Vô Thường

Chương 1175: Người đuổi người chạy

Mạc Mặc

09/09/2013

- Ngươi đừng chạy!

Tư Đồ Cừu thở gấp một hơi, không khỏi cảm khái mình đã già, không còn dũng mãnh phi thường như năm đó.

- Ngươi đừng đuổi!

Đường Phong đối chọi gay gắt.

- Thằng nhóc con… Chờ lão phu bắt được ngươi… Ngươi… Ngươi… Liệu hồn..

- Thiếu gia chờ ngươi, lão thất phu có thủ đoạn gì cứ dùng là được.

Đường Phong và Tư Đồ Cừu cãi nhau, bốn sứ Phong Vân Lội Điện cũng cười khổ không thôi, tình cảnh này đã giằng co mười mấy canh giờ rồi, nếu người không biết nhìn thấy, còn tưởng rằng họ đang chơi trò mèo vờn chuột, không biết đám người chính mình cũng là có khổ mà không nói thành lời.

Ai có thể nghĩ đến, một người tuổi trẻ như vậy tốc độ dĩ nhiên nhanh như vậy, ai có thể nghĩ đến, công lực hắn thâm hậu như vậy? Truy đuổi mười mấy canh giờ, ngay cả đám người chính mình đều có chút ăn không tiêu, hết lần này tới lần khác đối phương vẫn không có việc gì, nhảy loạn phía trước như một con châu chấu, vô cùng vui vẻ.

Thời gian ban đầu, mấy ngươi đều tức nghẹn cổ, thầm nghĩ nhanh chóng đuổi bắt Đường Phong, một lần đánh chết hắn cho xong việc, thế nhưng mỗi khi gần đuổi tới hắn, hắn có thể ở thời gian cuối cùng cấp tốc phát lực giãn ra cự ly.

Chờ đến lúc mọi người kịp thời nghĩ ra hắn trêu đùa chính mình, đã qua mấy canh giờ rồi.

Mấy canh giờ trôi qua, chiến đấu bên kia chắc hẳn đã đánh xong? Hiện tại quay trở lại cũng không làm nên chuyện gì, vừa nghĩ như vậy, mọi người liền cố gắng đuổi theo Đường Phong không tha, không thể trở về giúp Chiến Vô Song một tay, nếu không đuổi kịp được Đường Phong, bọn họ còn có mặt mũi nào?

Nghĩ vậy liền đuổi, đuổi cho đến bây giờ.

Mọi người lần đầu căm thù vì sao Thiên Hạ Điện dĩ nhiên rộng như vậy, nếu đổi thành chỗ khác sợ rằng Đường Phong không có khả năng chạy lâu như vậy, vây đuổi chặn đường chắc chắn có thể làm hắn dừng lại, thế nhưng ở chỗ này không được, hắn một mực vòng quanh, làm cho người ta chạy thành một vòng tròn.

- Tư Đồ đại trưởng lão, tiếp tục đuổi như vậy không phải là một biện pháp hay.

Chấn Thiên Lôi Chiến Cửu Uyên trong bốn sứ lông mày nhăn lại nói.

- Đúng vậy, đuổi tiếp thì đuổi đến ngày tháng năm nào? Khí tức tiểu tử này vẫn đầy, hiển nhiên còn chưa đến mức nỏ mạnh hết đà.

Phù Liễu Phong Chiến Thanh nói.

- Vậy các ngươi nói bây giờ nên làm sao?

Tư Đồ Cừu tức giận trả lời:

- Dù sao đi nữa không đuổi tới tiểu tử này, lão phu thề không bỏ qua, nếu bốn vị nghĩ không thích hợp, có thể trở về, tính mệnh của Ma Đầu, chính lão phu sẽ đến lấy.



Nói đến chỗ này, bốn sứ Phong Vân Lôi Điện làm sao còn có thể lùi bước?

Huyễn Thải Vân Chiến Phượng là nữ nhân duy nhất trong bốn sứ, tầm năm sáu mươi tuổi, lúc còn trẻ xinh đẹp như hoa, chỉ bất quá lúc này tuy nhiên còn chút phong vận, nhưng dù sao đã có tuổi tác, tính tình không được tốt lắm, nghe được lời ấy không khỏi nói:

- Ý của Tư Đồ đại trưởng lão là gì, chẳng lẽ cho rằng người của Chiến gia sợ tiểu tử này sao?

- Hừ!

Tư Đồ Cừu không để ý tới chỉ hừ nhẹ một tiếng.

Thiểm Điện Kiếm Chiến Bảo Sơn là người tâm cơ trầm ổn, ánh mắt lóe ra nhìn trước mặt vội vàng chạy trốn Đường Phong, mở miệng nói:

- Mục đích của hắn đơn giản chính là nghĩ dẫn đi chúng ta, làm cho Liễu Như Yên cùng những người đó thoát khốn. Hiện tại xem ra, mục đích của hắn đã đạt được. Nhưng thật ra công tử Vô Song trúng gian kế của hắn.

- Tứ đệ, nói lời đừng nói lung tung.

Chấn Thiên Lôi nhướng mày khiển trách nói.

Lời này nếu như truyền đến trong tai Chiến Vô Song, lấy tính cách của hắn nhất định sẽ sinh lòng căm hận.

Chiến Bảo Sơn nhất thời mỉm cười:

- Thuận miệng mà thôi, đều là người một nhà, khẳng định Tư Đồ đại trưởng lão cũng nhìn ra.

Hắn vừa nói đùa như vậy, bầu không khí nguyên bản có chút xấu hổ hơi chút hòa hoãn một ít.

Tư Đồ Cừu cũng giãn mặt, mở miệng nói:

- Các vị, Ma Đầu này quá giảo hoạt, hiện tại nên nghĩ biện pháp làm sao có thể ngăn hắn lại.

Chiến Phượng nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lấy tốc độ của chúng ta, sợ là không ngăn được người này, tiểu tử này có chút yêu ngiệt.

- Nếu ngăn không tới, vậy thì không thể giết chết! Nhưng giữ lại người này cũng là một tai họa, không bằng vây khốn hắn được không?

Chiến Bảo Sơn trầm ngâm nói.

- Không đuổi kịp được hắn, làm sao có thể vây hắn?



Tư Đồ Cừu cười khổ.

- Tứ đệ, ý của ngươi là…

Chiến Thanh đột nhiên giống như nhớ tới cái gì.

- Không sai.

Chiến Bảo sơn khẽ cười một tiếng:

- Năm đó người kia đi vào đó cũng không thấy đi ra, nếu như chúng ta có thể bức ma đầu vào trong đó, hắn chắc chắn phải chết!

- Nhưng mà ngươi biết địa phương kia ở vị trí nào không?

Chiến Thanh hỏi.

- Nếu như ta nhìn không lầm, đi tiếp mười dặm quẹo trái, chính là chỗ đó.

Chiến Bảo Sơn khẩu khí chắc chắn, ngôn từ chính xác.

Trong điển tịch gia tộc từng ghi chép đặc thù của địa phương kia, cho nên những người tiến vào điện thứ tám Hư Thiên Điện đều biết địa phương kia không thể tới gần. Nhưng dù sao đây chỉ là ghi chép, trăm năm trước lão nhân đều đã không tồn tại, hiện tại Chiến Bảo Sơn chỉ có thể căn cứ trong ghi chép suy đoán ra vị trí địa phương kia.

Dù sao, Chiến gia đã từng mượn địa phương kia thành công một lần, chỉ là mọi người không nghĩ tới, một trăm năm sau, bọn họ còn muốn mượn địa phương này, mà lúc này chỉ vì đối phó một người thanh niên chỉ hai mươi tuổi.

Vội vã nói vài ba câu, Tư Đồ Cừu và bốn sứ Phong Vân Lôi Điện liền vạch ra một kế hoạch chu đáo chặt chẽ.

Tất cả mọi người là người từng trải, có nhiều điều không cần nói cũng hiểu được, thường thường một ánh mắt một động tác liền bao hàm rất nhiều ý tứ.

Đường Phong vội vàng chạy ở phía trước hiển nhiên không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, vẫn như cứ cắm đầu mà chạy.

Qua thời gian dài như vậy, Liễu Như Yên bên kia chắc hẳn là đã thoát khỏi vây khốn?

Nói cách khác, nhiệm vụ của chính mình hoàn thành hoàn mỹ, thế nhưng muốn thoát khỏi năm người phía sau cũng không phải chuyện tình đơn giản.

Tư Đồ Cừu và Phong Vân Lôi Điện đuổi khổ không nói nổi, Đường Phong làm sao không phải như vậy? Năm người đều là cao thủ đứng đầu, tuổi tác không nhỏ, công lực thâm hậu, mười mấy canh giờ truy đuổi cũng không thể hao hết sức lực của bọn họ, cứ tiếp tục như vậy không biết muốn giằng co tới khi nào.

Dừng lại chiến đấu càng không có khả năng, Đường Phong lợi hại hơn nữa cũng không thể chống lại năm vị Linh Giai thượng phẩm liên thủ, sợ rằng không đến mấy hơi thở sẽ bị bắt.

Có biện pháp gì có thể thoát khốn đây? Đầu lông mày Đường Phong nhăn lại, đau khổ suy tư nhưng vẫn không tìm được phương pháp giải quyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook