Chương 1719: Bảy chân đèn (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Đây là một sơn động to chừng mấy chục trượng, cửa động đen xì cao một hai trượng không biết thông tới nơi nào. Ở giữa sơn động, bảy đế đèn xoay quanh nhau, vẫn tỏa ra hắc quang. Ngoài ra chỉ có bảy người đang kinh ngạc.
Sau một thoáng, Thải Ứng Tử ít nói nhất từ trên mặt đất đứng dậy. Hắn vuốt râu trầm ngâm một thoáng, nhìn Kỷ Anh cách đó không xa, nói:
- Nơi này chắc là bí cảnh từ viễn cổ lưu lại rồi! Mặc dù có thiên địa cấm chế nhưng không đáng lo!
Đối phương khoanh chân ngồi ngay ngắn, lặng lẽ gật đầu, nhẹ giọng trả lời:
- Dưới chân nặng chịch, không thể lăng không được.
Thải Ứng Tử lại quay sang nói với Ngô Huyền:
- Chúng ta đều biết rất ít về tình hình nơi đây, mong đạo hữu chỉ giáo thêm!
Lúc đang nói chuyện, những người khác cũng dần dần phục hồi tinh thần. Mà tình hình chưa rõ nên không dám vọng động, đều ngồi yên tại chỗ, không ngờ lờ mờ đối chiếu với bảy ngọn đèn ở xa.
Mọi người ở đây đều nhìn về phía Ngô Huyền, vốn tưởng rằng sẽ có câu trả lời, ai ngờ đối phương không ngờ lại lắc đầu, thần sắc không rõ nói:
- Ta cũng là vừa tới nơi này.
Thải Ứng Tử hơi ngẩn ra, lập tức trao đổi ánh mắt với Kỷ Anh, hướng về phía thoáng nhìn về phía cửa động đen xì đó, sau đó vén vạt áo ngồi xuống, vuốt râu đăm chiêu không nói gì.
Thanh Diệp không nhịn nổi, lên tiếng chất vấn:
- Ngô Huyền đạo hữu, ngươi từng nóinơi này có tiên tinh, bảo vật vô số, ai ngờ lại là phỏng đoán vô căn cứ, chẳng lẽ là cố ý lừa gạt.
Quỷ Chủy nhìn chằm chằm ngọn đèn cách mấy trượng, cười cười lẩm bẩm:
- Muốn dụ thì dùng lợi, muốn trị thì dùng uy, tiếp theo nên là giơ đuốc cầm gậy rồi.
Thiên Tinh Tử sắc mặt âm trầm, thở dài một tiếng, nói:
- Ngô Huyền, nếu ngươi dám mượn chuyện này để hại đồng đạo, đừng trách lão phu không niệm tình cũ!
Nói xong, ánh mắt hắn lướt qua sơn động. Vị Lâm quan chủ kia đang ngồi dựa vào vách đá, chân tay luống cuống mà vẻ mặt ngỡ ngàng.
Thấy mình trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, Ngô Huyền vội vàng chắp tay, cười khổ nói:
- Liệt vị đã tận mắt nhìn thấy rồi, ta đâu có lừa gạt gì? Chỉ là vì thế đơn bạc bạc mà khó có thể như ước nguyện, cho nên mới mời người tới cùng tìm tiên duyên. Nơi này đã có bí cảnh viễn cổ, chúng ta chưa tra xét chung quanh thì sao dám khẳng định là không có bảo vật?
Nói xong lại không thấy có ai lên tiếng, Ngô Huyền cười khổ. Hắn bình tĩnh lại một chút rồi bất đắc dĩ nói:
- Các vị đạo hữu nếu lòng còn có nghi vấn thì cứ ở lại trong sơn động này, sau một tháng sẽ có thể bình yên thoát thân. Thứ cho không thể bồi tiếp!
Nói xong hắn rất bất mãn hừ một tiếng đứng dậy đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau. Thân ảnh của hắn đã biến mất trong cửa động đen xì.
Trong sơn động chỉ còn lại sáu người, còn có bảy ngọn đèn đó. Trong nhất thời, xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động.
Trầm mặc một lát, Thiên Tinh Tử mang theo mấy phần áy náy nói:
- Vừa rồi có lẽ đã trách lầm Ngô Huyền đạo hữu rồi! Lời nói của hắn không sai, cứ ngồi đây chung quy cũng chẳng có thu hoạch gì! Liệt vị, cơ duyên tùy duyên, xin cứ tự nhiên.
Đứng dậy đứng dậy, chắp tay sau lưng, mắt nhìn thẳng, chậm rãi bước tới cửa động.
Thải Ứng Tử nhìn Kỷ Anh, đối phương mặt không biểu tình. Mà Quỷ Chủy lại từ dưới đất đứng dậy, cười ha ha rồi nói như có ám chỉ gì đó:
- Bất kể cát hung như thế nào, cũng không thể để hai người họ độc chiếm!
Thanh Diệp đang do dự thần sắc khẽ động, cũng đứng dậy theo nói:
- Đạo hữu, ngươi và ta kết bạn đồng hành.
Quỷ Chủy quay đầu lại ý tứ không rõ cười cười, sau đó bước về phía trước. Thanh Diệp theo sát phía sau, hai người lần lượt rời đi.
Trong sơn động cuối cùng còn lại ba người.
Thải Ứng Tử và Kỷ Anh ngơ ngác nhìn nhau, lập tức song song nhìn về phía người còn lại.
Lâm Nhất giống như thờ ơ với tất cả quanh mình, vẫn ngồi ở đó, còn giơ Tử Kim Hồ Lô lên, giống như muốn mượn rượu để an ủi.
- Lâm quan chủ, so với ở đây ngồi uống rượu, chẳng thà ra ngoài động tìm kiếm một phen, đừng để người khác chiếm trước tiên duyên. . .
Nghe vậy, Lâm Nhất vẫn ngồi, lại uống rượu, sau đó mới quay sang Thải Ứng Tử nhếch miệng cười, nói:
- Ha ha! Cao nhân Luyện Hư còn bất động như núi, một hậu bối như ta sao dám lỗ mãng! Nếu có tiên duyên, mời hai vị trước.
Thải Ứng Tử thầm hừ một tiếng, nhìn Kỷ Anh. Hai người hiểu ý nhau, không hẹn mà cùng đứng dậy. Lâm Nhất coi như không thấy hành động của hai người, mà có chút đăm chiêu nhìn về phía bảy đế đèn.
Đúng lúc này, bảy ngọn đèn đang lập lòe sáng đột nhiên lặng lẽ không tiếng động phụt tắt một ngọn.
Sau một thoáng, Thải Ứng Tử ít nói nhất từ trên mặt đất đứng dậy. Hắn vuốt râu trầm ngâm một thoáng, nhìn Kỷ Anh cách đó không xa, nói:
- Nơi này chắc là bí cảnh từ viễn cổ lưu lại rồi! Mặc dù có thiên địa cấm chế nhưng không đáng lo!
Đối phương khoanh chân ngồi ngay ngắn, lặng lẽ gật đầu, nhẹ giọng trả lời:
- Dưới chân nặng chịch, không thể lăng không được.
Thải Ứng Tử lại quay sang nói với Ngô Huyền:
- Chúng ta đều biết rất ít về tình hình nơi đây, mong đạo hữu chỉ giáo thêm!
Lúc đang nói chuyện, những người khác cũng dần dần phục hồi tinh thần. Mà tình hình chưa rõ nên không dám vọng động, đều ngồi yên tại chỗ, không ngờ lờ mờ đối chiếu với bảy ngọn đèn ở xa.
Mọi người ở đây đều nhìn về phía Ngô Huyền, vốn tưởng rằng sẽ có câu trả lời, ai ngờ đối phương không ngờ lại lắc đầu, thần sắc không rõ nói:
- Ta cũng là vừa tới nơi này.
Thải Ứng Tử hơi ngẩn ra, lập tức trao đổi ánh mắt với Kỷ Anh, hướng về phía thoáng nhìn về phía cửa động đen xì đó, sau đó vén vạt áo ngồi xuống, vuốt râu đăm chiêu không nói gì.
Thanh Diệp không nhịn nổi, lên tiếng chất vấn:
- Ngô Huyền đạo hữu, ngươi từng nóinơi này có tiên tinh, bảo vật vô số, ai ngờ lại là phỏng đoán vô căn cứ, chẳng lẽ là cố ý lừa gạt.
Quỷ Chủy nhìn chằm chằm ngọn đèn cách mấy trượng, cười cười lẩm bẩm:
- Muốn dụ thì dùng lợi, muốn trị thì dùng uy, tiếp theo nên là giơ đuốc cầm gậy rồi.
Thiên Tinh Tử sắc mặt âm trầm, thở dài một tiếng, nói:
- Ngô Huyền, nếu ngươi dám mượn chuyện này để hại đồng đạo, đừng trách lão phu không niệm tình cũ!
Nói xong, ánh mắt hắn lướt qua sơn động. Vị Lâm quan chủ kia đang ngồi dựa vào vách đá, chân tay luống cuống mà vẻ mặt ngỡ ngàng.
Thấy mình trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, Ngô Huyền vội vàng chắp tay, cười khổ nói:
- Liệt vị đã tận mắt nhìn thấy rồi, ta đâu có lừa gạt gì? Chỉ là vì thế đơn bạc bạc mà khó có thể như ước nguyện, cho nên mới mời người tới cùng tìm tiên duyên. Nơi này đã có bí cảnh viễn cổ, chúng ta chưa tra xét chung quanh thì sao dám khẳng định là không có bảo vật?
Nói xong lại không thấy có ai lên tiếng, Ngô Huyền cười khổ. Hắn bình tĩnh lại một chút rồi bất đắc dĩ nói:
- Các vị đạo hữu nếu lòng còn có nghi vấn thì cứ ở lại trong sơn động này, sau một tháng sẽ có thể bình yên thoát thân. Thứ cho không thể bồi tiếp!
Nói xong hắn rất bất mãn hừ một tiếng đứng dậy đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau. Thân ảnh của hắn đã biến mất trong cửa động đen xì.
Trong sơn động chỉ còn lại sáu người, còn có bảy ngọn đèn đó. Trong nhất thời, xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động.
Trầm mặc một lát, Thiên Tinh Tử mang theo mấy phần áy náy nói:
- Vừa rồi có lẽ đã trách lầm Ngô Huyền đạo hữu rồi! Lời nói của hắn không sai, cứ ngồi đây chung quy cũng chẳng có thu hoạch gì! Liệt vị, cơ duyên tùy duyên, xin cứ tự nhiên.
Đứng dậy đứng dậy, chắp tay sau lưng, mắt nhìn thẳng, chậm rãi bước tới cửa động.
Thải Ứng Tử nhìn Kỷ Anh, đối phương mặt không biểu tình. Mà Quỷ Chủy lại từ dưới đất đứng dậy, cười ha ha rồi nói như có ám chỉ gì đó:
- Bất kể cát hung như thế nào, cũng không thể để hai người họ độc chiếm!
Thanh Diệp đang do dự thần sắc khẽ động, cũng đứng dậy theo nói:
- Đạo hữu, ngươi và ta kết bạn đồng hành.
Quỷ Chủy quay đầu lại ý tứ không rõ cười cười, sau đó bước về phía trước. Thanh Diệp theo sát phía sau, hai người lần lượt rời đi.
Trong sơn động cuối cùng còn lại ba người.
Thải Ứng Tử và Kỷ Anh ngơ ngác nhìn nhau, lập tức song song nhìn về phía người còn lại.
Lâm Nhất giống như thờ ơ với tất cả quanh mình, vẫn ngồi ở đó, còn giơ Tử Kim Hồ Lô lên, giống như muốn mượn rượu để an ủi.
- Lâm quan chủ, so với ở đây ngồi uống rượu, chẳng thà ra ngoài động tìm kiếm một phen, đừng để người khác chiếm trước tiên duyên. . .
Nghe vậy, Lâm Nhất vẫn ngồi, lại uống rượu, sau đó mới quay sang Thải Ứng Tử nhếch miệng cười, nói:
- Ha ha! Cao nhân Luyện Hư còn bất động như núi, một hậu bối như ta sao dám lỗ mãng! Nếu có tiên duyên, mời hai vị trước.
Thải Ứng Tử thầm hừ một tiếng, nhìn Kỷ Anh. Hai người hiểu ý nhau, không hẹn mà cùng đứng dậy. Lâm Nhất coi như không thấy hành động của hai người, mà có chút đăm chiêu nhìn về phía bảy đế đèn.
Đúng lúc này, bảy ngọn đèn đang lập lòe sáng đột nhiên lặng lẽ không tiếng động phụt tắt một ngọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.