Chương 108: Phong khởi vân dũng. (Thượng)
Mạc Mặc
17/03/2013
Mấy lời chửi bậy thô tục còn chưa nói hết đã bị Tần Tứ Nương đánh một cái, vội nuốt lại vào bụng:
- Chẳng lẽ đây là tốc độ tu luyện của người xuất hiện
cương tâm lúc luyện cương nhất phẩm sao?
Tần Tứ Nương vẻ mặt ngưng trọng:
- Ta chưa từng gặp qua người nào xuất hiện cương tâm lúc luyện cương nhất phẩm cả. Lão Thang huynh có cương tâm lúc nào?
Thang Phi Tiếu nói:
- Luyện cương nhị phẩm hậu kỳ, lúc sắp tấn chức tam phẩm liền xuất hiện, sau khi xuất hiện cương tâm thì lập tức tấn chức tam phẩm, còn muội?
- Muội cũng vậy, chỉ trễ hơn huynh vài ngày!
Tứ Nương gật đầu.
những người xuất hiện cương tâm cùng phẩm, tư chất cũng có chút khác biệt, khác biệt thể hiện ở thời gian xuất hiện sớm hay muộn.
Mấy giai đoạn luyện cương lúc đầu tu luyện rất dễ, tấn chức cũng tương đối nhanh, cương tâm xuất hiện sớm một ngày thì tư chất tốt hơn một chút, một chút chênh lệch lúc đầu càng về sau càng kéo dài ra.
- Phong thiếu gia hắn đúng là một tên yêu nghiệt! Thành tựu ngày sau của hắn tuyệt đối còn cao hơn hai vợ chồng ta cộng lại, không, là cao hơn rất nhiều mới đúng!
Thang Phi Tiếu quả quyết nói.
Bạch Tiểu Lại thở dài một hơi, tuy bình ổn nhưng có chút không yên:
- Tiếu thúc, Tứ Nương, ta nói bí mật này cho hai người biết chính là muốn sau này nhờ hai người chiếu cố hắn một chút. ít nhất trước khi hắn có đủ bản lĩnh tự bảo vệ mình thì không để ai thương tổn tới hắn.
Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương nhìn nhau. Tiếu thúc nói:
- Phong thiếu gia là ân nhân cứu mạng của Manh Manh, nếu ai muốn thương tổn hắn. vợ chồng chúng ta tuyệt đối không để kẻ đó toại nguyện, cho dù liều mạng này cũng sẽ bảo vệ hắn chu toàn. Chính là Tiểu Lại cô nương... Ta và Tứ Nương dù sao cũng là người ngoài, không thế mỗi giây mỗi phút đều ở cạnh hắn. Tiểu Lại cô nương ngươi cũng là Thiên giai sao lại không...
Bạch Tiểu Lại cười khổ một cái, không trả lời Thang Phi Tiếu mà trực tiếp xoay người đi về phòng.
Tần Tứ Nương chăm chú nhìn bóng lưng của nàng, nhỏ giọng nói:
- Nàng phải rời đi, nàng dù sao cũng là người của Bạch Đế thành, lần này rời Bạch Đế thành chỉ vì Diệp Trầm Thu. bây giờ Diệp Trầm Thu đã chết, nàng tự nhiên không còn lí do gì để lưu lại. Hơn nữa nàng và Đường Phong còn kém bối phận!
- Thao!
Thang Phi Tiếu mắng một tiếng:
- Chúng ta cũng kém bối phận đấy thôi, chuyện này thì liên quan gì chứ? Chẳng lẽ trên đời này còn có thứ gì có thể ngăn cản tình cảm chân thành hay sao?
- không giống.
Tần Tứ Nương lắc đầu:
- Sau lưng nàng còn có Bạch Đế thành, còn ta thì không có gì, huynh cũng vậy, cho nên chúng ta mới có thể ở cùng một chỗ, trong lòng Tiểu Lại cô nương vẫn còn một trở ngại, nếu nàng không vượt qua được thì không có khả năng ở lại bên cạnh Phong thiếu gia. Ai, đáng thương cho tâm tình nữ nhi khắp thiên hạ!
Tuy rằng chỉ điểm lại mấy bộ kiếm pháp này không khó, nhưng cũng tốn của Đường Phong tới nửa ngày. mãi cho tới lúc đến giờ cơm trưa mới chỉ điểm xong hết mấy bộ kiếm pháp Thiên Tú và hai bộ kiếm pháp của Cự Kiếm Môn.
Mười một trung tâm đệ tử đã nhớ nằm lòng những gì Đường Phong chỉ điểm, mấy kiếm pháp này các nàng sẽ chuyển lại cho Thiên Tú cao tầng, sau đó thông qua Thiên Tú cao tầng truyền thụ lại cho cả Thiên Tú.
Mạc Lưu Tô đang muốn nói lời cảm tạ. thuận tiện cáo từ, nhưng không ngờ có một bóng đen nho nhỏ từ người Đường Phong lướt qua nhanh như gió, nháy mắt đã leo lên vai Mạc Lưu Tô.
Mạc Lưu Tô hoảng hốt thét lên, đang muốn giơ tay lên hất thứ đó xuống, nhưng vừa quay đầu lại thì đã không thấy đâu. chỉ có trên vai là còn lưu lại một vết nước, còn có hương rượu nhàn nhạt thoảng trong gió.
ngay sau đó, mười một trung tâm đệ tử từng người nối tiếp nhau kêu lên hoảng hốt, chỉ thấy một cái bóng nhỏ không ngừng nhảy qua nhảy lại trên người hoặc chạy quanh các nàng, các nàng hoảng sợ liên tục tránh né, nhưng căn bản né không được, chỉ lát sau cơ hồ trên thân mỗi người đều có vết nước lớn có nhỏ có, nhìn kỹ lại thì thấy đây là mấy vết chân thú nho nhỏ.
Đúng lúc bóng đen này chạy thẳng tới chỗ Đường Phong, Thang Phi Tiếu liền vung tay ra, bóng đen này tức khắc như bị một lực hút vô hình kéo lại, vèo một tiếng đã bị Thang Phi Tiếu túm được.
- Đây là gì vậy?
Mặt mũi Tô Nhan có chút thất sắc, vừa hỏi vừa dùng tay lau vết nước trên mặt mình, vừa rồi nàng bị thứ này đạp trúng mặt, đau thì không đau nhưng lại bị dọa cho hoảng hồn.
- A?
Thang Phi Tiếu chăm chú nhìn vật nhỏ trên tay, không khỏi có chút ngạc nhiên.
- Đậu Đậu?
Đường Phong chấn động, vừa rồi động tác của bóng đen này quá nhanh, nhanh tới mức hắn cũng không nhìn rõ, chỉ thấy một cái bóng mờ mờ mà thôi, nhưng hiện tại nhìn kỹ lại mới phát hiện bóng đen này không phải tiểu linh thú lần trước mình mua về thì là gì? Chỉ có điều, lúc này Đậu Đậu cả người ướt sũng, bộ lông mềm mại bồng bềnh lúc thường giờ lại ướt sũng như bị mắc mưa, dính sát vào người, nó vốn đã trở nên đáng yêu một chút, giờ lại trở nên khó coi vô cùng.
Cái đầu nho nhỏ, chiếc đuôi thật lớn, cái bụng lớn tròn vo căng cứng không gì sánh được, chỉ có hai con mắt đen đen hữu thần là như cũ.
Đường Phong quay sang nhìn mười một trung tâm đệ tử nói:
- Đây là tiểu linh thú lần trước ta mua về, bình thường cũng không nghịch ngợm như vậy, lần này đã khiến các vị sư tỷ kinh hãi rồi.
- Không sao cả, chỉ là bọn ta hơi kinh ngạc chút thôi.
Mạc Lưu Tô khoát tay nói.
Chính là từ sau khi Manh Manh khỏe lại thì Đậu Đậu trở thành bạn thân nhất của con bé, sao bây giờ lại giống như vừa rơi vào vũng nước, khó coi thế này?
- Súc sinh!
Thang Phi Tiếu đem Đậu Đậu ghé lên mũi ngửi một cái liền giận tím mặt.
- Dám uống hết rượu thuốc lão tử chữa cho Manh Manh.
Lần trước Thang Phi Tiếu lấy một vò rượu thuốc của Đường Phong, sau đó liền để trong phòng, định bụng để dành cho Manh Manh uống, nhưng không ngờ con gái mình chưa kịp uống ngụm nào đã bị một con linh thú nhanh chân uống mất.
Mùi rượu trên người Đậu Đậu rất đặc biệt, Thang Phi Tiếu tự nhiên ngửi ra được.
Thang Phi Tiếu vừa mắng Đậu Đậu xong, lại cảm giác có người đứng cạnh kéo nhẹ y phục của mình, cúi đầu nhìn xuống, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra khỏi hốc mắt.
Chỉ thấy Tiểu Manh Manh ôm một vò rượu trên tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lỗ mũi cũng phun ra mùi rượu, thần trí mơ hồ, khẽ cắn môi, tay nhỏ bé kéo kéo quần của Thang Phi Tiếu:
- Đưa Đậu Đậu cho ta, Đậu Đậu khát rồi!
Quần của Thang Phi Tiếu bị Manh Manh kéo mạnh một cái, thiếu chút nữa tuột xuống, hắn hoảng quá vội ngồi xổm xuống, dở khóc dở cười nhìn Manh Manh:
- Sao con lại uống rượu thế này?
Sau đó lại nhìn vào bên trong vò rượu, nguyên bản bên trong còn hơn nửa vò rượu thuốc mà bây giờ đã cạn tới đáy.
Tuy đây chỉ là rượu thuốc, uống lâu dài sẽ có kết quả không tưởng, nhưng Tiểu Manh Manh mới được mấy tuổi kia chứ? Thang Phi Tiếu lúc đầu định cho con bé uống hết nửa vò rượu đó trong hai tháng.
Nhưng hiện tại, chỉ mới không để ý con bé một lúc thôi thì nó và Đậu Đậu đã uống hết sạch rồi.
Tần Tứ Nương có chút luống cuống, ngồi xổm xuống ôm lấy con bé:
- Manh Manh, con thấy sao rồi?
Tiểu Manh Manh chuyển qua nhìn Tần Tứ Nương, cười khanh khách, bàn tay nho nhỏ chỉ vào cằm của Tần Tứ Nương, vẻ mặt hạnh phúc nói:
- Con có hai mẫu thân!
Thang Phi Tiếu vỗ đầu một cái:
- Xong rồi, con bé say rồi.
Vừa dứt lời, bình rượu trong tay Tiểu Manh Manh đã rớt xuống đất vỡ tan tành, sau đó con bé liền nhắm mắt lại, ngã vào lòng Tứ Nương ngủ thiếp đi.
Bên kia, Hắc Nhãn Đậu Đậu cũng phơi cái bụng trắng như tuyết của nó lên. nằm trên lòng bàn tay của Thang Phi Tiếu, đầu nghiêng qua một bên, hơi thở đều đều. cái bụng trắng căng tròn cứ phập phồng theo từng lần hít thở.
Đường Phong chép miệng:
- Hai tiểu đông tây này chọn rượu cũng giỏi lắm. mỗi cái là tửu lượng không cao thôi!
Thang Phi Tiếu cười mắng:
- Phong thiếu gia ngươi đừng có nói mát, mau tới xem Manh Manh có sao không?
Tiếu thúc cũng là quan tâm thái quá. lấy khả năng của hắn thì thừa biết Manh Manh chỉ là uống say mà thôi, nhưng phải nghe Đường Phong khẳng định thì mới có thể khiến hắn an tâm được.
Bị nháo như vậy nên mười một trung tâm đệ tử cũng vội cáo từ rời khỏi, Thang Phi Tiếu cùng bế Tiểu Manh Manh và Đậu Đậu đặt lên giường, hai tiểu đông tây cùng nhau nằm một chỗ ngủ ngon lành.
Trong phòng tràn ngập mùi rượu nồng, Tứ Nương yêu thương không thôi nhìn Manh Manh, lo lắng một hồi xong lại gõ mạnh vào đầu Thang Phi Tiếu:
- Đều tại huynh cả, cái gì không thích lại thích uống rượu, bây giờ Manh Manh đều bị huynh dạy hư rồi.
Thang Phi Tiếu vẻ mặt vô tội:
- Sao lại liên quan tới ta? Đây là rượu của Phong thiếu gia. hắn mới là đầu sỏ gây họa!
Tĩnh An thành. Trương gia.
Cự Kiếm Môn đường chủ Vạn Kiếm Đường Vạn Kiếm Phi, cao thủ đứng hàng thứ hai của Cự Kiếm Môn. là một vị Thiên giai cao thủ khác ngoại trừ môn chủ Biên Vô Huyết.
Trong kế hoạch đối phó Thiên Tú lần này, hắn chủ yếu giữ trách nhiệm liên kết các thế lực trong phạm vi ngàn dặm của Thiên Tú lại, một mặt mượn sức của chúng để tấn công Thiên Tú. một mặt cũng có thể chia bớt trách nhiệm với Cự Kiếm Môn.
Trong một năm này, các thế lực trong phạm vi ngàn dặm. có tám phần hoặc là bị cưỡng ép, hoặc bị lợi dụng, đã bước lên thuyền lớn của Cự Kiếm Môn.
những thế lực không hợp tác cũng đã bị Cự Kiếm Môn trừ khử tận gốc.
Trước khi công kích Thiên Tú. để đảm bảo tin tức không lọt ra ngoài, chỉ có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn này thôi.
Tám phần thế lực trong phạm vi ngàn dặm cộng lại sức mạnh cũng không nhỏ, đến lúc đó Cự Kiếm Môn chỉ cần đứng sau trợ giúp, điều động cao thủ giết chết cao thủ của Thiên Tú thì Thiên Tú nhất định sẽ bị diệt trừ.
Lúc này Vạn Kiếm Phi đang ngồi trong đại sảnh của Trương gia. nghe bọn người Trương gia nịnh hót mình đủ điều. Vạn Kiếm Phi tuy trong lòng khinh thường lũ bại hoại mặt người dạ thú. như ngọn cỏ đầu tường này.
Một khi đại sự đã thành. Vạn Kiếm Phi tin rằng với tính của môn chủ. nhất định sẽ diệt sạch bọn chúng.
Nhưng lúc này Vạn Kiếm Phi không thể không đối mặt cùng đám người thoạt nhìn đầy ghê tởm này, Cự Kiếm Môn cần mượn sức mạnh của chúng. Vạn Kiếm Phi cũng cần một điểm dừng chân ở Tĩnh An thành để chờ mệnh lệnh công kích của môn chủ.
Đang lúc mất kiên nhẫn, Vạn Kiếm Phi đột nhiên nhướng mày, vội đứng dậy.
Nhìn thấy vị tôn sử Cự Kiếm Môn này đứng dậy, đám người Trương gia vội ngậm miệng lại.
Vạn Kiếm Phi đứng yên một lát liền đi ra ngoài cửa. vừa ra tới cửa đã nghe trên cao truyền tới một tiếng chim ưng kêu lanh lảnh, lát sau. một con diều hâu lông trẳng như tuyết từ trên không đáp xuống, đáp xuống trên vai Vạn Kiếm Phi.
Con diều hâu này có một đôi vuốt vô cùng sắc bén. ánh mắt cũng cao ngạo không kém. vừa thấy liền biết là một loại linh thú tấn công.
Đám người Trương gia lập tức chép miệng tán dương không ngớt.
Vạn Kiếm Phi lấy ra một ống đồng dưới chân diều hâu. sau khi mở ra xem liền biến sắc.
Trương gia gia chủ Trương Vạn Sơn dè dặt đánh tiếng hỏi:
- Tôn sử, có tin gì vậy?
Vạn Kiếm Phi nhướng mày, trầm giọng nói:
- Môn chủ muốn thiếu môn chủ sớm quay về! chuyện này khá kỳ quái....
Đám người Trương gia vừa nghe cùng lập tức cảm thấy nghi hoặc.
rõ ràng mấy ngày trước thiếu môn chủ Biên Nam Phong đã rời khỏi Tĩnh An thành, tính ra thì đã về tới Cự Kiếm Môn từ sớm rồi mới đúng.
Sao bên kia lại gửi tin thế này tới chứ?
Vạn Kiếm Phi nói thầm:
- Tuyết Ưng bay rất nhanh, một ngày mấy ngàn dặm cũng không phải chuyện đùa, tin này chắc là phát đi từ sáng nay, sao thiếu môn chủ còn chưa về tới, lẽ nào trên đường gặp phải chuyện gì nên chậm trễ?
Trương Vạn Sơn tiện miệng nói thêm:
- Hay là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Trương Vạn Sơn vừa dứt lời liền phát hiện mình vuốt mông ngựa đã vuốt lên tận đùi rồi, quả nhiên Vạn Kiếm Phi liền trừng mắt nhìn hắn, Trương Vạn Sơn không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Tuy khó chịu trong lòng nhưng Vạn Kiếm Phi cũng không muốn nổi giận với Trương Vạn Sơn, chỉ lạnh giọng nói:
- Vạn Sơn huynh, hy vọng huynh có thể cử người đi cùng với vài vị đệ tử của Vạn Kiếm đường ta tìm kiếm nơi hạ lạc của thiếu môn chủ trên đường đi, có thể là thiếu chủ có chuyện gì đó nên mới trì hoãn chưa về.
- Tôn sử cứ yên tâm, ta sẽ cử tinh nhuệ trong nhà hộ tống cao đồ của quý môn tìm người.
Trương Vạn Sơn trầm giọng nói.
Vạn Kiếm Phi gật đầu, tuy trong lòng hắn vẫn cho rằng Biên Nam Phong nhất định có chuyện quan trọng mới trì hoãn hành trình, nhưng vẫn cảm thấy có chút không ổn, loại cảm giác này quả thực khiến hắn có chút thấp thòm không yên.
Hơn trăm người xuất phát ra khỏi Trương gia, dưới sự dẫn dắt của mười đệ tử Vạn Kiếm đường, tra xét một đường đi về Cự Kiếm Môn.
Mới chưa đầy một ngày, đến sáng ngày thứ hai, một trăm người này đã trở về.
Một đệ tử Vạn Kiếm đường trình lên một mảnh y phục nhỏ, Vạn Kiếm Phi vừa tiếp nhận, sắc mặt liền đại biến:
- Tìm thấy ở đâu?
Mảnh vải này rõ ràng là một phần trên bộ y phục Biên Nam Phong mặc hôm ấy, nhưng hiện tại, bên trên chẳng những dính đầy máu mà còn có dấu vết bị dã thú cắn xé.
Nhưng Biên Nam Phong sao có thể gặp dã thú gì được chứ?
Huống hồ bên cạnh Biên Nam Phong còn có tên xa phu là cao thủ Địa giai, ngoài ra còn có vài đệ tử tinh nhuệ, cho dù gặp phải dã thú gì đi nữa cũng sẽ không bị tổn thương gì mới đúng.
Tên đệ tử Vạn Kiếm đường kia đáp:
- Trong một rừng cây nhỏ cách Tĩnh An thành năm mươi dặm, hơn nữa, trong rừng cây còn có dấu vết xe ngựa đi qua, nhưng không phát hiện bóng dáng xe ngựa đâu cả.
Sau khi Đường Phong giết Biên Nam Phong, không biết nên giấu y phục và xe ngựa của chúng thế nào nên đuổi xe ngựa vào rừng cây, giết ngựa hủy thi diệt tích, y phục thì tùy tiện ném vào một chỗ kín đáo.
bởi vì biết, cái chết của Biên Nam Phong căn bản không giấu được người của Cự Kiếm Môn, dù sao chúng cũng không phải loại ngu ngốc.
chỉ cần người khác không nghi ngờ tới hắn là được.
Nói vậy thôi chứ Đường Phong có chủ động thừa nhận thì phỏng chừng không ai tin là hắn đã giết Biên Nam Phong.
Nhìn thấy mảnh vải dính máu này, Vạn Kiếm Phi hoàn toàn có thể khẳng định là thiếu chủ đã bị hạ độc thủ! Chỉ có điều hắn thật sự không rõ là kẻ nào lớn mật như vậy, dám ra tay với thiếu chủ Cự Kiếm Môn.
Tuy mấy năm gần đây Cự Kiếm Môn đắc tội không ít người, nhưng có thể giết hết cả toán người thiếu chủ dưới sự bảo hộ của Địa giai cao thủ như vậy thì chỉ có Thiên giai cao thủ mới làm được.
Mà Thiên giai cường giả trong phạm vi ngàn dặm quanh đây chỉ có hai người Lâm Nhược Diên và Bạch Tố Y mà thôi.
Hai người này thân là trưởng lão và tông chủ Thiên Tú, không lý nào lại chặn đường giết chết một tên hậu bối, nữ nhân Thiên Tú không thể làm những chuyện đê tiện như vậy được.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Vạn Kiếm Phi biết rõ lần này đã xảy ra chuyện lớn rồi! Rất có khả năng môn chủ sẽ nổi giận toàn diện tấn công Thiên Tú, dù sao môn chủ chỉ có một đứa con trai cưng, mà hắn lại xảy ra chuyện trên địa bàn của Thiên Tú.
- Chẳng lẽ đây là tốc độ tu luyện của người xuất hiện
cương tâm lúc luyện cương nhất phẩm sao?
Tần Tứ Nương vẻ mặt ngưng trọng:
- Ta chưa từng gặp qua người nào xuất hiện cương tâm lúc luyện cương nhất phẩm cả. Lão Thang huynh có cương tâm lúc nào?
Thang Phi Tiếu nói:
- Luyện cương nhị phẩm hậu kỳ, lúc sắp tấn chức tam phẩm liền xuất hiện, sau khi xuất hiện cương tâm thì lập tức tấn chức tam phẩm, còn muội?
- Muội cũng vậy, chỉ trễ hơn huynh vài ngày!
Tứ Nương gật đầu.
những người xuất hiện cương tâm cùng phẩm, tư chất cũng có chút khác biệt, khác biệt thể hiện ở thời gian xuất hiện sớm hay muộn.
Mấy giai đoạn luyện cương lúc đầu tu luyện rất dễ, tấn chức cũng tương đối nhanh, cương tâm xuất hiện sớm một ngày thì tư chất tốt hơn một chút, một chút chênh lệch lúc đầu càng về sau càng kéo dài ra.
- Phong thiếu gia hắn đúng là một tên yêu nghiệt! Thành tựu ngày sau của hắn tuyệt đối còn cao hơn hai vợ chồng ta cộng lại, không, là cao hơn rất nhiều mới đúng!
Thang Phi Tiếu quả quyết nói.
Bạch Tiểu Lại thở dài một hơi, tuy bình ổn nhưng có chút không yên:
- Tiếu thúc, Tứ Nương, ta nói bí mật này cho hai người biết chính là muốn sau này nhờ hai người chiếu cố hắn một chút. ít nhất trước khi hắn có đủ bản lĩnh tự bảo vệ mình thì không để ai thương tổn tới hắn.
Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương nhìn nhau. Tiếu thúc nói:
- Phong thiếu gia là ân nhân cứu mạng của Manh Manh, nếu ai muốn thương tổn hắn. vợ chồng chúng ta tuyệt đối không để kẻ đó toại nguyện, cho dù liều mạng này cũng sẽ bảo vệ hắn chu toàn. Chính là Tiểu Lại cô nương... Ta và Tứ Nương dù sao cũng là người ngoài, không thế mỗi giây mỗi phút đều ở cạnh hắn. Tiểu Lại cô nương ngươi cũng là Thiên giai sao lại không...
Bạch Tiểu Lại cười khổ một cái, không trả lời Thang Phi Tiếu mà trực tiếp xoay người đi về phòng.
Tần Tứ Nương chăm chú nhìn bóng lưng của nàng, nhỏ giọng nói:
- Nàng phải rời đi, nàng dù sao cũng là người của Bạch Đế thành, lần này rời Bạch Đế thành chỉ vì Diệp Trầm Thu. bây giờ Diệp Trầm Thu đã chết, nàng tự nhiên không còn lí do gì để lưu lại. Hơn nữa nàng và Đường Phong còn kém bối phận!
- Thao!
Thang Phi Tiếu mắng một tiếng:
- Chúng ta cũng kém bối phận đấy thôi, chuyện này thì liên quan gì chứ? Chẳng lẽ trên đời này còn có thứ gì có thể ngăn cản tình cảm chân thành hay sao?
- không giống.
Tần Tứ Nương lắc đầu:
- Sau lưng nàng còn có Bạch Đế thành, còn ta thì không có gì, huynh cũng vậy, cho nên chúng ta mới có thể ở cùng một chỗ, trong lòng Tiểu Lại cô nương vẫn còn một trở ngại, nếu nàng không vượt qua được thì không có khả năng ở lại bên cạnh Phong thiếu gia. Ai, đáng thương cho tâm tình nữ nhi khắp thiên hạ!
Tuy rằng chỉ điểm lại mấy bộ kiếm pháp này không khó, nhưng cũng tốn của Đường Phong tới nửa ngày. mãi cho tới lúc đến giờ cơm trưa mới chỉ điểm xong hết mấy bộ kiếm pháp Thiên Tú và hai bộ kiếm pháp của Cự Kiếm Môn.
Mười một trung tâm đệ tử đã nhớ nằm lòng những gì Đường Phong chỉ điểm, mấy kiếm pháp này các nàng sẽ chuyển lại cho Thiên Tú cao tầng, sau đó thông qua Thiên Tú cao tầng truyền thụ lại cho cả Thiên Tú.
Mạc Lưu Tô đang muốn nói lời cảm tạ. thuận tiện cáo từ, nhưng không ngờ có một bóng đen nho nhỏ từ người Đường Phong lướt qua nhanh như gió, nháy mắt đã leo lên vai Mạc Lưu Tô.
Mạc Lưu Tô hoảng hốt thét lên, đang muốn giơ tay lên hất thứ đó xuống, nhưng vừa quay đầu lại thì đã không thấy đâu. chỉ có trên vai là còn lưu lại một vết nước, còn có hương rượu nhàn nhạt thoảng trong gió.
ngay sau đó, mười một trung tâm đệ tử từng người nối tiếp nhau kêu lên hoảng hốt, chỉ thấy một cái bóng nhỏ không ngừng nhảy qua nhảy lại trên người hoặc chạy quanh các nàng, các nàng hoảng sợ liên tục tránh né, nhưng căn bản né không được, chỉ lát sau cơ hồ trên thân mỗi người đều có vết nước lớn có nhỏ có, nhìn kỹ lại thì thấy đây là mấy vết chân thú nho nhỏ.
Đúng lúc bóng đen này chạy thẳng tới chỗ Đường Phong, Thang Phi Tiếu liền vung tay ra, bóng đen này tức khắc như bị một lực hút vô hình kéo lại, vèo một tiếng đã bị Thang Phi Tiếu túm được.
- Đây là gì vậy?
Mặt mũi Tô Nhan có chút thất sắc, vừa hỏi vừa dùng tay lau vết nước trên mặt mình, vừa rồi nàng bị thứ này đạp trúng mặt, đau thì không đau nhưng lại bị dọa cho hoảng hồn.
- A?
Thang Phi Tiếu chăm chú nhìn vật nhỏ trên tay, không khỏi có chút ngạc nhiên.
- Đậu Đậu?
Đường Phong chấn động, vừa rồi động tác của bóng đen này quá nhanh, nhanh tới mức hắn cũng không nhìn rõ, chỉ thấy một cái bóng mờ mờ mà thôi, nhưng hiện tại nhìn kỹ lại mới phát hiện bóng đen này không phải tiểu linh thú lần trước mình mua về thì là gì? Chỉ có điều, lúc này Đậu Đậu cả người ướt sũng, bộ lông mềm mại bồng bềnh lúc thường giờ lại ướt sũng như bị mắc mưa, dính sát vào người, nó vốn đã trở nên đáng yêu một chút, giờ lại trở nên khó coi vô cùng.
Cái đầu nho nhỏ, chiếc đuôi thật lớn, cái bụng lớn tròn vo căng cứng không gì sánh được, chỉ có hai con mắt đen đen hữu thần là như cũ.
Đường Phong quay sang nhìn mười một trung tâm đệ tử nói:
- Đây là tiểu linh thú lần trước ta mua về, bình thường cũng không nghịch ngợm như vậy, lần này đã khiến các vị sư tỷ kinh hãi rồi.
- Không sao cả, chỉ là bọn ta hơi kinh ngạc chút thôi.
Mạc Lưu Tô khoát tay nói.
Chính là từ sau khi Manh Manh khỏe lại thì Đậu Đậu trở thành bạn thân nhất của con bé, sao bây giờ lại giống như vừa rơi vào vũng nước, khó coi thế này?
- Súc sinh!
Thang Phi Tiếu đem Đậu Đậu ghé lên mũi ngửi một cái liền giận tím mặt.
- Dám uống hết rượu thuốc lão tử chữa cho Manh Manh.
Lần trước Thang Phi Tiếu lấy một vò rượu thuốc của Đường Phong, sau đó liền để trong phòng, định bụng để dành cho Manh Manh uống, nhưng không ngờ con gái mình chưa kịp uống ngụm nào đã bị một con linh thú nhanh chân uống mất.
Mùi rượu trên người Đậu Đậu rất đặc biệt, Thang Phi Tiếu tự nhiên ngửi ra được.
Thang Phi Tiếu vừa mắng Đậu Đậu xong, lại cảm giác có người đứng cạnh kéo nhẹ y phục của mình, cúi đầu nhìn xuống, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra khỏi hốc mắt.
Chỉ thấy Tiểu Manh Manh ôm một vò rượu trên tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lỗ mũi cũng phun ra mùi rượu, thần trí mơ hồ, khẽ cắn môi, tay nhỏ bé kéo kéo quần của Thang Phi Tiếu:
- Đưa Đậu Đậu cho ta, Đậu Đậu khát rồi!
Quần của Thang Phi Tiếu bị Manh Manh kéo mạnh một cái, thiếu chút nữa tuột xuống, hắn hoảng quá vội ngồi xổm xuống, dở khóc dở cười nhìn Manh Manh:
- Sao con lại uống rượu thế này?
Sau đó lại nhìn vào bên trong vò rượu, nguyên bản bên trong còn hơn nửa vò rượu thuốc mà bây giờ đã cạn tới đáy.
Tuy đây chỉ là rượu thuốc, uống lâu dài sẽ có kết quả không tưởng, nhưng Tiểu Manh Manh mới được mấy tuổi kia chứ? Thang Phi Tiếu lúc đầu định cho con bé uống hết nửa vò rượu đó trong hai tháng.
Nhưng hiện tại, chỉ mới không để ý con bé một lúc thôi thì nó và Đậu Đậu đã uống hết sạch rồi.
Tần Tứ Nương có chút luống cuống, ngồi xổm xuống ôm lấy con bé:
- Manh Manh, con thấy sao rồi?
Tiểu Manh Manh chuyển qua nhìn Tần Tứ Nương, cười khanh khách, bàn tay nho nhỏ chỉ vào cằm của Tần Tứ Nương, vẻ mặt hạnh phúc nói:
- Con có hai mẫu thân!
Thang Phi Tiếu vỗ đầu một cái:
- Xong rồi, con bé say rồi.
Vừa dứt lời, bình rượu trong tay Tiểu Manh Manh đã rớt xuống đất vỡ tan tành, sau đó con bé liền nhắm mắt lại, ngã vào lòng Tứ Nương ngủ thiếp đi.
Bên kia, Hắc Nhãn Đậu Đậu cũng phơi cái bụng trắng như tuyết của nó lên. nằm trên lòng bàn tay của Thang Phi Tiếu, đầu nghiêng qua một bên, hơi thở đều đều. cái bụng trắng căng tròn cứ phập phồng theo từng lần hít thở.
Đường Phong chép miệng:
- Hai tiểu đông tây này chọn rượu cũng giỏi lắm. mỗi cái là tửu lượng không cao thôi!
Thang Phi Tiếu cười mắng:
- Phong thiếu gia ngươi đừng có nói mát, mau tới xem Manh Manh có sao không?
Tiếu thúc cũng là quan tâm thái quá. lấy khả năng của hắn thì thừa biết Manh Manh chỉ là uống say mà thôi, nhưng phải nghe Đường Phong khẳng định thì mới có thể khiến hắn an tâm được.
Bị nháo như vậy nên mười một trung tâm đệ tử cũng vội cáo từ rời khỏi, Thang Phi Tiếu cùng bế Tiểu Manh Manh và Đậu Đậu đặt lên giường, hai tiểu đông tây cùng nhau nằm một chỗ ngủ ngon lành.
Trong phòng tràn ngập mùi rượu nồng, Tứ Nương yêu thương không thôi nhìn Manh Manh, lo lắng một hồi xong lại gõ mạnh vào đầu Thang Phi Tiếu:
- Đều tại huynh cả, cái gì không thích lại thích uống rượu, bây giờ Manh Manh đều bị huynh dạy hư rồi.
Thang Phi Tiếu vẻ mặt vô tội:
- Sao lại liên quan tới ta? Đây là rượu của Phong thiếu gia. hắn mới là đầu sỏ gây họa!
Tĩnh An thành. Trương gia.
Cự Kiếm Môn đường chủ Vạn Kiếm Đường Vạn Kiếm Phi, cao thủ đứng hàng thứ hai của Cự Kiếm Môn. là một vị Thiên giai cao thủ khác ngoại trừ môn chủ Biên Vô Huyết.
Trong kế hoạch đối phó Thiên Tú lần này, hắn chủ yếu giữ trách nhiệm liên kết các thế lực trong phạm vi ngàn dặm của Thiên Tú lại, một mặt mượn sức của chúng để tấn công Thiên Tú. một mặt cũng có thể chia bớt trách nhiệm với Cự Kiếm Môn.
Trong một năm này, các thế lực trong phạm vi ngàn dặm. có tám phần hoặc là bị cưỡng ép, hoặc bị lợi dụng, đã bước lên thuyền lớn của Cự Kiếm Môn.
những thế lực không hợp tác cũng đã bị Cự Kiếm Môn trừ khử tận gốc.
Trước khi công kích Thiên Tú. để đảm bảo tin tức không lọt ra ngoài, chỉ có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn này thôi.
Tám phần thế lực trong phạm vi ngàn dặm cộng lại sức mạnh cũng không nhỏ, đến lúc đó Cự Kiếm Môn chỉ cần đứng sau trợ giúp, điều động cao thủ giết chết cao thủ của Thiên Tú thì Thiên Tú nhất định sẽ bị diệt trừ.
Lúc này Vạn Kiếm Phi đang ngồi trong đại sảnh của Trương gia. nghe bọn người Trương gia nịnh hót mình đủ điều. Vạn Kiếm Phi tuy trong lòng khinh thường lũ bại hoại mặt người dạ thú. như ngọn cỏ đầu tường này.
Một khi đại sự đã thành. Vạn Kiếm Phi tin rằng với tính của môn chủ. nhất định sẽ diệt sạch bọn chúng.
Nhưng lúc này Vạn Kiếm Phi không thể không đối mặt cùng đám người thoạt nhìn đầy ghê tởm này, Cự Kiếm Môn cần mượn sức mạnh của chúng. Vạn Kiếm Phi cũng cần một điểm dừng chân ở Tĩnh An thành để chờ mệnh lệnh công kích của môn chủ.
Đang lúc mất kiên nhẫn, Vạn Kiếm Phi đột nhiên nhướng mày, vội đứng dậy.
Nhìn thấy vị tôn sử Cự Kiếm Môn này đứng dậy, đám người Trương gia vội ngậm miệng lại.
Vạn Kiếm Phi đứng yên một lát liền đi ra ngoài cửa. vừa ra tới cửa đã nghe trên cao truyền tới một tiếng chim ưng kêu lanh lảnh, lát sau. một con diều hâu lông trẳng như tuyết từ trên không đáp xuống, đáp xuống trên vai Vạn Kiếm Phi.
Con diều hâu này có một đôi vuốt vô cùng sắc bén. ánh mắt cũng cao ngạo không kém. vừa thấy liền biết là một loại linh thú tấn công.
Đám người Trương gia lập tức chép miệng tán dương không ngớt.
Vạn Kiếm Phi lấy ra một ống đồng dưới chân diều hâu. sau khi mở ra xem liền biến sắc.
Trương gia gia chủ Trương Vạn Sơn dè dặt đánh tiếng hỏi:
- Tôn sử, có tin gì vậy?
Vạn Kiếm Phi nhướng mày, trầm giọng nói:
- Môn chủ muốn thiếu môn chủ sớm quay về! chuyện này khá kỳ quái....
Đám người Trương gia vừa nghe cùng lập tức cảm thấy nghi hoặc.
rõ ràng mấy ngày trước thiếu môn chủ Biên Nam Phong đã rời khỏi Tĩnh An thành, tính ra thì đã về tới Cự Kiếm Môn từ sớm rồi mới đúng.
Sao bên kia lại gửi tin thế này tới chứ?
Vạn Kiếm Phi nói thầm:
- Tuyết Ưng bay rất nhanh, một ngày mấy ngàn dặm cũng không phải chuyện đùa, tin này chắc là phát đi từ sáng nay, sao thiếu môn chủ còn chưa về tới, lẽ nào trên đường gặp phải chuyện gì nên chậm trễ?
Trương Vạn Sơn tiện miệng nói thêm:
- Hay là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Trương Vạn Sơn vừa dứt lời liền phát hiện mình vuốt mông ngựa đã vuốt lên tận đùi rồi, quả nhiên Vạn Kiếm Phi liền trừng mắt nhìn hắn, Trương Vạn Sơn không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Tuy khó chịu trong lòng nhưng Vạn Kiếm Phi cũng không muốn nổi giận với Trương Vạn Sơn, chỉ lạnh giọng nói:
- Vạn Sơn huynh, hy vọng huynh có thể cử người đi cùng với vài vị đệ tử của Vạn Kiếm đường ta tìm kiếm nơi hạ lạc của thiếu môn chủ trên đường đi, có thể là thiếu chủ có chuyện gì đó nên mới trì hoãn chưa về.
- Tôn sử cứ yên tâm, ta sẽ cử tinh nhuệ trong nhà hộ tống cao đồ của quý môn tìm người.
Trương Vạn Sơn trầm giọng nói.
Vạn Kiếm Phi gật đầu, tuy trong lòng hắn vẫn cho rằng Biên Nam Phong nhất định có chuyện quan trọng mới trì hoãn hành trình, nhưng vẫn cảm thấy có chút không ổn, loại cảm giác này quả thực khiến hắn có chút thấp thòm không yên.
Hơn trăm người xuất phát ra khỏi Trương gia, dưới sự dẫn dắt của mười đệ tử Vạn Kiếm đường, tra xét một đường đi về Cự Kiếm Môn.
Mới chưa đầy một ngày, đến sáng ngày thứ hai, một trăm người này đã trở về.
Một đệ tử Vạn Kiếm đường trình lên một mảnh y phục nhỏ, Vạn Kiếm Phi vừa tiếp nhận, sắc mặt liền đại biến:
- Tìm thấy ở đâu?
Mảnh vải này rõ ràng là một phần trên bộ y phục Biên Nam Phong mặc hôm ấy, nhưng hiện tại, bên trên chẳng những dính đầy máu mà còn có dấu vết bị dã thú cắn xé.
Nhưng Biên Nam Phong sao có thể gặp dã thú gì được chứ?
Huống hồ bên cạnh Biên Nam Phong còn có tên xa phu là cao thủ Địa giai, ngoài ra còn có vài đệ tử tinh nhuệ, cho dù gặp phải dã thú gì đi nữa cũng sẽ không bị tổn thương gì mới đúng.
Tên đệ tử Vạn Kiếm đường kia đáp:
- Trong một rừng cây nhỏ cách Tĩnh An thành năm mươi dặm, hơn nữa, trong rừng cây còn có dấu vết xe ngựa đi qua, nhưng không phát hiện bóng dáng xe ngựa đâu cả.
Sau khi Đường Phong giết Biên Nam Phong, không biết nên giấu y phục và xe ngựa của chúng thế nào nên đuổi xe ngựa vào rừng cây, giết ngựa hủy thi diệt tích, y phục thì tùy tiện ném vào một chỗ kín đáo.
bởi vì biết, cái chết của Biên Nam Phong căn bản không giấu được người của Cự Kiếm Môn, dù sao chúng cũng không phải loại ngu ngốc.
chỉ cần người khác không nghi ngờ tới hắn là được.
Nói vậy thôi chứ Đường Phong có chủ động thừa nhận thì phỏng chừng không ai tin là hắn đã giết Biên Nam Phong.
Nhìn thấy mảnh vải dính máu này, Vạn Kiếm Phi hoàn toàn có thể khẳng định là thiếu chủ đã bị hạ độc thủ! Chỉ có điều hắn thật sự không rõ là kẻ nào lớn mật như vậy, dám ra tay với thiếu chủ Cự Kiếm Môn.
Tuy mấy năm gần đây Cự Kiếm Môn đắc tội không ít người, nhưng có thể giết hết cả toán người thiếu chủ dưới sự bảo hộ của Địa giai cao thủ như vậy thì chỉ có Thiên giai cao thủ mới làm được.
Mà Thiên giai cường giả trong phạm vi ngàn dặm quanh đây chỉ có hai người Lâm Nhược Diên và Bạch Tố Y mà thôi.
Hai người này thân là trưởng lão và tông chủ Thiên Tú, không lý nào lại chặn đường giết chết một tên hậu bối, nữ nhân Thiên Tú không thể làm những chuyện đê tiện như vậy được.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Vạn Kiếm Phi biết rõ lần này đã xảy ra chuyện lớn rồi! Rất có khả năng môn chủ sẽ nổi giận toàn diện tấn công Thiên Tú, dù sao môn chủ chỉ có một đứa con trai cưng, mà hắn lại xảy ra chuyện trên địa bàn của Thiên Tú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.