Chương 444: Ta là tới tán Đại sư tỷ của các ngươi.
Mạc Mặc
17/03/2013
Cửa ra vào của Thiên Tú có mấy nữ hài thanh tú đang đứng đấy, trông mặt có vẻ lạ lẫm. Cũng không có cách nào, cả Thiên Tú nhiều người như vậy, Đường Phong không thế nhớ kĩ dung mạo của từng người được.
Vươn tay phủi phủi bộ quần áo không dính chút bụi nào của mình, Đường Phong mặt mĩm cười không nhanh không chậm đi qua chỗ mấy nữ đệ tử.
- Mấy vị sư tỷ. . .
Đường Phong đang muốn mở miệng chào hỏi các nàng nhưng không ngờ một nữ đệ tử nhỏ tuổi nhất trong số đó khẽ gắt một tiếng:
- Phi, ai là sư tỷ ngươi chứ?
Một câu nói đơn giản của Đường Phong lại bị cô bé này nhét ngược vào cổ họng, nghẹn cả nửa ngày.
Cái này giống như. . . Đây là lần đầu tiên hắn bị những nữ hài trong Thiên Tú này đối xử lạnh nhạt như vậy. Trước kia không phải nữ đệ tử trông thấy Đường Phong đều dùng một cặp mắt hàm xuân để nhìn, không phải đều rất sùng bái sao? Chuyện như hôm nay chưa bao giờ xảy ra cả
Có chút hứng thú nhìn vào nữ đệ tử vừa mới vô lễ với mình, Đường Phong phát hiện ra tuổi của nàng còn rất nhỏ, chừng mười ba mười bốn. Thân thể cũng chưa phát dục, giống như một quả táo còn non vậy. Thực lực cũng không cao lắm, chỉ có Luyện Cương tam phẩm.
Bị Đường Phong nhìn chằm chằm, tiểu nha đầu này giương nanh múa vuốt nói:
- Đi đi đi, Thiên Tú tông môn, nam tử không được vào.
Đường Phong nhịn không được cười một tiếng:
- Đây có thể là nhà của ta a.
Tiểu nữ hài nhăn nhăn mũi:
- Lời này của ngươi thật là có ý tứ nha, Thiên Tú tông sao lại là nhà của ngươi được? Nói dối để rút lui cũng không làm ra bản nháp trước, coi chừng ta bẩm báo Đại sư tỷ để nàng ra đây đánh ngươi đấy.
- Đại sư tỷ của các ngươi gọi là Mạc Lưu Tô sao?
Đường Phong cũng không vội đi vào, hắn đã nhìn ra mấy nữ đệ tử thủ vệ này đại khái là đệ tử mới được chiêu mộ trong vòng một năm nay, nếu không sao lại không biết mình được?
- Hay cho một tên dê xồm, cuối cùng cũng đã lộ ra mục đích thật sự của ngươi.
Vị Tiểu sư muội Thiên Tú này thần sắc hung ác trừng mắt nhìn Đường Phong
- Thấy ngươi cũng không tệ lắm, nên mau mau rời khỏi đây đi, bằng không tỷ muội chúng ta sẽ phá nát khuôn mặt tuấn tú này của ngươi đấy.
- Sư muội, không được vô lễ.
Một thiếu nữ thoạt nhìn có vẻ lớn tuổi hơn một chút ngăn cản tiểu nữ hài đang định dây dưa tiếp với Đường Phong này lại, nhìn hắn mở miệng hỏi:
- Xin hỏi cao tính đại danh của công tử, đến Thiên Tú có chuyện gì?
Đường Phong chợt sinh ra một ý niệm muốn đùa dai, nghiêm mặt nói:
- Kỳ thật ta là muốn tới tán Đại sư tỷ của các ngươi.
Lời kia vừa thốt ra Đường Phong liền thấy hối hận, không nên nói a. Cho dù là nói đùa thì cũng không thể nói ra loại chuyện này được, thật sự chỉ là do Đường Phong nhịn không được muốn trêu chọc tiểu nha đầu giương nanh múa vuốt kia một chút thôi.
Quả nhiên, thái độ của mấy vị nữ đệ tử canh cổng vốn cũng không tệ lắm, nhưng sau khi nghe xong lời này sắc mặt bỗng nhiên phát lạnh.
Đường Phong xấu hổ cười cười, đang muốn giải thích đã thấy một thân ảnh xinh đẹp đang đi ra từ cửa chính, thanh âm run rẩy chua xót quanh quẩn bên tai Đường Phong:
- Phong sư đệ?
Đường Phong giương mắt nhìn xem, hai mắt của Mạc Lưu Tô đỏ bừng, vẻ mặt không thể tin được lặng yên đứng đó nhìn mình, hai đầu ngón tay vì quá khẩn trương nên bị nết thành ra trắng bệch, thân thể mềm mại cũng nhịn không được khẽ run rẩy.
Đường Phong cực kỳ lúng túng! Không lúc nào xấu hổ hơn bây giờ, vừa rồi mình còn nói muốn tán Mạc Lưu Tô, giờ nàng đã xuất hiện trước mặt mình. Đường Phong khẳng định câu hồ ngôn loạn ngữ của mình ban nãy đã bị nàng nghe được.
Mình nói gì vậy chứ! Đường Phong hận không thể tự tát mình một cái.
- Mạc sư tỷ.
Đường Phong giả bộ trấn định, mỉm cười nhìn Mạc Lưu Tô.
Mạc Lưu Tô nhanh chóng tiến tới, đứng ngay trước mặt Đường Phong. Nhìn tư thế thì vốn là muốn nhào vào ngực Đường Phong nhưng lại bị nàng áp chế lại. Đứng cách Đường Phong một bước, ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ cắn môi anh đào:
- Thật là ngươi sao?
- Ân, ta trở về.
Đường Phong gật gật đầu.
Mạc Lưu Tô chậm rãi duỗi bàn tay trắng như ngọc của mình ra chạm vào đôi má Đường Phong. Sắc mặt tuy rằng ửng đỏ nhưng vẫn ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Đường Phong, khuôn mặt đã trở nên có chút thành thục cùng vòng râu nhàn nhạt quanh cằm.
Thật lâu sau, Mạc Lưu Tô mới thở nhẹ một hơi:
- Sư đệ ngươi lớn lên không ít
Như được tắm gió xuân, không có bất kì cảm giác chán ghét nào, tựa như lần đầu tiên gặp Mạc Lưu Tô vậy. Cô bé này luôn gây cho người khác một cảm giác điềm tĩnh như nước, luôn gây cho người khác một cảm giác ấm áp. Tâm tình vốn hơi chút kích động của Đường Phong khi được trở lại Thiên Tú cũng trở nên bình tĩnh lại.
- Hơn một năm này đã chịu không ít đau khổ phải không?
Mạc Lưu Tô giống như là một tỷ tỷ, có chút đau lòng nhìn Đường Phong.
Lời đồn về Đường Phong đã truyền khắp cả Lý Đường đế quốc. Đối với những người quan tâm đến hắn, hiển nhiên phải hiểu rõ hơn rất nhiều rồi. Vậy nên Mạc Lưu Tô biết sự phát triển của Đường Phong không thể nào tách rời khỏi đau khổ được.
- Cũng may, đều là những phiền toái nhỏ.
- Đi thôi, đây không phải là chỗ để nói chuyện, Lâm trưởng lão các nàng nếu biết ngươi trở về nhất định sẽ rất cao hứng. Mạc Lưu Tô không khỏi phân trần, chụp ngay lấy bàn tay lớn của Đường Phong, lôi kéo hắn đi vào trong.
Lúc đi qua bên người mấy nữ đệ tử gác cổng, Đường Phong quay đầu liếc mắt nhìn tiểu nha đầu giương nanh múa vuốt ban nãy. Lúc này nàng đã ngây ngốc đứng nguyên một chỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đường Phong.
- Đây thật sự là nhà của ta.
Đường Phong bổ sung nói.
Thẳng đến khi thân ảnh của hai người biến mất mấy nữ đệ tử thủ vệ mới đột nhiên nhớ tới một người, Đường Phong. Nam nhân duy nhất trong cả Thiên Tú, một người được thêu dệt lên đủ mọi sắc thái truyền kì. Nhờ có hắn Thiên Tú mới có thể phát triển lớn mạnh được như ngày hôm nay. Chỉ là lúc các nàng gia nhập vào Thiên Tú, Đường Phong đã không có ở đây nên các nàng mới không nhận ra hắn. Mà Đại sư tỷ giống như thiên tiên kia, giờ lại không chút cố kị kéo tay hắn đi vào Thiên Tú. Chuyện này quả thực. . . Quả thực không thể nào tưởng tượng được.
Đã qua một năm nay, có biết bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt muốn kết làm thông gia với Mạc Lưu Tô Thiên Tú, nhưng tất cả đều bị Tông chủ cự tuyệt. Tất cả những đệ tử mới gia nhập này đều cho là Đại sư tỷ như thiên tiên này sẽ vĩnh viễn không có biểu hiện gì với nam nhân cả. Thật không nghĩ đến hôm nay lại phát sinh một màn như vậy.
Những nơi Đường Phong cùng Mạc Lưu Tô đi qua, tất cả những đệ tử Thiên Tú đều ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, sững sờ nhìn theo bọn hắn. Mặc dù không biết Đường Phong, nhưng chẳng lẽ các nàng không biết Mạc Lưu Tô? Rung động thị giác mà một màn này mang lại khiến các nàng có cảm giác cứ như đang nằm mơ vậy.
Bất quá cũng có những đệ tử cũ nhận ra khuôn mặt của Đường Phong. Rất nhanh tin tức Đường Phong trở về đã lưu truyền khắp cả Thiên Tú.
Vươn tay phủi phủi bộ quần áo không dính chút bụi nào của mình, Đường Phong mặt mĩm cười không nhanh không chậm đi qua chỗ mấy nữ đệ tử.
- Mấy vị sư tỷ. . .
Đường Phong đang muốn mở miệng chào hỏi các nàng nhưng không ngờ một nữ đệ tử nhỏ tuổi nhất trong số đó khẽ gắt một tiếng:
- Phi, ai là sư tỷ ngươi chứ?
Một câu nói đơn giản của Đường Phong lại bị cô bé này nhét ngược vào cổ họng, nghẹn cả nửa ngày.
Cái này giống như. . . Đây là lần đầu tiên hắn bị những nữ hài trong Thiên Tú này đối xử lạnh nhạt như vậy. Trước kia không phải nữ đệ tử trông thấy Đường Phong đều dùng một cặp mắt hàm xuân để nhìn, không phải đều rất sùng bái sao? Chuyện như hôm nay chưa bao giờ xảy ra cả
Có chút hứng thú nhìn vào nữ đệ tử vừa mới vô lễ với mình, Đường Phong phát hiện ra tuổi của nàng còn rất nhỏ, chừng mười ba mười bốn. Thân thể cũng chưa phát dục, giống như một quả táo còn non vậy. Thực lực cũng không cao lắm, chỉ có Luyện Cương tam phẩm.
Bị Đường Phong nhìn chằm chằm, tiểu nha đầu này giương nanh múa vuốt nói:
- Đi đi đi, Thiên Tú tông môn, nam tử không được vào.
Đường Phong nhịn không được cười một tiếng:
- Đây có thể là nhà của ta a.
Tiểu nữ hài nhăn nhăn mũi:
- Lời này của ngươi thật là có ý tứ nha, Thiên Tú tông sao lại là nhà của ngươi được? Nói dối để rút lui cũng không làm ra bản nháp trước, coi chừng ta bẩm báo Đại sư tỷ để nàng ra đây đánh ngươi đấy.
- Đại sư tỷ của các ngươi gọi là Mạc Lưu Tô sao?
Đường Phong cũng không vội đi vào, hắn đã nhìn ra mấy nữ đệ tử thủ vệ này đại khái là đệ tử mới được chiêu mộ trong vòng một năm nay, nếu không sao lại không biết mình được?
- Hay cho một tên dê xồm, cuối cùng cũng đã lộ ra mục đích thật sự của ngươi.
Vị Tiểu sư muội Thiên Tú này thần sắc hung ác trừng mắt nhìn Đường Phong
- Thấy ngươi cũng không tệ lắm, nên mau mau rời khỏi đây đi, bằng không tỷ muội chúng ta sẽ phá nát khuôn mặt tuấn tú này của ngươi đấy.
- Sư muội, không được vô lễ.
Một thiếu nữ thoạt nhìn có vẻ lớn tuổi hơn một chút ngăn cản tiểu nữ hài đang định dây dưa tiếp với Đường Phong này lại, nhìn hắn mở miệng hỏi:
- Xin hỏi cao tính đại danh của công tử, đến Thiên Tú có chuyện gì?
Đường Phong chợt sinh ra một ý niệm muốn đùa dai, nghiêm mặt nói:
- Kỳ thật ta là muốn tới tán Đại sư tỷ của các ngươi.
Lời kia vừa thốt ra Đường Phong liền thấy hối hận, không nên nói a. Cho dù là nói đùa thì cũng không thể nói ra loại chuyện này được, thật sự chỉ là do Đường Phong nhịn không được muốn trêu chọc tiểu nha đầu giương nanh múa vuốt kia một chút thôi.
Quả nhiên, thái độ của mấy vị nữ đệ tử canh cổng vốn cũng không tệ lắm, nhưng sau khi nghe xong lời này sắc mặt bỗng nhiên phát lạnh.
Đường Phong xấu hổ cười cười, đang muốn giải thích đã thấy một thân ảnh xinh đẹp đang đi ra từ cửa chính, thanh âm run rẩy chua xót quanh quẩn bên tai Đường Phong:
- Phong sư đệ?
Đường Phong giương mắt nhìn xem, hai mắt của Mạc Lưu Tô đỏ bừng, vẻ mặt không thể tin được lặng yên đứng đó nhìn mình, hai đầu ngón tay vì quá khẩn trương nên bị nết thành ra trắng bệch, thân thể mềm mại cũng nhịn không được khẽ run rẩy.
Đường Phong cực kỳ lúng túng! Không lúc nào xấu hổ hơn bây giờ, vừa rồi mình còn nói muốn tán Mạc Lưu Tô, giờ nàng đã xuất hiện trước mặt mình. Đường Phong khẳng định câu hồ ngôn loạn ngữ của mình ban nãy đã bị nàng nghe được.
Mình nói gì vậy chứ! Đường Phong hận không thể tự tát mình một cái.
- Mạc sư tỷ.
Đường Phong giả bộ trấn định, mỉm cười nhìn Mạc Lưu Tô.
Mạc Lưu Tô nhanh chóng tiến tới, đứng ngay trước mặt Đường Phong. Nhìn tư thế thì vốn là muốn nhào vào ngực Đường Phong nhưng lại bị nàng áp chế lại. Đứng cách Đường Phong một bước, ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ cắn môi anh đào:
- Thật là ngươi sao?
- Ân, ta trở về.
Đường Phong gật gật đầu.
Mạc Lưu Tô chậm rãi duỗi bàn tay trắng như ngọc của mình ra chạm vào đôi má Đường Phong. Sắc mặt tuy rằng ửng đỏ nhưng vẫn ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Đường Phong, khuôn mặt đã trở nên có chút thành thục cùng vòng râu nhàn nhạt quanh cằm.
Thật lâu sau, Mạc Lưu Tô mới thở nhẹ một hơi:
- Sư đệ ngươi lớn lên không ít
Như được tắm gió xuân, không có bất kì cảm giác chán ghét nào, tựa như lần đầu tiên gặp Mạc Lưu Tô vậy. Cô bé này luôn gây cho người khác một cảm giác điềm tĩnh như nước, luôn gây cho người khác một cảm giác ấm áp. Tâm tình vốn hơi chút kích động của Đường Phong khi được trở lại Thiên Tú cũng trở nên bình tĩnh lại.
- Hơn một năm này đã chịu không ít đau khổ phải không?
Mạc Lưu Tô giống như là một tỷ tỷ, có chút đau lòng nhìn Đường Phong.
Lời đồn về Đường Phong đã truyền khắp cả Lý Đường đế quốc. Đối với những người quan tâm đến hắn, hiển nhiên phải hiểu rõ hơn rất nhiều rồi. Vậy nên Mạc Lưu Tô biết sự phát triển của Đường Phong không thể nào tách rời khỏi đau khổ được.
- Cũng may, đều là những phiền toái nhỏ.
- Đi thôi, đây không phải là chỗ để nói chuyện, Lâm trưởng lão các nàng nếu biết ngươi trở về nhất định sẽ rất cao hứng. Mạc Lưu Tô không khỏi phân trần, chụp ngay lấy bàn tay lớn của Đường Phong, lôi kéo hắn đi vào trong.
Lúc đi qua bên người mấy nữ đệ tử gác cổng, Đường Phong quay đầu liếc mắt nhìn tiểu nha đầu giương nanh múa vuốt ban nãy. Lúc này nàng đã ngây ngốc đứng nguyên một chỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đường Phong.
- Đây thật sự là nhà của ta.
Đường Phong bổ sung nói.
Thẳng đến khi thân ảnh của hai người biến mất mấy nữ đệ tử thủ vệ mới đột nhiên nhớ tới một người, Đường Phong. Nam nhân duy nhất trong cả Thiên Tú, một người được thêu dệt lên đủ mọi sắc thái truyền kì. Nhờ có hắn Thiên Tú mới có thể phát triển lớn mạnh được như ngày hôm nay. Chỉ là lúc các nàng gia nhập vào Thiên Tú, Đường Phong đã không có ở đây nên các nàng mới không nhận ra hắn. Mà Đại sư tỷ giống như thiên tiên kia, giờ lại không chút cố kị kéo tay hắn đi vào Thiên Tú. Chuyện này quả thực. . . Quả thực không thể nào tưởng tượng được.
Đã qua một năm nay, có biết bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt muốn kết làm thông gia với Mạc Lưu Tô Thiên Tú, nhưng tất cả đều bị Tông chủ cự tuyệt. Tất cả những đệ tử mới gia nhập này đều cho là Đại sư tỷ như thiên tiên này sẽ vĩnh viễn không có biểu hiện gì với nam nhân cả. Thật không nghĩ đến hôm nay lại phát sinh một màn như vậy.
Những nơi Đường Phong cùng Mạc Lưu Tô đi qua, tất cả những đệ tử Thiên Tú đều ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, sững sờ nhìn theo bọn hắn. Mặc dù không biết Đường Phong, nhưng chẳng lẽ các nàng không biết Mạc Lưu Tô? Rung động thị giác mà một màn này mang lại khiến các nàng có cảm giác cứ như đang nằm mơ vậy.
Bất quá cũng có những đệ tử cũ nhận ra khuôn mặt của Đường Phong. Rất nhanh tin tức Đường Phong trở về đã lưu truyền khắp cả Thiên Tú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.