Chương 947: Bụi phủ (2)
Duệ Quang
04/10/2021
Hai người lại tới sau núi của Tiên Nhân đỉnh. Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, tuy là lá cây điêu linh nhưng cành cây lại vẫn chi chít, không che được thân ảnh của cây già đó. Thân cây không sinh cơ đen thùi mà chắc chắn.
- Sư phụ! Chẳng lẽ cây già này có tên à?
Thiên Phúc hơi lộ vẻ kinh ngạc, không biết sư phụ nhìn chằm chằm một gốc cây chết héo để làm gì.
- Từng ấy năm tới nay, ngươi không phát hiện cây này không bình thường à?
Lâm Nhất hỏi một câu, Thiên Phúc lắc đầu, hắn lại hỏi:
- Còn nữa, tình hình sau cây đó ngươi có từng chú ý không.
- Tới tới lui lui nơi này mấy chục năm chưa bao giờ lưu ý tới tình hình trên đầu. Ồ! Sau thân cây có sơn động!
Thiên Phúc lui về phía sau vài bước, cuối cùng phát hiện ra điều kỳ quái, lập tức lại mang theo mấy phần xấu hổ, nói:
- Quả thật là bị lá cây che lấp, nếu không được sư phụ nhắc nhở.
- Lá cây che mắt, ai mà không phải vậy chứ?
Lâm Nhất nhìn Thiên Phúc đã lui về phía sau vài bước, lắc đầu nói:
- Chính là mấy bước lui về phía sau của ngươi mới khiến cho tất cả có cơ hội xoay xở, cứ giương mắt nhìn lên thì tất cả tự khác.
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên gật gật đầu như tỉnh ngộ, lập tức lại lắc đầu, như nghĩ ra gì đó.
Hai vị tổ sư xuất hành, các đệ tử đều sớm lảng tránh, trước sau không có nửa bóng người. Lâm Nhất vươn tay ra điểm một cái, một đạo kiếm quang đột nhiên bay đi, chặt đứt một cành cây. Kiếm quang biến mất, khi cành cây rơi xuống, bị hắn bắt lấy, cầm trong tay quan sát.
Cánh cây dài ba thước này, vào tay phân lượng không nhẹ, cực kỳ cứng rắn, vật phàm không thể sánh bằng, không biết có thể mang tới tác dụng gì. Khi Lâm Nhất cầm vào tay, Thiên Phúc ở bên cạnh trợn tròn cả mắt, không nhịn được cười ha ha.
Cánh cây trên tay biến mất, Lâm Nhất nhìn về phía Thiên Phúc. Đối phương vội vàng khom người nói:
- Ha ha! Sư phụ thủ đoạn thông huyền, chắc là tiên đạo hữu thành! Thiên Phúc sao có thể không vui.
- Gì mà hữu thành? Đi theo ta.
Lâm Nhất vươn tay ra dẫn theo Thiên Phúc, thân hình khẽ động liền tới sơn động đó, không đợi đối phương kinh ngạc, hắn nói:
- Nơi này là nơi đạo tiêu của Huyền Nguyên chân nhân.
Thiên Phúc không dám chậm trễ, vội vàng quỳ xuống dập đầu mấy cái với sơn động không người.
- Ngày sau ta sẽ bày ra trận pháp ở đây, chỉ cho các ngươi bế quan tĩnh tu.
Ở trong sơn động, Lâm Nhất nói lại đại khái căn nguyên của Huyền Nguyên chân nhân, lại nói rõ thân phận tu sĩ của mình. Chỉ là, tất cả sự thực đó vẫn khiến nó cùng năm tháng bị phủ đầy bụi!
Hai thần trò đi ra xa sau núi mấy dặm, trên một khối đá lớn ở ven đường khắc hai chữ "Cấm địa".
- Sư phụ! Chẳng lẽ cây già này có tên à?
Thiên Phúc hơi lộ vẻ kinh ngạc, không biết sư phụ nhìn chằm chằm một gốc cây chết héo để làm gì.
- Từng ấy năm tới nay, ngươi không phát hiện cây này không bình thường à?
Lâm Nhất hỏi một câu, Thiên Phúc lắc đầu, hắn lại hỏi:
- Còn nữa, tình hình sau cây đó ngươi có từng chú ý không.
- Tới tới lui lui nơi này mấy chục năm chưa bao giờ lưu ý tới tình hình trên đầu. Ồ! Sau thân cây có sơn động!
Thiên Phúc lui về phía sau vài bước, cuối cùng phát hiện ra điều kỳ quái, lập tức lại mang theo mấy phần xấu hổ, nói:
- Quả thật là bị lá cây che lấp, nếu không được sư phụ nhắc nhở.
- Lá cây che mắt, ai mà không phải vậy chứ?
Lâm Nhất nhìn Thiên Phúc đã lui về phía sau vài bước, lắc đầu nói:
- Chính là mấy bước lui về phía sau của ngươi mới khiến cho tất cả có cơ hội xoay xở, cứ giương mắt nhìn lên thì tất cả tự khác.
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên gật gật đầu như tỉnh ngộ, lập tức lại lắc đầu, như nghĩ ra gì đó.
Hai vị tổ sư xuất hành, các đệ tử đều sớm lảng tránh, trước sau không có nửa bóng người. Lâm Nhất vươn tay ra điểm một cái, một đạo kiếm quang đột nhiên bay đi, chặt đứt một cành cây. Kiếm quang biến mất, khi cành cây rơi xuống, bị hắn bắt lấy, cầm trong tay quan sát.
Cánh cây dài ba thước này, vào tay phân lượng không nhẹ, cực kỳ cứng rắn, vật phàm không thể sánh bằng, không biết có thể mang tới tác dụng gì. Khi Lâm Nhất cầm vào tay, Thiên Phúc ở bên cạnh trợn tròn cả mắt, không nhịn được cười ha ha.
Cánh cây trên tay biến mất, Lâm Nhất nhìn về phía Thiên Phúc. Đối phương vội vàng khom người nói:
- Ha ha! Sư phụ thủ đoạn thông huyền, chắc là tiên đạo hữu thành! Thiên Phúc sao có thể không vui.
- Gì mà hữu thành? Đi theo ta.
Lâm Nhất vươn tay ra dẫn theo Thiên Phúc, thân hình khẽ động liền tới sơn động đó, không đợi đối phương kinh ngạc, hắn nói:
- Nơi này là nơi đạo tiêu của Huyền Nguyên chân nhân.
Thiên Phúc không dám chậm trễ, vội vàng quỳ xuống dập đầu mấy cái với sơn động không người.
- Ngày sau ta sẽ bày ra trận pháp ở đây, chỉ cho các ngươi bế quan tĩnh tu.
Ở trong sơn động, Lâm Nhất nói lại đại khái căn nguyên của Huyền Nguyên chân nhân, lại nói rõ thân phận tu sĩ của mình. Chỉ là, tất cả sự thực đó vẫn khiến nó cùng năm tháng bị phủ đầy bụi!
Hai thần trò đi ra xa sau núi mấy dặm, trên một khối đá lớn ở ven đường khắc hai chữ "Cấm địa".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.