Chương 281: Hiểu lầm lớn
Mạc Mặc
17/03/2013
Nghĩ tới đây, Phi Tiểu Nhã càng quyết tâm giết Đường Phong, tuy nhiên còn chút tò mò nên cũng chưa động thủ ngay, ngược lại còn ở bên ngoài dỏng tai lắng nghe, thử xem hắn thi triển thủ đoạn gì để thông đồng với nữ nhân.
Nghe đến đoạn Đường Phong nói vì một nữ nhân mà tới, mắt Phi Tiểu Nhã liền ánh lên sát cơ, miệng nở cười lạnh mà thầm nghĩ: tên tiểu dâm tặc đúng là to gan lớn miệng, ở cạnh một nữ nhân trong phòng như vậy, nói thế không phải là thổ lộ ý tứ với người ta hay sao?
Ngươi đã muốn chết thì nãi nãi đây sẽ thành toàn cho ngươi, chỉ cần ngươi nói tiếp vì nàng ta mà tới,nãi nãi ta sẽ lập tức xông vào, dùng một chưởng đạp chết tươi ngươi! Vì không muốn để Đường Phong cảm thấy đau đớn trước khi chết, thậm chỉ Phi Tiểu Nhã đã ngần vận cương khí. Một chiêu là lấy mạng liền.
Không giống như Phi Tiểu Nhã nghĩ, lúc Đường Phi nói ra những câu trên, bờ vai Hà Hương Ngưng không nhịn được mà rung lên, nàng vốn thông minh, qua ánh mắt thản nhiên của Đường Phong, nàng đã hiểu ra, người nữ nhân mà Đường Phong đề cập đến không phải là mình.
- Là nữ nhân nào đã khiến cho ngươi ở lại đây?
Hà Hương Ngưng gượng cười nói.
- Một nữ nhân thật lợi hại! Nàng là cấp Thiên giai, mà ta chỉ vỏn vẹn là Huyền gian. Muốn sánh đôi với nàng thì không có khả năng, chỉ mong chờ sau này cường đại hơn thôi!
Đường Phong thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà Hà Hương Ngưng đã hiểu ý mình.
- Một cao thủ Thiên giai.
Sắc mặt Hà Hương Ngưng nổi lên vẻ không tự nhiên.
- Nàng rất đẹp sao?
- Ừ, rất đẹp!
Đường Phong nhớ tới Lại Tỷ, thản nhiên cười:
- Lúc ở cùng ta, dù thỉnh thoảng lộ ra vẻ rất bá đạo, nhưng ta biết nàng muốn tốt cho ta, lúc cần ôn nhu sẽ ôn nhu. Ta biết mình giờ không xứng với nàng, bởi vì chẳng những thực lực cao vậy mà thân phận cũng rất tôn quý, là một trong ba thế lực lớn của Lý Đường, chỉ có điều ta sẽ nỗ lực, rồi có lúc sánh ngang với nàng ta.
- Là … là nữ nhân đã cắn rách môi ngươi à?
Hai mắt Hà Hương Ngưng đỏ gay.
Đường Phong luống cuống vô cùng, không biết giải thích thế nào, chẳng thể nói là tự mình cắn mình được, mà vừa kể về mối tình thắm thiết với một nữ nhân, rồi ở đây lại bị một nữ nhân cắn rách môi, nếu thế thì chẳng khác nào nào tự nhận mình là ngụy quân tử, chân đạp hai thuyền, chỉ còn cách kiên trì gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Nước mắt Hà Hương Ngưng tuôn rơi như suối, cúi đầu để tránh Đường Phong nhìn thấy, giọng run rẩy gượng nói:
- Nữ nhân đó…nếu biết vì nàng mà ngươi làm vậy thì nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Đường Phong áy náy cười cười, không đành lòng nhưng đau dài chẳng bẳng đau ngắn, dù cách này có chút tàn nhẫn nhưng để Hà Hương Ngưng hiểu được tâm ý của mình thì tốt rồi, tránh phát sinh chuyện không hay về sau.
Trong khi bầu không khí trong phòng trở nên tĩnh mịch pha lẫn lúng túng, bên ngoài nội tâm Phi Tiểu Nhã lại dậy sóng, tim đập loạn nhịp, gương mặt nàng ửng hồng, sát cơ lúc trước đã tiêu tan, thay vào đó là hạnh phúc trào vô bờ bến.
Một nữ nhân rất xinh đẹp, một vị thế trên cả ba đại thế lực của Lý Đường, thực lực đạt cảnh giới Thiên gian, thân phận tôn quý, đối với hắn đôi khi rất bá đạo, đôi khi lại ôn nhu, người hắn đề cập đến nhất định không phải là nữ nhân có thực lực Huyền giai bên trong kia rồi.
Chẳng lẽ người đó là mình sao? Nói gì chăng nữa, ba đại thế lực Lý Đường chỉ là: Đại Tuyết Cung, Bạch Đế Thành và Thiên Công Sơn Trang. Mà mình là bảo chủ của Ô Long Bảo, coi như là xếp trên Đại Tuyết Cung rồi.
Đây chỉ là phỏng đoán, ngay bản thân Phi Tiểu Nhã cũng không tin chắc, nhưng cho đến khi Hà Hương Ngưng hỏi vấn đề sau đó, sắc mặt bảo chủ đại nhân nóng bừng, trong lòng cảm thấy lâng lâng, ấm áp.
Xấu hổ chết mất thôi! Tiểu tặc kia thế nào lại nói tuột ra thế? Lại còn đem chuyện tình cảm riêng của mình nói với nữ nhân khác, chẳng lẽ hắn không biết hai chữ “xấu hổ” viết thế nào à?
Phi Tiểu Nhã cảm thấy như có một thanh đại chùy nện mạnh vào con tim yếu ớt của mình. Thôi rồi, thôi chết rồi! Tim mình đập nhanh quá. Một tay Phi Tiểu Nhã đặt lên ngức, lén nhìn bốn phía như kẻ trộm, thấy xung quanh không một bóng người mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà… quyết tâm hạ sát Đường Phong, cách đây không lâu vất vả lắm mới dứt khoát được, giờ đã tan thành mây khói.
Tình cảnh này nên làm gì bây giờ? Rốt cuộc có nên xông vào đập chết tươi hắn không đây? Một lần nữa Phi Tiểu Nhã tự hỏi lòng mình, nhưng cuối cùng vẫn không có đáp án, sự giằng xe dữ dội trong tâm chí nổ ra, một bên thì bảo nên giết hắn đi, giết hắn rồi thì tâm ma sẽ không còn, không ảnh hưởng đến việc mai sau. Còn bên kia thì khuyên đừng giết hắn. Cứ thế cứ thế…
Chỉ có điều những lời có cánh mà mình vừa nghe đúng là làm cho mình sinh ra cảm giác hạnh phúc tột cùng, thì ra không chỉ mình mấy ngày hôm nay ngơ ngẩn thôi, mà hắn cũng vậy.
Hắn ở lại Ô Long Bảo chính là vì mình.
Suy nghĩ lung tùng, đột nhiên Phi Tiểu Nhã, nhớ tới lời Mang chấp sự đã nói, nếu muốn báo thì tuyệt đối không nên giết Đường Môn! Nếu giết hắn, Ô Long Bảo sẽ gặp nguy hiểm.
Đúng vậy, Mang chấp sự này dù là dạng người đáng ghét nhưng chuyện đại sự thế này tuyệt đối không dám gian dối mình. Như vậy thì không thể giết hắn rồi, chẳng những thế mà còn phải bảo vệ tốt cho hắn nữa.
Nhưng… hắn chỉ là Huyền giai, sao có thể là nam nhân của bổn bảo chủ được đây? Nói ra sẽ làm người ta cười chết mất thôi. Cũng hay vừa lúc hắn thực sự muốn vươn lên, ước vọng sánh ngang hàng với mình, vậy mình giúp hắn một phen, dù sao ngày mai thí luyện sẽ diễn ra rồi.
Nếu như hắn không chịu nổi những khó khăn và khảo nghiệm kia thì có nghĩa tình cảm trong nội tâm hắn là giả, chẳng được bên lâu, mình cũng không cần loại tình cảm đó. Nếu hắn có thể thể hiện tốt trong cuộc khảo nghiệm, nghĩa là hắn vì mình có thể làm nhiều chuyện, hẳn tình cảm là chân thật.
Được rồi, làm cho mình xem chút, chẳng những coi trộm được tên tiểu dâm tặc, để xem ngươi có làm được như ngươi nói không.
Trong nhà đột nhiên vọng ra giọng nói u oán của nữ nhân kia:
- Ngày mai đã phải thí luyện rồi, người mau nghỉ ngơi cho tốt, ta cũng phải trở về chuẩn bị một chút.
- Ừ, đi thong thả.
Phi Tiểu Nhã sửng sốt, vội thi triển thân pháp, lướt ra ngoài mười trượng, nấp sau một gốc cây, thò đầu ra ngó dáo dác xung quanh. Cửa phòng tiểu tặc kia bật mở, một nữ hài hai mắt còn rơm rớm nước mắt đi ra. Nàng ta đưa tay lau khô dòng lệ, chậm chạp đi tới phía trước chừng vài chục bước thì ngồi thụp xuống, vùi đầu vào hai cánh tay, bả vai run rẩy không ngừng nhưng không hề thấy phát ra một âm thanh nào.
Thật lâu sau, nàng ta chậm rãi đứng dậy, vừa lau nước mắt vừa sải bước đi.
Chà, quả nhiên tiểu tặc này rất hấp dẫn nữ nhân. Phi Tiểu Nhã từ phía sau gốc cây bước ra, ngó theo hình bóng Hà Hương Ngưng mà lắc đầu thở dài, Phi Tiểu Nhã cảm thấy mình có thể đồng cảm với tâm trạng của nàng ta, nếu đặt mình vào vị trí nàng ta, nghe thấy nam nhân mà mình thích đã đem lòng yêu một nữ nhân khác, vì người đó mà có thể đối đầu với hiểm nguy, thì sẽ thương tâm đến nhường nào?
-o0o-
Nghe đến đoạn Đường Phong nói vì một nữ nhân mà tới, mắt Phi Tiểu Nhã liền ánh lên sát cơ, miệng nở cười lạnh mà thầm nghĩ: tên tiểu dâm tặc đúng là to gan lớn miệng, ở cạnh một nữ nhân trong phòng như vậy, nói thế không phải là thổ lộ ý tứ với người ta hay sao?
Ngươi đã muốn chết thì nãi nãi đây sẽ thành toàn cho ngươi, chỉ cần ngươi nói tiếp vì nàng ta mà tới,nãi nãi ta sẽ lập tức xông vào, dùng một chưởng đạp chết tươi ngươi! Vì không muốn để Đường Phong cảm thấy đau đớn trước khi chết, thậm chỉ Phi Tiểu Nhã đã ngần vận cương khí. Một chiêu là lấy mạng liền.
Không giống như Phi Tiểu Nhã nghĩ, lúc Đường Phi nói ra những câu trên, bờ vai Hà Hương Ngưng không nhịn được mà rung lên, nàng vốn thông minh, qua ánh mắt thản nhiên của Đường Phong, nàng đã hiểu ra, người nữ nhân mà Đường Phong đề cập đến không phải là mình.
- Là nữ nhân nào đã khiến cho ngươi ở lại đây?
Hà Hương Ngưng gượng cười nói.
- Một nữ nhân thật lợi hại! Nàng là cấp Thiên giai, mà ta chỉ vỏn vẹn là Huyền gian. Muốn sánh đôi với nàng thì không có khả năng, chỉ mong chờ sau này cường đại hơn thôi!
Đường Phong thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà Hà Hương Ngưng đã hiểu ý mình.
- Một cao thủ Thiên giai.
Sắc mặt Hà Hương Ngưng nổi lên vẻ không tự nhiên.
- Nàng rất đẹp sao?
- Ừ, rất đẹp!
Đường Phong nhớ tới Lại Tỷ, thản nhiên cười:
- Lúc ở cùng ta, dù thỉnh thoảng lộ ra vẻ rất bá đạo, nhưng ta biết nàng muốn tốt cho ta, lúc cần ôn nhu sẽ ôn nhu. Ta biết mình giờ không xứng với nàng, bởi vì chẳng những thực lực cao vậy mà thân phận cũng rất tôn quý, là một trong ba thế lực lớn của Lý Đường, chỉ có điều ta sẽ nỗ lực, rồi có lúc sánh ngang với nàng ta.
- Là … là nữ nhân đã cắn rách môi ngươi à?
Hai mắt Hà Hương Ngưng đỏ gay.
Đường Phong luống cuống vô cùng, không biết giải thích thế nào, chẳng thể nói là tự mình cắn mình được, mà vừa kể về mối tình thắm thiết với một nữ nhân, rồi ở đây lại bị một nữ nhân cắn rách môi, nếu thế thì chẳng khác nào nào tự nhận mình là ngụy quân tử, chân đạp hai thuyền, chỉ còn cách kiên trì gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Nước mắt Hà Hương Ngưng tuôn rơi như suối, cúi đầu để tránh Đường Phong nhìn thấy, giọng run rẩy gượng nói:
- Nữ nhân đó…nếu biết vì nàng mà ngươi làm vậy thì nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Đường Phong áy náy cười cười, không đành lòng nhưng đau dài chẳng bẳng đau ngắn, dù cách này có chút tàn nhẫn nhưng để Hà Hương Ngưng hiểu được tâm ý của mình thì tốt rồi, tránh phát sinh chuyện không hay về sau.
Trong khi bầu không khí trong phòng trở nên tĩnh mịch pha lẫn lúng túng, bên ngoài nội tâm Phi Tiểu Nhã lại dậy sóng, tim đập loạn nhịp, gương mặt nàng ửng hồng, sát cơ lúc trước đã tiêu tan, thay vào đó là hạnh phúc trào vô bờ bến.
Một nữ nhân rất xinh đẹp, một vị thế trên cả ba đại thế lực của Lý Đường, thực lực đạt cảnh giới Thiên gian, thân phận tôn quý, đối với hắn đôi khi rất bá đạo, đôi khi lại ôn nhu, người hắn đề cập đến nhất định không phải là nữ nhân có thực lực Huyền giai bên trong kia rồi.
Chẳng lẽ người đó là mình sao? Nói gì chăng nữa, ba đại thế lực Lý Đường chỉ là: Đại Tuyết Cung, Bạch Đế Thành và Thiên Công Sơn Trang. Mà mình là bảo chủ của Ô Long Bảo, coi như là xếp trên Đại Tuyết Cung rồi.
Đây chỉ là phỏng đoán, ngay bản thân Phi Tiểu Nhã cũng không tin chắc, nhưng cho đến khi Hà Hương Ngưng hỏi vấn đề sau đó, sắc mặt bảo chủ đại nhân nóng bừng, trong lòng cảm thấy lâng lâng, ấm áp.
Xấu hổ chết mất thôi! Tiểu tặc kia thế nào lại nói tuột ra thế? Lại còn đem chuyện tình cảm riêng của mình nói với nữ nhân khác, chẳng lẽ hắn không biết hai chữ “xấu hổ” viết thế nào à?
Phi Tiểu Nhã cảm thấy như có một thanh đại chùy nện mạnh vào con tim yếu ớt của mình. Thôi rồi, thôi chết rồi! Tim mình đập nhanh quá. Một tay Phi Tiểu Nhã đặt lên ngức, lén nhìn bốn phía như kẻ trộm, thấy xung quanh không một bóng người mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà… quyết tâm hạ sát Đường Phong, cách đây không lâu vất vả lắm mới dứt khoát được, giờ đã tan thành mây khói.
Tình cảnh này nên làm gì bây giờ? Rốt cuộc có nên xông vào đập chết tươi hắn không đây? Một lần nữa Phi Tiểu Nhã tự hỏi lòng mình, nhưng cuối cùng vẫn không có đáp án, sự giằng xe dữ dội trong tâm chí nổ ra, một bên thì bảo nên giết hắn đi, giết hắn rồi thì tâm ma sẽ không còn, không ảnh hưởng đến việc mai sau. Còn bên kia thì khuyên đừng giết hắn. Cứ thế cứ thế…
Chỉ có điều những lời có cánh mà mình vừa nghe đúng là làm cho mình sinh ra cảm giác hạnh phúc tột cùng, thì ra không chỉ mình mấy ngày hôm nay ngơ ngẩn thôi, mà hắn cũng vậy.
Hắn ở lại Ô Long Bảo chính là vì mình.
Suy nghĩ lung tùng, đột nhiên Phi Tiểu Nhã, nhớ tới lời Mang chấp sự đã nói, nếu muốn báo thì tuyệt đối không nên giết Đường Môn! Nếu giết hắn, Ô Long Bảo sẽ gặp nguy hiểm.
Đúng vậy, Mang chấp sự này dù là dạng người đáng ghét nhưng chuyện đại sự thế này tuyệt đối không dám gian dối mình. Như vậy thì không thể giết hắn rồi, chẳng những thế mà còn phải bảo vệ tốt cho hắn nữa.
Nhưng… hắn chỉ là Huyền giai, sao có thể là nam nhân của bổn bảo chủ được đây? Nói ra sẽ làm người ta cười chết mất thôi. Cũng hay vừa lúc hắn thực sự muốn vươn lên, ước vọng sánh ngang hàng với mình, vậy mình giúp hắn một phen, dù sao ngày mai thí luyện sẽ diễn ra rồi.
Nếu như hắn không chịu nổi những khó khăn và khảo nghiệm kia thì có nghĩa tình cảm trong nội tâm hắn là giả, chẳng được bên lâu, mình cũng không cần loại tình cảm đó. Nếu hắn có thể thể hiện tốt trong cuộc khảo nghiệm, nghĩa là hắn vì mình có thể làm nhiều chuyện, hẳn tình cảm là chân thật.
Được rồi, làm cho mình xem chút, chẳng những coi trộm được tên tiểu dâm tặc, để xem ngươi có làm được như ngươi nói không.
Trong nhà đột nhiên vọng ra giọng nói u oán của nữ nhân kia:
- Ngày mai đã phải thí luyện rồi, người mau nghỉ ngơi cho tốt, ta cũng phải trở về chuẩn bị một chút.
- Ừ, đi thong thả.
Phi Tiểu Nhã sửng sốt, vội thi triển thân pháp, lướt ra ngoài mười trượng, nấp sau một gốc cây, thò đầu ra ngó dáo dác xung quanh. Cửa phòng tiểu tặc kia bật mở, một nữ hài hai mắt còn rơm rớm nước mắt đi ra. Nàng ta đưa tay lau khô dòng lệ, chậm chạp đi tới phía trước chừng vài chục bước thì ngồi thụp xuống, vùi đầu vào hai cánh tay, bả vai run rẩy không ngừng nhưng không hề thấy phát ra một âm thanh nào.
Thật lâu sau, nàng ta chậm rãi đứng dậy, vừa lau nước mắt vừa sải bước đi.
Chà, quả nhiên tiểu tặc này rất hấp dẫn nữ nhân. Phi Tiểu Nhã từ phía sau gốc cây bước ra, ngó theo hình bóng Hà Hương Ngưng mà lắc đầu thở dài, Phi Tiểu Nhã cảm thấy mình có thể đồng cảm với tâm trạng của nàng ta, nếu đặt mình vào vị trí nàng ta, nghe thấy nam nhân mà mình thích đã đem lòng yêu một nữ nhân khác, vì người đó mà có thể đối đầu với hiểm nguy, thì sẽ thương tâm đến nhường nào?
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.