nó rời khỏi đây đi được không?

Đường Phong mở miệng nói.

Linh Khiếp Nhan bất đắc dĩ lắc đầu:

- Dưới biển và đất liền không giống nhau, ta chỉ có thể nói chuyện với Linh thú trên mặt đất, còn Linh thú dưới biển có Vương giả của riêng nó, ta mà nói chuyện với nó, càng làm nó công kích mạnh hơn thôi.

- Vậy cũng chỉ còn cách đánh trước đi rồi nói.

Cứ cho là tình trạng của mình bây giờ không được tốt, nhưng Đường Phong cũng không muốn đối mặt với một địch nhân mạnh mẽ đến như vậy lại thoái lui.

Không nói tới việc lần đầu tiên đụng độ phải kẻ địch như thế này, chỉ riêng tích lũy thêm một chút kinh nghiệm chiến đấu cũng tốt, sau này lỡ có gặp lại cũng biết nên đối phó như thế nào. Hơn nữa, Linh Khiếp Nhan nói nội đan của nó tốt như vậy, cũng khiến cho Đường Phong cũng cảm thấy thèm thuồng.

Nó cũng không phải là người, hơn nữa thân thể của nó khổng lồ như thế, khẳng định là xoay chuyển rất khó khăn, cho dù có sức quật nát một ngọn núi, toàn thân cứng như đồng, rắn như thép thì đã sao? Chỉ cần không bị nó đánh trúng thì sẽ không sao cả.

Con Rùa biển dừng lại một chút, sau đó thân hình khổng lồ nhẹ nhàng xoay, kéo theo cái đuôi như một ngọn roi khổng lồ làm bằng thép đặc quét ngang về phía Đường Phong.

Đường Phong thậm chí còn nghe thấy được tiếng gió rít vù vù, mấy tảng đá ngầm trên đảo bị cái đuôi này quét trúng liền nổ ầm ầm thành bụi đất, nháy mắt đã bị san bằng. Chứng kiến một màn như vậy, rốt cuộc Đường Phong đã hiểu vì sao lúc ở trong biển mình bị đánh văng lên tới mặt nước được rồi. Có lực đánh mạnh mẽ đến thế, hà cớ gì lại không đạt đến trình độ như vậy được?

Chỉ trong nháy mắt, cái đuôi của nó đã quét tới sát người Đường Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook