Chương 1687: Bạch vân ý lại (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Hai tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ và các đệ tử đó lĩnh mệnh, Cửu Linh Tử không không mà đi.
...
Khi Thần Đạo môn đang nghĩ xem làm thế nào để đối phó Lâm Nhất, hắn dẫn theo Lý Văn Thị ẩn cư bên trong đại sơn xa xôi, rời xa trần thế ồn ã, hưởng thụ sự an nhàn hiếm có. Mặc dù không có tiếng gà gáy chó sủa và tiếng hò hét nơi quê nhà, lão phụ nhân đó cũng không ngại! Có nhà cỏ dung thân, có con trai bầu bạn, thế là đủ rồi!
Dưới tán cây ven hồ nước, Lâm Nhất để mình trần ngồi khoanh chân. Trong tay hắn còn cầm cần câu.
Cá trong ao này cùng với vật như cần câu đều đến từ một hộ ngư dân ngoài mấy trăm dặm. Lâm Nhất mua hết về, không chỉ có thể thỏa chí câu cá, còn có thể nấu chút canh cá cho Lý Văn Thị bổ dưỡng thân thể. Lão phụ nhân này vất vả lâu ngày thành bệnh, sớm đã bị hủy căn bản của sinh cơ, cho dù có linh khí điều trị, chỉ sợ cuối cùng vẫn khó có thể hồi thiên.
Có điều mỗi ngày có 'Nhi tử' bầu bạn và dốc lòng chăm sóc, trên khuôn mặt khô gầy của Lý Văn Thị đã có thêm một tia hồng nhuận, tinh thần dần dần cũng có chuyển biến tốt. Bà ta ngồi trên ghế trúc trước cửa, may lại đạo bào cũ rách. Mà bà ta hai mắt đã mù, hai tay run rẩy, cho dù xâu kim cũng không xong, lại vẫn cứ chấp nhất mà làm, còn mang theo vẻ mặt mỹ mãn.
Lâm Nhất quay đầu nhìn, khóe miệng nở nụ cười. Một kiện đạo bào may vá ba ngày, Lý Văn Thị vẫn cẩn thận kiên nhẫn. Chẳng trách Lý Đại Đầu cứ nhớ mãi mẫu thân, những ngày tháng có người yêu thương che chở thật tốt!
Thầm thở dài, Lâm Nhất quay về phía ao nước. Sóng lăn tăn, cá bơi lộ, lại không có con nào cắn câu. Hắn cắm cần câu xuống ao, giương mắt trông về phía xa. Sơn cốc u tĩnh, mây trắng nhở nhơ, thiên địa thản nhiên. . .
Cứ như vậy trôi qua nửa tháng, tu vi trong cơ thể Lâm Nhất chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ viên mãn. Ngược lại với tu vi Luyện Khí kỳ trước đây khôi phục chỉ trong nháy mắt, lần này tiến cảnh rất thong thả, có chút nằm ngoài sở liệu. Xem ra nếu muốn đề thăng tới Kim Đan hoặc là Nguyên Anh, chỉ sợ còn phải phí một phen công phu! Mà việc này không gấp được, cứ thuận theo tự nhiên đi!
Cho nên Lâm Nhất gác chuyện tu vi sang một bên, không hành công tu luyện. Những ngày này, không không thả câu ven ao thì chính là lên núi săn bắn, hoặc là ngồi ở bàn đá trước cửa nghe Lý Văn Thị nhắc lại cố sự. Ban đêm thì một mình nằm dưới mái che nắng, nghe tiếng chim hót, nhìn trời cao, sau đó cầm một chiếc ngọc giản nhìn mấy cái rồi thiếp đi.
- Đại Đầu! Trời lạnh rồi, mặc thêm quần áo đi.
Lý Văn Thị gọi con trai bà ta.
Lâm Nhất lên tiếng, thu hồi nỗi lòng. Hắn vươn tay ra cầm lấy cần câu thả xuống ao, theo bọt nước nổi lên, một con cá bay lên bờ.
Lý Văn Thị ngửa đầu nghe nóng, khuôn mặt đầy nếp nhăn giãn ra, nói:
- Lại có cá mắc câu rồi, con ta ta giỏi quá.
Trong mắt người làm mẹ, nhi tử luôn là giỏi nhất! Lâm Nhất thuận tay buông cần câu, cầm cá chạy tới trước nhà, cười nói:
- Để con làm một nồi canh cá nhắm rượu!
Lý Văn Thị gật đầu, lại từ trên ghế trúc chậm rãi đứng lên, hai tay run rẩy nâng đạo bào đã vá xong, trong thần sắc đầy vẻ chờ mong.
Thấy thế, Lâm Nhất hơi do dự, lại đặt cá sang bên cạnh, tiến lên cầm lấy đạo bào. Những lỗ thủng đường may đã hỏng giờ được vá lại. Hắn thuận miệng khen:
- Đẹp nguyên như lúc đầu! Đa tạ.
Lý Văn Thị vừa nở nụ cười mỹ mãn lại hơi ngẩn ra, vội la lên:
- Đại Đầu, con bị trúng phong hàn à, để mẹ xem.
Trong đôi mắt đục ngầu của bà ta đầy vẻ quan tâm.
Tự biết lỡ lời, Lâm Nhất trong lòng không khỏi cảm thấy loạn, vội hỏi:
- Là Đại Đầu đang đùa thôi.
Hắn khoác đạo bào, vội vàng rời đi. Lý Văn Thị ở Phía sau ngẩn người, khẽ thở dài:
- Con ta đến giờ vẫn chưa cưới vợ, là mẹ vô dụng.
Lâm Nhất dừng bước trước phòng bếp, muốn lên tiếng an ủi, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Trong hoàng cung đô thành Ô Kiền, có một tòa viện lạc độc lập. Đây là chỗ tĩnh của cung phụng vương tộc, người bình thường không được không thể nửa bước. Thần Đạo môn Cửu Linh Tử đi thẳng vào đó, tới ngoài cửa một tĩnh thất thì dừng chân. Hắn thở ra một hơi, chắp tay nói:
- Tiền bối! Tại hạ có một chuyện không rõ, xin chỉ giáo.
Cửa Tĩnh thất đóng chặt, xung quanh không thấy động tĩnh. Mà Cửu Linh Tử vẫn thần thái kính cẩn, ngôn hành cử chỉ khác với lúc trước một trời một vực. Hắn là nhân vật hoành hành hoàng cung, vẫn cẩn thận hiếm có.
Sau một thoáng, trong tĩnh thất có người nhẹ giọng hỏi:
- Chuyện gì không rõ.
Châm chước một thoáng, Cửu Linh Tử nói:
- Hành Nguyệt châu ta xa xôi lại nguyên khí thiếu thốn, ít có cao nhân hiện thân! Tiền bối hạ mình đến tận đây, Thần Đạo môn trên dưới đều cảm thấy vinh hạnh! Tại hạ là muốn thỉnh giáo về...
Nói tới một nửa, hắn lại trở nên ấp úng. Thấy vậy, người trong tĩnh thất bực mình hừ lạnh một tiếng.
Cửu Linh Tử da đầu ngứa ran, không dám do dự nữa, cẩn thận hỏi:
- Tiền bối có tới một mình không?
...
Khi Thần Đạo môn đang nghĩ xem làm thế nào để đối phó Lâm Nhất, hắn dẫn theo Lý Văn Thị ẩn cư bên trong đại sơn xa xôi, rời xa trần thế ồn ã, hưởng thụ sự an nhàn hiếm có. Mặc dù không có tiếng gà gáy chó sủa và tiếng hò hét nơi quê nhà, lão phụ nhân đó cũng không ngại! Có nhà cỏ dung thân, có con trai bầu bạn, thế là đủ rồi!
Dưới tán cây ven hồ nước, Lâm Nhất để mình trần ngồi khoanh chân. Trong tay hắn còn cầm cần câu.
Cá trong ao này cùng với vật như cần câu đều đến từ một hộ ngư dân ngoài mấy trăm dặm. Lâm Nhất mua hết về, không chỉ có thể thỏa chí câu cá, còn có thể nấu chút canh cá cho Lý Văn Thị bổ dưỡng thân thể. Lão phụ nhân này vất vả lâu ngày thành bệnh, sớm đã bị hủy căn bản của sinh cơ, cho dù có linh khí điều trị, chỉ sợ cuối cùng vẫn khó có thể hồi thiên.
Có điều mỗi ngày có 'Nhi tử' bầu bạn và dốc lòng chăm sóc, trên khuôn mặt khô gầy của Lý Văn Thị đã có thêm một tia hồng nhuận, tinh thần dần dần cũng có chuyển biến tốt. Bà ta ngồi trên ghế trúc trước cửa, may lại đạo bào cũ rách. Mà bà ta hai mắt đã mù, hai tay run rẩy, cho dù xâu kim cũng không xong, lại vẫn cứ chấp nhất mà làm, còn mang theo vẻ mặt mỹ mãn.
Lâm Nhất quay đầu nhìn, khóe miệng nở nụ cười. Một kiện đạo bào may vá ba ngày, Lý Văn Thị vẫn cẩn thận kiên nhẫn. Chẳng trách Lý Đại Đầu cứ nhớ mãi mẫu thân, những ngày tháng có người yêu thương che chở thật tốt!
Thầm thở dài, Lâm Nhất quay về phía ao nước. Sóng lăn tăn, cá bơi lộ, lại không có con nào cắn câu. Hắn cắm cần câu xuống ao, giương mắt trông về phía xa. Sơn cốc u tĩnh, mây trắng nhở nhơ, thiên địa thản nhiên. . .
Cứ như vậy trôi qua nửa tháng, tu vi trong cơ thể Lâm Nhất chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ viên mãn. Ngược lại với tu vi Luyện Khí kỳ trước đây khôi phục chỉ trong nháy mắt, lần này tiến cảnh rất thong thả, có chút nằm ngoài sở liệu. Xem ra nếu muốn đề thăng tới Kim Đan hoặc là Nguyên Anh, chỉ sợ còn phải phí một phen công phu! Mà việc này không gấp được, cứ thuận theo tự nhiên đi!
Cho nên Lâm Nhất gác chuyện tu vi sang một bên, không hành công tu luyện. Những ngày này, không không thả câu ven ao thì chính là lên núi săn bắn, hoặc là ngồi ở bàn đá trước cửa nghe Lý Văn Thị nhắc lại cố sự. Ban đêm thì một mình nằm dưới mái che nắng, nghe tiếng chim hót, nhìn trời cao, sau đó cầm một chiếc ngọc giản nhìn mấy cái rồi thiếp đi.
- Đại Đầu! Trời lạnh rồi, mặc thêm quần áo đi.
Lý Văn Thị gọi con trai bà ta.
Lâm Nhất lên tiếng, thu hồi nỗi lòng. Hắn vươn tay ra cầm lấy cần câu thả xuống ao, theo bọt nước nổi lên, một con cá bay lên bờ.
Lý Văn Thị ngửa đầu nghe nóng, khuôn mặt đầy nếp nhăn giãn ra, nói:
- Lại có cá mắc câu rồi, con ta ta giỏi quá.
Trong mắt người làm mẹ, nhi tử luôn là giỏi nhất! Lâm Nhất thuận tay buông cần câu, cầm cá chạy tới trước nhà, cười nói:
- Để con làm một nồi canh cá nhắm rượu!
Lý Văn Thị gật đầu, lại từ trên ghế trúc chậm rãi đứng lên, hai tay run rẩy nâng đạo bào đã vá xong, trong thần sắc đầy vẻ chờ mong.
Thấy thế, Lâm Nhất hơi do dự, lại đặt cá sang bên cạnh, tiến lên cầm lấy đạo bào. Những lỗ thủng đường may đã hỏng giờ được vá lại. Hắn thuận miệng khen:
- Đẹp nguyên như lúc đầu! Đa tạ.
Lý Văn Thị vừa nở nụ cười mỹ mãn lại hơi ngẩn ra, vội la lên:
- Đại Đầu, con bị trúng phong hàn à, để mẹ xem.
Trong đôi mắt đục ngầu của bà ta đầy vẻ quan tâm.
Tự biết lỡ lời, Lâm Nhất trong lòng không khỏi cảm thấy loạn, vội hỏi:
- Là Đại Đầu đang đùa thôi.
Hắn khoác đạo bào, vội vàng rời đi. Lý Văn Thị ở Phía sau ngẩn người, khẽ thở dài:
- Con ta đến giờ vẫn chưa cưới vợ, là mẹ vô dụng.
Lâm Nhất dừng bước trước phòng bếp, muốn lên tiếng an ủi, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Trong hoàng cung đô thành Ô Kiền, có một tòa viện lạc độc lập. Đây là chỗ tĩnh của cung phụng vương tộc, người bình thường không được không thể nửa bước. Thần Đạo môn Cửu Linh Tử đi thẳng vào đó, tới ngoài cửa một tĩnh thất thì dừng chân. Hắn thở ra một hơi, chắp tay nói:
- Tiền bối! Tại hạ có một chuyện không rõ, xin chỉ giáo.
Cửa Tĩnh thất đóng chặt, xung quanh không thấy động tĩnh. Mà Cửu Linh Tử vẫn thần thái kính cẩn, ngôn hành cử chỉ khác với lúc trước một trời một vực. Hắn là nhân vật hoành hành hoàng cung, vẫn cẩn thận hiếm có.
Sau một thoáng, trong tĩnh thất có người nhẹ giọng hỏi:
- Chuyện gì không rõ.
Châm chước một thoáng, Cửu Linh Tử nói:
- Hành Nguyệt châu ta xa xôi lại nguyên khí thiếu thốn, ít có cao nhân hiện thân! Tiền bối hạ mình đến tận đây, Thần Đạo môn trên dưới đều cảm thấy vinh hạnh! Tại hạ là muốn thỉnh giáo về...
Nói tới một nửa, hắn lại trở nên ấp úng. Thấy vậy, người trong tĩnh thất bực mình hừ lạnh một tiếng.
Cửu Linh Tử da đầu ngứa ran, không dám do dự nữa, cẩn thận hỏi:
- Tiền bối có tới một mình không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.