Chương 580: Biến cố đột nhiên xảy ra (1)
Duệ Quang
25/06/2021
Ngay từ đầu Phó Chính Nam đã xem đám người Thiên Long như kẻ cắp, bây giờ lại là tư thế của người gây sự hỏi tội. Hắn ta kiêu ngạo vô lễ như vậy đã chọc cho đệ tử Thiên Long phái phẫn nộ!
Gác chuyện nghi ngờ về Tây Phượng Sơn sang một bên, vẻ mặt Mạnh Sơn lạnh lùng, cao giọng nói:
- Đúng là không biết điều. Đệ tử của ta không có người nào từng đắc tội ngươi, sao phải giao người cho ngươi tới hỏi tội chứ?
Dọc đường đi gặp phải tiên nhân, dù bi thương căm phẫn lớn hơn nữa cũng chỉ có thể cố nén. Nhưng đối mặt với một đám người đều ở trong giang hồ, Mạnh Sơn không hề sợ hãi.
- Lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ, chẳng lẽ không xem Lan Lăng minh ta ra gì sao?
Trong lòng Phó Chính Nam giận dữ. Hôm qua tiểu tử kia căn bản không để thiếu minh chủ mình trong mắt, nhưng người này cũng không sợ trời không sợ đất như vậy. Hắn ta vung roi ngựa trong tay lên và chợt đánh xuống. Dưới khe núi lập tức vang lên những tiếng vó ngựa, ba mươi thiết vệ đợi lệnh với sát khí lẫm liệt đã xông lên khe núi, chỉ trong nháy mắt lại bao vây đám người trên khe núi.
Phó Chính Nam cười gằn nói:
- Tiểu tử tên Nguyên Thanh hôm qua rõ ràng cùng một phe với đám người các ngươi. Thế nào? Thấy ta tới thì khiếp sợ đến mức trốn rồi à? Ngươi còn dám nói không có người nào đắc tội ta sao?
Hắn ta lớn tiếng kêu lên:
- Một người có tội liền gây họa tới đồng môn. Mau chóng giao người kia ra, có lẽ lão tử sẽ bỏ qua cho các ngươi!
Mạnh Sơn không hề sợ hãi, cười to nói:
- Ngươi chẳng qua là một người trong giang hồ mà thôi, còn muốn lấy thúng úp voi, làm ra hành vi hỏi tội của quan phủ sao? Đúng là sai lầm!
Vẻ mặt Phó Chính Nam tái mét, nhấc chân nhảy xuống ngựa và rút ra một thanh cương đao trên lưng ngựa hỏi:
- Ta hỏi lại ngươi một câu, ngươi có giao người kia ra không?
- Ta nói thật, người ngươi muốn cũng không phải là đệ tử của ta, chỉ là đi cùng đường mà thôi! Lúc này, hắn cũng không có ở đây. Nhưng nếu ngươi cứ nhất định muốn gây khó dễ với chúng ta thì cứ việc phóng ngựa qua!
Mạnh Sơn bên ngoài thô lỗ ngông cuồng, nhưng cũng không phải là một người cẩu thả. Ông nói thành khẩn như vậy, bản thân đã có cân nhắc.
Ta đã nói rõ ràng, có nghe hay không là tùy ở ngươi. Tiếp tục mạnh mẽ bắt nạt thì ta cũng không sợ ngươi. Mạnh Sơn làm vậy cũng không phải là muốn bán đứng Nguyên Thanh. Nếu là lúc trước thì thật sự có lẽ sẽ làm vậy. Nhưng hôm nay hai người trẻ tuổi kia đã là sư điệt của Lâm Nhất. Ông sẽ không làm, cũng không thể làm ra chuyện thất tín bội nghĩa như vậy. Chỉ cần có thể ứng phó được với những người trước mắt này, sau đó phái người đi tới sơn động thông báo một tiếng, bảo cho hai người Nguyên Thanh trốn trước lại xong việc.
- A! Người kia không ở đây sao?
Trong ánh mắt hung ác nham hiểm của Phó Chính Nam đầy nghi ngờ, hắn ta cho rằng đối phương đang phô trương thanh thế, bực bội nói:
- Hắn đi đâu, nhanh nói thật ra đi! Ta cũng nói thật cho ngươi biết, hôm qua ta sẽ canh giữ ở trên con đường này, cho đến bây giờ lại một đường chạy tới, ngươi đừng nói với ta là hắn đã rời đi trước rồi!
- Người này đi đâu, ta thật sự không biết, có tin hay không là tùy ngươi!
Mạnh Sơn không hề dao động, lớn tiếng nói.
Nhìn đối phương đã sẵn sàng đón địch, tuy là ít người nhưng có khí thế không thể xâm phạm, Phó Chính Nam nhìn về phía cái cây lớn cách đó không xa và đột nhiên nắm chặt chuôi đao, sải bước đi qua.
- Sư thúc?
Quý Thang nhíu mày, nhắc nhở Mạnh trưởng lão.
Phó Chính Nam sẽ không đến mức không bỏ qua cho cả nữ tử chứ? Vẻ mặt Mạnh Sơn không đổi nói:
- Yên lặng theo dõi tình hình!
Ba người chủ tớ Tạ tiểu thư cách đám người Thiên Long phái có bốn năm trượng, dường như đang đứng ngoài cuộc. Nhưng đám người cưỡi ngựa xông tới với khí thế hung hăng khiến người ta thấy hoảng hốt, không dám rời đi. Thấy Phó Chính Nam tàn bạo đi tới, Liễu nhi có chút hoảng hốt, bước lên và giang hai cánh tay thét to:
- Không được tới đây!
- Nha đầu thối, tất cả những điều này đều là vì hai người các ngươi gây ra. Nhanh nói cho lão tử biết chỗ của người kia!
Phó Chính Nam đi tới, căn bản không để ý tới Liễu nhi, chỉ tay vào Tạ tiểu thư lại trách mắng nói:
- Nếu không, lão tử bán hai ngươi vào thanh lâu!
Tạ tiểu thư vừa thẹn vừa giận, đôi mắt tuyệt đẹp đã thoáng ướt, gương mặt trắng bệch.
- Ngươi thật vô sỉ! Chỉ giỏi gây khó xử cho nữ tử yếu đuối! Ngươi làm nam nhi đúng là uổng phí!
Liễu nhi cũng sợ sự hung ác của đối phương, nhưng thấy tiểu thư bị nhục thì tức giận rơi lệ, bất chấp tất cả mà nhảy lên mắng.
Ở trong mắt Phó Chính Nam chưa bao giờ có cách nói thương hương tiếc ngọc. Nữ nhân tính là gì, chẳng qua chỉ là đồ chơi của nam nhân, từ khi nào lại có kẻ dám làm càn như vậy! Hắn ta trừng mắt, cương đao chuyển sang tay trái, tay phải nâng lên và tát về phía Liễu nhi. Tiểu nha đầu khiếp sợ đến mức kia trố mắt nhìn. Tạ tiểu thư cũng kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm. Sao nam nhân này lại có thể đánh một nữ tử yếu đuối ở trước mặt mọi người chứ?
Đám người Mạnh trưởng lão cũng vừa sợ vừa giận, một người khoác áo tơi đã chắn ở trước người của Liễu nhi. Tiếp theo có một tiếng hét thảm vang lên.
Gác chuyện nghi ngờ về Tây Phượng Sơn sang một bên, vẻ mặt Mạnh Sơn lạnh lùng, cao giọng nói:
- Đúng là không biết điều. Đệ tử của ta không có người nào từng đắc tội ngươi, sao phải giao người cho ngươi tới hỏi tội chứ?
Dọc đường đi gặp phải tiên nhân, dù bi thương căm phẫn lớn hơn nữa cũng chỉ có thể cố nén. Nhưng đối mặt với một đám người đều ở trong giang hồ, Mạnh Sơn không hề sợ hãi.
- Lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ, chẳng lẽ không xem Lan Lăng minh ta ra gì sao?
Trong lòng Phó Chính Nam giận dữ. Hôm qua tiểu tử kia căn bản không để thiếu minh chủ mình trong mắt, nhưng người này cũng không sợ trời không sợ đất như vậy. Hắn ta vung roi ngựa trong tay lên và chợt đánh xuống. Dưới khe núi lập tức vang lên những tiếng vó ngựa, ba mươi thiết vệ đợi lệnh với sát khí lẫm liệt đã xông lên khe núi, chỉ trong nháy mắt lại bao vây đám người trên khe núi.
Phó Chính Nam cười gằn nói:
- Tiểu tử tên Nguyên Thanh hôm qua rõ ràng cùng một phe với đám người các ngươi. Thế nào? Thấy ta tới thì khiếp sợ đến mức trốn rồi à? Ngươi còn dám nói không có người nào đắc tội ta sao?
Hắn ta lớn tiếng kêu lên:
- Một người có tội liền gây họa tới đồng môn. Mau chóng giao người kia ra, có lẽ lão tử sẽ bỏ qua cho các ngươi!
Mạnh Sơn không hề sợ hãi, cười to nói:
- Ngươi chẳng qua là một người trong giang hồ mà thôi, còn muốn lấy thúng úp voi, làm ra hành vi hỏi tội của quan phủ sao? Đúng là sai lầm!
Vẻ mặt Phó Chính Nam tái mét, nhấc chân nhảy xuống ngựa và rút ra một thanh cương đao trên lưng ngựa hỏi:
- Ta hỏi lại ngươi một câu, ngươi có giao người kia ra không?
- Ta nói thật, người ngươi muốn cũng không phải là đệ tử của ta, chỉ là đi cùng đường mà thôi! Lúc này, hắn cũng không có ở đây. Nhưng nếu ngươi cứ nhất định muốn gây khó dễ với chúng ta thì cứ việc phóng ngựa qua!
Mạnh Sơn bên ngoài thô lỗ ngông cuồng, nhưng cũng không phải là một người cẩu thả. Ông nói thành khẩn như vậy, bản thân đã có cân nhắc.
Ta đã nói rõ ràng, có nghe hay không là tùy ở ngươi. Tiếp tục mạnh mẽ bắt nạt thì ta cũng không sợ ngươi. Mạnh Sơn làm vậy cũng không phải là muốn bán đứng Nguyên Thanh. Nếu là lúc trước thì thật sự có lẽ sẽ làm vậy. Nhưng hôm nay hai người trẻ tuổi kia đã là sư điệt của Lâm Nhất. Ông sẽ không làm, cũng không thể làm ra chuyện thất tín bội nghĩa như vậy. Chỉ cần có thể ứng phó được với những người trước mắt này, sau đó phái người đi tới sơn động thông báo một tiếng, bảo cho hai người Nguyên Thanh trốn trước lại xong việc.
- A! Người kia không ở đây sao?
Trong ánh mắt hung ác nham hiểm của Phó Chính Nam đầy nghi ngờ, hắn ta cho rằng đối phương đang phô trương thanh thế, bực bội nói:
- Hắn đi đâu, nhanh nói thật ra đi! Ta cũng nói thật cho ngươi biết, hôm qua ta sẽ canh giữ ở trên con đường này, cho đến bây giờ lại một đường chạy tới, ngươi đừng nói với ta là hắn đã rời đi trước rồi!
- Người này đi đâu, ta thật sự không biết, có tin hay không là tùy ngươi!
Mạnh Sơn không hề dao động, lớn tiếng nói.
Nhìn đối phương đã sẵn sàng đón địch, tuy là ít người nhưng có khí thế không thể xâm phạm, Phó Chính Nam nhìn về phía cái cây lớn cách đó không xa và đột nhiên nắm chặt chuôi đao, sải bước đi qua.
- Sư thúc?
Quý Thang nhíu mày, nhắc nhở Mạnh trưởng lão.
Phó Chính Nam sẽ không đến mức không bỏ qua cho cả nữ tử chứ? Vẻ mặt Mạnh Sơn không đổi nói:
- Yên lặng theo dõi tình hình!
Ba người chủ tớ Tạ tiểu thư cách đám người Thiên Long phái có bốn năm trượng, dường như đang đứng ngoài cuộc. Nhưng đám người cưỡi ngựa xông tới với khí thế hung hăng khiến người ta thấy hoảng hốt, không dám rời đi. Thấy Phó Chính Nam tàn bạo đi tới, Liễu nhi có chút hoảng hốt, bước lên và giang hai cánh tay thét to:
- Không được tới đây!
- Nha đầu thối, tất cả những điều này đều là vì hai người các ngươi gây ra. Nhanh nói cho lão tử biết chỗ của người kia!
Phó Chính Nam đi tới, căn bản không để ý tới Liễu nhi, chỉ tay vào Tạ tiểu thư lại trách mắng nói:
- Nếu không, lão tử bán hai ngươi vào thanh lâu!
Tạ tiểu thư vừa thẹn vừa giận, đôi mắt tuyệt đẹp đã thoáng ướt, gương mặt trắng bệch.
- Ngươi thật vô sỉ! Chỉ giỏi gây khó xử cho nữ tử yếu đuối! Ngươi làm nam nhi đúng là uổng phí!
Liễu nhi cũng sợ sự hung ác của đối phương, nhưng thấy tiểu thư bị nhục thì tức giận rơi lệ, bất chấp tất cả mà nhảy lên mắng.
Ở trong mắt Phó Chính Nam chưa bao giờ có cách nói thương hương tiếc ngọc. Nữ nhân tính là gì, chẳng qua chỉ là đồ chơi của nam nhân, từ khi nào lại có kẻ dám làm càn như vậy! Hắn ta trừng mắt, cương đao chuyển sang tay trái, tay phải nâng lên và tát về phía Liễu nhi. Tiểu nha đầu khiếp sợ đến mức kia trố mắt nhìn. Tạ tiểu thư cũng kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm. Sao nam nhân này lại có thể đánh một nữ tử yếu đuối ở trước mặt mọi người chứ?
Đám người Mạnh trưởng lão cũng vừa sợ vừa giận, một người khoác áo tơi đã chắn ở trước người của Liễu nhi. Tiếp theo có một tiếng hét thảm vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.