Chương 345: Khách không mời mà tới
Mạc Mặc
17/03/2013
Thời điểm nam nhân hoàn toàn bị bao phủ trong lớp hắc bào, toàn thân tỏa khí tức âm lãnh tới cực điểm này tới cửa Thiên Tú Tông, mấy vị đệ tử thủ vệ phụ trách canh cửa của Thiên Tú Tông không kìm lòng được rùng mình một cái.
Tuy rằng thực lực của các nàng không cao lắm, từng trải không phong phú, thế nhưng các nàng theo bản năng cảm nhận được từ trên người mặc hắc bào này có một loại khí tức vô cùng kinh khủng, loại khí tức âm lãnh, phảng phất như có thể đống cứng sâu tận trong cốt tủy này, cho dù đứng cách xa hắn, mấy vị đệ tử cũng cứng ngắc toàn thân, tay chân lạnh lẽo.
- Xin hỏi, có chuyện gì sao?
Một nữ đệ tử cau đôi mày đẹp lại, tiếng lên đánh bạo mở miệng hỏi.
Nam nhân mặc hắc bào ngẩng đầu, để lộ gương mặt trắng bệnh giống như tờ giấy, trên mặt không một chút máu, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ta muốn gặp hai người!
- Người nào?
Nữ đệ tử kia hỏi.
- Hai vị nam nhân hiện đang ở trong Thiên Tú Tông!
Mang chấp sự mở miệng đáp.
Hắn vốn đinh trực tiếp xông vào trong Thiên Tú tìm Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích, lấy thưc lực của hắn xác thực có thể làm được điểm này, cho dù không xông vào, cho dù là ban ngày hắn cũng có thể thoải mái lẻn vào trong, tự nhiên không bị bất luận kẻ nào phá hiện.
Thế nhưng đúng lúc hắn định hành động, Mang chấp sự đột nhiên cảm thụ được trong Thiên Tú Tông có một cỗ khí tức khiến hắn lạnh cả người.
Cỗ hàn khí này so với chính mình nồng nặc hơn rất nhiều, đó là một loại hàn khí chân chính khiến hắn tim đập chân run, tuy rằng chỉ hơi lóe lên liền lập tức trở về hư vô, thế nhưng Mang chấp sự biết rõ, đây là do đối phương phát sinh cảnh cáo, nói rõ thời điểm chính mình vừa mới đặt chân vào trong khối địa phương này đã bị đối phương phát hiện ra rồi.
Trong lòng Mang chấp sự không khỏi nhấc lên cơn sóng gió ngập trời, tuy rằng mặt ngoài rất bình tĩnh, thế nhưng sâu trong nội tâm vô luận như thế nào cũng không thể bình tĩnh được.
Người này là ai vậy? Trong Thiên Tú Tông từ lúc nào có cao thủ khủng khiếp như vậy?
Cỗ hàn ý kinh người kia ập tới trong sát na, Mang chấp sự lập tức vận chuyển cương khí chống lại, thế nhưng đối phương căn bản không hề cho hắn cơ hội chặn lại, phảng phất giống như chưa bao giờ tồn tại. Mang chấp sự biết, đây không phải là ảo giác, mà là nguyên nhân thực lực của đối phương cao hơn rất nhiều so với chính mình.
Cũng giống như Địa giai không thể nhận biết được Thiên giai, Thiên giai thượng phẩm như hắn cũng không thể nhận biết được đối phương, hô hấp của Mang chấp sự không khỏi có chút gấp gáp.
Người như thế này, sao lại xuất hiện trong Thiên Tú?
- Làm phiền hai vị cô nương thông báo một tiếng, nói có bạn đã khuất tới chơi!
Mang chấp sự cưỡng chế khiếp sợ trong lòng, gật đầu đối với mấy đệ tử canh cửa Thiên Tú Tông, coi như đã làm đủ lễ nghĩa.
Mấy vị nữ đệ tử hơi liếc mắt nhìn nhau, người mở miệng nói chuyện đầu tiên gật đầu nói tiếp:
- Thỉnh chờ!
Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích ở trong Thiên Tú Tông không phải phải là chuyện bí mật gì, mọi người trong Thiên Tú Tông trên cơ bản đều biết rõ Yên Liễu Các có hai đại nam nhân, thế nhưng rất ít người biết được thân phận chân chính của hai người này, các nàng càng thêm lưu ý chính là Hỏa Phượng Hoàng Tần Tứ Nương, dù sao Viêm Nhật Kiếm bài danh thứ tư trên thần binh phổ không phải đồ vứt đi.
Có thể nói đây cũng là do kết quả Thang thúc và Đoạn thúc tận lực tạo thành, hai đại sát thần dưới danh khí của Hỏa Phượng Hoàng và Viêm Nhật Kiếm vẫn luôn luôn hạ thấp chính mình, đến nay chưa hề bị người khác phát hiện ra.
Trong Yên Liễu Các, cỗ khí tức lạnh lẽo kia trong nháy mắt lan tràn ra rồi lại nháy mắt biến mất, Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích không nhịn được chuyển mắt nhìn về một phía, lập tức hai người rất không tự chủ rùng mình một cái.
- Sao thế này?
Trong lòng Thang Phi Tiếu còn có chút sợ hãi hỏi thăm, phảng phất giống như cỗ khí tức lạnh lẽo này đối với hắn là một loại bóng đè.
Bàn tay to của Cuồng Đao Đoạn Thất Xích run lên, thiếu chút nữa khiến củ cải trong tay bị chia thành hai đoạn, lắc đầu nói:
- Không rõ ràng lắm.
Tần Tứ Nương đang ở một bên dạy Tiểu Manh Manh kiếp pháp, trên trái tiểu nha đầu nhỏ mồ hôi thành giọt, nhưng lại cố nghiến chặt quai hàm, vẻ mặt vô cùng quật cường, bộ kiếm pháp này đối với hài tử như nàng mà nói quả thực quá mức thâm ảo và khó hiểu, bất quá tư chất của nàng rất xuất sắc, dựa theo mô phỏng động tác, thường thường có thể lĩnh ngộ được một chút biến hóa.
- Được rồi, nghỉ ngơi đi!
Tần Tứ Nương ngồi xổm xuống ôm tiểu nha đầu hôn một cái, tán dương nói:
- Manh Manh thật lợi hại!
Đôi lông mày của tiểu nha đầu nhăn lại, ngửa đầu nhìn Tần Tứ Nương, thanh âm vang giòn hỏi:
- Đường thúc thúc và Linh tỷ tỷ lúc nào trở về? Manh Mạnh nhớ bọn họ rồi!
Tần Tứ Nương không nhịn được nhắn trán, chuyển ánh mắt sang cầu giúp đỡ từ phía Thang Phi Tiếu.
Từ lúc Đường Phong đi rồi, tiểu nha đầu hầu như ngày nào cũng hỏi một vấn đề này, ban đầu Tứ Nương và Tiếu thúc còn có thể lừa dối nàng cho qua, nói Đường Phong một ít ngày nữa là trở về rồi, nhưng không hề nghĩ tới tiểu nha đầu này lại kiên trì tới như vậy, hiện tại đã sắp qua một năm rồi, hầu như mỗi ngày nàng đều hỏi ít nhất một lần.
Không phải nói tiểu hài tử rất dễ dàng quên mọi chuyện hay sao? Nhưng hết lần này tới lần khác Tiểu Manh Manh lại nhớ kỹ hai người tới như vậy?
Thang Phi Tiếu cũng không có cách nào, cười khổ mọt tiếng, quay đầu nhìn nữ nhi bảo bối của chính mình, vẫy tay:
- Manh Manh, qua đây!
Tiểu nha đầu cầm Viêm Nhật Kiếm tới trước mặt Tiếu thúc, chớp đôi con mắt to tròn, đôi lông mi dày run lên liên tục:
- Phụ thân, người lại muốn gạt hài nhi sao?
Tiếu thúc không nhịn được khóe miệng co giật, Đoạn Thất Xích một bên cười ha ha:
- Trình độ uy tín của lão Thang ngươi trước mặt Tiểu Manh Manh cũng chỉ có một điểm như vậy?
Tiểu Manh Manh quay đầu liếc mắt nhìn Đoạn Thất Xích, thanh thúy nói:
- Nhị thúc, củ cải của thúc sắp bị hủy rồi!
Nụ cười trên mặt Đoạn Thất Xích biến thành xấu hổ:
- Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn!
Ba đại nam nhân bị một tiểu cô nương lăn qua lăn lại như vậy, cũng may Bảo Nhi và Mộng Nhi cách đó không xa chạy tới cứu nạn, Bảo Nhi hô:
- Manh Manh, qua đây tắm rửa, đợi lát nữa ăn tối!
Tiểu Manh Manh lập tức vứt Viêm Nhật Kiếm dưới mặt đất, bịch bịch bịch chạy tới.
Nhìn bóng lưng của tiểu nha đầu, vô luận là hai đại sát thần hay Tần Tứ Nương đều có chút cười khổ không ngớt, từ khi có cương tâm, sau đó dạy cho nàng tu luyện, tính cách của tiểu nha đầu này có sự thay đổi, hình như hơi chút trưởng thành hơn, so với trước đây hiểu chuyện hơn không ít, bất quá mặc kệ như thế nào, nàng vẫn ngây thơ chất phác như cũ, là một tiểu nha đầu chọc người yêu thích.
Nhặt Viêm Nhật Kiếm từ trên mặt đất tra vào vỏ kiếm, Tứ Nương không nhịn được lắc đầu, nói thầm:
- Đã nói nhiều lần với nó như cậy, không nên vứt Viêm Nhật Kiếm dưới mặt đất, Viêm Nhật Kiếm sẽ tức giận.
Tuy rằng thực lực của các nàng không cao lắm, từng trải không phong phú, thế nhưng các nàng theo bản năng cảm nhận được từ trên người mặc hắc bào này có một loại khí tức vô cùng kinh khủng, loại khí tức âm lãnh, phảng phất như có thể đống cứng sâu tận trong cốt tủy này, cho dù đứng cách xa hắn, mấy vị đệ tử cũng cứng ngắc toàn thân, tay chân lạnh lẽo.
- Xin hỏi, có chuyện gì sao?
Một nữ đệ tử cau đôi mày đẹp lại, tiếng lên đánh bạo mở miệng hỏi.
Nam nhân mặc hắc bào ngẩng đầu, để lộ gương mặt trắng bệnh giống như tờ giấy, trên mặt không một chút máu, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ta muốn gặp hai người!
- Người nào?
Nữ đệ tử kia hỏi.
- Hai vị nam nhân hiện đang ở trong Thiên Tú Tông!
Mang chấp sự mở miệng đáp.
Hắn vốn đinh trực tiếp xông vào trong Thiên Tú tìm Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích, lấy thưc lực của hắn xác thực có thể làm được điểm này, cho dù không xông vào, cho dù là ban ngày hắn cũng có thể thoải mái lẻn vào trong, tự nhiên không bị bất luận kẻ nào phá hiện.
Thế nhưng đúng lúc hắn định hành động, Mang chấp sự đột nhiên cảm thụ được trong Thiên Tú Tông có một cỗ khí tức khiến hắn lạnh cả người.
Cỗ hàn khí này so với chính mình nồng nặc hơn rất nhiều, đó là một loại hàn khí chân chính khiến hắn tim đập chân run, tuy rằng chỉ hơi lóe lên liền lập tức trở về hư vô, thế nhưng Mang chấp sự biết rõ, đây là do đối phương phát sinh cảnh cáo, nói rõ thời điểm chính mình vừa mới đặt chân vào trong khối địa phương này đã bị đối phương phát hiện ra rồi.
Trong lòng Mang chấp sự không khỏi nhấc lên cơn sóng gió ngập trời, tuy rằng mặt ngoài rất bình tĩnh, thế nhưng sâu trong nội tâm vô luận như thế nào cũng không thể bình tĩnh được.
Người này là ai vậy? Trong Thiên Tú Tông từ lúc nào có cao thủ khủng khiếp như vậy?
Cỗ hàn ý kinh người kia ập tới trong sát na, Mang chấp sự lập tức vận chuyển cương khí chống lại, thế nhưng đối phương căn bản không hề cho hắn cơ hội chặn lại, phảng phất giống như chưa bao giờ tồn tại. Mang chấp sự biết, đây không phải là ảo giác, mà là nguyên nhân thực lực của đối phương cao hơn rất nhiều so với chính mình.
Cũng giống như Địa giai không thể nhận biết được Thiên giai, Thiên giai thượng phẩm như hắn cũng không thể nhận biết được đối phương, hô hấp của Mang chấp sự không khỏi có chút gấp gáp.
Người như thế này, sao lại xuất hiện trong Thiên Tú?
- Làm phiền hai vị cô nương thông báo một tiếng, nói có bạn đã khuất tới chơi!
Mang chấp sự cưỡng chế khiếp sợ trong lòng, gật đầu đối với mấy đệ tử canh cửa Thiên Tú Tông, coi như đã làm đủ lễ nghĩa.
Mấy vị nữ đệ tử hơi liếc mắt nhìn nhau, người mở miệng nói chuyện đầu tiên gật đầu nói tiếp:
- Thỉnh chờ!
Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích ở trong Thiên Tú Tông không phải phải là chuyện bí mật gì, mọi người trong Thiên Tú Tông trên cơ bản đều biết rõ Yên Liễu Các có hai đại nam nhân, thế nhưng rất ít người biết được thân phận chân chính của hai người này, các nàng càng thêm lưu ý chính là Hỏa Phượng Hoàng Tần Tứ Nương, dù sao Viêm Nhật Kiếm bài danh thứ tư trên thần binh phổ không phải đồ vứt đi.
Có thể nói đây cũng là do kết quả Thang thúc và Đoạn thúc tận lực tạo thành, hai đại sát thần dưới danh khí của Hỏa Phượng Hoàng và Viêm Nhật Kiếm vẫn luôn luôn hạ thấp chính mình, đến nay chưa hề bị người khác phát hiện ra.
Trong Yên Liễu Các, cỗ khí tức lạnh lẽo kia trong nháy mắt lan tràn ra rồi lại nháy mắt biến mất, Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích không nhịn được chuyển mắt nhìn về một phía, lập tức hai người rất không tự chủ rùng mình một cái.
- Sao thế này?
Trong lòng Thang Phi Tiếu còn có chút sợ hãi hỏi thăm, phảng phất giống như cỗ khí tức lạnh lẽo này đối với hắn là một loại bóng đè.
Bàn tay to của Cuồng Đao Đoạn Thất Xích run lên, thiếu chút nữa khiến củ cải trong tay bị chia thành hai đoạn, lắc đầu nói:
- Không rõ ràng lắm.
Tần Tứ Nương đang ở một bên dạy Tiểu Manh Manh kiếp pháp, trên trái tiểu nha đầu nhỏ mồ hôi thành giọt, nhưng lại cố nghiến chặt quai hàm, vẻ mặt vô cùng quật cường, bộ kiếm pháp này đối với hài tử như nàng mà nói quả thực quá mức thâm ảo và khó hiểu, bất quá tư chất của nàng rất xuất sắc, dựa theo mô phỏng động tác, thường thường có thể lĩnh ngộ được một chút biến hóa.
- Được rồi, nghỉ ngơi đi!
Tần Tứ Nương ngồi xổm xuống ôm tiểu nha đầu hôn một cái, tán dương nói:
- Manh Manh thật lợi hại!
Đôi lông mày của tiểu nha đầu nhăn lại, ngửa đầu nhìn Tần Tứ Nương, thanh âm vang giòn hỏi:
- Đường thúc thúc và Linh tỷ tỷ lúc nào trở về? Manh Mạnh nhớ bọn họ rồi!
Tần Tứ Nương không nhịn được nhắn trán, chuyển ánh mắt sang cầu giúp đỡ từ phía Thang Phi Tiếu.
Từ lúc Đường Phong đi rồi, tiểu nha đầu hầu như ngày nào cũng hỏi một vấn đề này, ban đầu Tứ Nương và Tiếu thúc còn có thể lừa dối nàng cho qua, nói Đường Phong một ít ngày nữa là trở về rồi, nhưng không hề nghĩ tới tiểu nha đầu này lại kiên trì tới như vậy, hiện tại đã sắp qua một năm rồi, hầu như mỗi ngày nàng đều hỏi ít nhất một lần.
Không phải nói tiểu hài tử rất dễ dàng quên mọi chuyện hay sao? Nhưng hết lần này tới lần khác Tiểu Manh Manh lại nhớ kỹ hai người tới như vậy?
Thang Phi Tiếu cũng không có cách nào, cười khổ mọt tiếng, quay đầu nhìn nữ nhi bảo bối của chính mình, vẫy tay:
- Manh Manh, qua đây!
Tiểu nha đầu cầm Viêm Nhật Kiếm tới trước mặt Tiếu thúc, chớp đôi con mắt to tròn, đôi lông mi dày run lên liên tục:
- Phụ thân, người lại muốn gạt hài nhi sao?
Tiếu thúc không nhịn được khóe miệng co giật, Đoạn Thất Xích một bên cười ha ha:
- Trình độ uy tín của lão Thang ngươi trước mặt Tiểu Manh Manh cũng chỉ có một điểm như vậy?
Tiểu Manh Manh quay đầu liếc mắt nhìn Đoạn Thất Xích, thanh thúy nói:
- Nhị thúc, củ cải của thúc sắp bị hủy rồi!
Nụ cười trên mặt Đoạn Thất Xích biến thành xấu hổ:
- Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn!
Ba đại nam nhân bị một tiểu cô nương lăn qua lăn lại như vậy, cũng may Bảo Nhi và Mộng Nhi cách đó không xa chạy tới cứu nạn, Bảo Nhi hô:
- Manh Manh, qua đây tắm rửa, đợi lát nữa ăn tối!
Tiểu Manh Manh lập tức vứt Viêm Nhật Kiếm dưới mặt đất, bịch bịch bịch chạy tới.
Nhìn bóng lưng của tiểu nha đầu, vô luận là hai đại sát thần hay Tần Tứ Nương đều có chút cười khổ không ngớt, từ khi có cương tâm, sau đó dạy cho nàng tu luyện, tính cách của tiểu nha đầu này có sự thay đổi, hình như hơi chút trưởng thành hơn, so với trước đây hiểu chuyện hơn không ít, bất quá mặc kệ như thế nào, nàng vẫn ngây thơ chất phác như cũ, là một tiểu nha đầu chọc người yêu thích.
Nhặt Viêm Nhật Kiếm từ trên mặt đất tra vào vỏ kiếm, Tứ Nương không nhịn được lắc đầu, nói thầm:
- Đã nói nhiều lần với nó như cậy, không nên vứt Viêm Nhật Kiếm dưới mặt đất, Viêm Nhật Kiếm sẽ tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.