Chương 975: Thiên Kiếm đối Thiên Kiếm.
Mạc Mặc
08/09/2013
- Kiếm ý rất cường đại!
Hỏa Phượng cũng kinh ngạc nói một tiếng, Âu Dương Vũ từ bên trong đi ra, giống như một thanh lợi kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, mũi nhọn tất hiện, làm cho người ta không dám đến gần.
- Chúc mừng Âu Dương tiên sinh lĩnh ngộ Thiên Kiếm chi cảnh!
Đường Phong là người tỉnh ngộ đầu tiên, vội vàng mở miệng chúc mừng, kiếm ý mạnh như thế, chỉ có thể nói rõ Âu Dương Vũ từ trên thi thể của Kiếm Thần lĩnh ngộ ra Thiên Kiếm chi cảnh.
- Âu Dương đa tạ môn chủ tài bồi.
Âu Dương Vũ tiến lên hành đại lễ với Đường Phong, Đường Phong sợ hãi nâng hắn dậy.
- Âu Dương tiên sinh đã tới Thiên Kiếm chi cảnh?
Lông mày Thang Phi Tiếu nhảy dựng lên, năm đó hắn từ trong tay Diệp Dĩ Khô ăn thiệt thòi lớn, biết rõ Thiên Kiếm rất lợi hại, bây giờ nghe thấy Âu Dương Vũ cũng đột phát tới Thiên Kiếm, cho nên kinh ngạc không thôi.
Thực lực Âu Dương Vũ lúc trước không kém bọn họ bao nhiêu, nhưng nếu hắn đã lĩnh ngộ Thiên Kiếm, vậy thì khó nói trước. Dù đều là Linh giai hạ phẩm, nhưng không thể nghi ngờ Thiên Kiếm lợi hại hơn.
Nghĩ tới điểm này Tiếu thúc vừa hâm mộ vừa ghen ghét, Cách Không Thủ của hắn đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh, nhưng không cách nào đạt tới ý cảnh cao nhất. Chuyện này chẳng những cần thời gian tích lũy, còn cần ngộ tính, cộng thêm cơ duyên.
- Ân, cũng may lần này có môn chủ, bằng không Âu Dương không biết phải mất đến năm nào tháng nào mới có thể đột phát đến Thiên Kiếm.
Âu Dương Vũ nói thành khẩn đến cực điểm, những năm này hắn tinh tu kiếm đạo, nhưng vẫn đứng bồi hồi trước ngưỡng cửa Thiên Kiếm chi cảnh, lần này Đường Phong mang về thi thể Kiếm Thần Âu Dương Tử, đã giúp hắn một cái đại ân.
Ít nhất là làm cho Âu Dương Vũ linh ngộ Thiên Kiếm chi cảnh sớm hơn năm năm!
- Nếu Âu Dương tiên sinh không ngại, có thể cho tại hạ lĩnh ngộ uy lực của Thiên Kiếm hay không?
Ánh mắt Đường Phong sáng quắc nhìn Âu Dương Vũ, hắn cũng muốn thử uy lực của Thiên Kiếm từ lâu. Nhưng lúc trước chỉ có Diệp Dĩ Khô đã lĩnh ngộ Thiên Kiếm, Diệp Dĩ Khô sẽ cam lòng ra tay với Đường Phong sao? Cho nên dù muốn, cũng không có cơ hội để thử.
Nhưng hiện tại, Âu Dương Vũ cũng đã lĩnh ngộ được Thiên Kiếm chi cảnh, cuối cùng cũng làm Đường Phong được như ý nguyện.
- Môn chủ đã muốn thế, Âu Dương sẽ thuận theo.
Âu Dương Vũ khẽ cười một tiếng.
- Đến đây.
Đường Phong không thể chờ đợi được, bay thẳng ra ngoài.
Những người còn lại cũng đuổi theo, khi rời khỏi Dược Thần Tông được ba dặm, mọi người dừng bộ pháp lại, Đường Phong rút Độc Ảnh kiếm ra, chiến ý toàn thân dâng trào.
Âu Dương Vũ cầm Tàng Phong trong tay, thần sắc tĩnh lặng như nước giếng, thân ảnh đơn bạc đứng ở đó, hắn đã có một chút phong phạm của Kiếm Thần.
- Âu Dương phải nói với môn chủ trước một tiếng, Thiên Kiếm của Âu Dương, hoàn toàn khác với lệnh tôn của môn chủ.
Trước khi khai chiến, Âu Dương Vũ mở miệng nói.
- Có cái gì không giống sao?
Đường Phong hiếu kỳ hỏi.
- Thiên Kiếm của lệnh tôn, chính là sát chi kiếm! Mà Thiên Kiếm của Âu Dương, chính là thủ chi kiếm, cho nên môn chủ cứ yên tâm tấn công, không cần lo lắng sẽ làm Âu Dương bị thương.
Sát chi kiếm, thủ chi kiếm, đơn thuần về mặt ý nghĩa, đã nói lên điểm đặc thù của hai loại Thiên Kiếm này rồi. Thiên Kiếm của Diệp Dĩ Khô, bông tuyết bay múa đầy trời, mỗi một bông tuyết đều là lợi khí giết người, đây chính là sát chi kiếm, mà Thiên Kiếm của Âu Dương Vũ, chỉ có phòng thủ.
- Thiên Kiếm còn khác nhau như vậy sao?
Mọi người nghi hoặc không thôi, cảm thấy mình được bổ sung thêm kiến thức, ngay cả Đường Phong cũng thế, vốn tưởng rằng Thiên Kiếm là một loại ý cảnh, nhưng không nghĩ tới nó còn có điểm khác nhau như vậy.
- Sau khi Âu Dương lĩnh ngộ được Thiên Kiếm, mới mơ hồ cảm giác được những vật này.
Âu Dương Vũ từ từ lắc đầu:
- Hiện tại Âu Dương cũng không rõ lắm.
- Đánh vài trận là sẽ giải được thôi.
Đường Phong lấy Độc Ảnh kiếm ra, cao thấp toàn thân ngưng tụ ra một cổ kiếm ý không ai có thể bỏ qua.
Âu Dương Vũ từ trên thi thể Kiếm Thần lĩnh ngộ ra Thiên Kiếm, Đường Phong cũng có thu hoạch không ít, nhưng tiếc là cương tâm Đường Phong không phải kiếm, hơn nữa cũng không tinh thông kiếm đạo, cho nên không thể đột phá đến Thiên Kiếm chi cảnh.
Âu Dương Vũ cảm thấy kiếm ý của Đường Phong, trên mặt hiện ra vẻ vui sướng tràn trề, vung Tàng Phong kiếm nửa vòng trên không trung, nói:
- Môn chủ, ngươi cứ yên tâm mà tấn công đi.
Không có người nào đối mặt với Đường Phong mà dám bảo hắn công kích tùy ý, ngay cả Hỏa Phượng cũng không dám. Nhưng đây không phải là một trận chiến sinh tử, Âu Dương Vũ muốn nghiệm chứng cảnh giới Thiên Kiếm của mình, cho nên mới nói ra những lời này.
Đường Phong cũng không hàm hồ, thân hình nhoáng một cái, liền vọt tới bên cạnh Âu Dương Vũ, Độc Ảnh kiếm đâm lên không trung vài cái, đâm ra vài đạo kiếm hoa.
Âu Dương Vũ huy động Tàng Phong kiếm rất tùy ý, những đóa kiếm hoa này không thể nào tiếp cận hắn được, đang ở giữa không trung thì đột nhiên biến mất, thế nhưng sau khi kiếm hoa biến mất, kiếm hoa lại xuất hiện, kiếm hoa lần này giống như thiên la địa võng, đánh tới.
Âu Dương Vũ lại phá chiêu, Đường Phong cũng không nhàn rỗi, khi đã biết Thiên Kiếm của Âu Dương Vũ là một chủng loại phòng thủ, cho nên không cần lo lắng làm hắn bị thương, cho nên tốc độ ra tay nhanh và hung ác hơn.
Tàng Phong kiếm được Âu Dương Vũ huy động, dù đối mặt với hằng hà sa số kiếm hoa như vậy, giống như hắn có thể nhìn rõ mỗi đạo kiếm hoa và lực đạo công kích của chúng, mũi kiếm đảo qua, bắn ra kiếm quang sáng bóng chói mắt, kiếm hoa đầy trời vỡ vụn.
Vừa mới bắt đầu hai chiêu, Đường Phong chỉ thăm dò mà thôi, mắt thấy Âu Dương Vũ phòng thủ nhẹ nhõm như thế, cho nên hắn tăng thêm sức khi công kích, cương khí Linh giai hạ phẩm vận chuyển, thân của Độc Ảnh kiếm càng ngày càng đẹp đẽ xuất chúng.
Đương đương đương đương...
Sau khi Đường Phong bắt đầu công kích, âm thanh trường kiếm va chạm với nhau vang lên liên tiếp, mỗi một lần đều vang lên mấy chục tiếng, âm thanh thanh thúy dễ nghe, không mang theo chút tạp chất nào, giống như âm thanh thợ rèn đang rèn sắt, âm thanh mang theo một tiết tấu vui vẻ.
Hai cổ kiếm ý va đập vào nhau, sau đó tan rã, sau đó cả hai không ngừng xâm lấn lẫn nhau, một phương muốn công vào, một phương ổn như bàn thạch, một bước cũng không nhường.
Chiến đấu chỉ mới bắt đầu không tới mười tức, tốc độ của Đường Phong và Âu Dương Vũ nhanh đến trình độ làm cho người ta hoa mắt, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy kiếm ảnh tứ tung, phía sau hai người đều là một tàn ảnh rất dài, đánh từ dưới mặt đất lên bầu trời, lại từ bầu trời đánh xuống mặt đất, cũng may mọi người đều là cao thủ Linh giai, dù hai người có đánh nhanh cỡ nào, trong mắt mọi người vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Thang Phi Tiếu vuốt càm nói:
- Nếu chỉ luận kiếm ý, kiếm ý của Phong thiếu tuy mạnh, nhưng lại không tinh khiết bằng Âu Dương tiên sinh.
Tứ Nương gật đầu nói:
- Dù sao Phong thiếu không chuyên tu kiếm đạo, hơn nữa dụng kiếm bằng cương tâm, có thể dùng kiếm đến trình độ này, cũng đúng là khó có được.
- Không cần bàn đến kiếm ý của bọn họ, tốt nhất nên xem bọn họ đang dùng chiêu số gì.
Hỏa Phượng ở bên cạnh nói một câu nhàn nhạt.
Mọi người đang trầm mê vào trận chiến của Đường Phong và Âu Dương Vũ đều giật mình kinh hãi, vội vàng tập trung tư tưởng quan sát, thình lình phát hiện từ khi bắt đầu chiến đấu đến tận bây giờ, Đường Phong và Âu Dương Vũ sử dụng kiếm chiêu, không hề sử dụng bất cứ chiêu số cố định nào, trường kiếm của bọn họ, giống như tiện tay huy động, đạt tới trình độ hồn nhiên thiên thành, một kiếm lại tiếp một kiếm, căn bản không dừng lại chút nào, chiêu thức nối tiếp hoàn mỹ vô khuyết.
Không có kiếm chiêu nào cố định, nhưng dù là Đường Phong hay là Âu Dương Vũ, lúc huy động trường kiếm, lại ẩn chứa dấu vết của vố số kiếm chiêu, trong một kiếm rất đơn giản của họ, giống như chất chứa vô số tinh túy của kiếm thuật.
- Mỗi loại vũ kỹ đều giống như vậy, lúc nào các ngươi có thể làm được như vậy, thì các ngươi sẽ đạt tới cảnh giới của bọn họ, cũng là lúc bản thân mình còn cách đỉnh phong không xa.
Hỏa Phượng ở bên cạnh vừa xem vừa điểm tỉnh mọi người.
Tiếu thúc vội vàng hành lễ, âm thanh cung kính, nói:
- Đa tạ phu nhân điểm tỉnh.
Tuy nói võ thuật chuyên về tấn công, nhưng khi tu luyện một đạo thì lại rất giống nhau, cuối cùng đều đạt tới cùng một mục tiêu. Mọi người không tu kiếm, nhưng cũng không trở ngại gì cho việc cảm ngộ của bọn họ.
Mọi người quan sát thêm một hồi, không khỏi phát hiện Thiên Kiếm của Âu Dương Vũ phòng thủ kín kẽ không có một chút sơ hở nào, tốc độ Đường Phong rất nhanh, mọi người nhìn thấy kiếm chiêu tấn công của Đường Phong, đều không phá vỡ được phòng ngự, thời gian đã trôi qua được nửa nén hương, nhưng Âu Dương Vũ vẫn đứng vững, chẳng những đứng vững, kiếm chiêu như nước chảy mây trôi, thành thạo, mặt không đỏ tim không nhảy, đánh đến bây giờ đã qua được một nén hương.
Một tiếng va chạm nhỏ vang lên, hai thanh trường kiếm giao nhau, Đường Phong mạnh mẽ lui về phía sau, tập trung tư tưởng nhìn Âu Dương Vũ, cảm thấy nhức đầu. Hiện tại Âu Dương Vũ cho hắn cảm giác như con nhím, không biết nên ra tay ở nơi nào. Chiêu thức phòng ngự mượt mà, dù mình tấn công từ điểm nào, hắn cũng có tiếp được.
Luận tốc độ và lực đạo, Âu Dương Vũ không sánh bằng mình, mình đâm ra ba kiếm, hắn chỉ đánh ra hai kiếm, nhưng chỉ hai kiếm này, lại phá ba chiêu kiếm của mình.
Quả nhiên Thiên Kiếm quá khó đối phó!
- Môn chủ!
Sắc mặt Âu Dương Vũ mừng rỡ, cất cao giọng nói:
- Âu Dương biết rõ môn chủ còn có một kiếm chiêu tuyệt thế, sao không phóng ra cho Âu Dương được mở mang kiến thức một lần?
Lông mày Đường Phong nhảy dựng lên, thần sắc có chút chần chờ. Âu Dương Vũ nói kiếm chiêu tuyệt thế, đương nhiên là Vô Cấp Kinh Mang Kiếm. Một kiếm kinh thiên này học được từ Thượng tiền bối, dù là cao thủ Linh giai trung phẩm cũng có thể diệt sát. Phòng thủ của Âu Dương Vũ thủ đúng là rất mạnh, nhưng Đường Phong không dám cam đoan phòng thủ của hắn có thể đỡ được Vô Cấp Kinh Mang Kiếm hay không.
Dù sao đây chỉ là luận bàn mà thôi, nếu làm Âu Dương Vũ bị thương, Đường Phong cũng băn khoăn.
Giống như nhìn ra do dự trong lòng của Đường Phong, Âu Dương Vũ nói:
- Môn chủ không cần phải lo lắng, cả đời Âu Dương vì kiếm mà sinh, nếu chết dưới một kiếm như vậy, cũng có thể mỉm cười xuống cửu tuyền. Huống chi, hôm nay loạn thế đã tới, hôm nay môn chủ không được nương tay với Âu Dương, ngày khác Âu Dương gặp phải địch nhân cường đại thì có thể trông cậy vào việc địch nhân lưu tình hay sao? Nếu không tiếp được một kiếm này, Âu Dương sẽ hổ thẹn với danh tiếng của tổ tiên.
Âu Dương Vũ nói ra những lời này, Đường Phong không biết nên nói thêm cái gì. Trong lòng của hắn cũng có chút chờ mong, không biết Vô Cấp Kinh Mang Kiếm có thể phá tan lực phòng thủ của Thiên Kiếm ha không, phần tâm ý này Đường Phong có thể hiểu được, nhưng một chiêu Vô Cấp Kinh Mang Kiếm Đường Phong không dám dùng.
Thấy Đường Phong vẫn còn chần chờ, Âu Dương Vũ nói:
- Kỳ thật, Thiên Kiếm của Âu Dương, cũng không xuất toàn lực!
Vừa nói, tay hắn quét Tàng Phong thành một vòng tròn nhỏ, đây là kiếm chiêu mà Âu Dương Vũ tinh thông nhất, trước kia hắn đã thi triển ra vô số lần, trường kiếm huy động, một vòng lại một vòng, cái sau lồng lên cái trước, làm cho người ta cảm thấy hoa mắt, khó lòng phòng bị. Bộ kiếm thuật này phòng ngự gồm nhiều mặt, đúng là một kiếm chiêu không tồi, trước kia Linh Khiếp Nhan cũng cẩn thận học tập từ Âu Dương Vũ.
Dĩ vãng Âu Dương Vũ thi triển ra kiếm chiêu này, chỉ cảm thấy huyền diệu, nhưng hôm nay mỗi một vòng tròn hắn làm ra, mọi người đều có cảm giác không đúng.
Không khí trong hư không giống như sền sệt hơn rất nhiều, làm cho người ta có cảm giác muốn cất bước có chút gian nan, giống như có một ngọn núi lớn đè lên người, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Uy lực của Thiên Kiếm, cho tới lúc này, mới lộ ra dáng vẻ cao chót vót.
Hai mắt Đường Phong tỏa sáng, trong lòng cảm thấy, thời điểm vừa rồi so chiêu với Âu Dương Vũ, hắn có cảm giác Thiên Kiếm không có uy lực này, nếu nó chỉ có như những gì Âu Dương Vũ biểu lộ ra ngoài, thật tổn hại uy danh Thiên Kiếm. Hiện tại nhìn thấy một màn này, Đường Phong mới biết được, trong tràng chiến đấu vừa rồi mình không xuất toàn lực, Âu Dương Vũ cũng không xuất toàn lực.
Nếu đúng là như vậy, nói không chừng Âu Dương Vũ có thể tiếp được Vô Cấp Kinh Mang Kiếm.
- Môn chủ, ngươi còn do dự sao?
Âu Dương Vũ nhìn thẳng vào Đường Phong, ánh mắt đó tràn ngập khát vọng.
- Nếu như thế, Âu Dương tiên sinh cẩn thận.
Đường Phong gật đầu.
Tinh thần Âu Dương Vũ chấn động, cả người như bị đình trệ, hô hấp như có như không, thần sắc chuyên chú, ánh mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm vào động tác của Đường Phong.
Tuy Đường Phong muốn thi triển Vô Cấp Kinh Mang Kiếm đánh lên Âu Dương Vũ, nhưng trong lòng hắn suy nghĩ, hắn muốn dùng Cương binh để thi triển.
Vô Cấp Kinh Mang Kiếm, một kiếm một Thiên binh!
Một kiếm chiêu tuyệt thế này có uy lực rất lớn lao, ngay cả Thiên binh cũng không cách nào thừa nhận được, dùng kiếm xuất kiếm chiêu này ra, Thiên binh cũng phải vỡ vụn, chớ đừng nói dùng Cương binh.
Trên lý luận mà nói, sử dụng Vô Cấp Kinh Mang Kiếm, phẩm cấp vũ khí càng cao, uy lực mà nó phát ra càng mạnh! Cương binh không cách nào thừa nhận nổi toàn bộ kiếm ý, uy lực cũng bị giảm xuống rất nhiều.
Hỏa Phượng cũng kinh ngạc nói một tiếng, Âu Dương Vũ từ bên trong đi ra, giống như một thanh lợi kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, mũi nhọn tất hiện, làm cho người ta không dám đến gần.
- Chúc mừng Âu Dương tiên sinh lĩnh ngộ Thiên Kiếm chi cảnh!
Đường Phong là người tỉnh ngộ đầu tiên, vội vàng mở miệng chúc mừng, kiếm ý mạnh như thế, chỉ có thể nói rõ Âu Dương Vũ từ trên thi thể của Kiếm Thần lĩnh ngộ ra Thiên Kiếm chi cảnh.
- Âu Dương đa tạ môn chủ tài bồi.
Âu Dương Vũ tiến lên hành đại lễ với Đường Phong, Đường Phong sợ hãi nâng hắn dậy.
- Âu Dương tiên sinh đã tới Thiên Kiếm chi cảnh?
Lông mày Thang Phi Tiếu nhảy dựng lên, năm đó hắn từ trong tay Diệp Dĩ Khô ăn thiệt thòi lớn, biết rõ Thiên Kiếm rất lợi hại, bây giờ nghe thấy Âu Dương Vũ cũng đột phát tới Thiên Kiếm, cho nên kinh ngạc không thôi.
Thực lực Âu Dương Vũ lúc trước không kém bọn họ bao nhiêu, nhưng nếu hắn đã lĩnh ngộ Thiên Kiếm, vậy thì khó nói trước. Dù đều là Linh giai hạ phẩm, nhưng không thể nghi ngờ Thiên Kiếm lợi hại hơn.
Nghĩ tới điểm này Tiếu thúc vừa hâm mộ vừa ghen ghét, Cách Không Thủ của hắn đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh, nhưng không cách nào đạt tới ý cảnh cao nhất. Chuyện này chẳng những cần thời gian tích lũy, còn cần ngộ tính, cộng thêm cơ duyên.
- Ân, cũng may lần này có môn chủ, bằng không Âu Dương không biết phải mất đến năm nào tháng nào mới có thể đột phát đến Thiên Kiếm.
Âu Dương Vũ nói thành khẩn đến cực điểm, những năm này hắn tinh tu kiếm đạo, nhưng vẫn đứng bồi hồi trước ngưỡng cửa Thiên Kiếm chi cảnh, lần này Đường Phong mang về thi thể Kiếm Thần Âu Dương Tử, đã giúp hắn một cái đại ân.
Ít nhất là làm cho Âu Dương Vũ linh ngộ Thiên Kiếm chi cảnh sớm hơn năm năm!
- Nếu Âu Dương tiên sinh không ngại, có thể cho tại hạ lĩnh ngộ uy lực của Thiên Kiếm hay không?
Ánh mắt Đường Phong sáng quắc nhìn Âu Dương Vũ, hắn cũng muốn thử uy lực của Thiên Kiếm từ lâu. Nhưng lúc trước chỉ có Diệp Dĩ Khô đã lĩnh ngộ Thiên Kiếm, Diệp Dĩ Khô sẽ cam lòng ra tay với Đường Phong sao? Cho nên dù muốn, cũng không có cơ hội để thử.
Nhưng hiện tại, Âu Dương Vũ cũng đã lĩnh ngộ được Thiên Kiếm chi cảnh, cuối cùng cũng làm Đường Phong được như ý nguyện.
- Môn chủ đã muốn thế, Âu Dương sẽ thuận theo.
Âu Dương Vũ khẽ cười một tiếng.
- Đến đây.
Đường Phong không thể chờ đợi được, bay thẳng ra ngoài.
Những người còn lại cũng đuổi theo, khi rời khỏi Dược Thần Tông được ba dặm, mọi người dừng bộ pháp lại, Đường Phong rút Độc Ảnh kiếm ra, chiến ý toàn thân dâng trào.
Âu Dương Vũ cầm Tàng Phong trong tay, thần sắc tĩnh lặng như nước giếng, thân ảnh đơn bạc đứng ở đó, hắn đã có một chút phong phạm của Kiếm Thần.
- Âu Dương phải nói với môn chủ trước một tiếng, Thiên Kiếm của Âu Dương, hoàn toàn khác với lệnh tôn của môn chủ.
Trước khi khai chiến, Âu Dương Vũ mở miệng nói.
- Có cái gì không giống sao?
Đường Phong hiếu kỳ hỏi.
- Thiên Kiếm của lệnh tôn, chính là sát chi kiếm! Mà Thiên Kiếm của Âu Dương, chính là thủ chi kiếm, cho nên môn chủ cứ yên tâm tấn công, không cần lo lắng sẽ làm Âu Dương bị thương.
Sát chi kiếm, thủ chi kiếm, đơn thuần về mặt ý nghĩa, đã nói lên điểm đặc thù của hai loại Thiên Kiếm này rồi. Thiên Kiếm của Diệp Dĩ Khô, bông tuyết bay múa đầy trời, mỗi một bông tuyết đều là lợi khí giết người, đây chính là sát chi kiếm, mà Thiên Kiếm của Âu Dương Vũ, chỉ có phòng thủ.
- Thiên Kiếm còn khác nhau như vậy sao?
Mọi người nghi hoặc không thôi, cảm thấy mình được bổ sung thêm kiến thức, ngay cả Đường Phong cũng thế, vốn tưởng rằng Thiên Kiếm là một loại ý cảnh, nhưng không nghĩ tới nó còn có điểm khác nhau như vậy.
- Sau khi Âu Dương lĩnh ngộ được Thiên Kiếm, mới mơ hồ cảm giác được những vật này.
Âu Dương Vũ từ từ lắc đầu:
- Hiện tại Âu Dương cũng không rõ lắm.
- Đánh vài trận là sẽ giải được thôi.
Đường Phong lấy Độc Ảnh kiếm ra, cao thấp toàn thân ngưng tụ ra một cổ kiếm ý không ai có thể bỏ qua.
Âu Dương Vũ từ trên thi thể Kiếm Thần lĩnh ngộ ra Thiên Kiếm, Đường Phong cũng có thu hoạch không ít, nhưng tiếc là cương tâm Đường Phong không phải kiếm, hơn nữa cũng không tinh thông kiếm đạo, cho nên không thể đột phá đến Thiên Kiếm chi cảnh.
Âu Dương Vũ cảm thấy kiếm ý của Đường Phong, trên mặt hiện ra vẻ vui sướng tràn trề, vung Tàng Phong kiếm nửa vòng trên không trung, nói:
- Môn chủ, ngươi cứ yên tâm mà tấn công đi.
Không có người nào đối mặt với Đường Phong mà dám bảo hắn công kích tùy ý, ngay cả Hỏa Phượng cũng không dám. Nhưng đây không phải là một trận chiến sinh tử, Âu Dương Vũ muốn nghiệm chứng cảnh giới Thiên Kiếm của mình, cho nên mới nói ra những lời này.
Đường Phong cũng không hàm hồ, thân hình nhoáng một cái, liền vọt tới bên cạnh Âu Dương Vũ, Độc Ảnh kiếm đâm lên không trung vài cái, đâm ra vài đạo kiếm hoa.
Âu Dương Vũ huy động Tàng Phong kiếm rất tùy ý, những đóa kiếm hoa này không thể nào tiếp cận hắn được, đang ở giữa không trung thì đột nhiên biến mất, thế nhưng sau khi kiếm hoa biến mất, kiếm hoa lại xuất hiện, kiếm hoa lần này giống như thiên la địa võng, đánh tới.
Âu Dương Vũ lại phá chiêu, Đường Phong cũng không nhàn rỗi, khi đã biết Thiên Kiếm của Âu Dương Vũ là một chủng loại phòng thủ, cho nên không cần lo lắng làm hắn bị thương, cho nên tốc độ ra tay nhanh và hung ác hơn.
Tàng Phong kiếm được Âu Dương Vũ huy động, dù đối mặt với hằng hà sa số kiếm hoa như vậy, giống như hắn có thể nhìn rõ mỗi đạo kiếm hoa và lực đạo công kích của chúng, mũi kiếm đảo qua, bắn ra kiếm quang sáng bóng chói mắt, kiếm hoa đầy trời vỡ vụn.
Vừa mới bắt đầu hai chiêu, Đường Phong chỉ thăm dò mà thôi, mắt thấy Âu Dương Vũ phòng thủ nhẹ nhõm như thế, cho nên hắn tăng thêm sức khi công kích, cương khí Linh giai hạ phẩm vận chuyển, thân của Độc Ảnh kiếm càng ngày càng đẹp đẽ xuất chúng.
Đương đương đương đương...
Sau khi Đường Phong bắt đầu công kích, âm thanh trường kiếm va chạm với nhau vang lên liên tiếp, mỗi một lần đều vang lên mấy chục tiếng, âm thanh thanh thúy dễ nghe, không mang theo chút tạp chất nào, giống như âm thanh thợ rèn đang rèn sắt, âm thanh mang theo một tiết tấu vui vẻ.
Hai cổ kiếm ý va đập vào nhau, sau đó tan rã, sau đó cả hai không ngừng xâm lấn lẫn nhau, một phương muốn công vào, một phương ổn như bàn thạch, một bước cũng không nhường.
Chiến đấu chỉ mới bắt đầu không tới mười tức, tốc độ của Đường Phong và Âu Dương Vũ nhanh đến trình độ làm cho người ta hoa mắt, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy kiếm ảnh tứ tung, phía sau hai người đều là một tàn ảnh rất dài, đánh từ dưới mặt đất lên bầu trời, lại từ bầu trời đánh xuống mặt đất, cũng may mọi người đều là cao thủ Linh giai, dù hai người có đánh nhanh cỡ nào, trong mắt mọi người vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Thang Phi Tiếu vuốt càm nói:
- Nếu chỉ luận kiếm ý, kiếm ý của Phong thiếu tuy mạnh, nhưng lại không tinh khiết bằng Âu Dương tiên sinh.
Tứ Nương gật đầu nói:
- Dù sao Phong thiếu không chuyên tu kiếm đạo, hơn nữa dụng kiếm bằng cương tâm, có thể dùng kiếm đến trình độ này, cũng đúng là khó có được.
- Không cần bàn đến kiếm ý của bọn họ, tốt nhất nên xem bọn họ đang dùng chiêu số gì.
Hỏa Phượng ở bên cạnh nói một câu nhàn nhạt.
Mọi người đang trầm mê vào trận chiến của Đường Phong và Âu Dương Vũ đều giật mình kinh hãi, vội vàng tập trung tư tưởng quan sát, thình lình phát hiện từ khi bắt đầu chiến đấu đến tận bây giờ, Đường Phong và Âu Dương Vũ sử dụng kiếm chiêu, không hề sử dụng bất cứ chiêu số cố định nào, trường kiếm của bọn họ, giống như tiện tay huy động, đạt tới trình độ hồn nhiên thiên thành, một kiếm lại tiếp một kiếm, căn bản không dừng lại chút nào, chiêu thức nối tiếp hoàn mỹ vô khuyết.
Không có kiếm chiêu nào cố định, nhưng dù là Đường Phong hay là Âu Dương Vũ, lúc huy động trường kiếm, lại ẩn chứa dấu vết của vố số kiếm chiêu, trong một kiếm rất đơn giản của họ, giống như chất chứa vô số tinh túy của kiếm thuật.
- Mỗi loại vũ kỹ đều giống như vậy, lúc nào các ngươi có thể làm được như vậy, thì các ngươi sẽ đạt tới cảnh giới của bọn họ, cũng là lúc bản thân mình còn cách đỉnh phong không xa.
Hỏa Phượng ở bên cạnh vừa xem vừa điểm tỉnh mọi người.
Tiếu thúc vội vàng hành lễ, âm thanh cung kính, nói:
- Đa tạ phu nhân điểm tỉnh.
Tuy nói võ thuật chuyên về tấn công, nhưng khi tu luyện một đạo thì lại rất giống nhau, cuối cùng đều đạt tới cùng một mục tiêu. Mọi người không tu kiếm, nhưng cũng không trở ngại gì cho việc cảm ngộ của bọn họ.
Mọi người quan sát thêm một hồi, không khỏi phát hiện Thiên Kiếm của Âu Dương Vũ phòng thủ kín kẽ không có một chút sơ hở nào, tốc độ Đường Phong rất nhanh, mọi người nhìn thấy kiếm chiêu tấn công của Đường Phong, đều không phá vỡ được phòng ngự, thời gian đã trôi qua được nửa nén hương, nhưng Âu Dương Vũ vẫn đứng vững, chẳng những đứng vững, kiếm chiêu như nước chảy mây trôi, thành thạo, mặt không đỏ tim không nhảy, đánh đến bây giờ đã qua được một nén hương.
Một tiếng va chạm nhỏ vang lên, hai thanh trường kiếm giao nhau, Đường Phong mạnh mẽ lui về phía sau, tập trung tư tưởng nhìn Âu Dương Vũ, cảm thấy nhức đầu. Hiện tại Âu Dương Vũ cho hắn cảm giác như con nhím, không biết nên ra tay ở nơi nào. Chiêu thức phòng ngự mượt mà, dù mình tấn công từ điểm nào, hắn cũng có tiếp được.
Luận tốc độ và lực đạo, Âu Dương Vũ không sánh bằng mình, mình đâm ra ba kiếm, hắn chỉ đánh ra hai kiếm, nhưng chỉ hai kiếm này, lại phá ba chiêu kiếm của mình.
Quả nhiên Thiên Kiếm quá khó đối phó!
- Môn chủ!
Sắc mặt Âu Dương Vũ mừng rỡ, cất cao giọng nói:
- Âu Dương biết rõ môn chủ còn có một kiếm chiêu tuyệt thế, sao không phóng ra cho Âu Dương được mở mang kiến thức một lần?
Lông mày Đường Phong nhảy dựng lên, thần sắc có chút chần chờ. Âu Dương Vũ nói kiếm chiêu tuyệt thế, đương nhiên là Vô Cấp Kinh Mang Kiếm. Một kiếm kinh thiên này học được từ Thượng tiền bối, dù là cao thủ Linh giai trung phẩm cũng có thể diệt sát. Phòng thủ của Âu Dương Vũ thủ đúng là rất mạnh, nhưng Đường Phong không dám cam đoan phòng thủ của hắn có thể đỡ được Vô Cấp Kinh Mang Kiếm hay không.
Dù sao đây chỉ là luận bàn mà thôi, nếu làm Âu Dương Vũ bị thương, Đường Phong cũng băn khoăn.
Giống như nhìn ra do dự trong lòng của Đường Phong, Âu Dương Vũ nói:
- Môn chủ không cần phải lo lắng, cả đời Âu Dương vì kiếm mà sinh, nếu chết dưới một kiếm như vậy, cũng có thể mỉm cười xuống cửu tuyền. Huống chi, hôm nay loạn thế đã tới, hôm nay môn chủ không được nương tay với Âu Dương, ngày khác Âu Dương gặp phải địch nhân cường đại thì có thể trông cậy vào việc địch nhân lưu tình hay sao? Nếu không tiếp được một kiếm này, Âu Dương sẽ hổ thẹn với danh tiếng của tổ tiên.
Âu Dương Vũ nói ra những lời này, Đường Phong không biết nên nói thêm cái gì. Trong lòng của hắn cũng có chút chờ mong, không biết Vô Cấp Kinh Mang Kiếm có thể phá tan lực phòng thủ của Thiên Kiếm ha không, phần tâm ý này Đường Phong có thể hiểu được, nhưng một chiêu Vô Cấp Kinh Mang Kiếm Đường Phong không dám dùng.
Thấy Đường Phong vẫn còn chần chờ, Âu Dương Vũ nói:
- Kỳ thật, Thiên Kiếm của Âu Dương, cũng không xuất toàn lực!
Vừa nói, tay hắn quét Tàng Phong thành một vòng tròn nhỏ, đây là kiếm chiêu mà Âu Dương Vũ tinh thông nhất, trước kia hắn đã thi triển ra vô số lần, trường kiếm huy động, một vòng lại một vòng, cái sau lồng lên cái trước, làm cho người ta cảm thấy hoa mắt, khó lòng phòng bị. Bộ kiếm thuật này phòng ngự gồm nhiều mặt, đúng là một kiếm chiêu không tồi, trước kia Linh Khiếp Nhan cũng cẩn thận học tập từ Âu Dương Vũ.
Dĩ vãng Âu Dương Vũ thi triển ra kiếm chiêu này, chỉ cảm thấy huyền diệu, nhưng hôm nay mỗi một vòng tròn hắn làm ra, mọi người đều có cảm giác không đúng.
Không khí trong hư không giống như sền sệt hơn rất nhiều, làm cho người ta có cảm giác muốn cất bước có chút gian nan, giống như có một ngọn núi lớn đè lên người, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Uy lực của Thiên Kiếm, cho tới lúc này, mới lộ ra dáng vẻ cao chót vót.
Hai mắt Đường Phong tỏa sáng, trong lòng cảm thấy, thời điểm vừa rồi so chiêu với Âu Dương Vũ, hắn có cảm giác Thiên Kiếm không có uy lực này, nếu nó chỉ có như những gì Âu Dương Vũ biểu lộ ra ngoài, thật tổn hại uy danh Thiên Kiếm. Hiện tại nhìn thấy một màn này, Đường Phong mới biết được, trong tràng chiến đấu vừa rồi mình không xuất toàn lực, Âu Dương Vũ cũng không xuất toàn lực.
Nếu đúng là như vậy, nói không chừng Âu Dương Vũ có thể tiếp được Vô Cấp Kinh Mang Kiếm.
- Môn chủ, ngươi còn do dự sao?
Âu Dương Vũ nhìn thẳng vào Đường Phong, ánh mắt đó tràn ngập khát vọng.
- Nếu như thế, Âu Dương tiên sinh cẩn thận.
Đường Phong gật đầu.
Tinh thần Âu Dương Vũ chấn động, cả người như bị đình trệ, hô hấp như có như không, thần sắc chuyên chú, ánh mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm vào động tác của Đường Phong.
Tuy Đường Phong muốn thi triển Vô Cấp Kinh Mang Kiếm đánh lên Âu Dương Vũ, nhưng trong lòng hắn suy nghĩ, hắn muốn dùng Cương binh để thi triển.
Vô Cấp Kinh Mang Kiếm, một kiếm một Thiên binh!
Một kiếm chiêu tuyệt thế này có uy lực rất lớn lao, ngay cả Thiên binh cũng không cách nào thừa nhận được, dùng kiếm xuất kiếm chiêu này ra, Thiên binh cũng phải vỡ vụn, chớ đừng nói dùng Cương binh.
Trên lý luận mà nói, sử dụng Vô Cấp Kinh Mang Kiếm, phẩm cấp vũ khí càng cao, uy lực mà nó phát ra càng mạnh! Cương binh không cách nào thừa nhận nổi toàn bộ kiếm ý, uy lực cũng bị giảm xuống rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.