Vô Thường

Chương 1018: Thiên Cốc Thọ Đồng Tử.

Mạc Mặc

08/09/2013

Đây là cục diện khó khăn nhất mà Đường Phong từ khi xuất đạo đến nay không giải quyết được.

Một tiếng gầm lên làm cho tất cả mọi người của thế lực bên ngoài sợ hãi cả kinh, không chờ Đường Phong hạ thủ vội vàng thối lui liên tục.

Tràng diện đang nhốn nháo hỗn loạn thoáng cái liền yên tĩnh, những người còn sống ai nấy đều nhìn về phía Đường Phong cùng đám hắc y nhân với vẻ sợ hãi cùng cực.

Nếu như trước ngày hôm nay có ai nói đám hắc y nhân này đủ sức để chống lại hai trăm cao thủ Linh Giai hội tụ lại thì ai nấy đều sẽ chế nhạo đối phương có ý nghĩ viển vông hão huyền.

Nhưng mà một màn hôm nay này cũng đã hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.

Thanh niên tên gọi Đường Phong này mang theo hai mươi tám hắc y nhân cứ như vậy chặn đánh hai trăm vị cao thủ Linh Giai, tuy rằng nhân số của bọn họ đã giảm đi gần nửa nhưng mà bên mình thì chết lại càng nhiều hơn.

Bầu không khí yên tĩnh tiêu điều chỉ hòa hoãn lại trong chốc lát, nhưng mà sau đó cừu hận máu huyết lại hừng hực thiêu đốt bọn họ báo thù. Đường Phong lạnh lùng nhìn đoàn người trước mặt này, bọn họ cũng không nói lời nào nhưng mà cũng không hề lui lại về phía đằng sau, hiển nhiên là không cam lòng.

Vì bảo vệ Linh Mạch Chi Địa được an bình, để không có những bi kịch như Tiêu Thiên Tuyết phát sinh một lần nào nữa, lại còn bù đắp cho sự hổ thẹn của chính mình khi lơ đãng khai phá phong ấn của thiên địa cho nên Đường Phong mới mang theo tất cả các dược thi dồn tất cả các thế lực bên ngoài tới đây. Trong bọn họ có quá nhiều người làm những việc ác, đi tới Linh Mạch Chi Địa tác oai tác quái, gian dâm bắt người cướp của, không có chuyện gì xấu mà bọn chúng chưa từng làm.

Nhưng mà Đường Phong cũng không có thời gian để quan tâm xem ai thiện ai ác, chỉ có thể coi tất cả là địch nhân mà thôi.

Mà hiện giờ, Đường Phong và các dược thi giết nhiều người như vậy, cho dù trước đây hắn và bọn họ không có thù hận thì bây giờ lại là thù hận quá sâu rồi. Làm sao bọn họ có thể cứ như vậy mà cam tâm tình nguyện lùi bước, trừng mắt nhìn địch nhân của mình vui vẻ khoái hoạt ở đằng kia?

Huy động Độc Ảnh Kiếm, Đường Phong chém ra một đạo kiếm khí vào khoảng không trước mặt, chém xuống mặt đất cách mình khoảng mười lăm trượng, trên mặt đất hiện lên một đường thẳng dài thẳng tắp vài chục trượng.

- Vượt quá giới tuyến này, Chết!



Mọi người cúi đầu nhìn ranh giới mà kiếm khí của Đường Phong vừa mới rạch ra, lại ngẩng đầu nhìn hắn do dự.

Trong lúc hai bên đang còn giương cung bạt kiếm thì có một cỗ sát khí nồng nặc từ phương bắc đột nhiên qua đây, cỗ sát khí này đằng đằng tiến tới không chỉ làm cho mọi người của thế lực bên ngoài kinh khủng vạn phần mà ngay cả trong lòng Đường Phong cũng có cảm giác khác lạ.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới dĩ nhiên trên đời này lại cso người sở hữu sát khí nồng nặc như vậy. Từ khi mình xuất đạo đến giờ đã giết qua không ít người, thậm chi có lần đã đồ sát mấy nghìn người, nhưng mà cho dù vậy thì sát khí tích lũy bao nhiêu năm qua như vậy vẫn thua xa người này.

Người này còn chưa tới mà chỉ bằng một cỗ sát khí cực kỳ kinh khủng để cho Đường Phong mở rộng được tầm mắt, đây quả thực là một cao thủ mạnh kinh khủng, không biết rốt cuộc hắn đã giết bao nhiêu người mới có thể sở hữu được sát khí nặng như vậy.

Trong nhất thời, tất cả ánh mắt của mọi người đều được hấp dẫn qua bên ngày, ai nầy đều giống như Đường Phong tràn khập hiếu kỳ với người này.

Tốc độ của người này cực kỳ nhanh, trong nháy mặt vượt qua cự ly mười dặm, từ lúc mọi người cảm thụ được luồng sát khi kia chỉ qua mấy hơi thở thì có một bóng người nho nhỏ đột nhiên hiện lên, xuất hiện ở phía trên đỉnh đầu của mình.

Không khí lại bắt đầu trở nên dâng lên, bên trong mỗi người đều có một mùi vị cuồng bạo chảy xuôi làm tất cả không kìm được mà toát ra mồ hôi lạnh ở bàn tay.

Người này đứng giữa không trung một lúc, chỉ quét qua một vòng nhàn nhạt, cuối cùng ánh mắt hắn rơi trên người Đường Phong.

Đây là một đôi mắt thế nào, hai mắt đỏ sậm như máu quỷ dị không gì sánh được, không hề mang theo chút tình cảm nào trong đó.

Nhìn lại ánh mắt kia, hai tròng mắt của Đường Phong không khỏi híp lại, hắn phảng phất như thấy được ở trong ánh mắt của đối phương có một dòng sông máu đang lưu chuyển, thi thể chất đầy xung quanh tạo thành núi.

Lực lượng cương tâm băng hỏa không tự chủ được đều tự động sử dụng, mắt trái trở nên trắng như tuyết, mắt phải trở nên màu đỏ như lửa, mượn hai cỗ lực lượng cương tâm này Đường Phong giống như là Tu La hiện thế giữa ban ngày.



Vừa nhìn thấy hình dạng và cách ăn mặc của người này, trong lòng Đường Phong không khỏi máy động.

Tuy rằng chưa bao giờ gặp mặt người này nhưng chỉ bằng vào cỗ sát khí cùng cách ăn mặc của đối phương thì Đường Phong liền nhận ra được thân phận của hắn.

Không chỉ có Đường Phong nhân ra mà mọi người của thế lực bên ngoài cũng đều nhận được, thực sự là do người này quá mức nổi tiếng.

- Thọ Đồng Tử!

Có người hô lên một tiếng.

- Sát Thần của Thiên Cốc?

- Người của Thiên Cốc vì sao lại tới đây?

Người đột nhiên tới từ phương bắc này dĩ nhiên lại là Thọ Đồng Tử trong Thiên Cốc tam đồng tử, là một nhân vật nắm trong tay quyền sát sinh nguy hiểm nhất.

Thế giới bên ngoài có bốn thế lực lớn, nhưng mà không bao quát cả Thiên Cốc ở trong đó, Thiên Cốc ở thế giới bên ngoài cũng cực kỳ thần bí, đệ tử của Thiên Cốc nhìn thấy ở bên ngoài đã ít lại càng ít. Nhưng mà không hề làm giảm đi hình tượng của Thiên Cốc ở trong lòng những người của thế lực bên ngoài.

Ở thế giới bên ngoài, Thiên Cốc là một thế lực tồn tại siêu nhiên, thế lực thần bí này không biết đã truyền thừa qua bao nhiêu năm, nhân số của bọn họ tới bây giờ cũng không phải là quá nhiều nhưng mà vẫn ẩn nấp ở khắp nơi, người thường căn bản không thể nhìn thấy được, nhưng ai cũng đều biết người trong Thiên Cốc đều có thực lực trên Linh Giai trung phẩm.

Trong đó Thiên Cốc tam đồng tử lại càng là cao thủ trong cao thủ, ba đồng tử này đều có cảnh giới Linh Giai thượng phẩm, vì nguyên nhân tu luyện công pháp cho nên thân thể mới đột biến giống như đứa trẻ, Thọ Đồng Tử ở trước mặt chính là có dáng dấp như vậy, Đường Phong đã từng nhìn thấy Phúc Đồng Tử một lần, hai đứa trẻ này nhìn bên ngoài rất giống nhau nhưng mà khí chất thì khác biệt hoàn toàn.

Phúc Đồng Tử tinh thông tính toán, thái độ làm người tương đối nhã nhặn, nhưng mà Thọ Đồng Tử ở trước mắt lại lạnh lẽo vô cùng, nhìn trên khuôn mặt non nớt không có biểu cảm kia chính là một loại biểu tình coi thường tính mạng người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook