Vô Thường

Chương 237: Ô Long Bảo

Mạc Mặc

17/03/2013

Đường Phong bày ra tư thế phòng ngự, tóc sau gáy dựng cả lên! Người này...cảnh giới cũng không cao, nhưng rất giỏi che giấu cùng áp chế khí tức. Nếu không phải vừa nãy hắn cách mình quá gần, mình mới có thể phát hiện ra hắn. Vừa tới nơi này chợt mạc danh kì diệu xuất hiện một gã độc nhãn quái nhân, Đường Phong càng ngày càng cảm thấy bất hảo. Ô Long Bảo tuyệt đối không giống như bên trong lời của Tiếu Thúc, là nơi tinh thông cái gì mà cơ quan thuật: nơi này cùng với Diêm thành kia đồng dạng, khắp nơi đều là cổ quái.

- Đến làm gì?

Độc nhãn quái nhân đánh giá Đường Phong, mở miệng hỏi.

Thanh âm rất khó nghe, không khác gì tiếng cuốc vào đá, quả thực vô cùng chói tai khiến cho người nghe toàn thân nổi da gà. Đường Phong chú ý tới yết hầu của độc nhãn quái nhân, có một vết thương cắt ngang qua toàn bộ cái cổ, dây thanh của hắn hẳn là bị hư rồi, cho nên thanh âm mới trở nên như vậy.

Chỉ là người này mệnh cũng thật lớn, trên cổ bị người vạch ra một vết thương dài như vậy cũng không chết. Hơn nữa một số vết sẹo trên người của hắn, chính là chứng cứ chứng minh cho vô số những cuộc chiến sinh tử.

Đường Phong nhẹ gật đầu:

- Ta lần đầu tiên tới đây!

những lời trước kia của Tiếu Thúc cùng Đoạn Thúc đã đều là giả dối, như vậy mình cũng không cần phải nói mấy lời nói nhảm như cái gì mà muốn gặp bảo chủ Ô Long Bảo...chỉ là vật Tiếu Thúc đưa cho có lẽ sẽ có một chút tác dụng, nếu không hắn cũng không cần thận trọng giao cho mình.

Đang muốn lấy cái lệnh bài kia ra đưa cho đối phương nhìn một chút, độc nhãn quái nhân đã tiện tay ném cho hắn một thanh dao găm.

Đường Phong với tay tiếp nhận, không đợi hắn hỏi một câu, độc nhãn quái nhân đã nhanh như một luồng gió vọt tới trước mặt Đường Phong, trên tay hắn đồng dạng cũng có một thanh dao găm, lập tức đâm thẳng tới cái cổ của Đường Phong.

Đường Phong cả kinh, lập tức đem dao găm trên tay gạt ngang qua, ý đồ ngăn cản một kích của đối phương, mở miệng hỏi:

- Ý gì vậy?

Độc nhãn quái nhân cười âm lãnh, nói:

- Giết ta! Hoặc là bị ta giết!

Đang khi nói chuyện, chiêu thức của hắn chợt biến đổi, dao găm trên tay không hề cùng Đường Phong tiếp xúc, ở giữa không trung lái qua một bên, trực tiếp đột phá phòng ngự của Đường Phong, chuyển xuống nhằm lồng ngực của Đường Phong đâm tới. Đường Phong sửng sốt, vội vã hóp ngực lại, thanh dao găm chỉ cách y phục trước ngực hắn một phân. Chiêu thức không tới, độc nhãn quái nhân đem chủy thủ lật lại, nhắm thẳng vào nách Đường Phong. Tốc độ biến chiêu đã đạt đến cảnh giới khủng bố, dao còn chưa đến, Đường Phong đã cảm nhận được khí tức âm lãnh thổi thẳng lên người của mình. Hoảng loạn hắn đành phải vội vàng lui tiếp về phía sau, độc nhãn quái nhân như hình với bóng, thủy chung bảo trì khoảng cách cùng với Đường Phong.

Một thanh dao găm nho nhỏ, trong tay của độc nhãn quái nhân được sử dụng một cách linh hoạt không khác gì ngón tay của hắn. Hắn không sử dụng bất kỳ một chút cương khí nào, chỉ đơn thuần dùng vũ khí công kích, thế nhưng sự dẻo dai cùng với động tác của hắn, mỗi giây mỗi khắc đều có thể lừa gạt con mặt của Đường Phong.

Mắt, yết hầu, hạ âm, phần bụng, trái tim, sau gáy... Mỗi một kích, hắn đều nhằm đến vị trí yếu hại của Đường Phong.

Chuẩn, ngoan! Chiêu thức của hắn, đơn giản mà trực tiếp, không hề có chút mánh khóe nào, toàn bộ chỉ dùng với mục đích cuối cũng là giết người, kỹ xảo giết người trong tay hắn xinh đẹp không khác gì một bông hoa mỹ lệ, những động tác đầy nghệ thuật này không ngờ lại có thế thi triển ra từ trên tay một vị quái dị nhân như vậy, khiến cho Đường Phong cũng phải cảm khái một hồi, tiếc hận không khác gì một bông hoa nhài cắm bài phân trâu.

Đường Phong xuất ra toàn lưc, không ngờ lại có chút cảm giác lực bất tòng tâm, bởi vì đối thủ căn bản không có tiếp xúc cùng hắn, khiến cho lực đạo của hắn cũng không có cách nào chém ra, mà sự dẻo dai giữa hai bên đều không sai biệt lắm, cuối cùng Đường Phong bị bức phải đánh cùng hắn, không khác gì một trận chiến giữa Đường Phong bức bách Hàn Đông khi xưa.

Hắn hiện tại hoàn toàn không biết nơi này là chỗ quái quỷ gì, Tiếu Thúc cùng Đoạn Thúc muốn hắn đến đây làm gì, vốn không muốn cùng người này nảy sinh xung đột, nhưng sát chiêu của độc nhãn quái nhân đã khiến Đường Phong nổi giận, thời gian dần qua, ánh mắt Đường Phong cùng dần trở nên lạnh lùng, một thân sát khí không còn kiêng nể nữa tràn ra ngoài.

người chết ở trên tay Đường Phong vô số kể, kẻ giết nhiều người trên thân tự nhiên sẽ xuất hiện sát khí, trong lúc chiến đấu loại sát khí này sẽ bị bộc lộ ra, thứ này không phải là tận lực áp chế thì có thể ngăn cản. Khi sát khí của Đường Phong bắt đầu tuôn ra, khuôn mặt của độc nhãn quái nhân vốn một mực lạnh như băng cũng có chút run rẩy lên, không phải vì sợ hãi, mà là hưng phấn, giống như là mèo thấy mỡ, khuôn mặt lập tức trở nên méo mó, động tác trên tay càng ngày càng nhanh...sát khí lạnh thấu xương, ngay cả một thân cương khí chưa từng dùng tới cũng bắt đầu vận chuyển khắp toàn thân.

Bộ dáng vui mừng của hắn khiến cho Đường Phong cũng có chút ăn không tiêu.

Gã độc nhãn quái nhân này ít nhất cũng có tiêu chuẩn Địa giai trung phẩm hoặc thượng phẩm. So phẩm cấp còn cao hơn Đường Phong nhiều.

Trước kia trên địa bàn của Cự Kiếm Môn chém giết người của tam tông, Đường Phong tuy rằng cũng đã từng giết qua Địa giai, thậm chí còn giết qua cả Thiên giai, chỉ là lúc đó hắn giết bằng cách hạ độc, là đánh lén, còn có Khiếu Thiên Lang bên cạnh tương trợ. Nếu như chính diện cùng với cao thủ Địa giai giao thủ, Đường Phong căn bản không phải là đối thủ, hơn nữa kỹ năng giết người của đối phương còn hơn xa cao thủ Địa giai nhiều.

Chỉ qua ba chiêu, chiêu thức của Đường Phong đã trở nên rối loạn, bị độc nhãn quái nhân nhìn ra chỗ sơ hở, một cước hướng thẳng hạ bộ của hắn quét tới. Hai chân Đường Phong lập tức đạp mạnh xuống đất, lập tức phi đến bên phải độc nhãn quái nhân.

-Ân?

Độc nhãn quái nhân lông mày nhảy dựng, không cần suy nghĩ gì nhiều, lập tức tránh qua một bên. Cùng lúc đó, dao găm trên tay Đường Phong cũng quét qua cái cổ của hắn. Một mực lùi ra xa đến vài chục trượng, độc nhãn quái nhân mới ngừng lại, giơ một tay lên nói:

- ngươi vượt qua kiểm tra rồi.

Đường Phong nhếch miệng cười:

- Qua cái con mẹ ngươi ấy!

Vô duyên vô cớ phải đấu một trận, hiện tại tìm được nhược điểm của đối phương, Đường Phong đâu chịu dừng tay như vậy? Đối phương vừa mới nói hoặc là giết hắn hoặc là bị hắn giết cơ mà. Đối mặt với sự hùng hổ của Đường Phong, độc nhãn quái nhân cười lạnh một tiếng:



- ngươi đúng quả là lớn mật, không ngờ dám ở bên trong địa bàn của Đại Tuyết Cung diễu võ giương oai, bất quá ta thích tiểu tử giống như ngươi vậy!

Xoát xoát xoát, chợt có vài đạo nhân ảnh từ trong bóng tối đi ra, đem Đường Phong bao vây lại.

Động tác Đường Phong chợt dừng lại. Đây không phải là Ô Long Bảo sao? Sao bây giờ lại biến thành địa bàn của Đại Tuyết Cung? Tiếu Thúc cùng Đoạn Thúc chính là xuất thân từ Đại Tuyết Cung mà, như vậy nơi này đối với bọn họ khẳng định là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

-o0o-

nghĩ tới đây, Đường Phong không khỏi cười khổ một tiếng, hắn đã hiểu ý định của hai đại sát thần này. Bọn họ xác thực là muốn tôi luyện bản thân mình, mà Ô Long Bảo này có lẽ chính là nơi có thể tôi luyện mình rồi. Chỉ là....Bọn họ đoán chừng mình không chịu làm theo, cho nên mới không nói tình hình thực tế cho mình, ngược lại dùng việc mình si mê cơ quan thuật làm mồi nhử, lừa gạt mình đi đến nơi này.

Độc nhãn quái nhân nhìn Đường Phong gật đầu nói:

- Không tồi, có thể trên tay của ta cầm cự một thời gian dài như vậy, ngươi là người thứ nhất, hơn nữa rõ ràng trong một thời gian ngắn còn có thể phát hiện động thời tiến hành lợi dụng nhược điểm của ta, ngươi so với những kẻ đi trước hiếu chiến hơn nhiều!

Nhược điểm của hắn chính là chỉ có một con măt, mắt phải bị vải đen che, Đường Phong tập kích phía bên phải của hắn chính là nhắm vào góc chết của đôi mắt hắn, đây chính là lấy sở đoản của đối thủ làm sở trường của bản thân mình. Bất quá cho dù người khác có thể phát hiện ra nhược điểm của hắn, cũng không thể đạt được tốc độ như vậy, chỉ có người thân thể cường đại giống như Đường Phong mới có thể trong nháy mắt mới thực hiện ra một loạt động tác như vừa rồi.

- Ta vượt qua kiểm tra rồi là có ý gì?

Đường Phong hỏi.

- Vượt qua kiểm tra chính là vượt qua kiểm tra. Muốn vào Ô Long Bảo, không có một điểm bổn sự thì không được. ngươi cho rằng tùy tiện một người đều có thể đi vào bên trong Ô Long Bảo sao? chỉ cần có thể sống quá mười chiêu trên tay ta, mới có thể vượt qua kiểm tra!

Độc nhãn quái nhân đáp.

Đường Phong cẩn thận phân tích lời hắn nói, hắn vừa mới nói so với những kẻ trước đây mình hiếu chiến hơn. Nói cách khác, vẫn còn có người đến nơi này trước mình, thậm chí còn là rất nhiều người. Như vậy, Ô Long Bảo này rốt cuộc đang muốn làm gì? Tại sao có nhiều người như vậy?

- Như vậy....Là ai bảo ngươi tới nơi này?

Độc nhãn quái nhân mở miệng hỏi.

Đường Phong nhìn hắn, cũng không nói ra tên của Tiếu Thúc cùng Đoạn Thúc, chỉ có thể đem khối lệnh bài trước đó Tiếu Thúc đưa cho mình, đưa tới cho đối phương.

- A?

Độc nhãn quái nhân có chút ngoài ý muốn.

- Không ngờ là do Thập Nhị Sát Thần tiến cử, trách không được có chút bổn sự. Sớm chút lấy ra, ta cũng không mất công khảo nghiệm ngươi một phen.

Thập nhị đại sát thần, có lẽ là ám chỉ mười hai sát thủ của Đại Tuyết Lâu rồi.

Đường Phong trong nội tâm thầm mắng một tiếng, thiếu gia đương nhiên là muốn sớm chút lấy ra đấy, nhưng ngươi căn bản là không để cho ta có cơ hội a!

- Có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là ai tiến cử ngươi đến nơi này không?

Độc nhãn quái nhân lại mở miệng hỏi.

Đường Phong tự nhiên là không thể nói là do Thang Phi Tiếu cùng với cả Đoạn Thất Xích rồi, hai người này mười năm trước đã thoát ly Đại Tuyết Cung, hiện tại đã sớm thành phản đồ của Đại Tuyết Cung rồi. Đảm nhiệm cung chủ Tạ Tuyết Thần còn phái ra Đại Bả ngăn chặn giết bọn họ cơ mà.

Đường Phong có thể khẳng định, nếu mình nói ra, chỉ sợ là trong chốc lát sẽ bị bắt lại, muốn dùng mình để làm mồi dụ vây bắt Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích.

- Đúng là Tiếu tiền bối!

Đường Phong mở to mắt nói láo, tự biết trong mười hai sát thần chỉ có duy nhất một Tiếu Nhất Diệp và Lâu Mãn Kinh, nhưng hai người đó, một người đã chết, một người thì giả chết, nhưng dù sao thì cũng là chết không đối chứng.

- Tiếu Nhất Diệp sao...

nghe được tin này, bất kể là độc nhãn quái nhân hay mấy người bên cạnh đều không kìm lòng được mà run lên, hiển nhiên là người nam nhân như rắn độc này đã để lại bóng ma quá sâu trong lòng họ.

- Đúng vậy.



Đường Phong âm thầm thu vẻ hoảng sợ của họ vào mắt, thầm nghĩ con rắn độc Tiếu Nhất Diệp kia vẫn còn chút sức uy hiếp ở chỗ này, định khoác da hổ kiêu ngạo một phen:

- Mặc dù Tiếu tiền bối không nhận ta làm đệ tử, nhưng cũng từng chỉ điểm cho ta. chúng ta coi như cũng có danh phận thầy trò.

Độc nhãn quái nhân nhìn Đường Phong vài lượt, cười hắc hắc nói:

- Lấy tính tình của Tiếu Nhất Diệp thì phỏng chừng là sẽ không nhận đệ tử. Bất quá ngươi có thể được hắn chỉ điểm cũng coi như là phúc của ngươi. thế nhưng... hắn đã chết rồi, ngươi nhắc tới hắn ở đây cũng chẳng được gì đâu.

- Cái gì, Tiếu tiền bối đã chết?

Trong mắt Đường Phong tràn đầy vẻ không thể tin. sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn giống như thật vậy.

Độc nhãn quái nhân gật đầu nói:

- Hóa ra là ngươi vẫn chưa biết. Hắn đã chết, chết dưới tay cao thủ Bạch Đế thành, nếu ngươi muốn báo thù cho hắn thì phải mạnh hơn mới được.

- Có thể nói cho ta biết là kẻ nào đã giết Tiếu tiền bối hay không? Hắn lợi hại như vậy....

Đường Phong siết chặt song thủ. trên mặt chỉ toàn vẻ hận thù. đã diễn kịch thì làm cho hết. nếu không sẽ dễ dàng bị nhìn ra sơ hở.

- Chờ sau khi thực lực của ngươi đủ mạnh thì sẽ có người nói cho ngươi biết. Còn bây giờ thì cứ vậy đi, thứ này cho ngươi.

Đường Phong cầm lấy nhìn, chân mày nhíu lại, ngọc bài này thoạt nhìn khá quen, cẩn thận nhớ kỹ lại một hồi, không phải là thứ mà lão khất cái ở Diêm Thành lục tìm sau khi giết người sao? Hơn nữa sau khi hắn lấy đi hai khối ngọc bài trên người hai người kia đi còn nói cái gì mà

- Hoàn thành nhiệm vụ...

Độc nhãn quái nhân nhìn ra vẻ nghi hoặc của Đường Phong, giải thích:

- Ô Long Bảo của bọn ta không quan tâm tới xuất thân của ngươi. cũng không hỏi lai lịch của ngươi. bất kể trước kia ngươi làm gì đi nữa. cũng không cần biết trước kia ngươi có thuộc môn phái nào không, đã tới đây thì phải vứt bỏ tất cả mọi thứ lúc trước.

- Vãn bối là Đường Môn!

Đường Phong tự giới thiệu.

Độc nhãn quái nhân khoát tay nói:

- ở đây chẳng ai có hứng thú với tên của ngươi cả. mã số trên ngọc bài sẽ là số thứ tự của ngươi. nếu muốn có tên của mình thì phải sống sót rồi hãy nói. Mặc dù với thực lực của ngươi thì không cần làm những chuyện này, nhưng đây là quy củ của Ô Long Bảo ta. ai cũng không thể không theo.

Đường Phong cúi đầu nhìn ngọc bài trong tay mình, phía trên có khắc ba chữ lớn nhị ngũ tam. mình là người thứ hai trăm năm mươi ba tới đây, trước đây còn có hơn trăm người cầm đi ngọc bài của mình.

- Cái này... dùng để làm gì?

Đường Phong nghi ngờ hỏi.

- Ra khỏi Diêm Thành ba mươi dặm. bất kể ngươi dùng cách gì; phải đoạt được hai khối ngọc bài của người khác. Kỳ hạn là đúng ba ngày.

Đường Phong nhướng mày:

- Nếu không hoàn thành thì sao?

Độc nhãn quái nhân âm trầm nở nụ cười:

- ngươi sẽ chết! Trong phạm vi mấy trăm dặm quanh đây đều là địa bàn của Đại Tuyết cung; ngươi đừng mong có thể rời khỏi đây.

Độc nhãn quái nhân ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Với bản lãnh của ngươi mà còn sợ không cướp được vài khối ngọc bài sao? Sau khi cướp được ngọc bài trở lại đây, thì ngươi chính thức trở thành người của Ô Long Bảo ta.

Đường Phong nhìn chằm chằm độc nhãn quái nhân, trong lòng rối rắm.

Hắn bảo mình tìm cách cướp hai khối ngọc bài, nếu hai khối ngọc bài này chỉ được sắp đặt ở bên ngoài thì còn dễ nói, nhưng ngọc bài nhất định là đang ở trên người của ai đó, nói cách khác, trước tiên phải hạ gục đối thủ thì mới lấy được ngọc bài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook