Chương 1131: Vô Cấp Kinh Mang Kiếm gặp nhau
Mạc Mặc
08/09/2013
Vô Cấp Kinh Mang Kiếm là hắn được tiền bối truyền thụ cho, uy lực của một kiếm không chỉ liên quan tới cảnh giới người xuất kiếm và cảm ngộ về kiếm ý mà còn liên quan tới đẳng cấp vũ khí ở trên tay.
Vô Cấp Kinh Mang Kiếm, một kiếm một thiên binh.
Đẳng cấp vũ khí thiên binh căn bản không chịu nổi kiếm ý của Vô Cấp Kinh Mang Kiếm, một kiếm phóng ra, thiên binh vỡ, uy lực của kiếm khí cũng sẽ suy giảm nhiều. Chỉ có thể dùng thứ thần binh thì mới miễn cưỡng sử dụng được hết toàn bộ uy lực của Vô Cấp Kinh Mang Kiếm, nếu như sử dụng thần binh thì uy lực của kiếm này còn có thể lớn hơn nữa.
Cảnh giới của hư ảnh và Đường Phong tương đồng, cảm ngộ của kiếm ý cũng là do tâm sinh ra, không khác gì nhau, nhưng mà vũ khí trên tay lại có đẳng cấp khác nhau.
Vũ khí trên tay hư ảnh chỉ là một thanh thứ thần binh ảo, căn bản không phải là thật.
Nhưng vũ khí trên tay Đường Phong lại là thứ thần binh hàng thật chính hiệu, chiêu thức của hư ảnh đánh ra rất nhanh, Đường Phong cũng không kịp nhận ra sự khác biệt trong đó, chỉ kịp đánh ra một kiếm tương đồng, ngay lập tức liền biết được uy lực một kiếm của mình mạnh hơn rất nhiều so với hư ảnh.
Cho nên trong lúc đó căn bản không có biện pháp khiến chúng triệt tiêu lẫn nhau.
Quả thực là vậy, sau khi hai đạo kiếm quang va chạm vào nhau thì Vô Cấp Kinh Mang Kiếm trong tay hư ảnh tiêu tán ngay lập tức, còn tuy rằng kiếm quang của Đường Phong bị suy yếu rất nhiều nhưng vẫn phóng thẳng tắp về phía trước như cũ.
Kiếm quang đi được mấy trượng liền bị tan rã, bị một tầng không nhìn thấy chặn lại, Đường Phong biết đó chính là tường của căn phòng.
- Cẩn thận!
Đường Phong kinh hô một tiếng, vừa dứt lời xung quanh truyền đến âm thanh răng rắc, các cơ quan then chốt đều bị xúc động.
Sưu sưu sưu... Vô số mũi tên giống như châu chấu bay thẳng tới chỗ ba người.
Các cơ quan then chốt bắn ra ám khí cùng tên công kích dày đặc hòa vào với nhau, hiện giờ mật độ công kích vô cùng nhiều, khí tức tử vong tới trước mặt khiến cho cả ba người cảm thấy lạnh lẽo, da thịt đều co rúm.
Trong nháy mắt Đường Phong vận dụng Tá Thi Hoàn Hồn, cảnh giới toàn thân tiến lên Linh Giai thượng phẩm trong nháy mắt.
Trường kiếm thứ thần binh hóa thành một mảnh kiếm võng đem hai người Đoạn Tây Lâu và Chung Lộ bao phủ bên trong.
Đinh đinh đang đang...
Thanh âm truyền ra liên tiếp, toàn bộ công kích đánh vào hai người Đoạn Tây Lâu và Chung Lộ đều bị Đường Phong xử lý. Cho tới lúc này hai người mới kịp xốc lại tinh thần, vội vã rút vũ khí của bản thân ra đón đỡ công kích từ bốn phía.
Trong lúc chống đỡ, Đoạn Tây Lâu kêu lên một tiếng đau đớn, trường kiếm trên tay bị cơ quan then chốt công kích chấn bay ra ngoài, thân thể lảo đảo lùi về phía sau vài bước, may mà có do nhanh mắt ôm lấy hắn, nếu không chắc chắn sẽ bị tên bắn từ khắp nơi vào thành con nhím.
Nhưng công kích này tương đương với một kích của cao thủ Linh Giai, làm sao Đoạn Tây Lâu có thể ngăn cản được?
- Công tử!
Mắt Chung Lộ thấy vô số công kích đang đánh tới chỗ Đường Phong không khỏi rối loạn tâm thần, thân hình chợt lóe muốn che chắn trước người Đường Phong.
Làm sao Đường Phong để nàng làm vậy, bàn tay vươn ra liền nắm lấy áo của nàng kéo ra ngoài, sau đó tung một nắm phi châm ra đón đỡ công kích ở trước mặt.
Đại bộ phận những công kích đều có uy lực của Linh Giai hạ phẩm, Đường Phong vận dụng Tá Thi Hoàn Hồn tự nhiên không hề sợ hãi, chỉ là đột nhiên bị tấn công như vậy nên có chút không kịp phòng bị.
Chẳng qua hoảng loạn lúc đầu cũng qua đi, ba người dần dần ổn định trận tuyến. Uy lực của cơ quan then chốt mạnh nhưng cũng chỉ là vật chết, hai Linh Giai hạ phẩm còn có thể sống sót ra ngoài, huống chi hiện giờ Đường Phong đang vận dụng Tá Thi Hoàn Hồn.
Phải mất khá nhiều sức lực, cuối cùng ba người cũng cản được lại công kích của cơ quan then chốt, chẳng qua Đường Phong vẫn là người xuất lực lớn nhất, Chung Lộ ở bên cạnh phối hợp chiến đấu, về phần Đoạn Tây Lâu, thực lực quá thấp cho nên dưới sự chiếu cố của Đường Phong chỉ có thể tự bảo vệ mình.
Khi tất cả dần dần yên tĩnh, Đường Phong mới chậm rãi thở ra một hơi, uy lực của cơ quan then chốt bên trong điện thứ năm quả thật rất lớn, nếu chính mình chỉ có thực lực Linh Giai hạ phẩm thì trận vừa rồi có thể sống sót ra ngoài không là một điều khó nói.
Một âm thanh nhỏ vang lên, tràng cảnh hư huyễn trước mặt bị phá nát, sau khi phá được mười chiêu thì ảo trận cũng tự động sụp đổ, tuy rằng chiêu cuối cùng không thể phá vỡ một cách hoàn mỹ nhưng dù sao cũng đã thỏa mãn điệu kiện phá trận.
Ba người lại lần nữa trở về căn phòng cũ kín mít, chẳng qua có chút mông lung, Đường Phong cảm giác dường như trong đầu mình có thêm vài điều gì đó, mà mấy thứ này khiến cho mình thể hội được thêm được tinh túy của Vô Cấp Kinh Mang Kiếm.
Đứng tại chỗ lẳng lặng cảm nhận một phen, Đường Phong hầu như có thể tin tưởng nếu như chính mình thi triển Vô Cấp Kinh Mang Kiếm thêm một lần nữa thì sẽ xuất sắc hơn so với trước đây, uy lực cũng lớn hơn trước.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người Đoạn Tây Lâu và Chung Lộ cũng đang trầm tư.
Ảo trận này còn có công hiệu như vậy? Tuy rằng phải cố gắng phá giải chiêu thức nhưng lại khiến cho mỗi người có thể cảm nhận được những tinh túy bên trong chiêu thức trong thời gian ngắn. Nhìn thần sắc của Đoạn Tây Lâu và Chung Lộ liền biết, chắc chắn bọn họ cũng có chút tâm đắc giống như mình.
Đường Phong không đi quấy rầy bọn họ mà đứng lẳng lặng tại một chỗ.
Sau thời gian nửa chén trà nhỏ, Chung Lộ phục hồi tinh thần trở lại, hướng Đường Phong cười dịu dàng:
- Công tử.
- Có thu hoạch?
Đường Phong hỏi để xác nhận suy đoán trong lòng mình.
- Vâng.
Chung Lộ gật đầu.
Quả nhiên là như vậy, sau thời gian một nén nhang Đoạn Tây Lâu cũng tỉnh ngộ, hoa chân múa tay vui sướng nói:
- Đại ca, tại sao ta đột nhiên có cảm nhận rất sâu về kiếm pháp của Đoạn gia?
- Có thể cảm nhận được là tốt rồi.
Đường Phong cười ha hả, ngón tay chỉ về phía trước nói:
- Xem ra thu hoạch của chúng ta lúc này không hề nhỏ.
Nhìn theo phương hướng ngón tay Đường Phong chỉ về phía trước, hai người Đoạn Tây Lâu và Chung Lộ thấy nguyên bản giữa gian nhà trống không bây giờ xuất hiện bốn cái rương nằm ở giữa trung tâm.
Rương màu vàng hoàng kim sáng chói mắt, rương màu bạc như đang lưu động, rương màu đồng giản dị không sáng lóa, còn có một cái rương sắt nhiều vết loang lổ ở trên.
- Nhiều như vậy?
Đoạn Tây Lâu nhất thời mừng rỡ.
Vô Cấp Kinh Mang Kiếm, một kiếm một thiên binh.
Đẳng cấp vũ khí thiên binh căn bản không chịu nổi kiếm ý của Vô Cấp Kinh Mang Kiếm, một kiếm phóng ra, thiên binh vỡ, uy lực của kiếm khí cũng sẽ suy giảm nhiều. Chỉ có thể dùng thứ thần binh thì mới miễn cưỡng sử dụng được hết toàn bộ uy lực của Vô Cấp Kinh Mang Kiếm, nếu như sử dụng thần binh thì uy lực của kiếm này còn có thể lớn hơn nữa.
Cảnh giới của hư ảnh và Đường Phong tương đồng, cảm ngộ của kiếm ý cũng là do tâm sinh ra, không khác gì nhau, nhưng mà vũ khí trên tay lại có đẳng cấp khác nhau.
Vũ khí trên tay hư ảnh chỉ là một thanh thứ thần binh ảo, căn bản không phải là thật.
Nhưng vũ khí trên tay Đường Phong lại là thứ thần binh hàng thật chính hiệu, chiêu thức của hư ảnh đánh ra rất nhanh, Đường Phong cũng không kịp nhận ra sự khác biệt trong đó, chỉ kịp đánh ra một kiếm tương đồng, ngay lập tức liền biết được uy lực một kiếm của mình mạnh hơn rất nhiều so với hư ảnh.
Cho nên trong lúc đó căn bản không có biện pháp khiến chúng triệt tiêu lẫn nhau.
Quả thực là vậy, sau khi hai đạo kiếm quang va chạm vào nhau thì Vô Cấp Kinh Mang Kiếm trong tay hư ảnh tiêu tán ngay lập tức, còn tuy rằng kiếm quang của Đường Phong bị suy yếu rất nhiều nhưng vẫn phóng thẳng tắp về phía trước như cũ.
Kiếm quang đi được mấy trượng liền bị tan rã, bị một tầng không nhìn thấy chặn lại, Đường Phong biết đó chính là tường của căn phòng.
- Cẩn thận!
Đường Phong kinh hô một tiếng, vừa dứt lời xung quanh truyền đến âm thanh răng rắc, các cơ quan then chốt đều bị xúc động.
Sưu sưu sưu... Vô số mũi tên giống như châu chấu bay thẳng tới chỗ ba người.
Các cơ quan then chốt bắn ra ám khí cùng tên công kích dày đặc hòa vào với nhau, hiện giờ mật độ công kích vô cùng nhiều, khí tức tử vong tới trước mặt khiến cho cả ba người cảm thấy lạnh lẽo, da thịt đều co rúm.
Trong nháy mắt Đường Phong vận dụng Tá Thi Hoàn Hồn, cảnh giới toàn thân tiến lên Linh Giai thượng phẩm trong nháy mắt.
Trường kiếm thứ thần binh hóa thành một mảnh kiếm võng đem hai người Đoạn Tây Lâu và Chung Lộ bao phủ bên trong.
Đinh đinh đang đang...
Thanh âm truyền ra liên tiếp, toàn bộ công kích đánh vào hai người Đoạn Tây Lâu và Chung Lộ đều bị Đường Phong xử lý. Cho tới lúc này hai người mới kịp xốc lại tinh thần, vội vã rút vũ khí của bản thân ra đón đỡ công kích từ bốn phía.
Trong lúc chống đỡ, Đoạn Tây Lâu kêu lên một tiếng đau đớn, trường kiếm trên tay bị cơ quan then chốt công kích chấn bay ra ngoài, thân thể lảo đảo lùi về phía sau vài bước, may mà có do nhanh mắt ôm lấy hắn, nếu không chắc chắn sẽ bị tên bắn từ khắp nơi vào thành con nhím.
Nhưng công kích này tương đương với một kích của cao thủ Linh Giai, làm sao Đoạn Tây Lâu có thể ngăn cản được?
- Công tử!
Mắt Chung Lộ thấy vô số công kích đang đánh tới chỗ Đường Phong không khỏi rối loạn tâm thần, thân hình chợt lóe muốn che chắn trước người Đường Phong.
Làm sao Đường Phong để nàng làm vậy, bàn tay vươn ra liền nắm lấy áo của nàng kéo ra ngoài, sau đó tung một nắm phi châm ra đón đỡ công kích ở trước mặt.
Đại bộ phận những công kích đều có uy lực của Linh Giai hạ phẩm, Đường Phong vận dụng Tá Thi Hoàn Hồn tự nhiên không hề sợ hãi, chỉ là đột nhiên bị tấn công như vậy nên có chút không kịp phòng bị.
Chẳng qua hoảng loạn lúc đầu cũng qua đi, ba người dần dần ổn định trận tuyến. Uy lực của cơ quan then chốt mạnh nhưng cũng chỉ là vật chết, hai Linh Giai hạ phẩm còn có thể sống sót ra ngoài, huống chi hiện giờ Đường Phong đang vận dụng Tá Thi Hoàn Hồn.
Phải mất khá nhiều sức lực, cuối cùng ba người cũng cản được lại công kích của cơ quan then chốt, chẳng qua Đường Phong vẫn là người xuất lực lớn nhất, Chung Lộ ở bên cạnh phối hợp chiến đấu, về phần Đoạn Tây Lâu, thực lực quá thấp cho nên dưới sự chiếu cố của Đường Phong chỉ có thể tự bảo vệ mình.
Khi tất cả dần dần yên tĩnh, Đường Phong mới chậm rãi thở ra một hơi, uy lực của cơ quan then chốt bên trong điện thứ năm quả thật rất lớn, nếu chính mình chỉ có thực lực Linh Giai hạ phẩm thì trận vừa rồi có thể sống sót ra ngoài không là một điều khó nói.
Một âm thanh nhỏ vang lên, tràng cảnh hư huyễn trước mặt bị phá nát, sau khi phá được mười chiêu thì ảo trận cũng tự động sụp đổ, tuy rằng chiêu cuối cùng không thể phá vỡ một cách hoàn mỹ nhưng dù sao cũng đã thỏa mãn điệu kiện phá trận.
Ba người lại lần nữa trở về căn phòng cũ kín mít, chẳng qua có chút mông lung, Đường Phong cảm giác dường như trong đầu mình có thêm vài điều gì đó, mà mấy thứ này khiến cho mình thể hội được thêm được tinh túy của Vô Cấp Kinh Mang Kiếm.
Đứng tại chỗ lẳng lặng cảm nhận một phen, Đường Phong hầu như có thể tin tưởng nếu như chính mình thi triển Vô Cấp Kinh Mang Kiếm thêm một lần nữa thì sẽ xuất sắc hơn so với trước đây, uy lực cũng lớn hơn trước.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người Đoạn Tây Lâu và Chung Lộ cũng đang trầm tư.
Ảo trận này còn có công hiệu như vậy? Tuy rằng phải cố gắng phá giải chiêu thức nhưng lại khiến cho mỗi người có thể cảm nhận được những tinh túy bên trong chiêu thức trong thời gian ngắn. Nhìn thần sắc của Đoạn Tây Lâu và Chung Lộ liền biết, chắc chắn bọn họ cũng có chút tâm đắc giống như mình.
Đường Phong không đi quấy rầy bọn họ mà đứng lẳng lặng tại một chỗ.
Sau thời gian nửa chén trà nhỏ, Chung Lộ phục hồi tinh thần trở lại, hướng Đường Phong cười dịu dàng:
- Công tử.
- Có thu hoạch?
Đường Phong hỏi để xác nhận suy đoán trong lòng mình.
- Vâng.
Chung Lộ gật đầu.
Quả nhiên là như vậy, sau thời gian một nén nhang Đoạn Tây Lâu cũng tỉnh ngộ, hoa chân múa tay vui sướng nói:
- Đại ca, tại sao ta đột nhiên có cảm nhận rất sâu về kiếm pháp của Đoạn gia?
- Có thể cảm nhận được là tốt rồi.
Đường Phong cười ha hả, ngón tay chỉ về phía trước nói:
- Xem ra thu hoạch của chúng ta lúc này không hề nhỏ.
Nhìn theo phương hướng ngón tay Đường Phong chỉ về phía trước, hai người Đoạn Tây Lâu và Chung Lộ thấy nguyên bản giữa gian nhà trống không bây giờ xuất hiện bốn cái rương nằm ở giữa trung tâm.
Rương màu vàng hoàng kim sáng chói mắt, rương màu bạc như đang lưu động, rương màu đồng giản dị không sáng lóa, còn có một cái rương sắt nhiều vết loang lổ ở trên.
- Nhiều như vậy?
Đoạn Tây Lâu nhất thời mừng rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.