Chương 1181: Phá
Mạc Mặc
09/09/2013
Chiến Vô Song cũng vô cùng ngạc nhiên, hướng về phía mấy người giữ chức vụ quan trọng trong Chiến gia ở bên cạnh hỏi:
- Nhận ra người này không?
Mọi người lắc đầu, vạn phần kinh hãi:
- Thực lực như vậy chỉ sợ có đủ tư cách làm bá chủ thiên hạ!
Vừa nói vừa liếc nhau, một người trong đó kinh ngạc vui mừng nói:
- Có thể là....không?
Tư Đồ Cừu có chút mơ màng, không hiểu người của Chiến gia đang nói bí hiểm cái gì, không khỏi hỏi:
- Là ai?
Rất nhiều cao thủ nhìn hắn liếc mắt, nhưng không trả lời, mà là đưa ánh mắt hướng về phía Chiến Vô Song.
Tư Đồ Cừu không khỏi chán nản! Tuy rằng Tư Đồ thế gia bọn hắn và Chiến gia liên thủ nhưng dù sao cũng thấp hơn người ta một bậc, Chiến gia có việc gì cơ mật hắn không biết cũng bình thường.
- Không đúng.
Chiến Vô Song chậm rãi lắc đầu:
- Khụ khụ... Người nọ hẳn là ở điện thứ chín, không có khả năng sẽ gặp phải ở chỗ này.
Vừa nói, vẻ mặt Chiến Vô Song đột nhiên ngưng lại:
- Phương hướng âm thanh kia truyền đến, là ở chỗ đó phải không?
Chiến Thanh nói:
- Ý của công tử là... Chẳng lẽ người nọ còn sống?
Chiến Vô Song cũng trầm ngâm một lát:
- Không phải chuyện không có khả năng, tuy rằng cơ hội rất nhỏ, nhưng không thể không đề phòng! Nếu quả thật là người nọ...Không được, ta phải đi xem điện thứ chín.
Còn hai ngày nữa Hư Thiên Điện sẽ đóng lại, nơi đây ta giao cho các ngươi phụ trách, cần phải tạo cho Cổ gia và Trảm Hồn Tông gặp tổn thất lớn nhất.
- Ta đi cùng ngươi.
Một vị trưởng lão Linh Giai thượng phẩm của Chiến gia nói.
Chiến Vô Song gật đầu.
Tư Đồ Cừu muốn tức chết rồi, người này nói quá không rõ ràng, chính xác là có điều đang giấu diếm chính mình.
Chiến Vô Song nhìn sắc mặt hắn, biết trong lòng Tư Đồ Cừu tức giận, không khỏi cười nói:
- Việc này lúc nào Tư Đồ đại trưởng lão trở về có thể hỏi Tư Đồ Phục, hắn biết tình huống cụ thể như thế nào.
Tư Đồ Phục, đó là gia chủ hiện tại của Tư Đồ thế gia. Nghe xong lời này, sắc mặt Tư Đồ Cừu mới trở nên tốt hơn một chút, chỉ cần gia chủ biết là tốt rồi, tránh cho Tư Đồ thế gia mang tiếng là đi giúp người ngoài còn hồ đồ không biết mình làm gì.
Dứt lời, Chiến Vô Song mang theo vị cao thủ Linh Giai thượng phẩm kia tiến thẳng về phía điện thứ chín, chỗ này cách điện thứ chín cũng không xa, nên chỉ mất một hai canh giờ liền có thể chạy tới, nếu thực sự người nọ không chết, Chiến gia phải chuẩn bị từ sớm mới được.
Trong Mê Tung Trận, Đường Phong im lặng không nói nên lời.
Tốt xấu Đoạn Vô Ưu cũng là người hơn trăm tuổi, hiện tại nhìn qua lại giống như một người trung niên ba bốn mươi tuổi, nhưng số tuổi thực sự vẫn đặt ở trước mặt không chạy đi đâu, vậy mà người này dĩ nhiên đứng trần như nhộng ở đó cười ha ha, thật sự là vô văn hóa.
Không biết phải làm sao, Đường Phong đành vội vàng lấy ra một bộ quần áo và đồ dùng hằng ngày trong Không Gian Mị Ảnh đưa cho hắn:
- Tiền bối, trước hết mặc xong quần áo rồi, rồi cười tiếp được không?
Dù gì Đoạn Vô Ưu cũng sống nhiều năm như vậy, lúc này sao có thể không hiểu, da mặt bỗng nhiên trở nên đỏ bừng, vội vàng đón lấy y phục, nhanh chóng mặc vào người, lúc này mới thở phào một hơi nói:
- Tiểu hữu, lần này lão phu phải nhận ân tình lớn lao của tiểu hữu rồi.
- Công lực tiền bối có khôi phục hoàn toàn?
Đường Phong hỏi.
- Đương nhiên. Lão phu ngồi thiền trăm năm, dù chưa thể khám phá ra một tầng ngăn trở kia, nhưng trong cùng cảnh giới Linh Giai thượng phẩm, cũng đã coi như không địch thủ!
Đoạn Vô Ưu không che đậy chút nào, cuồng vọng nói về mình.
Khám phá một tầng kia? Đường Phong nghe được trong lòng khẽ động, lại không đi ngẫm nghĩ, lúc này điều hắn quan tâm nhất là nhanh chóng rời khỏi trận pháp này. Chỉ là lão đầu nói hắn cũng không dám gật bừa, Linh Giai thượng phẩm bình thường không phải đối thủ của hắn, nhưng Thọ Đồng Tử là một trường hợp đặc biệt, không biết trong hai người bọn họ ai mạnh hơn ai.
- Nếu tiền bối đã khôi phục, vậy thì chúng ta nhanh chóng rời khỏi địa phương quỷ quái này.
Đường Phong có vẻ khẩn cấp.
- Tốt, ngươi đứng ở phía sau ta, đợi lão phu phá vỡ trận này.
Đoạn Vô Ưu vừa lấy được sức sống mới, vô cùng hăng hái.
Đường Phong ngoan ngoãn đi về phía sau hắn, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào động tác của Đoạn Vô Ưu, hắn muốn biết đối phương dùng phương pháp nào để phá vỡ trận pháp này.
Chỉ thấy Đoạn Vô Ưu hít sâu một hơi, lập tức chậm rãi giơ lên một tay, cùng với cánh tay kia giơ lên cao, linh khí trong thiên địa hung mãnh hội tụ qua đây, Đường Phong âm thầm kinh hãi, không hổ là lão quái trăm năm, trình độ điều khiển linh khí thiên địa đã đến mức lô hỏa thuần thanh, riêng là trình độ này đã đủ để cho mình ngẩng đầu kính ngưỡng.
Mây mù trong Thiên Hạ Điện dường như bị một bàn tay to dẫn dắt, không ngừng cuồn cuộc tụ tập qua đây.
Chỉ một lát sau, linh khí thiên địa tụ lại trên bàn tay kia đã đến mức làm cho người ta kinh hãi, Đoạn Vô Ưu mới chậm rãi chụp xuống.
Oanh một tiếng, toàn bộ Thiên Hạ Điện giống như lung lay bất an, Đường Phong cũng loạng choạng, vị trí mặt đất phía trước bị bàn tay Đoạn Vô Ưu đánh vào xuất hiện một cột sáng xông lên tận trời, mang tất cả uy lực hung mãnh để bốn bề xung quanh như gặp phải thế sự xoay vần, chuyển biến trong nháy mắt.
Suốt nửa ngày, Đoạn Vô Ưu một mực tùy ý lấy thực lực phách tuyệt thiên hạ của mình, hung mãnh mạnh mẽ công kích vào một vị trí dưới chân.
Toàn bộ Thiên Hạ Điện phảng phất đều biến thành một cái trống to, cùng với động tác của Đoạn Vô Ưu mà run lên từng đợt. Tiếng âm hưởng như sấm rền chấn động chín tầng trời, thâm nhậm cả vào trong lòng đất. Tiếng động kinh sợ như vậy để cho tất cả mọi người trong Thiên Hạ Điện hoang mang, kinh hoảng, tưởng chừng như tận thế muốn phủ xuống nhân gian.
Chiến gia, Trảm Hồn Tông, Cổ gia, Tư Đồ thế gia, bốn thế lực lớn đồng loạt lao tới lối vào điện thứ bảy, chỉ sợ động tác chậm một chút không kịp đi sẽ bị xong đời.
Dọc theo đường, hai cổ thế lực gặp nhau cùng một chỗ, lại triển khai chiến đấu triền miên, chỉ bất quá hiện tại bên nào cũng không dám làm ra động tĩnh quá lớn, cho nên chỉ làm cho đối phương bị ngáng chân, kéo dài tốc độ đối phương, cho nên cũng không bị tổn thương quá nhiều.
Đường Phong cũng muốn chạy, nhưng Mê Tung Trận chưa bị phá, cho nên chạy không thoát.
Đoạn Vô Ưu quên mình công kích khiến cho hắn hết hồn, tuy rằng trốn ở phía sau hắn không sợ sẽ bị cương khí của hắn gây thương tích, nhưng lại là người cảm nhận động tĩnh rõ ràng nhất.
- Nhận ra người này không?
Mọi người lắc đầu, vạn phần kinh hãi:
- Thực lực như vậy chỉ sợ có đủ tư cách làm bá chủ thiên hạ!
Vừa nói vừa liếc nhau, một người trong đó kinh ngạc vui mừng nói:
- Có thể là....không?
Tư Đồ Cừu có chút mơ màng, không hiểu người của Chiến gia đang nói bí hiểm cái gì, không khỏi hỏi:
- Là ai?
Rất nhiều cao thủ nhìn hắn liếc mắt, nhưng không trả lời, mà là đưa ánh mắt hướng về phía Chiến Vô Song.
Tư Đồ Cừu không khỏi chán nản! Tuy rằng Tư Đồ thế gia bọn hắn và Chiến gia liên thủ nhưng dù sao cũng thấp hơn người ta một bậc, Chiến gia có việc gì cơ mật hắn không biết cũng bình thường.
- Không đúng.
Chiến Vô Song chậm rãi lắc đầu:
- Khụ khụ... Người nọ hẳn là ở điện thứ chín, không có khả năng sẽ gặp phải ở chỗ này.
Vừa nói, vẻ mặt Chiến Vô Song đột nhiên ngưng lại:
- Phương hướng âm thanh kia truyền đến, là ở chỗ đó phải không?
Chiến Thanh nói:
- Ý của công tử là... Chẳng lẽ người nọ còn sống?
Chiến Vô Song cũng trầm ngâm một lát:
- Không phải chuyện không có khả năng, tuy rằng cơ hội rất nhỏ, nhưng không thể không đề phòng! Nếu quả thật là người nọ...Không được, ta phải đi xem điện thứ chín.
Còn hai ngày nữa Hư Thiên Điện sẽ đóng lại, nơi đây ta giao cho các ngươi phụ trách, cần phải tạo cho Cổ gia và Trảm Hồn Tông gặp tổn thất lớn nhất.
- Ta đi cùng ngươi.
Một vị trưởng lão Linh Giai thượng phẩm của Chiến gia nói.
Chiến Vô Song gật đầu.
Tư Đồ Cừu muốn tức chết rồi, người này nói quá không rõ ràng, chính xác là có điều đang giấu diếm chính mình.
Chiến Vô Song nhìn sắc mặt hắn, biết trong lòng Tư Đồ Cừu tức giận, không khỏi cười nói:
- Việc này lúc nào Tư Đồ đại trưởng lão trở về có thể hỏi Tư Đồ Phục, hắn biết tình huống cụ thể như thế nào.
Tư Đồ Phục, đó là gia chủ hiện tại của Tư Đồ thế gia. Nghe xong lời này, sắc mặt Tư Đồ Cừu mới trở nên tốt hơn một chút, chỉ cần gia chủ biết là tốt rồi, tránh cho Tư Đồ thế gia mang tiếng là đi giúp người ngoài còn hồ đồ không biết mình làm gì.
Dứt lời, Chiến Vô Song mang theo vị cao thủ Linh Giai thượng phẩm kia tiến thẳng về phía điện thứ chín, chỗ này cách điện thứ chín cũng không xa, nên chỉ mất một hai canh giờ liền có thể chạy tới, nếu thực sự người nọ không chết, Chiến gia phải chuẩn bị từ sớm mới được.
Trong Mê Tung Trận, Đường Phong im lặng không nói nên lời.
Tốt xấu Đoạn Vô Ưu cũng là người hơn trăm tuổi, hiện tại nhìn qua lại giống như một người trung niên ba bốn mươi tuổi, nhưng số tuổi thực sự vẫn đặt ở trước mặt không chạy đi đâu, vậy mà người này dĩ nhiên đứng trần như nhộng ở đó cười ha ha, thật sự là vô văn hóa.
Không biết phải làm sao, Đường Phong đành vội vàng lấy ra một bộ quần áo và đồ dùng hằng ngày trong Không Gian Mị Ảnh đưa cho hắn:
- Tiền bối, trước hết mặc xong quần áo rồi, rồi cười tiếp được không?
Dù gì Đoạn Vô Ưu cũng sống nhiều năm như vậy, lúc này sao có thể không hiểu, da mặt bỗng nhiên trở nên đỏ bừng, vội vàng đón lấy y phục, nhanh chóng mặc vào người, lúc này mới thở phào một hơi nói:
- Tiểu hữu, lần này lão phu phải nhận ân tình lớn lao của tiểu hữu rồi.
- Công lực tiền bối có khôi phục hoàn toàn?
Đường Phong hỏi.
- Đương nhiên. Lão phu ngồi thiền trăm năm, dù chưa thể khám phá ra một tầng ngăn trở kia, nhưng trong cùng cảnh giới Linh Giai thượng phẩm, cũng đã coi như không địch thủ!
Đoạn Vô Ưu không che đậy chút nào, cuồng vọng nói về mình.
Khám phá một tầng kia? Đường Phong nghe được trong lòng khẽ động, lại không đi ngẫm nghĩ, lúc này điều hắn quan tâm nhất là nhanh chóng rời khỏi trận pháp này. Chỉ là lão đầu nói hắn cũng không dám gật bừa, Linh Giai thượng phẩm bình thường không phải đối thủ của hắn, nhưng Thọ Đồng Tử là một trường hợp đặc biệt, không biết trong hai người bọn họ ai mạnh hơn ai.
- Nếu tiền bối đã khôi phục, vậy thì chúng ta nhanh chóng rời khỏi địa phương quỷ quái này.
Đường Phong có vẻ khẩn cấp.
- Tốt, ngươi đứng ở phía sau ta, đợi lão phu phá vỡ trận này.
Đoạn Vô Ưu vừa lấy được sức sống mới, vô cùng hăng hái.
Đường Phong ngoan ngoãn đi về phía sau hắn, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào động tác của Đoạn Vô Ưu, hắn muốn biết đối phương dùng phương pháp nào để phá vỡ trận pháp này.
Chỉ thấy Đoạn Vô Ưu hít sâu một hơi, lập tức chậm rãi giơ lên một tay, cùng với cánh tay kia giơ lên cao, linh khí trong thiên địa hung mãnh hội tụ qua đây, Đường Phong âm thầm kinh hãi, không hổ là lão quái trăm năm, trình độ điều khiển linh khí thiên địa đã đến mức lô hỏa thuần thanh, riêng là trình độ này đã đủ để cho mình ngẩng đầu kính ngưỡng.
Mây mù trong Thiên Hạ Điện dường như bị một bàn tay to dẫn dắt, không ngừng cuồn cuộc tụ tập qua đây.
Chỉ một lát sau, linh khí thiên địa tụ lại trên bàn tay kia đã đến mức làm cho người ta kinh hãi, Đoạn Vô Ưu mới chậm rãi chụp xuống.
Oanh một tiếng, toàn bộ Thiên Hạ Điện giống như lung lay bất an, Đường Phong cũng loạng choạng, vị trí mặt đất phía trước bị bàn tay Đoạn Vô Ưu đánh vào xuất hiện một cột sáng xông lên tận trời, mang tất cả uy lực hung mãnh để bốn bề xung quanh như gặp phải thế sự xoay vần, chuyển biến trong nháy mắt.
Suốt nửa ngày, Đoạn Vô Ưu một mực tùy ý lấy thực lực phách tuyệt thiên hạ của mình, hung mãnh mạnh mẽ công kích vào một vị trí dưới chân.
Toàn bộ Thiên Hạ Điện phảng phất đều biến thành một cái trống to, cùng với động tác của Đoạn Vô Ưu mà run lên từng đợt. Tiếng âm hưởng như sấm rền chấn động chín tầng trời, thâm nhậm cả vào trong lòng đất. Tiếng động kinh sợ như vậy để cho tất cả mọi người trong Thiên Hạ Điện hoang mang, kinh hoảng, tưởng chừng như tận thế muốn phủ xuống nhân gian.
Chiến gia, Trảm Hồn Tông, Cổ gia, Tư Đồ thế gia, bốn thế lực lớn đồng loạt lao tới lối vào điện thứ bảy, chỉ sợ động tác chậm một chút không kịp đi sẽ bị xong đời.
Dọc theo đường, hai cổ thế lực gặp nhau cùng một chỗ, lại triển khai chiến đấu triền miên, chỉ bất quá hiện tại bên nào cũng không dám làm ra động tĩnh quá lớn, cho nên chỉ làm cho đối phương bị ngáng chân, kéo dài tốc độ đối phương, cho nên cũng không bị tổn thương quá nhiều.
Đường Phong cũng muốn chạy, nhưng Mê Tung Trận chưa bị phá, cho nên chạy không thoát.
Đoạn Vô Ưu quên mình công kích khiến cho hắn hết hồn, tuy rằng trốn ở phía sau hắn không sợ sẽ bị cương khí của hắn gây thương tích, nhưng lại là người cảm nhận động tĩnh rõ ràng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.