Vô Thường

Chương 289: Nhảy múa cùng rắn

Mạc Mặc

17/03/2013

Sợ sẽ phát sinh điều gì ngoài ý muốn. Đường Phong cũng cảm thấy có vô số rắn độc đang bò trên người mình, cảm giác lạnh buốt trải khắp toàn thân, liếc mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy Cừu Thiên Biến đã nhắm mắt lại, trên trán từng giọt mồ hôi không ngừng rơi xuống, thỉnh thoảng lại khẽ run rẩy một nhát, chỉ là vẫn cố gắng không nhúc nhích. Quay lại nhìn Hà Hương Ngưng, nữ hài kiên cường này đang cố kìm nén không bật khóc, hai mắt bất lực nhìn chằm chằm vào Đường Phong, bộ ngực sữa không ngừng phập phồng, trên cổ nàng có một con rắn độc đang quấn quanh, đầu rắn đối diện với chiếc mũi thanh tú của nàng, lưỡi rắn không ngừng thò ra thụt vào, thậm chí còn chạm vào cả gương mặt của nàng

Tao ngộ của Thu Tuyệt Âm còn nguy hiểm hơn, bên trong y phục nàng đang không ngừng động đậy, sau một lát chỉ thấy một cái đầu tam giác từ bên trong ngực nàng (?) chậm rãi thò ra. Thấy Đường Phong nhìn chằm chằm vào nàng, Thu Tuyệt Âm nhẽ nhướng mi, đôi mắt long lanh như nước, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, hai gò má đều đỏ lên, nàng quả thực là có chút dở khóc dở cười, như thế nào cũng không nghĩ tới mấy con rắn này này sao lại ưa thích chui vào bên trong quần áo nữ nhân (?).

- Tuyệt đối không nên cử động, nhắm mắt tập trung tư tưởng suy nghĩ, đả tọa khôi phục, đem tâm thần đắm chìm vào bên trong đan điền, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không biết!

Đường Phong nhẹ nhàng nhắc nhở hai nữ hài. Hai người khẽ gật đầu, tất cả đều nhắm mắt lại. Chỉ là dưới tình huống này, muốn tâm thần đắm chìm vào tu luyện là chuyện gian nan đến mức độ nào? Trên cơ bản, tuyệt đối không có người nào có thể làm được, mỗi người đều đang trong tình trạng thần kinh căng cứng, lúc nào cũng phải cảnh giác với mấy con rắn đang quấn ử trên người mình

Đường Phong cũng cố nhắm mắt lại tập trung tinh thần, nhưng quả thực khó khăn vô cùng. Khi có con rắn độc nào trườn qua người, chẳng những lạnh buốt mà còn rất ngứa, chúng lại chẳng bao giờ ngừng quấy rối, khiêu khích tâm thần của mọi người

Huấn luyện buổi sáng, chính là kiểm tra cường độ dẻo dai của mỗi người, dù sao một canh giờ vượt qua lộ trình ba trăm dặm, không có sự dẻo dai, bền bỉ hoàn toàn không thể hoàn thành. Mà huấn luyện ban ngày chính là huấn luyện cường độ thân thể, chỉ có thân thể cường tráng mới có thể dung nạp cương khí đến mức tối đa, thực lực mới có thể nhanh chóng tăng lên

Mà huấn luyện buổi tối chính là huấn luyện định lực cùng tâm tính!

Một cao thủ thực lực cường đại, chẳng những thực lực phải đạt được đến một cảnh giới nhất định, định lực cùng tâm tính cũng phải theo kịp. Nếu không một thân thực lực khi găp phải cường địch, có thể dễ dàng bị người khác nhiễu loạn tâm thần. Đúng vậy huấn luyện buổi tối chính là huấn luyện định lực cùng tâm tính! Đường Phong lập tức có thể khẳng định phán đoán của mình là chính xác!

Xem ra, những đợt huấn luyện ngày hôm nay đều có mục đích riêng cả. Ô Long Bảo muốn dùng loại phương thức huấn luyện có cường độ cao, cùng với cực kỳ tàn nhẫn này, cải tạo một chút đám đệ tử Huyền giai này, từ trong ra ngoài. Nếu một người dưới hoàn cảnh bị vô số rắn độc bò quan vẫn còn có thể an tâm tu luyện. Ngày sau tâm tính của hắn tất nhiên sẽ phi thường cứng cỏi, không dễ dàng bị ngoại giới quấy nhiễu

Sau khi tĩnh tâm đả tọa, bên tại thỉnh thoảng lại truyền đến một ít tiếng kêu thảm thiết. Mấy tên đệ tử kia đều là bị rắn công kích. Độc nhãn quái nhân từ xưa đến nay nói chuyện như đánh rắm, cuối cùng cũng có một câu nói thật. Đám rắn độc này, đại bộ phận đều bị nhổ đi nanh độc, chỉ còn một ít là còn có độc tính. Cho nên những người bị độc xà cắn cũng chỉ cảm thấy kinh hãi một ít mà thôi, cũng không cần lo lắng đến tính mạng. Hơn nữa bọn hắn phát hiện, cho dù mình bị rắn độc công kích, chỉ cần trấn định không có một chút hành động nào. Những con rắn độc kia sẽ rất nhanh tản ra không tiếp tục công kích nữa

Một canh giờ trước đó, tâm thần Đường Phong không thể đắm chìm, an ổn đả tọa. Mỗi khi muốn tiến vào trạng thái tu luyện, đều sẽ bị cảm giác lành lạnh trên cơ thể quấy nhiễu. Mãi cho đến một canh giờ sau đó, Đường Phong mới có thể chậm rãi vứt bỏ cảm nhận với ngoại giới, toàn tâm toàn ý vận chuyển công pháp, khôi phục cương khí bản thân đã tiêu hao hết trong ngày hôm nay.

Quả là hữu hiệu vô cùng! So với bất luận thời điểm tu luyện nào trong dĩ vãng còn tốt hơn rất nhiều, thân thể hư thoát cả ngày, hiện tại không khác gì quỷ đói, nhu cầu đối với linh khí ngoại giới đã không cách nào có thể khống chế. Cũng không biết đã qua bao lâu, phát hiện thấy có người nhẹ nhàng lay động mình, Đường Phong cơ hồ là phản ứng theo phản xạ có điều kiện duỗi tay ra, trực tiếp bóp ở trên cổ người kìa.



Sau khi mở mắt, lại phát hiện người đứng trước mặt mình lại là Hà Hương Ngưng, vẻ mặt nàng hoảng sợ nhìn xuống phía dưới, toàn thân cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ.

- Xin lỗi!

Đường Phong áy náy cười.

- Ta quên mất bản thân còn đang ở dưới này.

Vừa nói vừa vội thu tay lại.

- Không sao!

Hà Hương Ngưng nhẹ ho hai tiếng, sắc mặt vẫn tái nhợt. Đường Phong quay đầu nhìn xung quanh, dưới đáy cái hố sâu cực lớn này đã không còn có bao nhiêu người rồi, đại bộ phận cũng đá tản đi, hơn nữa, đám rắn độc chi chít kia cũng không còn thấy bóng dáng, chỉ là dưới lòng bàn chân vẫn truyền đến tiếng phì phì phì vang vọng

- Đã xong rồi sao?

Đường Phong hỏi.

- Ừ

- Hiện tại chúng ta rốt cục có thể về nghỉ ngơi!

Vậy tại sao bọn họ còn chưa đi?

Đường Phong nghi hoặc nhìn thấy không ít người ngồi trên mặt đất không hề nhúc nhích, những người này cũng chưa chết, chỉ ngồi đó thở gấp nặng nề. Cừu Thiên Biến toàn thân run lẩy bẩy nói:



- Thoát lực! Giằng co cả một ngày, tối lại phải chịu đựng thế, không thoát lực mới là lạ, Thiết Đồ đỡ ta với, ta cũng có chút thoát lực!

Đâu chỉ mỗi Cừu Thiên Biến là như thế, hai nữ hài tử thân thể mềm mại cũng nhịn không được run rẩy từng hồi, bộ pháp thất tha thất thểu, đả tọa ở chỗ này, chẳng những không khôi phục được thực lực, ngược lại hư nhược thêm một chút. Chỉ có Đường Phong cùng Thiết Đồ là không có việc gì. Đường Phong bỏ ra một canh giờ bắt buộc chính mình tiến vào trạng thái tu luyện, mà Thiết Đồ tên trâu điên này thần kinh tương đối cứng, sau khi đem an toàn của mình giao phó cho đồng bạn, lập tức yên lòng tu luyện, có thể thấy hắn tín nhiệm mấy người Đường Phong đến mức nào. Giờ phút này hắn tinh thần vô cùng phấn chấn, mệt nhọc ban ngày đã tiêu tan không ít, nghi hoặc nhìn Cừu Thiên Biến nói:

- Các ngươi như thế nào lại trở thành như vậy, buổi tối không đả tọa tu luyện sao?

Thu Tuyệt Âm dở khóc dở cười nói:

- Nhiều rắn độc như vậy, sao có thể an tâm đả tọa?

- Rắn độc? Ở đâu ở đâu? Có rắn độc?

Thiết Đồ hoảng sợ:

- Thiết đại gia ta trời không sợ đất không sợ, nhưng sợ nhất mấy con rắn nhơ nhớp, lạnh buốt này, nhìn thấy là ta đã cảm thấy chán ghét rồi!

- Người không biết thì không sợ!

Cừu Thiên Biến mặt đầy hâm mộ nhìn Thiết Đồ nói:

- Ngươi thực hạnh phúc!

-o0o-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook