Vô Tiên

Chương 1747: Bạch hổ thần thú (2)

Duệ Quang

25/08/2022

Gừ.

Bạch hổ Đánh lén đắc thủ, khí diễm tăng mạnh, sau khi rít gào một tiếng liền giở lại trò cũ. Nó chấn động hai cánh, ngang nhiên đánh về phía một vị tu sĩ Hóa Thần trung kỳ khác.

- Nghiệt súc!

Hai vị tu sĩ Luyện Hư giận dữ, song song thúc dục pháp bảo. Xa xa mọi người cũng đồng thời xuất thủ, chỉ có vị tu sĩ Hóa Thần đứng mũi chịu sào kia là sợ tới mức xoay người chạy trốn. Nguyên Thần mới thành lập, liền có thể dễ dàng tiêu diệt sơ kỳ Hóa Thần sơ kỳ, có thể tưởng tượng được bạch hổ này hung hãn cỡ nào!

Vào chớp mắt bị hơn mười người đồng thời làm khó, đoàn mây đen vẫn xoay tròn mờ mịt đó đột nhiên cuốn theo một đạo cuồng phong rồi bay đi, chỉ nghe ầm một tiếng, pháp bảo đột kích không phải bị hất bay thì cũng bị ngăn cản thế đi, vòng ngọc và thạch ấn đó cũng bị bức phải hiện ra nguyên hình. Bạch hổ uy thế đại chấn, gừ một tiếng rồi hóa thành một đạo ánh sáng bạc bay đi.

Tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ đó chính là một người trung niên, sợ tới mức mặt vàng nhe nghệ. Hắn vừa thi triển phá không độn pháp, pháp bạch hổ đó thế tới cực nhanh! Pháp bảo bị đánh bay, nguyên thần chi lực hộ thể rắc một tiếng bị chấn vỡ, nanh vuốt sắc bén vẽ ra đạo thiểm điện hạ xuống.

Trong một tiếng phập, huyết nhục bay tứ tung, Nguyên Thần vào miệng, bạch hổ ngẩng đầu rống to, bừa bãi không ai bì nổi.

Trong sơn cốc, tiếng hồ gầm mãi lâu sau vẫn vang vọng. Một nhóm tu sĩ muốn chiếm tiện nghi kinh hãi không thôi, hai tu sĩ Luyện Hư trong đó thì lại thầm kinh hãi. Bạch hổ vừa mới độ thiên kiếp xong, chỉ có mới thành lập Nguyên Thần sơ thành. Nhưng vừa rồi một kích thuận thế của thiết bổng thoải mái lực áp mọi người, uy thế sắc bén không thua gì một cao thủ Luyện Hư hậu kỳ. Thần thú còn non mà sao đã lợi hại như vậy? Cảnh tượng thảm thiết nuốt sống Nguyên Thần lại càng khiến người ta không đành lòng nhìn.

Bạch hổ bễ nghễ tứ phương, uy phong lẫm lẫm. Thấy tu sĩ xung quanh không động thủ nữa, nó quay người đạp mây đen, khí thế kiêu ngạo muốn thừa cơ bay đi xa. Đúng lúc này Thuần Vu Phong và sư huynh âm thầm trao đổi ánh mắt, phá không bay lên cản đường đi của con thần thú đó.

Gừ.

Phía trước cách xa mấy trăm trượng đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh của tu sĩ, bức cho thế đi của bạch hổ phải khựng lại. Nó nổi giận gầm lên một tiếng, lại lộ ra vẻ hung ác. Mà những tu sĩ ăn phải đó không cam lòng bỏ qua, ai nấy oán hận xông tới.



Tinh quang trong mắt Thuần Vu Phong chớp động, trong sơn cốc vẫn không thấy có bóng người xa lạ. Hắn nhìn con bạch hổ đó, thản nhiên cười nói:

- Ha ha! Am hiểu đạo tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, còn biết thấy tốt thì dừng, chưa hóa thành hình người đã trở thành nhân tinh rồi!

Hắn lại đổi giọng, giống như có ám chỉ ép hỏi:

- Chủ nhân của ngươi là ai, có không mau hiện thân.

Cách đó không xa Thư Nhạc Tử thần sắc cẩn thận, vẫn lưu ý động tĩnh xung quanh. Hiển nhiên, đôi sư huynh đệ này đã có phán đoán gì đó.

Bạch hổ lười chẳng muốn nói tiếng người, mà dùng tiếng gầm gừ đáp lại. Trên người nó hào quang bạc tỏa ra, trong mắt hổ chớp động hung quang, bốn cái chân cường tráng thô to đạp mấy cái, hai cánh sau lưng rung khẽ. Liền vào lúc đối phương còn đang nói chuyện đột nhiên không hề có dấu hiệu báo trước xông tới. Trong không trung không thấy hổ ảnh, chỉ có một đạo tia chớp thế không thể đỡ.

Thuần Vu Phong giống như đã đoán được trước, hai tay áo phất nhẹ, miệng lầm bầm:

- Tinh thần tá pháp, thiên địa đồng lô, vây!

Khẩu quyết vừa vang lên, hai tay hắn dùng thế ôm trăng, trong nháy mắt đã kết ra một đoàn quang mang to bằng cái bát, lập tức dùng một tay ném hờ ra hư không. Chỉ trong nháy mắt, trong nghìn trượng xung quanh đột nhiên dần hiện ra ngàn đạo vạn đạo quang mang lưu chuyển không ngừng, giống như tinh thần rơi xuống, lại giống như giang hà đảo lưu. Này thiên địa khí cơ ở đây lập tức ngưng kết, vạn vật lập tức mất đi tự nhiên.

Bạch hổ thế đi hung ác chưa lao tới được trước người đối thủ mười trượng thì chợt thấy rơi vào trong tinh vũ bát ngát mênh mông, nhất thời không có phương hướng. Nó bị bức phải dừng lại, đã thấy lưu quang lưu quang tấn công tới, không ngờ không thể tránh né. Nó gầm lên một tiếng, chấn động hai cánh, đánh thẳng về phía trước, nhưng lại không đi được xa, rõ ràng đã bị pháp lực vô hình vây khốn.



Mọi người đứng ngoài đều kinh ngạc không thôi trước cảnh tượng kỳ dị này! Thuần Vu Phong chỉ có tu vi Luyện Hư trung kỳ viên mãn, mà vừa ra tay đã thể hiện hết phong phạm cao nhân. Con bạch hổ khiến người ta phải bất lực đó lúc này đang lòng vòng trước người hắn mười trượng, dĩ nhiên là uy phong đã mất hết.

Thư Nhạc Tử vuốt râu cười to:

- Ha ha! Thần thông viễn cổ của Hành Thiên môn khiến người ta phải kinh thán! Có môn chủ sư đệ xuất thủ, thần thú chạy trời không khỏi nắng.

Thuần Vu Phong không cho là đúng nói:

- Tiên môn giới ngoại đều lấy thần thông làm sở trường, chỉ có Hành Thiên Tiên Vực ta đây hoang vắng mà cô lậu quả văn! Một chiêu Tinh Thần Đỉnh Gia sư truyền lại này tuy là tự sáng tạo ra, nhưng lại có ba phần sở trường của tiên pháp viễn cổ, đủ để đối phó với bất kỳ một vị cao thủ Luyện Hư nào, bắt một con thần thú cũng không có gì là khó.

Ồ! Chẳng trách xuất thủ bất phàm! Thì ra nam tử nhìn thì trẻ tuổi đó lại rất có lai lịch. Người ta không chỉ là môn chủ của Hành Nhật môn, còn là cao nhân đến từ Hành Thiên môn. Khi đôi sư huynh đệ đó chậm rãi đàm luận, hai vị tu sĩ của Huyền Hoàng môn, Bình Nguyên môn cùng với mấy vị tu sĩ tới góp vui khác liền bỏ đi ý đồ báo thù, từ từ lui về phía sau.

Ánh mắt lướt qua bốn phía, Thuần Vu Phong cười nhạt, nói tiếp:

- Sư huynh! Xem ta thu thập thần thú này.

Thư Nhạc Tử chưa trả lời thì lại nghe thấy có người lạnh lùng nói:

- Hừ! Ai dám động vào bạch hổ của lão tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook