Chương 415: Làm sao cho đúng?
Mạc Mặc
17/03/2013
Đường Phong vốn muốn tìm hiểu một chút tin tức về việc vận chuyển vật tư vào Đại Tuyết Cung ba ngày sau, nhưng kết quả lại khiến hắn thất vọng, tên Khổng Lập này đối với những chuyện này hoàn toàn không có hứng thú, cả ngày chỉ biết mang theo mấy tên hộ vệ hoành hành bá đạo tại Định Khang thành, làm gì quan tâm đến việc vận chuyển vật tư gì chứ? Cho nên trong trí nhớ của hắn, ngay cả việc ba ngày sau phải vận chuyển vật tư đến cho Đại Tuyết Cung cũng không hề để ý, càng không nói đến biết người phụ trách lần này là ai.
Xem ra, tự mình phải đi nghe ngóng một chút rồi, việc này hẳn sẽ không khó lắm.
Làm quen một chút nhân vật cốt cán của Khổng gia trong trí nhớ của Khổng Lập, tránh lúc đụng phải bọn hắn lại diễn không giống. Đêm dài yên tĩnh, Thi Thi nằm trên giường truyền đến từng tiếng hít thở nói rõ nàng còn chưa ngủ, Đường Phong cũng không định quấy rầy nàng nghỉ ngơi, chỉ không biết nên an trí nàng thế nào.
Nhiều nhất ba ngày nữa, mình phải tiến vào Đại Tuyết Cung rồi, vậy nàng phải làm sao đây? Ngày mai nên tìm vài tên hạ nhân của Khổng gia đưa nàng về cái thôn nhỏ lúc trước a, Đường Phong thầm nghĩ.
Một đêm không xảy ra chuyện gì, sáng hôm sau Đường Phong đã tỉnh dậy từ rất sớm, nhưng dựa theo thời gian sinh hoạt nghỉ ngơi của Khổng Lập, hắn còn phải ngủ thêm một giờ nữa mới có thể rời giường, dưới sự bất đắc dĩ, Đường Phong cũng chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần.
Không lâu sau, Thi Thi cũng từ cơn ngủ mê bừng tỉnh, hoàn cảnh xa lạ xung quanh khắc sâu vào tầm mắt khiến Thi Thi ngây người một lát, chợt nàng nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, quay đầu nhìn lại, thấy được con ngươi đen bóng của Đường Phong đang mỉm cười nhìn mình.
- Gặp ác mộng sao?
Đường Phong hỏi.
Thi Thi hơi gật đầu, chăn nệm bên dưới đã bị mồ hôi thấm ướt cả. Lại là cơn ác mộng đó, không biết qua bao nhiêu năm rồi, mỗi lúc đêm khuya lại mơ thấy giấc mộng đó, trong giấc mộng nàng trông thấy thân ảnh mơ hồ của một nữ nhân đang vũ mị cười với mình, nhưng mặc kệ có kêu gọi ra sao, nàng kia cũng không liếc mình lấy một cái.
Thi Thi không biết nữ nhân trong mộng kia đến cùng là ai, cũng chưa từng nghe ai nói qua, sau mỗi lần tỉnh mộng, nàng đều có cảm giác miệt mỏi, cứ như vừa vận động kịch liệt vậy.
- Thi Thi, có chuyện cần hỏi ngươi.
Đường Phong quyết định đem ý nghĩ của mình nói cho nàng biết, sau khi mình ly khai Khổng gia, cái thân phận Khổng gia ác thiếu này tự nhiên sẽ không bảo hộ cho Thi Thi được nữa, nếu nàng cứ tiếp tục ở lại đây sẽ không an toàn lắm.
- Chuyện gì?
Thi Thi trên giường thở phì phò, mở miệng hỏi.
- Ngươi muốn trở về không?
Thi Thi trầm mặc một lát, khổ sở nói:
- Về đâu bây giờ?
Đúng vậy a, về đâu đây? Trước kia nhà của nàng là Lưu Vân tông, nhưng giờ đã không phải nữa, trên thế giới này nàng không quen một ai cả, cơ khổ không nơi nương tựa, không nhà cửa, không thân nhân, có thể nói trên thế giới này nàng đã không còn nhà nữa rồi, đi đến nơi đâu, nơi đó chính là nhà của nàng.
Đường Phong suy tư một lát, nói:
- Như vậy đi, ta tìm người đưa ngươi đến Thiên Tú. Thiên Tú là một môn phái dành cho nữ tử, có rất nhiều người không còn thân nhân giống ngươi, ngươi đến đó có thể sẽ tìm được rất nhiều tỷ muội tốt, sẽ không cảm thấy buồn chán.
- Thiên Tú. . .
Thi Thi thì thào, lập tức giống như đã hạ quyết tâm lớn hỏi:
- Ta có thể đi theo ngươi không?
Nàng chưa bao giờ có cảm giác muốn ỷ vào một người như vậy. Cũng chỉ khi ở cạnh hắn, Thi Thi mới tìm được một chút cảm giác an toàn.
Mặt Đường Phong lộ ra một tia áy náy
- Không được, ta có chuyện rất quan trọng cần làm, nới đó với ngươi quá nguy hiểm.
- Vậy sao
Ngữ khí của Thi Thi có một chút cảm giác thất vọng không nói thành lời, nàng không sợ nguy hiểm, chỉ sợ cô độc.
- Khi ta làm xong mọi chuyện có lẽ sẽ quay lại Thiên Tú.
Đường Phong bổ sung nói
- Nói cho cùng, đó chính là nhà của ta.
- Vậy ta đến Thiên Tú là được rồi
Thi Thi lần này lại rất sảng khoái đáp ứng.
Nghe được câu này, Đường Phong cũng thả lỏng bản thân, đi Đại Tuyết Cung thực không thích hợp mang Thi Thi theo, chỉ có thể đưa nàng đến Thiên Tú thôi, đến lúc đó mặt kệ nàng làm gì tại Thiên Tú, cũng tốt hơn lang thang bên ngoài rất nhiều, dù nàng không có thiên phú tu luyện, cũng có thể để nàng truyền thụ cầm nghệ cho những đệ tử Thiên Tú, nói về cầm nghệ Đường Phong còn chưa gặp qua người nào có thể vượt qua Thi Thi cả.
Xử lý xong vấn đề này, Đường Phong cũng buông được tảng đá lớn trong lòng, việc còn lại chỉ cần mình nghe ngóng tin tức cho tốt, sau đó lại kiếm cớ lẻn vào Đại Tuyết Cung là được rồi.
Đường Phong cảm thấy mình có thể phóng túng tay chân làm lớn một trận rồi.
Bắt đầu tìm giấy bút, viết một bức thư cho Lâm cô cô, để Thi Thi mang theo bên người, nửa giờ sau Đường Phong mới mở cửa phòng, xa xa đã thấy bọn thị nữ tay bưng chậu rửa cùng khăn lau mặt nối đuôi nhau đi vào.
Giờ phút này, trên người hắn chỉ có một chiếc quần cộc.
Sau khi bọn thị nữ đi vào, không ai nói gì, nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, phục thị Đường Phong cùng Thi Thi rửa mặt, mang quần áo, xem ra có vẻ rất am hiểu chuyện này, nhất định đã phục thị Khổng Lập rất lâu.
Chỉ có điều, bọn thị nữ kia lúc phục thị Thi Thi, thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua nàng một cái, vì các nàng chưa từng thấy nữ hài nào được thiếu gia đối xử tốt như vậy.
Tuy thiếu gia không có quá nhiều biểu hiện thân mật, nhưng nhìn thái độ, thì tốt hơn trước kia rất nhiều.
Một thị nữ trong lúc bận rộn đã phạm phải sai lầm, ngón tay không cẩn thận cứa vào da Đường Phong một phát, Đường Phong còn chưa kịp phản ứng, thị nữ kia đã vội quỳ xuống, mặt khóc nức nở nói:
- Thiếu gia tha mạng, nô tài đáng chết.
Làm gì vậy chứ? Thi Thi sửng sốt, Đường Phong cũng sửng sốt.
Cũng may Đường Phong phản ứng nhanh nhẹn, biết giờ mình đang là Khổng gia ác thiếu, lấy bản sắc của ác thiếu, bị móng tay của thị nữ vạch lên da, giờ đã phải muốn mạng hoặc tay của nàng rồi, bất quá Đường Phong lại không có thú vui tà ác này, chỉ giả bộ phẫn nộ nói:
- Hôm nay thiếu gia ta tâm tình rất tốt, nhìn mặt mũi của tiểu nương tử không giết ngươi, còn không mau cút đi, sau này không cần ngươi phục thị nữa.
Thị nữ này liên tục dập đầu, miệng nói một đống lời cảm tạ, ôm bộ mặt khóc lóc ra ngoài.
Quá đáng thương, Thi Thi kín đáo liếc mắt trừng Đường Phong một cái, chẳng qua chỉ vô tình sai phạm thôi, lại phải chịu quở trách như vậy.
Đường Phong giả bộ không nhìn thấy, kỳ thật hắn cũng biết vừa rồi mình có chút quá phận, nhưng lại thả cho thị nữ kia một con đường sống. Không thấy những thị nữ khác lộ vẻ hâm mộ sao?
Nếu so với việc phục thị tên Khổng gia ác thiếu này, dù các nàng có tại Khổng gia cho heo ăn, ở cùng súc sinh, các nàng cũng cam tâm tình nguyện. Vì nếu ở cạnh thiếu gia này, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị hắn giết chết mất.
- Đi tìm một cỗ xe ngựa sang trọng, tìm thêm một vài tên hộ vệ thân thủ không tệ, nói là thiếu gia ta phân phó, đợi ở cửa hông bên ngoài, sau khi ta ăn điểm tâm xong sẽ dùng đến.
Đường Phong phân phó một thị nữ nói.
Xem ra, tự mình phải đi nghe ngóng một chút rồi, việc này hẳn sẽ không khó lắm.
Làm quen một chút nhân vật cốt cán của Khổng gia trong trí nhớ của Khổng Lập, tránh lúc đụng phải bọn hắn lại diễn không giống. Đêm dài yên tĩnh, Thi Thi nằm trên giường truyền đến từng tiếng hít thở nói rõ nàng còn chưa ngủ, Đường Phong cũng không định quấy rầy nàng nghỉ ngơi, chỉ không biết nên an trí nàng thế nào.
Nhiều nhất ba ngày nữa, mình phải tiến vào Đại Tuyết Cung rồi, vậy nàng phải làm sao đây? Ngày mai nên tìm vài tên hạ nhân của Khổng gia đưa nàng về cái thôn nhỏ lúc trước a, Đường Phong thầm nghĩ.
Một đêm không xảy ra chuyện gì, sáng hôm sau Đường Phong đã tỉnh dậy từ rất sớm, nhưng dựa theo thời gian sinh hoạt nghỉ ngơi của Khổng Lập, hắn còn phải ngủ thêm một giờ nữa mới có thể rời giường, dưới sự bất đắc dĩ, Đường Phong cũng chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần.
Không lâu sau, Thi Thi cũng từ cơn ngủ mê bừng tỉnh, hoàn cảnh xa lạ xung quanh khắc sâu vào tầm mắt khiến Thi Thi ngây người một lát, chợt nàng nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, quay đầu nhìn lại, thấy được con ngươi đen bóng của Đường Phong đang mỉm cười nhìn mình.
- Gặp ác mộng sao?
Đường Phong hỏi.
Thi Thi hơi gật đầu, chăn nệm bên dưới đã bị mồ hôi thấm ướt cả. Lại là cơn ác mộng đó, không biết qua bao nhiêu năm rồi, mỗi lúc đêm khuya lại mơ thấy giấc mộng đó, trong giấc mộng nàng trông thấy thân ảnh mơ hồ của một nữ nhân đang vũ mị cười với mình, nhưng mặc kệ có kêu gọi ra sao, nàng kia cũng không liếc mình lấy một cái.
Thi Thi không biết nữ nhân trong mộng kia đến cùng là ai, cũng chưa từng nghe ai nói qua, sau mỗi lần tỉnh mộng, nàng đều có cảm giác miệt mỏi, cứ như vừa vận động kịch liệt vậy.
- Thi Thi, có chuyện cần hỏi ngươi.
Đường Phong quyết định đem ý nghĩ của mình nói cho nàng biết, sau khi mình ly khai Khổng gia, cái thân phận Khổng gia ác thiếu này tự nhiên sẽ không bảo hộ cho Thi Thi được nữa, nếu nàng cứ tiếp tục ở lại đây sẽ không an toàn lắm.
- Chuyện gì?
Thi Thi trên giường thở phì phò, mở miệng hỏi.
- Ngươi muốn trở về không?
Thi Thi trầm mặc một lát, khổ sở nói:
- Về đâu bây giờ?
Đúng vậy a, về đâu đây? Trước kia nhà của nàng là Lưu Vân tông, nhưng giờ đã không phải nữa, trên thế giới này nàng không quen một ai cả, cơ khổ không nơi nương tựa, không nhà cửa, không thân nhân, có thể nói trên thế giới này nàng đã không còn nhà nữa rồi, đi đến nơi đâu, nơi đó chính là nhà của nàng.
Đường Phong suy tư một lát, nói:
- Như vậy đi, ta tìm người đưa ngươi đến Thiên Tú. Thiên Tú là một môn phái dành cho nữ tử, có rất nhiều người không còn thân nhân giống ngươi, ngươi đến đó có thể sẽ tìm được rất nhiều tỷ muội tốt, sẽ không cảm thấy buồn chán.
- Thiên Tú. . .
Thi Thi thì thào, lập tức giống như đã hạ quyết tâm lớn hỏi:
- Ta có thể đi theo ngươi không?
Nàng chưa bao giờ có cảm giác muốn ỷ vào một người như vậy. Cũng chỉ khi ở cạnh hắn, Thi Thi mới tìm được một chút cảm giác an toàn.
Mặt Đường Phong lộ ra một tia áy náy
- Không được, ta có chuyện rất quan trọng cần làm, nới đó với ngươi quá nguy hiểm.
- Vậy sao
Ngữ khí của Thi Thi có một chút cảm giác thất vọng không nói thành lời, nàng không sợ nguy hiểm, chỉ sợ cô độc.
- Khi ta làm xong mọi chuyện có lẽ sẽ quay lại Thiên Tú.
Đường Phong bổ sung nói
- Nói cho cùng, đó chính là nhà của ta.
- Vậy ta đến Thiên Tú là được rồi
Thi Thi lần này lại rất sảng khoái đáp ứng.
Nghe được câu này, Đường Phong cũng thả lỏng bản thân, đi Đại Tuyết Cung thực không thích hợp mang Thi Thi theo, chỉ có thể đưa nàng đến Thiên Tú thôi, đến lúc đó mặt kệ nàng làm gì tại Thiên Tú, cũng tốt hơn lang thang bên ngoài rất nhiều, dù nàng không có thiên phú tu luyện, cũng có thể để nàng truyền thụ cầm nghệ cho những đệ tử Thiên Tú, nói về cầm nghệ Đường Phong còn chưa gặp qua người nào có thể vượt qua Thi Thi cả.
Xử lý xong vấn đề này, Đường Phong cũng buông được tảng đá lớn trong lòng, việc còn lại chỉ cần mình nghe ngóng tin tức cho tốt, sau đó lại kiếm cớ lẻn vào Đại Tuyết Cung là được rồi.
Đường Phong cảm thấy mình có thể phóng túng tay chân làm lớn một trận rồi.
Bắt đầu tìm giấy bút, viết một bức thư cho Lâm cô cô, để Thi Thi mang theo bên người, nửa giờ sau Đường Phong mới mở cửa phòng, xa xa đã thấy bọn thị nữ tay bưng chậu rửa cùng khăn lau mặt nối đuôi nhau đi vào.
Giờ phút này, trên người hắn chỉ có một chiếc quần cộc.
Sau khi bọn thị nữ đi vào, không ai nói gì, nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, phục thị Đường Phong cùng Thi Thi rửa mặt, mang quần áo, xem ra có vẻ rất am hiểu chuyện này, nhất định đã phục thị Khổng Lập rất lâu.
Chỉ có điều, bọn thị nữ kia lúc phục thị Thi Thi, thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua nàng một cái, vì các nàng chưa từng thấy nữ hài nào được thiếu gia đối xử tốt như vậy.
Tuy thiếu gia không có quá nhiều biểu hiện thân mật, nhưng nhìn thái độ, thì tốt hơn trước kia rất nhiều.
Một thị nữ trong lúc bận rộn đã phạm phải sai lầm, ngón tay không cẩn thận cứa vào da Đường Phong một phát, Đường Phong còn chưa kịp phản ứng, thị nữ kia đã vội quỳ xuống, mặt khóc nức nở nói:
- Thiếu gia tha mạng, nô tài đáng chết.
Làm gì vậy chứ? Thi Thi sửng sốt, Đường Phong cũng sửng sốt.
Cũng may Đường Phong phản ứng nhanh nhẹn, biết giờ mình đang là Khổng gia ác thiếu, lấy bản sắc của ác thiếu, bị móng tay của thị nữ vạch lên da, giờ đã phải muốn mạng hoặc tay của nàng rồi, bất quá Đường Phong lại không có thú vui tà ác này, chỉ giả bộ phẫn nộ nói:
- Hôm nay thiếu gia ta tâm tình rất tốt, nhìn mặt mũi của tiểu nương tử không giết ngươi, còn không mau cút đi, sau này không cần ngươi phục thị nữa.
Thị nữ này liên tục dập đầu, miệng nói một đống lời cảm tạ, ôm bộ mặt khóc lóc ra ngoài.
Quá đáng thương, Thi Thi kín đáo liếc mắt trừng Đường Phong một cái, chẳng qua chỉ vô tình sai phạm thôi, lại phải chịu quở trách như vậy.
Đường Phong giả bộ không nhìn thấy, kỳ thật hắn cũng biết vừa rồi mình có chút quá phận, nhưng lại thả cho thị nữ kia một con đường sống. Không thấy những thị nữ khác lộ vẻ hâm mộ sao?
Nếu so với việc phục thị tên Khổng gia ác thiếu này, dù các nàng có tại Khổng gia cho heo ăn, ở cùng súc sinh, các nàng cũng cam tâm tình nguyện. Vì nếu ở cạnh thiếu gia này, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị hắn giết chết mất.
- Đi tìm một cỗ xe ngựa sang trọng, tìm thêm một vài tên hộ vệ thân thủ không tệ, nói là thiếu gia ta phân phó, đợi ở cửa hông bên ngoài, sau khi ta ăn điểm tâm xong sẽ dùng đến.
Đường Phong phân phó một thị nữ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.