Vô Tiên

Chương 1897: Ăn nhờ ở đậu (2)

Duệ Quang

25/08/2022

- Ta cũng tới...

...

Trước một chỗ sơn cốc, có sáu người năm nam một nữ đang đứng thẳng. Trong đó có ba người tụt lại phía sau vài bước. Một nam tử nói gì đó, một lão già với vẻ mặt không rõ, một nữ tử áo trắng bước chân do dự. Ba người khác có chút không nhịn được, thỉnh thoảng thúc giục muốn tiếp tục đi về phía trước.

- Sư muội! Nhất thời khó có thể quay lại, không bằng nhân cơ hội này tìm kiếm một lúc! Không chừng có duyên với Thiên Khư mà Sư huynh Đồng gia nói cũng nên, chúng ta sao có thể bỏ qua...

Nam tử nói chuyện mặc áo đạo sĩ nhạt màu, dáng vẻ hơn ba mươi tuổi, để ria mép, có tu vi Luyện Hư trung kỳ. Tướng mạo hắn anh tuấn giỏi ăn nói, chỉ muốn bỏ đi nghi ngờ trong lòng sư muội. Nữ nhi nhát gan là chuyện không thể tránh được, có sư phụ ở đây thì sợ cái gì chứ? Tu vi ba người Đồng gia chỉ bình thường thôi, chắc cũng không đáng ngại!

- Ha ha! Đồng mỗ từ trong miệng thợ săn phàm tục mới vô ý biết được, ở trong núi sâu phía trước có một chỗ kỳ lạ khó lường. Sau đó, nhiều lật kiểm tra sách cổ mới biết, đây hẳn là nơi thiên táng do viễn cổ lưu lại, lại có tên là Thiên Khư. Trong đó chắc chắn có thứ tiên nhân lưu lại, có thể có thu hoạch cũng không chừng! Đồng mỗ vốn không muốn chia xẻ cùng người khác, trên đường lại gặp gỡ ba vị, cảm thấy hợp ý, lúc này mới thành ý mời...

Người nói phụ họa theo đuôi này tự xưng Đồng mỗ, vốn tên là Đồng Lý, là vị nam tử trung niên với hai gò má hóp gầy. Tu vi tương đương với hai vị bạn đồng hành bên cạnh, đều là Luyện Hư trung kỳ, tướng mạo cũng không chênh lệch bao nhiêu, rõ ràng chính là ba huynh đệ ruột thịt.

Đồng Lý còn chưa nói dứt lời, có người bên cạnh trầm mặt nói:

- Đại ca! Đừng có nhiều lời cùng hắn làm gì! Chúng ta tự đi là được...

Vị huynh đệ này tên là Đồng Lực, bộ dạng giống đại ca hắn như đúc, lại có vẻ mặt hung ác, khá nóng nảy.

- Nhị ca nói phải, chúng ta chạy tiếp quan trọng hơn...

Lại một người lên tiếng oán giận là lão tam Đồng Ly. Hắn cùng hai vị huynh trưởng đứng chung một chỗ, vẻ mặt đầy xem thường. Ba người đều mặc áo choàng màu nâu đất, nhìn ngược lại cũng chỉnh tề, có vài phần tư thế cùng tiến cùng lui.



Vẻ mặt nữ tử áo trắng vẫn do dự. Nàng có tu vi Luyện Hư sơ kỳ tiểu thành, dáng vẻ mười sáu, bảy tuổi, mũi thẳng, hai mắt lo lanh, gương mặt như son ngọc, có thể nói là xinh đẹp kinh người! Sau khi tới chỗ này, nàng trời sinh có tính nhạy cảm, trong lòng ngầm có cảm giác không lành nên theo bản năng dừng bước. Sư huynh Phương Tất lại không thay đổi ý định ban đầu, sư bá Khổng Hạ Tử cũng như vậy sao? Nàng quay đầu nhìn về phía lão già bên cạnh với vẻ mặt trưng cầu.

Khổng Hạ Tử là một lão già mặc áo bào đen, râu tóc xám trắng, mặt như đao khắc với đầy những nếp nhăn sâu, vẻ mặt đôn hậu, duy nhất có hai mắt chớp động vài phần suy nghĩ bất an. Tu vi của ông ta là Hợp Thể trung kỳ, là sư phụ của Phương Tất, còn là trưởng bối của nữ tử áo trắng. Ông ta vuốt râu cân nhắc một lát, nói:

- Nếu ba huynh đệ Đồng gia nói không sai, chúng ta không ngại đi vào tìm kiếm một lần. Tiên Vực viễn cổ có nhiều chỗ để lại, đều bị lãng quên hoặc là mai một, chỉ chờ người có duyên...

Hắn thoáng dừng lại, ánh mắt quan sát đệ tử bên cạnh, lại nói:

- Tiên Nô! Lão phu cùng Tống Huyền Tử sư bá ngươi từng là sư huynh đệ, bây giờ hắn bế quan tu luyện, tất có sư đồ ta bảo vệ ngươi chu toàn, yên tâm đi...

Phương Tất tiến lên một bước, vỗ ngực, rất có trách nhiệm nói:

- Sư muội! Từ ngày gặp lại tới nay, vi huynh ta chưa từng rời muội nửa bước, làm sao có thể để cho muội phải chịu oan ức được...

Nữ tử áo trắng chính là Tiên Nô! Năm đó nàng theo Tống Huyền Tử khống chế Giả Tinh Chu, không dễ dàng gì mới đến được Huệ Thiên Tiên Vực.

Tu vi của Tống Huyền Tử dừng lại quá lâu, nóng lòng muốn tiến thêm một bước, lại giao Tiên Nô cho một vị sư huynh vốn kết giao không tệ, dứt khoát bế quan. Vị sư huynh này làm người cổ hủ lại bảo thủ, nhưng ham muốn cá nhân rất nặng. Thấy đệ tử Phương Tất vừa gặp đã thương Tiên Nô, ông ta cố gắng thành toàn. Ông ta bắt nạt đối phương mới đến còn chưa quen với cuộc sống ở đây, đi lại đều muốn dẫn theo tiểu nha đầu theo bên người, để tránh có người thừa cơ mà vào phá hỏng chuyện tốt của đệ tử, lúc này ba người mới cùng tìm thuốc đi tới Thiên Tự, lại bởi vì có nguyên nhân nên đành lưu xuống.

Trong hơn mười năm ở Huệ Thiên, Tiên Nô vừa ứng phó với Phương Tất dây dưa, vừa tìm cơ hội tu luyện. Nhờ thiên phú dị bẩm, nàng tự có tiến cảnh không giống với người bình thường, nàng còn dễ dàng tu tới Luyện Hư sơ kỳ. Cuộc sống ăn nhờ ở đậu không dễ chịu gì, làm cho nữ tử này lĩnh hội đầy đủ! Chỉ là sư bá Tống Huyền Tử chưa xuất quan, sư phụ lại không rõ tung tích, có khóc cũng không làm gì được!

Bây giờ đang trên đường tìm truyền tống trận quay về, vô tình gặp được ba huynh đệ Đồng gia. Bọn họ dụ dỗ một lúc, sư bá cùng sư huynh đều có suy nghĩ muốn tìm kiếm thăm dò Thiên Khư, làm cho Tiên Nô rơi vào tình thế khó xử. Nàng nhìn hai sư đồ này, lại quay sang nhìn ba huynh đệ Đồng gia và khẽ thở dài một tiếng, không thể làm gì khác hơn là khẽ gật đầu.



Sau một lát lưu lại, đoàn người tiếp tục chạy đi...

Càng đi về phía trước, sơn cốc càng dốc đứng. Có ba huynh đệ Đồng gia dẫn đường, ba người Huệ Thiên chỉ để ý bay theo ở phía sau. Đôi mắt đẹp của Tiên Nô quan sát bốn phía, không quên hỏi Khổng Hạ Tử bên cạnh:

- Sư bá! Thế nào là Thiên Khư vậy?

Khổng Hạ Tử chắp hai tay sau lưng ngẩng đầu đi về phía trước, chòm râu dài tung bay, rất có phong thái của bậc trưởng bối. Nghe tiếng nàng hỏi, ông ta nhìn không chớp mắt trả lời:

- Tu vi khác nhau, thọ nguyên cũng không giống nhau. Cho dù trở thành tiên nhân, nhưng ngại vì tu vi cảnh giới có hạn nên vẫn sẽ có ngày đạo tiêu. Vì vậy, nơi an nghỉ cuối cùng của các tiên nhân gọi là Thiên Khư. Tuy nhiên cách nói này cũng chỉ có ở trong sách cổ, ít người tận mắt nhìn thấy...

Tiên nhân cũng sẽ ngã xuống, thiên đạo luân hồi không phân biệt tiên phàm! Nguyên nhân chính là có kiếp trước kiếp này, mới có rất nhiều tiếc nuối, cũng đặc sắc hơn! Tiên Nô gật đầu nói tiếng cám ơn, vẻ mặt dường như đang suy nghĩ tới điều gì đó. Thời gian ở Yêu Vực, trong tộc tuy có sách cổ nhưng phần lớn không trọn vẹn không được đầy đủ, cũng khiến cho ánh mắt và kiến thức của tộc nhân kém cỏi. Sau khi đi tới Tiên Vực, trời đất rộng mở hơn rất nhiều, trong lòng lại không điềm tĩnh được như lúc trước, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới sư phụ Mị Nương ở thôn Hồ Yêu, còn có Lâm sư phụ. Bất luận là làm đồ đệ, còn là làm người ở, nô mà đều đem thề chết theo! Còn không biết khi nào mới có khả năng gặp lại...

Phương Tất liếc nhìn bóng dáng xinh đẹp yên tĩnh lại thướt tha, hưng phấn quay sang sư phụ Khổng Hạ Tử nói:

- Thọ nguyên của tiên nhân đều mấy vạn, mười mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn năm, thật sự đến sống tới hết thọ nguyên, tu vi không tầm thường! Nhưng nếu từ trong đó tìm được một hai bảo vật, hoặc là pháp quyết, đủ để cho chúng ta hưởng thụ cả đời...

Mắt Khổng Hạ Tử vẫn nhìn về phía trước, lại vươn một ngón tay dựng thẳng ở trước miệng. Sau đó ông ta chỉ về phía trước rồi chắp hai tay sau lưng, rất ung dung bình tĩnh, có phong thái của cao nhân.

Phương Tất hiểu ý, cười ha hả.

Nghe được tiếng động phía sau, ánh mắt ba huynh đệ Đồng gia thay đổi, mỗi người cũng lộ ra nụ cười bỉ ổi khó hiểu.

Nhóm sáu người, duy nhất chỉ có Tiên Nô trầm tĩnh như nước, trong ánh mắt thoáng có vẻ buồn rầu. Thân là hậu nhân của tộc Thiên Hồ, nàng luôn có trực giác bén nhạy đối với nguy cơ. việc đã đến nước này lại khó có thể nói rõ. Chỉ mong chuyến này không có vấn đề gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook