Chương 1083: Kiếm trận.
Mạc Mặc
08/09/2013
Cho nên trong lúc Thiết Vệ nhảy ra thì trong lòng vô số người tại đây đều dâng lên một cỗ nhiệt huyết! Ngay cả chính mình không đánh lại ma đầu này cũng muốn phải tiêu hao đi khí lực của hắn, phải cho hắn biết người trong thiên hạ đều là anh hùng.
Xoạt...
Đường Phong đang đứng sừng sững tại chỗ đột nhiên biến mất không thấy đâu, nắm tay của Thiết Vệ đánh tới Đường Phong thất thần, sau một khắc liền có một tiếng thét kinh hãi truyền vào trong tai hắn:
- Cẩn thận!
Chẳng qua tiếng la hét này có chút đã muộn, Thiết Vệ căn bản không kịp có thời gian phản ứng, bóng người trước mặt lóe lên, ma đầu vừa biến mất chợt xuất hiện ngay trước mặt mình, ngay sau đó Thiết Vệ thấy hắn vươn một bàn tay trực tiếp bóp lấy mặt mình.
Thiết Vệ cảm giác mặt đau vô cùng, phảng phất như xương sọ bị đối phương bóp nát, trong lúc cuống quít vội vận khởi cương khí nhưng lại phát hiện một thân cương khí cũng không thuộc khống chế của chính mình mà bị phóng ấn ở trong kinh mạch.
- Oanh...
Một tiếng nổ vang lên, Đường Phong cầm đầu Thiết Vệ trên tay hung hăng ném hắn xuống mặt đất, mặt đất đang an tĩnh nhất thời xuất hiện một người nằm lăn lóc.
Thiết Vệ kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi trong miệng trào ra liên tục, cùng theo đó là tiếng xương cốt gãy vang lên giòn tan, lần bị thương này khiến hắn bị gẫy đi vài cái xương sườn.
Không cho hắn bất kỳ thời gian phản ứng nào, Đường Phong lại nâng hắn dậy từ trên mặt đất lên, tung quyền ra đánh liên tiếp như mưa rơi vào mặt hắn.
Bịch bịch bịch bịch ...
Vô số âm thanh giống như tiếng đậu rơi truyền ra, không tới ba hơi thở, khuôn mặt Thiết Vệ đã bị đánh thành thịt nát, cả đầu bị hãm sâu vào trong lòng đất.
Hành vi tàn nhẫn tới cực điểm này khiến cho trong lòng không ít người vừa mới bốc lên dũng khí đã bị tan biến không còn chút gì, tao ngộ của người đầu tiên là Trình Tiên Cuồng vào sân còn có chút tốt, tuy rằng bàn tay bị phế nhưng dù sao vẫn còn sống, nhưng người thứ hai lên là Thiết Vệ dĩ nhiên lại bị đánh cho tới chết.
- Còn ai ra tiếp!
Đường Phong đứng thẳng dậy, đôi mắt đỏ lừ đảo qua mọi người.
Âm thanh nuốt nước bọt truyền ra, tất cả mọi người đang đứng chắn trước mặt Đường Phong bất tri bất giác lùi về sau mấy bước. Con người là như vậy, nếu Đường Phong cho bọn hắn một điểm hy vọng thì bọn chúng sẽ càng làm càn, nhưng nếu dùng tới sức mạnh cường đại thì sẽ tiêu diệt trực tiếp hi vọng của bọn chúng, những người này cũng chỉ biết khiếp đảm cùng sợ hãi không thôi.
- Ma đầu chẳng qua chỉ có một mình, tất cả chúng ta cùng tiến lên!
Một tiếng hô to truyền ra.
Dù sao đi nữa Chiến Khôn cũng đã nói mặc kệ đơn đả độc đầu hay là quần ẩu, chỉ cần có thể giết chết được ma đầu Đường Phong thì đều được. Nếu một mình đấu quá khó thì chuyển sang quần ẩu, song quyền nan địch bốn tay, lúc đó còn sợ tiểu tử này trở mình lại được hay sao?
Chỉ là mặc dù có người hô như vậy nhưng lại không có một ai hưởng ứng, hai người khiêu chiến liên tục bị giết khiến cho bọn họ nhìn ra được thực lực của Đường Phong so với lời đồn càng thêm mạnh mẽ, hiện giờ xông lên không phải là muốn tự tìm cái chết hay sao?
Trong nhất thời tràng diện rơi vào cảnh an tĩnh xấu hổ, Cổ U Nguyệt cười tươi như hoa nắm tay Chu Tiểu Điệp nói:
- Đừng lo lắng, sư phụ của ngươi rất lợi hại.
Sắc mặt Chiến Khôn khó coi vô cùng, hắn căn bản không nghĩ tới Đường Phong lại lợi hại như vậy. Lúc này mời mọi người tới đây để giết ma đầu này nếu như không xong sẽ không chỉ giúp danh vọng của Chiến gia tăng lên mà còn hạ xuống không ít, đây không phải mục đích của hắn. Chiến Khôn lập tức ngẩng đầu hướng ánh mắt của mình về một phụ nhân trong đám đông, đánh mắt ra hiệu.
Thần sắc phụ nhân kia hiện vẻ do dự, sau một hồi chần chừ liền cắn răng nói:
- Đệ tử Diệp Vũ Môn nghe lệnh, tiến lên tiêu diệt ma đầu!
- Vâng!
Mấy thanh âm yểu điệu đồng thời truyền ra, chợt mười mấy nữ tử nhảy ra khỏi đoàn người bao vây Đường Phong trong, mà phụ nhân kia lại xông pha đi đầu đứng ngay trước mặt Đường Phong.
Thấy một màn như vậy không ít người đỏ mặt lên.
Bởi vì Diệp Vũ Môn là tông môn do nữ nhân cấu tạo thành, hiện giờ tất cả các nàng đều đứng dậy, điều này làm cho đám nam nhân khiếp đảm không dám tiến lên còn có thể nói được gì?
- Bố trí kiếm trận!
Người phụ nhân ra lệnh một tiếng, mười mấy nữ tử liền xoay quanh Đường Phong, mỗi người cầm một thanh trường kiếm trên tay, thanh trường kiếm vũ động trên cổ tay các nàng cộng hưởng với âm thanh đinh đinh đang đang từ những cái chuông buộc trên mắt cá chân.
Lấy tiếng chuông nhiễu loạn âm thanh, kiếm trận này cũng có chút đáng khen.
Đường Phong đứng lẳng lặng tại chỗ, thần sắc tỉnh táo không hề dao động, cũng không bởi vì những người trước mặt này là nữ mà có chút tình cảm dao động.
Kiếm trận khởi động, tuy rằng mười mấy nữ tử có thực lực cao thấp khác nhau nhưng dưới chỉ đạo của người phụ nhân, kiếm ý dần dần được tăng lên, chỉ trong chốc lát quang mang của kiếm quang tràn ngập khắp nơi giống như những lưỡi đao gió nhỏ chém vào trên thân thể Đường Phong.
Xoẹt xoẹt.... Quần áo của Đường Phong bị cắt ra vài đường, trên mặt đất có vô số vết tích của các đạo kiếm quang quét ngang qua.
Một tiếng quát truyền lên, người phụ nhân đâm vào Đường Phong ở phía trước một kiếm, theo động tác của nàng, mười mấy nữ tử cũng cùng thi triển kiếm chiêu trong nháy mắt phong kín toàn bộ yếu huyệt trên dưới quanh thân Đường Phong.
- Kiếm ý pha tạp không tốt! Trở về tu luyện lại đi!
Đường Phong hừ lạnh môt tiếng lấy ra một thanh trường kiếm thứ thần binh chém thẳng tới đầu người phụ nhân trước mặt.
Mặc dù kiếm trận này có ưu điểm nhưng cũng có khuyết điểm. Ưu điểm của nó chính là dựa vào nhiều người, mỗi người một chiêu có thể phát huy được bộ kiếm pháp nhưng khuyết điểm là tất cả phải thi triển cùng nhau cho nên kiếm ý cũng bất đồng. Nhiều kiếm ý pha tạp một chỗ như thế khiến cho uy lực của kiếm pháp bị yếu đi rất nhiều.
Nhưng dù vậy đây cũng là một bộ kiếm trận, tự nó có chỗ huyền diệu nhất định, nếu như một Linh Giai hạ phẩm khác bị đám nữ tử Diệp Vũ Môn này vây vào trong đó, cho dù liều mạng đào vong chỉ sợ cũng không thể thoát được, nhưng mà Đường Phong lại khác, nhãn lực của Đường Phong rất chuẩn xác, hắn cảm ngộ được một tia kiếm đạo từ trên người Kiếm Thần Âu Dương Tử cho nên chỉ trong chốc lát liền nhìn ra được nhược điểm của bộ kiếm trận này.
Một kiếm này của Đường Phong căn bản cũng không phải quái chiêu gì nhưng mà cùng với thanh trường kiếm này đâm ra thì kiếm ý tinh thuần cũng theo ngay sau đó. So với kiếm trận của những nữ tử này tạo thành thì kiếm ý của Đường Phong không thể nghi ngờ rằng cao minh hơn vô số lần.
Xoạt...
Đường Phong đang đứng sừng sững tại chỗ đột nhiên biến mất không thấy đâu, nắm tay của Thiết Vệ đánh tới Đường Phong thất thần, sau một khắc liền có một tiếng thét kinh hãi truyền vào trong tai hắn:
- Cẩn thận!
Chẳng qua tiếng la hét này có chút đã muộn, Thiết Vệ căn bản không kịp có thời gian phản ứng, bóng người trước mặt lóe lên, ma đầu vừa biến mất chợt xuất hiện ngay trước mặt mình, ngay sau đó Thiết Vệ thấy hắn vươn một bàn tay trực tiếp bóp lấy mặt mình.
Thiết Vệ cảm giác mặt đau vô cùng, phảng phất như xương sọ bị đối phương bóp nát, trong lúc cuống quít vội vận khởi cương khí nhưng lại phát hiện một thân cương khí cũng không thuộc khống chế của chính mình mà bị phóng ấn ở trong kinh mạch.
- Oanh...
Một tiếng nổ vang lên, Đường Phong cầm đầu Thiết Vệ trên tay hung hăng ném hắn xuống mặt đất, mặt đất đang an tĩnh nhất thời xuất hiện một người nằm lăn lóc.
Thiết Vệ kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi trong miệng trào ra liên tục, cùng theo đó là tiếng xương cốt gãy vang lên giòn tan, lần bị thương này khiến hắn bị gẫy đi vài cái xương sườn.
Không cho hắn bất kỳ thời gian phản ứng nào, Đường Phong lại nâng hắn dậy từ trên mặt đất lên, tung quyền ra đánh liên tiếp như mưa rơi vào mặt hắn.
Bịch bịch bịch bịch ...
Vô số âm thanh giống như tiếng đậu rơi truyền ra, không tới ba hơi thở, khuôn mặt Thiết Vệ đã bị đánh thành thịt nát, cả đầu bị hãm sâu vào trong lòng đất.
Hành vi tàn nhẫn tới cực điểm này khiến cho trong lòng không ít người vừa mới bốc lên dũng khí đã bị tan biến không còn chút gì, tao ngộ của người đầu tiên là Trình Tiên Cuồng vào sân còn có chút tốt, tuy rằng bàn tay bị phế nhưng dù sao vẫn còn sống, nhưng người thứ hai lên là Thiết Vệ dĩ nhiên lại bị đánh cho tới chết.
- Còn ai ra tiếp!
Đường Phong đứng thẳng dậy, đôi mắt đỏ lừ đảo qua mọi người.
Âm thanh nuốt nước bọt truyền ra, tất cả mọi người đang đứng chắn trước mặt Đường Phong bất tri bất giác lùi về sau mấy bước. Con người là như vậy, nếu Đường Phong cho bọn hắn một điểm hy vọng thì bọn chúng sẽ càng làm càn, nhưng nếu dùng tới sức mạnh cường đại thì sẽ tiêu diệt trực tiếp hi vọng của bọn chúng, những người này cũng chỉ biết khiếp đảm cùng sợ hãi không thôi.
- Ma đầu chẳng qua chỉ có một mình, tất cả chúng ta cùng tiến lên!
Một tiếng hô to truyền ra.
Dù sao đi nữa Chiến Khôn cũng đã nói mặc kệ đơn đả độc đầu hay là quần ẩu, chỉ cần có thể giết chết được ma đầu Đường Phong thì đều được. Nếu một mình đấu quá khó thì chuyển sang quần ẩu, song quyền nan địch bốn tay, lúc đó còn sợ tiểu tử này trở mình lại được hay sao?
Chỉ là mặc dù có người hô như vậy nhưng lại không có một ai hưởng ứng, hai người khiêu chiến liên tục bị giết khiến cho bọn họ nhìn ra được thực lực của Đường Phong so với lời đồn càng thêm mạnh mẽ, hiện giờ xông lên không phải là muốn tự tìm cái chết hay sao?
Trong nhất thời tràng diện rơi vào cảnh an tĩnh xấu hổ, Cổ U Nguyệt cười tươi như hoa nắm tay Chu Tiểu Điệp nói:
- Đừng lo lắng, sư phụ của ngươi rất lợi hại.
Sắc mặt Chiến Khôn khó coi vô cùng, hắn căn bản không nghĩ tới Đường Phong lại lợi hại như vậy. Lúc này mời mọi người tới đây để giết ma đầu này nếu như không xong sẽ không chỉ giúp danh vọng của Chiến gia tăng lên mà còn hạ xuống không ít, đây không phải mục đích của hắn. Chiến Khôn lập tức ngẩng đầu hướng ánh mắt của mình về một phụ nhân trong đám đông, đánh mắt ra hiệu.
Thần sắc phụ nhân kia hiện vẻ do dự, sau một hồi chần chừ liền cắn răng nói:
- Đệ tử Diệp Vũ Môn nghe lệnh, tiến lên tiêu diệt ma đầu!
- Vâng!
Mấy thanh âm yểu điệu đồng thời truyền ra, chợt mười mấy nữ tử nhảy ra khỏi đoàn người bao vây Đường Phong trong, mà phụ nhân kia lại xông pha đi đầu đứng ngay trước mặt Đường Phong.
Thấy một màn như vậy không ít người đỏ mặt lên.
Bởi vì Diệp Vũ Môn là tông môn do nữ nhân cấu tạo thành, hiện giờ tất cả các nàng đều đứng dậy, điều này làm cho đám nam nhân khiếp đảm không dám tiến lên còn có thể nói được gì?
- Bố trí kiếm trận!
Người phụ nhân ra lệnh một tiếng, mười mấy nữ tử liền xoay quanh Đường Phong, mỗi người cầm một thanh trường kiếm trên tay, thanh trường kiếm vũ động trên cổ tay các nàng cộng hưởng với âm thanh đinh đinh đang đang từ những cái chuông buộc trên mắt cá chân.
Lấy tiếng chuông nhiễu loạn âm thanh, kiếm trận này cũng có chút đáng khen.
Đường Phong đứng lẳng lặng tại chỗ, thần sắc tỉnh táo không hề dao động, cũng không bởi vì những người trước mặt này là nữ mà có chút tình cảm dao động.
Kiếm trận khởi động, tuy rằng mười mấy nữ tử có thực lực cao thấp khác nhau nhưng dưới chỉ đạo của người phụ nhân, kiếm ý dần dần được tăng lên, chỉ trong chốc lát quang mang của kiếm quang tràn ngập khắp nơi giống như những lưỡi đao gió nhỏ chém vào trên thân thể Đường Phong.
Xoẹt xoẹt.... Quần áo của Đường Phong bị cắt ra vài đường, trên mặt đất có vô số vết tích của các đạo kiếm quang quét ngang qua.
Một tiếng quát truyền lên, người phụ nhân đâm vào Đường Phong ở phía trước một kiếm, theo động tác của nàng, mười mấy nữ tử cũng cùng thi triển kiếm chiêu trong nháy mắt phong kín toàn bộ yếu huyệt trên dưới quanh thân Đường Phong.
- Kiếm ý pha tạp không tốt! Trở về tu luyện lại đi!
Đường Phong hừ lạnh môt tiếng lấy ra một thanh trường kiếm thứ thần binh chém thẳng tới đầu người phụ nhân trước mặt.
Mặc dù kiếm trận này có ưu điểm nhưng cũng có khuyết điểm. Ưu điểm của nó chính là dựa vào nhiều người, mỗi người một chiêu có thể phát huy được bộ kiếm pháp nhưng khuyết điểm là tất cả phải thi triển cùng nhau cho nên kiếm ý cũng bất đồng. Nhiều kiếm ý pha tạp một chỗ như thế khiến cho uy lực của kiếm pháp bị yếu đi rất nhiều.
Nhưng dù vậy đây cũng là một bộ kiếm trận, tự nó có chỗ huyền diệu nhất định, nếu như một Linh Giai hạ phẩm khác bị đám nữ tử Diệp Vũ Môn này vây vào trong đó, cho dù liều mạng đào vong chỉ sợ cũng không thể thoát được, nhưng mà Đường Phong lại khác, nhãn lực của Đường Phong rất chuẩn xác, hắn cảm ngộ được một tia kiếm đạo từ trên người Kiếm Thần Âu Dương Tử cho nên chỉ trong chốc lát liền nhìn ra được nhược điểm của bộ kiếm trận này.
Một kiếm này của Đường Phong căn bản cũng không phải quái chiêu gì nhưng mà cùng với thanh trường kiếm này đâm ra thì kiếm ý tinh thuần cũng theo ngay sau đó. So với kiếm trận của những nữ tử này tạo thành thì kiếm ý của Đường Phong không thể nghi ngờ rằng cao minh hơn vô số lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.