Chương 576: Bị giữ chân trong núi (1)
Duệ Quang
25/06/2021
Dáng vẻ người tới hiền lành trung thực, chính là người đánh xe cho Tạ tiểu thư. Đêm qua trong lúc vội vàng, không ai lo lắng cho hắn, không ngờ người này tránh được tai họa.
Có lẽ người đánh xe họ Bốc kia đã sớm nhìn thấy Liễu nhi cùng Tạ tiểu thư, ông cúi đầu xuyên qua đám người, trực tiếp đi thẳng tới trước mặt hai người và cúi người thi lễ, còn không quên nhìn về phía Nguyên Thanh gật đầu một cái.
Vì Tạ tiểu thư, có thể cũng vì tiểu sư thúc của mình từng là người đánh xe, Nguyên Thanh không hề khinh thường người này, cười và lên tiếng chào. Chỉ là hắn vô tình hay cố ý quan sát đối phương nhiều hơn.
- Bốc đại thúc không sao à! Đúng là quá may mắn rồi!
Tạ tiểu thư cũng đặc biệt mừng rỡ.
Phu xe này là người thành thật, họ Bốc tên Thành. Sau khi ông đi tới Tạ gia được rất nhiều người trong nhà khen ngợi. Thấy người này không chỉ không sao, còn tìm qua, Tạ tiểu thư tất nhiên cảm giác được sự trung hậu của ông!
Bốc Thành lại hạ thấp người, giọng hơi khàn khàn nói:
- Nhờ phúc của tiểu thư mà thôi!
Có lẽ ông không giỏi ăn nói nên chỉ rặn ra một câu liền đỡ chiếc nón lá rộng vành, hơi do dự nói:
- Nơi này đã khó có thể ở được nữa, các đây vài ba dặm có nhà, tiểu thư có muốn dời bước không...
Nghe được lời này, Mạnh Sơn đi tới hỏi:
- Vị huynh đệ này nói thật sao?
Bốc Thành im lặng và hơi nghiêng người, trong giọng nói hình như không vui, cúi đầu nói:
- Lúc tới, tại hạ tận mắt nhìn thấy, sao dám lời nói cuồng vọng được?
Mạnh trưởng lão lơ đễnh vung tay lên, nói:
- Đã có lối ra, chúng ta lại ở đây mấy ngày chờ Lâm huynh đệ trở về!
Đã có nơi ở, mọi người không trì hoãn nữa, liền muốn đi về phía trước. Nguyên Phong muốn quay về sơn động canh gác. Nguyên Thanh không muốn xa Tạ tiểu thư, nhưng càng sợ tiểu sư thúc của mình không về được nên ở lại cùng Nguyên Phong. Đám người Mạnh Sơn không tiện ngăn, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng chăm sóc chủ tớ Tạ tiểu thư. Sau khi tìm được chỗ ở, bọn họ sẽ phái người trở về nói một tiếng.
Con đường lớn phía trước mặt đã lầy lội không chịu nổi, còn có đoạn ngập ở trong nước, đường dưới chân thật sự không dễ đi. Mọi người đi hơn nửa canh giờ, đường dưới chân mới sạch sẽ hơn. Sau khi vượt qua sườn núi, phía trước là một sơn cốc rất lớn. Giữa sơn cốc là một khe núi nhô ra, bên cạnh có rãnh nước chảy quanh.
Khi đi tới gần, thấy sâu bên trong rãnh nước có tiếng nước chảy cuồn cuộn không ngừng, một con sông lớn từ phía xa đổ tới từ hướng đông sang tây, chạy quanh chân núi rồi rời đi. Mà trên khe núi ở phía tây của con đường lớn, dưới cây cối tươi tốt có mấy gian nhà xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Nơi này quả nhiên giống như người phu xe kia nói. Mấy gia đình ở đây đều là sơn thôn đôn hậu hiếu khách. Mọi người tìm tới và móc bạc ra liền có rượu ngon, cùng cơm canh nóng hổi, làm cho các đệ tử mệt mỏi ngủ một giấc lại tạm thời quên đi trấn Bán Phô đã biến mất kia.
Lúc này đang là giữa mùa mưa ở quận Lan Lăng tại Đại Hạ, mấy ngày liền mưa to dẫn tới núi đá sụp xuống, cắt con đường lớn vài trăm dặm trong núi thành mấy đoạn.
Không biết có bao nhiêu người đi đường bị ngăn giữa đường giống như nhóm người Thiên Long phái. Tuy nhiên có người không để ý tới nguy hiểm khó khăn trên đường, vẫn đi về phía con đường núi đằng trước.
Cách bến Lan Lăng bốn trăm dặm về phía đông có một thành nhỏ tên là Tư Thành. Từ phía tây Tư Thành chạy tới bến Lan Lăng có vài trăm dặm đoạn đường trong núi. Trời mới vừa tờ mờ sáng, hơn ba mươi con ngựa đã lao ra, trong tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, tất cả xông ra khỏi cửa thành và lao về phía bến Lan Lăng.
Mỗi người trên ngựa đều mặc trang phục giống nhau, trên lưng đeo binh khí, vẻ mặt dũng mãnh. Khi vung rơi có sát khí phát ra, làm cho người đi đường kinh hồn bạt vía phải tránh né.
Người dẫn đầu đã ngoài ba mươi tuổi, da giống như màu đồng, gương mặt chữ điền, để lại ba chòm râu ngắn. Đây chính là Phó Chính Nam của Lan Lăng minh. Hắn ta mặc trang phục màu tím, vẻ mặt tối tăm, hai mắt đầy sát khí.
Tùy phía sau hắn ta là hai lão già mặc áo bào màu xám đều gầy trơ cả xương, vẻ mặt vô cảm ngồi ở trên ngựa như một người chết vậy. Chỉ duy nhất có chòm râu dài đang tung bay, đôi mắt nửa mở nửa khép lóe lên tinh quang rồi biến mất, khí thế nội liễm vẫn làm cho người ta không dám nhìn thẳng!
- Tiểu tử thối! Ta nhìn hôm nay ngươi còn càn rỡ thế nào nữa! Dám đối địch cùng Lan Lăng minh, dám chống lại Phó Chính Nam ta thì ngươi nhất định phải chết!
Phó Chính Nam âm thầm nghiến răng nghiến lợi mắng, lại không nhịn được mà đắc ý quay đầu liếc mắt nhìn. Hừ! Bốn đại trưởng lão của Hình Đường trong Lan Lăng minh ta có người nào không phải là nhân vật hoành hành giang hồ Đại Hạ chứ? Tiểu tử! Ngươi có phúc không cạn đâu! Hôm nay có hai vị trưởng lão tới hầu hạ ngươi đấy!
Phó Chính Nam tuy là Phó minh chủ Lan Lăng minh nhưng minh chủ Phó Thiên Thọ là cha của hắn ta. Hắn ta làm thiếu minh chủ tất nhiên chốn giang hồ ở trong quận Lan Lăng nói một không ai dám nói hai.
Điều khiến cho người ta không ngờ là hôm qua hắn ta bị một người trẻ tuổi không biết tên sỉ nhục một trận. Phó Chính Nam làm sao có thể nuốt được cơn giận này, hắn ta không kịp quay về quận thành, sau khi đến Tư thành cho chim truyền thư, không chỉ cho gọi hai đại trưởng lão của Hình Đường tới, vẫn có ba mươi thiết vệ Lan Lăng uy chấn giang hồ.
Có lẽ người đánh xe họ Bốc kia đã sớm nhìn thấy Liễu nhi cùng Tạ tiểu thư, ông cúi đầu xuyên qua đám người, trực tiếp đi thẳng tới trước mặt hai người và cúi người thi lễ, còn không quên nhìn về phía Nguyên Thanh gật đầu một cái.
Vì Tạ tiểu thư, có thể cũng vì tiểu sư thúc của mình từng là người đánh xe, Nguyên Thanh không hề khinh thường người này, cười và lên tiếng chào. Chỉ là hắn vô tình hay cố ý quan sát đối phương nhiều hơn.
- Bốc đại thúc không sao à! Đúng là quá may mắn rồi!
Tạ tiểu thư cũng đặc biệt mừng rỡ.
Phu xe này là người thành thật, họ Bốc tên Thành. Sau khi ông đi tới Tạ gia được rất nhiều người trong nhà khen ngợi. Thấy người này không chỉ không sao, còn tìm qua, Tạ tiểu thư tất nhiên cảm giác được sự trung hậu của ông!
Bốc Thành lại hạ thấp người, giọng hơi khàn khàn nói:
- Nhờ phúc của tiểu thư mà thôi!
Có lẽ ông không giỏi ăn nói nên chỉ rặn ra một câu liền đỡ chiếc nón lá rộng vành, hơi do dự nói:
- Nơi này đã khó có thể ở được nữa, các đây vài ba dặm có nhà, tiểu thư có muốn dời bước không...
Nghe được lời này, Mạnh Sơn đi tới hỏi:
- Vị huynh đệ này nói thật sao?
Bốc Thành im lặng và hơi nghiêng người, trong giọng nói hình như không vui, cúi đầu nói:
- Lúc tới, tại hạ tận mắt nhìn thấy, sao dám lời nói cuồng vọng được?
Mạnh trưởng lão lơ đễnh vung tay lên, nói:
- Đã có lối ra, chúng ta lại ở đây mấy ngày chờ Lâm huynh đệ trở về!
Đã có nơi ở, mọi người không trì hoãn nữa, liền muốn đi về phía trước. Nguyên Phong muốn quay về sơn động canh gác. Nguyên Thanh không muốn xa Tạ tiểu thư, nhưng càng sợ tiểu sư thúc của mình không về được nên ở lại cùng Nguyên Phong. Đám người Mạnh Sơn không tiện ngăn, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng chăm sóc chủ tớ Tạ tiểu thư. Sau khi tìm được chỗ ở, bọn họ sẽ phái người trở về nói một tiếng.
Con đường lớn phía trước mặt đã lầy lội không chịu nổi, còn có đoạn ngập ở trong nước, đường dưới chân thật sự không dễ đi. Mọi người đi hơn nửa canh giờ, đường dưới chân mới sạch sẽ hơn. Sau khi vượt qua sườn núi, phía trước là một sơn cốc rất lớn. Giữa sơn cốc là một khe núi nhô ra, bên cạnh có rãnh nước chảy quanh.
Khi đi tới gần, thấy sâu bên trong rãnh nước có tiếng nước chảy cuồn cuộn không ngừng, một con sông lớn từ phía xa đổ tới từ hướng đông sang tây, chạy quanh chân núi rồi rời đi. Mà trên khe núi ở phía tây của con đường lớn, dưới cây cối tươi tốt có mấy gian nhà xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Nơi này quả nhiên giống như người phu xe kia nói. Mấy gia đình ở đây đều là sơn thôn đôn hậu hiếu khách. Mọi người tìm tới và móc bạc ra liền có rượu ngon, cùng cơm canh nóng hổi, làm cho các đệ tử mệt mỏi ngủ một giấc lại tạm thời quên đi trấn Bán Phô đã biến mất kia.
Lúc này đang là giữa mùa mưa ở quận Lan Lăng tại Đại Hạ, mấy ngày liền mưa to dẫn tới núi đá sụp xuống, cắt con đường lớn vài trăm dặm trong núi thành mấy đoạn.
Không biết có bao nhiêu người đi đường bị ngăn giữa đường giống như nhóm người Thiên Long phái. Tuy nhiên có người không để ý tới nguy hiểm khó khăn trên đường, vẫn đi về phía con đường núi đằng trước.
Cách bến Lan Lăng bốn trăm dặm về phía đông có một thành nhỏ tên là Tư Thành. Từ phía tây Tư Thành chạy tới bến Lan Lăng có vài trăm dặm đoạn đường trong núi. Trời mới vừa tờ mờ sáng, hơn ba mươi con ngựa đã lao ra, trong tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, tất cả xông ra khỏi cửa thành và lao về phía bến Lan Lăng.
Mỗi người trên ngựa đều mặc trang phục giống nhau, trên lưng đeo binh khí, vẻ mặt dũng mãnh. Khi vung rơi có sát khí phát ra, làm cho người đi đường kinh hồn bạt vía phải tránh né.
Người dẫn đầu đã ngoài ba mươi tuổi, da giống như màu đồng, gương mặt chữ điền, để lại ba chòm râu ngắn. Đây chính là Phó Chính Nam của Lan Lăng minh. Hắn ta mặc trang phục màu tím, vẻ mặt tối tăm, hai mắt đầy sát khí.
Tùy phía sau hắn ta là hai lão già mặc áo bào màu xám đều gầy trơ cả xương, vẻ mặt vô cảm ngồi ở trên ngựa như một người chết vậy. Chỉ duy nhất có chòm râu dài đang tung bay, đôi mắt nửa mở nửa khép lóe lên tinh quang rồi biến mất, khí thế nội liễm vẫn làm cho người ta không dám nhìn thẳng!
- Tiểu tử thối! Ta nhìn hôm nay ngươi còn càn rỡ thế nào nữa! Dám đối địch cùng Lan Lăng minh, dám chống lại Phó Chính Nam ta thì ngươi nhất định phải chết!
Phó Chính Nam âm thầm nghiến răng nghiến lợi mắng, lại không nhịn được mà đắc ý quay đầu liếc mắt nhìn. Hừ! Bốn đại trưởng lão của Hình Đường trong Lan Lăng minh ta có người nào không phải là nhân vật hoành hành giang hồ Đại Hạ chứ? Tiểu tử! Ngươi có phúc không cạn đâu! Hôm nay có hai vị trưởng lão tới hầu hạ ngươi đấy!
Phó Chính Nam tuy là Phó minh chủ Lan Lăng minh nhưng minh chủ Phó Thiên Thọ là cha của hắn ta. Hắn ta làm thiếu minh chủ tất nhiên chốn giang hồ ở trong quận Lan Lăng nói một không ai dám nói hai.
Điều khiến cho người ta không ngờ là hôm qua hắn ta bị một người trẻ tuổi không biết tên sỉ nhục một trận. Phó Chính Nam làm sao có thể nuốt được cơn giận này, hắn ta không kịp quay về quận thành, sau khi đến Tư thành cho chim truyền thư, không chỉ cho gọi hai đại trưởng lão của Hình Đường tới, vẫn có ba mươi thiết vệ Lan Lăng uy chấn giang hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.