Vô Tiên

Chương 522: Cái gì gọi là được mất (1)

Duệ Quang

13/03/2021

Như vậy, thuyền đi trên biển hai tháng. Trong hai tháng này, Lâm Nhất vẫn không nhàn rỗi, đang suy nghĩ về cấm chế!

Cái gì là cấm chế? Nó chính là một loại trận pháp! Không có người điều khiển, tự chủ mang theo trận pháp thì được gọi là cấm chế.

Cấm chế không hề bị giới hạn trong thiết lập của trận pháp bình thường. Nó có thể lớn cũng có thể nhỏ, có thể mượn ưu thế về địa lý để thực hiện, cũng có thể mượn từng ngọn cây cọng cỏ làm chỗ dựa, còn có biến từ hữu hình thành vô hình, tất cả là do linh lực của ấn quyết tác động, tiện tay lại làm ra. Có thể thấy được chỗ thần kỳ của cấm chế!

Lâm Nhất ngồi xếp bằng ở trong phòng, trên đỉnh đầu có đặt một miếng ngọc giản. Đây là hai phương pháp cấm chế đơn giản mà hắn lấy được từ chỗ của Giang trưởng lão.

Chắc Giang trưởng lão chỉ biết có hai cấm chế này. Ông cũng không giấu giếm, không đợi Lâm Nhất hỏi đã lấy phi kiếm ra tặng đã giao ngọc giản ghi chép về phương pháp cấm chế cho hắn.

Bây giờ tâm tình Giang trưởng lão không tệ, có thể vì những chuyện Lâm Nhất đã làm mà cam tâm tình nguyện đưa tới.

Mỗi ngày ngoài yên tĩnh tu luyện, Lâm Nhất cố gắng nghiên cứu tập luyện về cấm chế một thời gian. Bây giờ hai tháng trôi qua, hắn không chỉ biết rõ thủ pháp để lập ra hai cấm chế này, sau khi biết rõ còn có chút tâm đắc.

Giang trưởng lão đưa ra hai cấm chế vừa là phương pháp giam giữ, vừa là phương pháp phòng vệ. Hai cấm chế này lần lượt có thể giữa không cho linh khí lộ ra ngoài cũng đề phòng thần thức tra xét. Bên trong còn tăng thêm thần thức của con người. Có thể nói cấm chế này giống như thêm khóa cho đồ đạc của mình. Lâm Nhất kết hợp hai cấm chế này làm một, nhiều lần thử qua, bây giờ cuối cùng cũng có chút thành tựu.

Lâm Nhất nín thở tập trung tinh thần, hai tay đánh ra một chuỗi ấn quyết. Cách trước mặt hắn ba thước lập tức có một mảnh ánh sáng chớp động, rất nhiều linh lực kết thành trận pháp lập tức ngưng tụ làm một thể. Lâm Nhất điểm ngón tay, ánh sáng trắng kia nhảy lên lại rơi xuống trên túi Càn Khôn trên giường nhỏ và biến mất.

Trong ánh mắt thoáng cười, hoặc là không làm hoặc phải làm tốt nhất, Lâm Nhất lại lấy ra bảo bối trong túi Càn Khôn, dùng công pháp trên ngọc giản để tăng thêm cấm chế cho tất cả đan dược và bình ngọc, lúc này mới cảm thấy hài lòng gật đầu.



Nhớ tới ánh mắt trêu đùa của Lan Kỳ Nhi, Lâm Nhất thầm nghĩ, ta cũng không tin làm như vậy rồi nàng còn có thể nhìn thấy bảo bối trong túi Càn Khôn ta? Suy nghĩ một lát, hắn lại lấy ra một túi Càn Khôn thêm hai tầng cấm chế, bỏ những vật nhất định phải dùng ở bên trong, lúc này mới treo nó ở bên thắt lưng. Túi Càn Khôn chứa công pháp cùng đan dược ban đầu lại treo ở trước ngực.

Hắn nhảy xuống giường và thoả mãn vỗ nhẹ vào bên thắt lưng. Một bên là hồ lô rượu, một bên treo túi Càn Khôn như túi tiền, hắn cảm thấy thuận tiện hơn rất nhiều. Túi Càn Khôn treo ở trước ngực nhìn như bí mật nhưng lại không hề có tác dụng đối với tu sĩ. Thần thức có thể nhìn thấy không xót một thứ gì. Khi nguy cấp bao giờ cũng có thể dễ dàng móc được đồ trước ngực, nhưng bình thường khi dùng lại vướng chân vướng tay.

Bây giờ có cấm chế lại khác. Túi Càn Khôn trước ngực không để lộ linh lực ra ngoài, về phần những cao nhân tiền bối kia có thể nhìn ra hay không tạm thời không quan tâm, tối thiểu một ít thứ tốt đáng giá luôn mang theo người, cũng thấy vững lòng hơn. Những thứ phi kiếm, lá bùa để trong túi Càn Khôn treo bên thắt lưng, lúc muốn lấy phi kiếm ra chỉ cần thò tay là có thể lấy được, cơ hội ứng phó cũng có thể tăng thêm một phần.

Đây cũng tính là một thu hoạch trong hai tháng qua. Lâm Nhất thu hồi cờ Tứ Tượng, thản nhiên đi ra khỏi cửa phòng.

Sư đồ Lan Kỳ Nhi đi rồi, Mạnh trưởng lão lại quay về tầng cao nhất, tuy nhiên một khoang khác đã có người mới vào ở.

Lâm Nhất đi ra khỏi cửa phòng lại thấy Giang trưởng lão đứng ở trước cửa phòng bên cạnh, không ngừng căn dặn Mộc Thanh Nhi...

- Nếu đã uống đan dược vào, mỗi ngày cố gắng ngồi tĩnh tọa, tĩnh tâm tu luyện, đạo này cần kiên trì bền bỉ, khổ luyện không dừng. Luyện Khí kỳ cũng không phải chỉ dựa vào lực của đan dược là có thể một lần làm xong, không được nóng ruột đâu!

Nhìn thấy Lâm Nhất, Giang trưởng lão xoay người lại, cười ha hả nói:

- Ha ha! Lâm đạo hữu thật đúng là cần cù! Mấy ngày nay ta cũng không thấy nhiều!

Người mới chuyển tới bên cạnh phòng của Lâm Nhất chính là người quen cũ Mộc Thanh Nhi.

Ngày ấy Lan Kỳ Nhi rời đi, muốn Ngưng Khí đan đưa cho Mộc Thanh Nhi, lúc đó Lâm Nhất cùng Giang trưởng lão lại biết được có chuyện gì xảy ra.



Rõ ràng, hẳn là sư đồ Lan Kỳ Nhi nhìn ra được Mộc Thanh Nhi có đầy đủ tư chất tu tiên, lúc này mới có lòng tốt nhắc nhở.

Dù sao nam nữ khác biệt nên chưa kiểm tra của cơ thể của Mộc Thanh Nhi, nhưng Lâm Nhất vẫn cảm thấy thật lòng vui mừng cho nàng. Đương nhiên, cao hứng nhất vẫn là Giang trưởng lão.

Khi Lâm Nhất đóng cửa không ra, Giang trưởng lão lại bảo Mộc Thanh Nhi chuyển đến phòng bên cạnh Lâm Nhất, lại nhìn nàng uống Ngưng Khí đan, cũng cẩn thận tỉ mỉ chỉ đạo phương pháp luyện khí cho nàng.

Chỉ đợi Mộc Thanh Nhi mở ra huyền quan thông với tổ khiếu, khí mạch nối liền, Thiên Long phái sẽ có thêm một đệ tử Luyện Khí kỳ. Chuyện này có ý nghĩa rất quan trọng nhưng không thể để cho những người khác biết được. Tuy nhiên, lấy thân phận đáng kính của Giang trưởng lão, cuối cùng lại tự mình làm chuyện này thì các đệ tử cũng đại khái đã suy đoán ra được một chút.

Bất ngờ đột nhiên xuất hiện lại không làm cho Mộc Thanh Nhi quá vui mừng!

Mộng tưởng chờ mong đã lâu, trong một đêm tự nhiên đạt được mong muốn, ngươi sẽ nhất thời quên mất sung sướng. Ngươi còn có thể nghĩ ngươi hôm nay có gì khác nhau với ngươi hôm qua, ngươi nhận được gì, ngươi lại mất gì! Chuyện trong thế gian là không công bằng như vậy đấy!

Điều làm cho Mộc Thanh Nhi lo được lo mất là, Từ Tử Huyên thân với nàng như tỷ muội sẽ làm thế nào? Nàng sợ sư tỷ khổ sở.

Từ Tử Huyên là một nữ tử dịu dàng lương thiện lại kiên cường! Nàng thật sự vì muốn tiểu sư muội của mình vui vẻ, cũng khuyên tiểu sư muội yên tâm tu luyện, để sớm ngày bước lên tiên đạo, lúc này mới làm cho Mộc Thanh Nhi yên tâm.

Trải qua hai tháng điều tức thổ nạp, lúc này gương mặt Mộc Thanh Nhi cũng trở nên rạng rỡ! Nhìn thấy Lâm Nhất tươi cười, lúc này lần đầu tiên nàng cảm thấy được ý tốt trong ánh mắt của đối phương. Tiểu tử này thường ngày đáng ghét, lời nói và việc làm khiến cho người ta khó hiểu, có lẽ kể từ hôm nay sẽ không khó nắm lấy như vậy nữa?

- Giang trưởng lão nói đùa! Trông ngài ngược lại cũng không tệ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook