Vô Thường

Chương 796: Một kiếm bại địch

Mạc Mặc

07/09/2013

- A Phong, chàng không đi sao?

Lại tỷ một mặt thu thập đồ dùng trong phòng, một mặt quay đầu nhìn hai người Đường Phong và Tiểu Nhã đang thân mật, hai người nằm vào trên giường, quần áo mất trật tự, ngươi sờ ta, ta hôn ngươi, tràng diện hết sức nóng nảy, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt Lại tỷ ửng đỏ, chậm rãi lắc đầu.

- Ta còn muốn đi xem Bố gia!

Đường Phong mơ màng trả lời.

- Đi chỗ đó làm cái gì.

Tiểu nhã đột nhiên cảnh giác :

- Có phải nơi đó có bông hoa dại nào đang chờ chàng?

Một bên vừa nói vừa hung hăng cấu Đường Phong một cái.

Sắc mặt Đường Phong xanh ngắt.

Xua tay kêu oan :

- Nào có, muốn hoa dại ta phải đến Trang gia tìm Trang Tú Tú, làm sao lại đi Bố gia được?

Lời vừa ra khỏi miệng, Đường Phong đã biết mình sai rồi.

Tiểu Nhã cười nhạt ba tiếng, một tay đè Đường Phong xuống giường, tàn bạo nói :

- Giỏi nha, cuối cùng cũng nói ra những suy nghĩ trong lòng chàng, hôm nay bản cung chủ sẽ hút khô chàng, làm cho chàng không thể trêu hoa ghẹo nguyệt nữa!

Cung chủ đại nhân còn không quên kêu gọi Lại tỷ :

- Đại tỷ, cùng tiến lên!

- Hi hi!

Sắc mặt Lại tỷ đỏ bừng bĩu môi nói :

- Ta không cùng các ngươi làm xằng làm bậy!

Vừa nói vừa vội vã chạy ra ngoài cửa, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Cung chủ đại nhân một người một ngựa chiến đấu, không có chi viện, làm sao có thể là đối thủ của Đường Phong? Nàng không thể nào so sánh được với Chung Lộ, Chung Lộ càng đánh càng hăng, cung chủ đại nhân thì bị Đường Phong vờn đến chết đi sống lại, cuối cùng phải xin tha.

Một ngày sau, bên ngoài Đường Gia bảo, Đường phong tiễn một đám người ra khỏi Đường Gia bảo, chờ lúc bọn hắn đi khuất mới một mình chạy tới Bố gia trang.

Lần trước gia tộc đại bỉ được tổ chức tại Bố gia trang, tự nhiên Đường Phong sẽ không chạy sai đường. Năm ngày sau, Đường Phong đã đi tới địa bàn của Bố Gia.

Ở đây cũng không thay đổi nhiều lắm so với lần trước đến, chỉ bất quá các đệ tử của Bố gia trang đều có khuôn mặt u sầu, gia chủ đã chết, mấy Linh Giai trong gia tộc cũng trận vong, đổi lại là ai, tâm trạng cũng không thể vui nổi.

Tại Linh Mạch Chi Địa danh khí của Đường Phong không nhỏ, dù sao lần tỉ thí gia tộc trước đó, Đường Phong đã giành hết danh tiếng, đệ tử của Bố gia trang hầu như không ai không nhận ra hắn. Lúc nhìn thấy Đường Phong, chốc lát đã có mấy người đi tới, rất cung kính chào hỏi.

- Ta muốn gặp gia chủ, làm phiền mấy vị thông báo dùm.

Đường Phong cũng không kiêu ngạo, tuy rằng chỉ đối mặt với mấy người đệ tử Địa Giai, cũng trước sau như một, vô cùng khách khí.

- Xin chờ một chút!

Mấy đệ tử Bố gia chắp tay nói.

Chờ đợi mấy đệ tử Bố gia đi vào bẩm báo, Đường Phong cũng không biết làm gì, liền tùy tiện đi dạo một vòng. Mới đợi thời gian không đến nửa nén hương, đột nhiên một tiếng gầm đầy đầy sắc bén đồng thời ẩn chứa một chút ngạo khí truyền tới:

- Đường Phong, tiếp ta một chiêu!

Đường Phong sửng sốt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khí tức màu hồng toàn thân thiên tài Bố gia Bố Liên Chu bắt đầu khởi động. Một đạo trường tiên màu máu trên tay lăng không vũ động, từ bên cạnh phóng tới.

Bố Liên Chu không hề nương tay, một chiêu này đã bạo phát toàn bộ thực lực. Lần tỉ thí gia tộc trước đó, hắn thua trên tay Đường Phong, rất không cam lòng, hắn nghĩ hắn thân là đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ tuổi tại Linh Mạch Chi Địa, vốn chắc chắn đoạt được danh hiệu đệ nhất, không ngờ nửa đường nhảy ra một Đường Phong, dám đè hắn rơi xuống dưới đài.

Đối với loại người tâm cao khí ngạo như Bố Liên Chu, làm sao có thể tiếp tục chịu đựng? Sau lần đại bỉ đó, hắn liền bế quan tu luyện, để một ngày kia hắn có thể tìm lại sỉ nhục trong tay Đường Phong, hắn cũng không quan tâm linh thạch đỉnh cấp, điều làm hắn không chịu nổi là có người khác mạnh hơn so với hắn.



Lúc Huyết Vụ thành xâm lấn, hắn cũng theo cao thủ Linh Giai của Bố gia chạy tới tử thủ Đường gia bảo, nhưng đoạn thời gian đó, tất cả mọi người có chung mối thù, hợp lực đối phó người của Huyết Vụ thành, căn bản hắn không thể tìm Đường Phong so chiêu.

Hôm nay nghe nói Đường Phong tới, hắn lập tức chạy đến, vừa rồi kêu gọi chỉ bất quá là không muốn người khác nói mình đánh lén, hắn muốn quang minh chính đại đánh bại Đường Phong.

Một chiêu huyết tiên này là chiêu thức Bố Liên Chu đắc ý nhất trong khoảng thời gian bế quan lâu như vậy, dung hợp uy lực của chiêu trước, tuyệt đối sẽ không giống như lần trước dễ dàng bị Đường Phong phá giải.

Huyết tiên vừa ra, vài đạo huyết chưởng ấn cũng theo khoảng không bay ra, đánh thẳng về nơi Đường Phong đang đứng.

- Làm càn!

Bố Liên Chu vừa mới động thủ, tiếng gầm của Bố Trường Thiên liền truyền tới, Bố Trường Thiên nghe được đệ tử trong gia tộc thông báo, cũng vội vàng chạy qua đây, đừng xem thực lực của Đường Phong không cao, nhưng mà thế lực của Đường gia hiện tại rất lớn, huống chi Đường Phong còn có mối quan hệ cùng Thượng tiền bối, làm cho Bố Trường Thiên không dám chậm trễ.

Vậy mà vừa mới đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Bố Trường Thiêu thiếu chút nữa tức điên lên.

Hiện tại là thời kỳ vô cùng nhạy cảm, từng gia tộc đều cố gắng tránh phát sinh xung đột, vì sao Bố Liên Chu lại không hiểu chuyện như vậy?

Dù có lòng muốn hóa giải chiêu thức của Bố Liên Chu, nhưng khoảng cách giữa hai người xa hơn mười trượng, chờ lúc mình chạy đến mọi chuyện đều đã muộn.

Đối mặt huyết tiên và vô số huyết chưởng ấn, vốn Đường Phong muốn né tránh, nhưng lại nhướng mày dừng lại động tác. Hắn có thể cảm thấy sự tức giận và không phục của Bố Liên Chu, loại người tâm cao khí ngạo như vậy phải đánh cho hắn chịu nghe mới được, bằng không hắn sẽ vẫn tiếp tục tìm bản thân gây phiền toái.

Hạ quyết tâm, Đường Phong đứng yên bất động, cổ tay khẽ run lên, trên tay nhiều hơn một thanh trường kiếm cương binh, lập tức tay phải chậm rãi nâng chuôi kiếm.

Kiếm ý trùng thiên bạo phát trong nháy mắt, kiếm khí gào thét, mặt đất bốn phía Đường Phong bị cắt ra rất nhiều khe rãnh.

Nhìn động tác này có chút quen mắt, cảm thụ được kiếm ý làm cho người ta kinh hồn táng đảm, sắc mặt Bố Trường Thiên nháy mắt thay đổi, một mặt cấp tốc chạy như bay, một mặt lớn giọng la lên:

- Đường thiếu hiệp, hạ thủ lưu tình!

Lần trước Thượng tiền bối dùng một kiếm chém giết Chung Bố Sở, Bố Trường thiên cũng thấy một chút, có thể nói một kiếm kinh thiên kia đã khắc sau vào trong hồn phách của hắn, hiện tại nhìn thấy dấu hiệu Đường Phong chuẩn bị xuất sử dụng một kiếm kia, tự nhiên hoảng hốt kêu lên.

Tại thời kỳ mẫn cảm này Bố Liên Chu công kích Đường Phong tất nhiên không tốt, nhưng nếu Đường Phong giết Bố Liên Chu, Bố Trường Thiên thật không biết nên giải quyết như thế nào. Bố Liên Chu không phải đệ tử bình thường, hắn là hy vọng của bố gia trong thời gian tới, không thể xảy ra chuyện gì không may.

Hét lên cũng đã muộn, phảng phất Đường Phong không hề nghe thấy, tay phải chậm rãi rút trường kiếm từ trong vỏ ra.

Kiếm ra ba tấc, quang mang liền hiện ra, kiếm ý trùng thiên mất không thấy, huyết tiên và huyết chưởng ấn đầy trời đột nhiên hóa thành bột mịn.

Bố Liên Chu kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình mãnh liệt lùi lại đằng sau, chờ lúc dừng lại, trước ngực đã có thêm một vết kiếm dài đến một thước, máu tươi chảy ra.

Rầm!

Một tiếng vang trầm muộn.

Cương Binh trên tay Đường Phong vỡ vụn ra. Từ lúc Bố Liên Chu kêu lên và công kích, đến bây giờ thời gian ngắn ngủ ba nhịp thở, thế nhưng trong thời gian ba nhịp thở này,

Bố Liên Chu cảm giác được mình đi dạo quanh quỷ môn quan một vòng, Bố Trường Thiên vội vàng đi tới cũng dọa ra một thân mồ hôi lạnh, không dám nghĩ ngợi nhiều lập chạy tới bên cạnh Bố Liên Chu, kiểm tra tỉ mỉ thương thế của hắn.

Bố Liên Chu tại sững sờ tại chỗ, làm sao cũng không thể tin được thành quả bế quan lâu như vậy mới đạt được vẫn bị người khác dùng một kiếm phế đi. Bị thua lần này so với lần trước còn dứt khoát hơn rất nhiều.

- Chu Nhi!

Bố Trường Thiên có chút hoảng hốt vỗ vỗ lên mặt Bố Chu Liên, tinh thần của hắn lúc này mới hồi phục lại.

- Ta thất bại!

Bố Liên Chu lầm bầm lầu bầu một mình, mặt mũi mất mác.

Bố Trường Thiên kiểm tra lại thân thế hắn một lần, lúc sau mới an tâm, vết thương trước ngực thoạt nhìn rất lớn, nhưng lúc Đường Phong xuống tay đã khống chế tốt lực đạo, chỉ làm Bố Chu Liên bị thương ngoài da, vẫn chưa động đến gân cốt của hắn, vết thương nhỏ nhoi như vậy ngay cả băng bó đều không cần, lấy thực lực của Bố Liên Chu chỉ cần ba đến năm ngày là khôi phục như lúc đầu. Biết được Bố Chu Liên cũng không có gì lo ngại, sắc mặt Bố Trường Thiên vừa chuyển, phẫn nộ quát:

- Hỗn xược, đi bế quan cho ta, không có mệnh lệnh của ta không cho phép ngươi đi ra ngoài!

Bố Liên Chu trừng mắt oán hận nhìn Đường Phong, một lúc sau mới nói :

- Đường Phong, tuy lúc này ngươi thắng, chẳng qua là ỷ vào công lao của một kiếm này, ta tuyệt đối sẽ đánh bại ngươi!

Đường Phong cười ha hả, vứt cương binh bị hỏng trên tay xuống đất, nhướng mày nói:

- Ta sẽ đợi Bố huynh chỉ giáo!

- Còn không mau cút đi!



Bố Trường Thiên lại rống lên một tiếng, Bố Liên Chu mới hừ lạnh xoay người rời đi.

Đợi thân ảnh của Bố Liên Chu biến mất, Bố Trường Thiên thở dài một tiếng, quay đầu nói với Đường Phong :

- Đa tạ đường thiếu hiệp thủ hạ lưu tình!

Bố Trường Thiên không phải loại người không có mắt, tốt xấu hắn cũng là cao thủ Linh Giai, loại vết thương như vừa rồi, nếu không phải Đường Phong tận lực khống chế căn bản không làm được, điểm này tự nhiên hắn có thể nhìn ra.

- Bố gia chủ không trách ta đả thương đệ tử trong gia tộc ngươi là được!

Đường Phong nhếch miệng cười một tiếng.

- Không trách, không trách! Tính tình Chu nhi có chút để tâm vào việc vụn vặn, bất quá hắn là loại người càng gặp khó khăn càng mạnh, ta còn phải đa tạ Đường thiếu hiệp lần này để hắn tăng thêm kiến thức, bằng không hắn đúng thật cho rằng mình là thiện hạ đệ nhất. Mời Đường thiếu hiệp vào bên trong ngồi.

Bố Trường Thiên khách khí đối với một người vãn bối như Đường Phong không phải là không có nguyên nhân, đầu tiên không nói bản thân hắn cũng khá lợi hại, hiện tại càng có quan hệ cùng Thượng tiền bối, hơn nữa một kiếm hắn vừa sử dụng, rõ ràng là Thượng tiền bối truyền thụ cho hắn.

Uy lực của một kiếm này, ngay cả Bố Trường Thiên cũng có chút phát sợ. Có thể nói, tuy Đường Phong là một vãn bối, nhưng là bằng vào một kiếm này, đã có tư cách đối thoại bình đẳng cùng hắn.

Theo Bố Trường Thiên vào tới đại sảnh, chờ thị nữ đưa lên trà thơm, Đường Phong liền nói thẳng ý đồ của mình:

- Bố gia chủ, vãn bối không hẹn trước mạo muội quấy rầy, kỳ thực là có chuyện nhờ giúp đỡ.

- Đường thiếu hiệp có chuyện gì xin cứ nói, nếu có thể giúp đỡ tuyệt đối ta sẽ không chối từ.

Bố Trường Thiên hào sảng nói.

- Vậy thì vãn bối xin được nói!

Đường Phong dùng ngón tay gõ gõ bàn, trầm ngâm một lát mới nói :

- Vãn bối muốn mượn Tru Tâm Động của Bố gia dùng một thời gian, không biết thuận tiện không?

- Mượn Tru Tâm Động?

Bố Trường Thiên vô cùng nghi hoặc.

- Là như thế này, tỉ thí gia tộc lần trước, vãn bối từng lịch lãm ở bên trong Tru Tâm Động, lấy được lợi ích không nhỏ, cho nên lại muốn đi lịch lãm một lần nữa.

Bây giờ thi triển Tá Thi Hoàn Hồn nguy hiểm quá lớn, lần trước thi triển ra chỉ duy trì được thời gian ngắn ngủi trong chốc lát, chính mình có chút không áp chế được âm hồn kia, càng nghĩ, Đường Phong càng cảm thấy hồn phách của mình không đủ cường đại.

Chỉ cần lực lượng hồn phách đủ rồi, chính mình không gặp phải phiền toái khi thi triển Tá Thi Hoàn Hồn nữa, như vậy cũng có thể phát huy ra thực lực cường đại của âm hồn kia. Mà muốn rèn luyện lực lượng hồn phách, ngoại trừ Tru Tâm Động của Bố gia, thực sự Đường Phong không tìm được địa phương nào khác.

- Ra là như vậy!

Mặt Bố Trường Thiên hiện ra thần thái khó xử.

- Nếu không tiện thì thôi cũng được.

Đường Phong nhìn ra một chút manh mối, hắn cũng không muốn ép buộc, nếu Bố gia không muốn mở ra Tru Tâm Động cho hắn, hắn sẽ trực tiếp rời đi.

- Đường thiếu hiệp hiểu lầm rồi, cũng không phải là bất tiện.

Bố Trường Thiên vội vã giải thích.

- Nếu là người khác tới mượn Tru Tâm Động, Bố mỗ còn phải suy nghĩ một phen, nhưng nếu là Đường thiếu hiệp cần, Bố mỗ nào dám nói không đồng ý. Chỉ là hiện tại tiến vào Tru Tâm Động, khả năng sẽ không có hiệu quả gì.

- A? Làm ơn chỉ giáo!

Đường Phong nhìn ra Bố Trường Thiên không giống lừa dối hắn, bèn mở miệng hỏi.

- Một năm trước tỉ thỉ gia tộc cử hành, khi đó đệ tử các đại gia tộc tại trong Tru Tâm Động chém giết mãnh thú hầu như không còn con nào, tiếp đó Chu nhi một mực tại đó bế quan, nên mãnh thú nơi đó cũng không còn thừa lại bao nhiêu. Mãnh thú hình thành như thế nào, ngay cả chúng ta cũng không rõ lắm, chỉ là nếu như không có mãnh thú để chém giết, lịch lãm cũng không có tác dụng gì. Nói đến lịch lãm ở Tru Tâm Động chẳng qua là phá giải ảo giác do mãnh thú chế tạo, chém giết mãnh thú. Lợi dụng năng lượng sau khi chết của mãnh thú để tăng cường lực lượng hồn phách. Nếu là bên trong Tru Tâm Động không còn mãnh thú, tiếp tục đi vào lịch lãm xác thực không có hiệu quả gì.

Lời nói này của Bố Trường Thiên rất trung thực, cũng không có chút thần thái làm bộ nào, Đường Phong nghe xong không khỏi thất vọng.

- Nếu là Đường thiếu hiệp không ngại, cũng có thể tiến vào Tru Tâm Động, tuy rằng số lượng mãnh thú bên trong không còn nhiều lắm, nhưng dù sao vẫn phải có một chút hiệu quả.

Bố Trường Thiên đưa ra ý kiến của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook