Vô Thường

Chương 94: Thiết tượng

Mạc Mặc

17/03/2013

Hai thứ này đều là màu bạc, càng tôn lên nước da trắng noãn của Đường Phong, cử động một chút liền phát ra tiếng leng keng thanh thúy, làm cho người khác có một loại cảm giác lâng lâng khó tả.

- Ta thấy hình như còn thiếu thứ gì đó thì phải?

Tiếu thúc xoa cằm, chau mày, đột nhiên nghĩ ra gì đó liền chạy vội đi, chờ lúc hắn trở lại, trên tay đã cầm hai quả đu đủ, vẻ mặt vô cùng bỉ ổi nhìn Đường Phong.

Mấy nữ hài lập tức cười rộ lên, các nàng rốt cuộc cũng hiểu được Đường Phong thiếu cái gì rồi.

- Thứ này thì không cần!

Đường Phong vội nói,

- Tiếu thúc, nếu ngươi dám bắt ta nhét cái này vào thì thiếu gia ta bỏ việc ngay!

Thang Phi Tiếu nói:

- đã diễn thì phải làm thật hoàn mỹ, làm gì có mỹ nhân nào thiếu thứ này chứ, ngươi cũng không muốn bị Diệp Trầm Thu liếc mắt một cái đã nhìn ra sơ hở đúng không?

- Nhìn vẻ mặt của các ngươi là thiếu gia ta đủ biết mình rất xuất sắc rồi, ta chỉ là dụ hắn lộ diện lâu một chút thôi chứ có phải đi câu dẫn hắn đâu.

Thấy vẻ mặt Đường Phong nghiêm túc như vậy, Tiếu thúc tiếc hận vứt hai quả đu đủ sang một bên:

- không cần thì không cần, như vầy cũng đủ lợi hại rồi.

Cả đám liền kéo Đường Phong tới đứng trước gương đồng để hắn thưởng thức một chút hình tượng bây giờ của mình.

Vừa nhìn thấy hình dáng hiện tại của mình, ngay cả Đường Phong cũng ngạc nhiên.

Hắn hoàn toàn không dám tin “mỹ nữ” anh khí bức nhân trong gương có thể là mình.

Một bộ quần áo thuần trắng không lớn không nhỏ, dài ngắn vừa phải, cánh tay nhẵn nhụi mềm mại, mày kiếm xếch lên nhập vào tóc mai, trang điểm theo kiểu thiếu phụ, vòng bạc trên tay và cổ chân đều phát ra tiếng leng keng kỳ ảo, dễ nghe như tiếng suối reo theo mỗi cử động nhỏ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều phát ra một loại mị lực câu hồn đoạt phách.

- Đây....

Đường Phong không biết diễn tả thế nào.

Trong ấn tượng của hắn, nguyên chủ nhân của thân thể này lúc mặc nữ trang tuyệt đối là ghê tởm chết người không đền mạng, nhưng sao hiện tại lại khác biệt lớn tới vậy chứ? Cúi đầu nghĩ một hồi, Đường Phong cảm thấy có thể là vì chủ nhân trước kia của thân thể này không biết cách trang điểm, hơn nữa căn bản thì ai cũng biết rõ hắn, cho nên lại càng có vẻ đặc biệt xấu xí.

- chỉ có một thứ không được hoàn mỹ lắm chính là bả vai của ngươi hơi rộng.

Tần Tứ Nương bình luận,

- Bất quá cũng không sao, chẳng ảnh hưởng tới mỹ cảm chút nào, thêm vài năm nữa thì ngươi không thể giả trang thành kiểu này được nữa rồi.

Thang Phi Tiếu cùng nói:

- Phong thiếu gia, ngươi chính là mồi câu xuất sắc nhất của kế hoạch lần này đó! Đúng là ngoài ngươi ra thì không ai đảm đương nổi trọng trách này cả!

Tứ Nương cùng nói:



- chỉ cần ngươi có thể dụ được Diệp Trầm Thu ra mặt thì bọn ta nhất định bắt được hắn, ngày sau có thể vì thiên hạ trừ bỏ một tên ác ôn thì Phong thiếu gia ngươi chính là công thần lớn nhất.

Thang Phi Tiếu lại nói:

- Mỹ nhân khắp thiên hạ đều sẽ cảm kích ngươi.

Đường Phong nghe một hồi liền nhiệt huyết sôi trào:

- Cũng được, Diệp Trầm Thu làm nhiều việc ác, một ngày không trừ thì có khả năng lại có thêm một mỹ nữ như hoa như ngọc phải mất mạng, thiếu gia ta lần này nhất định xả thân vì đại nghĩa. dụ Diệp Trầm Thu ra mặt! Cứu vớt các mỹ nữ khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

Vừa nói vừa đạp một chân lên ghế.

Gấu váy bay lên, Tiếu thúc cuống quít vịn lại, dặn dò:

- Cẩn thận lộ cảnh xuân ra ngoài đó Phong thiếu gia!

Tứ Nương nói:

- Việc này không nên chậm trễ, hiện tại chúng ta mau đi bố trí!

Đường Phong bĩu môi:

- Các ngươi nghĩ thiếu gia ta ngu ngốc tới vậy sao? Ta cũng không phải con nít ba tuổi, nếu ta đi khơi khơi thế này thì lấy gì bảo đảm Diệp Trầm Thu sẽ không gây nguy hiểm cho tính mạng của ta chứ, hơn nữa ta và Diệp Trầm Thu cũng không có thù oán sâu đậm gì, ta có cần phải hy sinh trả giá đắt như vậy không?

Vẻ mặt Thang Phi Tiếu liền ảm đạm:

- Phong thiếu gia, mấy lời này của ngươi làm tổn thương tâm hồn lão Thang ta quá. Manh Manh đáng yêu như vậy cũng bị hắn hạ độc thủ, chẳng lẽ ngươi cứ mặc kệ mà ngồi nhìn hay sao?

- Manh Manh là con gái của ngươi chứ không phải con gái ta.

Đường Phong liếc hắn một cái tỏ vẻ khinh bỉ, sau đó lại cười gian nói:

- Muốn ta làm mồi dụ cũng được, bất quá....

Thang Phi Tiếu nói:

- Phong thiếu gia ngươi cứ nói, muốn ta làm gì cũng được.

Đường Phong lại quay đầu nhìn về Tần Tứ Nương.

Vẻ mặt Tần Tứ Nương vô cùng kiên nghị nói:

- Phong thiếu gia, chỉ cần có thể diệt trừ được Diệp Trầm Thu, vì Manh Manh báo thù này, ý của lão Thang chính là ý của ta, muốn ta làm gì cũng được.

- Tứ Nương quả nhiên sảng khoái!

Đường Phong vỗ ghế dựa,



- Chờ ta thay y phục đã.

Cởi bộ y phục trên người ra, mặc lại y phục cũ của mình, Đường Phong lúc này đây mới dẫn Tần Tứ Nương và Thang Phi Tiếu đi ra ngoài.

Bạch Tiểu Lại ở đằng sau hỏi:

- Khi nào thì chúng ta đi bắt Diệp Trầm Thu?

- Hắn hôm qua vừa làm chuyện xấu ở Thiên Tú thì sao quay lại nhanh vậy được, chúng ta có ít nhất ba ngày để chuẩn bị.

Đường Phong khoát tay nói.

Tứ Nương cùng Tiếu thúc đi theo Đường Phong ra đến Thiên Tú ngoại tông, đi vào trong một căn phòng rất lớn.

Lúc này Đường Phong mới nói:

- Chính là nơi này.

Vừa nói vừa đẩy cửa bước vào.

- Đây là nơi nào? Bọn ta phải làm gì?

Tần Tứ Nương thò đầu xem xét bên trong, chỉ thấy trong phòng có vô số hỏa lò và công cụ rèn, chung quanh phòng đặt khá nhiều thiết đình đủ loại hình dạng và vài loại khoáng thạch, còn có một số trường kiếm chưa hoàn thành, bên trên rỉ sét loang lổ, hiển nhiên là đã lâu không ai đụng tới.

- Đây là nơi chế tạo vũ khí của Thiên Tú! Bình thường cũng không ai tới đây, bỏ hoang cũng khá lâu rồi.

Đường Phong nhìn mấy thứ ở đây, trong lòng liền hưng phấn vô cùng.

Khắp nơi trong phòng đều là khoáng thạch, sắt và thép khối chưa luyện qua.

Thiên Tú đều là nữ tử nên đều không thích hợp làm loại việc nặng nhọc thế này, tuy trong Thiên Tú cũng có vài người chuyên môn chế tạo vũ khí để cung cấp cho các đệ tử Thiên Tú dùng, nhưng vũ khí vẫn còn chất đống trong kho, từ lâu đã không cần tạo ra nữa.

Cho nên nơi này đã bỏ hoang rất lâu không ai lui tới.

Trước kia Đường Phong cũng từng nghĩ đợi thực lực của mình cao hơn chút nữa sẽ tới đây tự tạo ám khí cho mình, vô luận là vật liệu hay công cụ, nơi này đều đã có sẵn, chỉ cần mình bỏ ra chút công sức là được rồi.

Nhưng từ khi thấy Tần Tứ Nương dùng cương khí luyện kim khâu thì Đường Phong liền đem chủ ý đánh lên người Tứ Nương, kế hoạch tiêu diệt Diệp Trầm Thu lần này vừa hay cho hắn một cơ hội, nếu không thì lúc thường sao có thể mời Thiên giai cao thủ tới giúp mình chế tạo ám khí được chứ? hơn nữa còn mời được hai người.

Khoáng thạch và sắt thép khối ở đây tuy không phải loại tốt nhất, nhưng ám khí tạo ra chắc chắn tốt hơn mấy thứ mua được trong Tĩnh An thành lúc trước nhiều.

- Chúng ta tới đây làm gì?

Thang Phi Tiếu nghi hoặc đầy mặt.

- Tứ Nương, ngươi ngồi xuống trước đi.

Đường Phong không để ý tới Tiếu thúc, tìm được một cái ghế, sau khi lau sạch bụi bẩn liền đưa cho Tần Tứ Nương, sau đó liền chạy đi ôm vài khối sắt thép gì đó tới trước mặt Tứ Nương.

Chỉ trong một lát, sắt thép khối trước mặt Tần Tứ Nương đã chất thành đống như ngọn núi nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook