Chương 1525: Cấm pháp chân truyền (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Mà sau khi sư phụ đạo vẫn, sư huynh của Mặc Cáp Tề đã kế nhiệm vị trí môn chủ. Kẻ đó hết sức bảo thủ, rồi lại quá lông bông, thu nhận môn hạ đệ tử nhưng lại không chuyên tâm quản giáo, khiến cho cấm pháp không ngừng bị truyền ra ngoài. Cuối cùng, đã gieo nên tai vạ, kết cục vứt xác tha hương.
Từ đó về sau, Mặc Cáp Tề đã tiếp chưởng Mặc Môn, nhưng tâm sự lại luôn đè nặng lòng ông ta. Sư huynh không còn, ngọc giản cấm pháp mà sư phụ truyền lại cũng chẳng biết thất lạc đến chỗ nào rồi. Hơn mấy trăm ngàn năm qua, ở Cửu Châu cũng không thấy cấm pháp chân truyền, lúc này ông ta mới thoáng yên lòng.
Hiện tại, cấm pháp trong tòa tiên cảnh trước mắt này lại quá mức quen thuộc, thật sự là giống y hệt với thân truyền của sư phụ ông ta năm đó. Mặc Cáp Tề làm sao có thể không tái mặt được đây. Nhưng mà, cấm pháp của Mặc Môn tại sao lại xuất hiện ở đây?
Lúc Mặc Cáp Tề đang cảm thấy suy nghĩ không thông thì đã có người đoán được gì đó. Tùng Vân tán nhân quay đầu nhìn về phía Hoa Trần Tử khẽ gật đầu, đối phương lè lưỡi vô cùng đắc ý. Văn Huyền Tử thì lại nhìn về phía các đệ tử nhà mình tức tối hừ lạnh một tiếng. Ninh Viễn cúi thấp mặt, xấu hổ không thôi. Mà Âm tán nhân và Trọng Tôn Đạt thì liên tục trao đổi ánh mắt, cả hai đều không để lộ ra cảm xúc gì.
Chỉ một lát sau Mặc Cáp Tề đã khôi phục lại tinh thần, quay sang phía hai tên đệ tử của mình hỏi:
- Trước khi các ngươi tiến đến đây còn có người nào tiến vào đây không?
Một người trong số đó khom người đáp:
- Bẩm Tổ sư, chỉ có Lâm Nhất Hạ Châu... Chỉ là, nhìn cấm pháp này có chút quen mắt, nhưng đệ tử lại nhận ra điểm bất đồng, chẳng biết là vì sao...
Nghe hai người này nói vậy, tất cả mọi người có mặt ở đây đều giật nảy. Lâm Nhất kia chẳng những sở hữu nhất thể tham tu thần dị mà còn hiểu được Mặc Môn cấm pháp rất khó tu luyện sao?
Mặc Cáp Tề căn bản là không thể phân trần được nguồn gốc, lập tức phất ống tay áo không cho đối phương nói tiếp. Không phải là đệ tử thân truyền của môn hạ làm sao có thể nhìn ra huyền cơ của cấm pháp được? Sắc mặt của ông ta liên tục biến đổi, lại trầm ngâm một lát, bỗng nhiên Mặc Cáp Tề quay về phía mọi người, trịnh trọng nói:
- Dù không biết nguyên do, nhưng trên thân Lâm Nhất kia lại có cấm pháp chân truyền của Mặc Môn ta, điều này là chắc chắn, không thể nghi ngờ! Nếu như đã như vậy, thì hắn cũng xem như là nửa đệ tử môn hạ của ta. Vì thế...
Ông ta còn chưa nói xông câu thì đã có người không vui kêu lên.
- Mặc tiền bối! Trên thân Lâm Nhất còn có chân truyền Ma tu Thiên Đạo môn chúng ta đấy, Sư Tổ, liệu có phải...
Tùng Vân tán nhân trợn trừng hai mắt, cả giận nói:
- Sao có thể vô cớ cắt ngang lời của trưởng bối, còn ra thể thống gì?
Hoa Trần Tử vội vàng im miệng, còn liên tục chắp tay, bày ra vẻ nhận tội. Lúc này, lão ta với ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói:
- Nếu như không phải Trần Tử nhắc lại thì ta cũng đã quên mất, tiểu tử kia cũng thật sự có nguồn gốc với Thiên Đạo môn ta đấy...
Mặc Cáp Tề giật nảy, vừa mới nghĩ ra lời thoại tiếp theo thì đã bị người khác cắt ngang lần nữa.
- Há chỉ có nhiêu đó?
Công Dương Lễ phất phất tay bước lên, ra vẻ đương nhiên nói:
- Yêu tu luyện thể chi thuật của Lâm Nhất là đồng tông đồng nguyên với Chân Vũ Môn ta đấy...
Thấy tình huống như vậy, Âm tán nhân cũng cười giả lả, lão vuốt chòm râu thưa thớt của mình, nhìn Tôn Trọng Đạt bên cạnh mình trêu chọc:
- Ngươi cũng có duyên phận với Lâm Nhất đấy!
Đối phương cũng cười khan một tiếng, dùng giọng điệu hùng hồn mà đầy lý lẽ để đáp lời:
- Ta và tiểu tử kia mới quen đã thân, ai nói không phải duyên phận! Ha ha!
Lồng ngực Mặc Cáp Tề phập phồng, vẻ mặt đau khổ nhìn những người khác. Trên nét mặt Văn Bạch Tử xuất hiện nét trào phúng, Công Lương Tán chọn giữ im lặng, Bách Lý Xuyên thì chẳng đếm xỉa đến. Sau một hồi lâu, không ai tham gia náo nhiệt nữa. Ông ta do dự một hồi, nhưng vẫn nhìn sang phía Văn Huyền Tử thăm dò:
- Chẳng biết là Thần Châu môn ngươi còn có gì muốn nói?
Văn Huyền Tử vuốt râu, cười nhạt một tiếng, nói:
- Lâm đạo hữu chỉ là một tu sĩ bình thường của Hạ Châu ta mà thôi, hắn có nguồn góc với các ngươi, Thần Châu môn ta rất thích nghe ngóng!
Ninh Viễn đứng cách đó không xa, nghe sư phụ nói như vậy thì âm thầm kinh ngạc. Nhưng mà rất nhanh, hắn ta đã như ngộ ra được điều gì đó.
Mặc Cáp Tề bất đắc dĩ lắc đầu, lại không chịu yếu thế mà nói:
- Bất kể như thế nào thì ta cũng muốn tìm Lâm Nhất kia để hỏi cho rõ. Nếu như hắn thật sự muốn bái nhập làm môn hạ của ta, dù là ai cũng không được ngăn cản...
- Đạo hữu nói rất có lý. Trước lúc Lâm Nhất chưa đưa ra quyết định, dù là ai cũng không được ép buộc hắn. Ai cố ý làm trái chính là đối nghịch với những người còn lại.!
Tùng Vân tán nhân nghiêm túc phụ họa một câu, lại quay sang nhìn Công Dương Lễ, có chút mập mờ nói:
- Công Dương đạo hữu, hai nhà ta và ngươi cứ giữ vững tâm lý là được...
Công Dương Lễ từ chối cho ý kiến, chỉ cười hặc hặc. Văn Bạch Tử đứng bên cạnh nghe vậy thì âm thầm nhíu mày.
....
Ở trong màn mưa trắng xóa mờ mịt, Lâm Nhất đang men theo một con đường đá rộng chừng hai thước, từng bước leo lên.
Có tổng cộng chín con đường lên núi, nhưng chỉ được chọn một. Có lẽ là, chọn con đường nào cũng đều có thể đi qua Thái Cổ sơn. Nhưng mà, Lâm Nhất vẫn mất hơn hai canh giờ để tìm kiếm chín con đường mòn này. Ở các giao lộ lại bày ra các cấm pháp giống nhau. Cuối cùng, hắn đã lựa chọn con đường mà nghe nói năm đó Văn Đạo Tử đã đi...
Từ đó về sau, Mặc Cáp Tề đã tiếp chưởng Mặc Môn, nhưng tâm sự lại luôn đè nặng lòng ông ta. Sư huynh không còn, ngọc giản cấm pháp mà sư phụ truyền lại cũng chẳng biết thất lạc đến chỗ nào rồi. Hơn mấy trăm ngàn năm qua, ở Cửu Châu cũng không thấy cấm pháp chân truyền, lúc này ông ta mới thoáng yên lòng.
Hiện tại, cấm pháp trong tòa tiên cảnh trước mắt này lại quá mức quen thuộc, thật sự là giống y hệt với thân truyền của sư phụ ông ta năm đó. Mặc Cáp Tề làm sao có thể không tái mặt được đây. Nhưng mà, cấm pháp của Mặc Môn tại sao lại xuất hiện ở đây?
Lúc Mặc Cáp Tề đang cảm thấy suy nghĩ không thông thì đã có người đoán được gì đó. Tùng Vân tán nhân quay đầu nhìn về phía Hoa Trần Tử khẽ gật đầu, đối phương lè lưỡi vô cùng đắc ý. Văn Huyền Tử thì lại nhìn về phía các đệ tử nhà mình tức tối hừ lạnh một tiếng. Ninh Viễn cúi thấp mặt, xấu hổ không thôi. Mà Âm tán nhân và Trọng Tôn Đạt thì liên tục trao đổi ánh mắt, cả hai đều không để lộ ra cảm xúc gì.
Chỉ một lát sau Mặc Cáp Tề đã khôi phục lại tinh thần, quay sang phía hai tên đệ tử của mình hỏi:
- Trước khi các ngươi tiến đến đây còn có người nào tiến vào đây không?
Một người trong số đó khom người đáp:
- Bẩm Tổ sư, chỉ có Lâm Nhất Hạ Châu... Chỉ là, nhìn cấm pháp này có chút quen mắt, nhưng đệ tử lại nhận ra điểm bất đồng, chẳng biết là vì sao...
Nghe hai người này nói vậy, tất cả mọi người có mặt ở đây đều giật nảy. Lâm Nhất kia chẳng những sở hữu nhất thể tham tu thần dị mà còn hiểu được Mặc Môn cấm pháp rất khó tu luyện sao?
Mặc Cáp Tề căn bản là không thể phân trần được nguồn gốc, lập tức phất ống tay áo không cho đối phương nói tiếp. Không phải là đệ tử thân truyền của môn hạ làm sao có thể nhìn ra huyền cơ của cấm pháp được? Sắc mặt của ông ta liên tục biến đổi, lại trầm ngâm một lát, bỗng nhiên Mặc Cáp Tề quay về phía mọi người, trịnh trọng nói:
- Dù không biết nguyên do, nhưng trên thân Lâm Nhất kia lại có cấm pháp chân truyền của Mặc Môn ta, điều này là chắc chắn, không thể nghi ngờ! Nếu như đã như vậy, thì hắn cũng xem như là nửa đệ tử môn hạ của ta. Vì thế...
Ông ta còn chưa nói xông câu thì đã có người không vui kêu lên.
- Mặc tiền bối! Trên thân Lâm Nhất còn có chân truyền Ma tu Thiên Đạo môn chúng ta đấy, Sư Tổ, liệu có phải...
Tùng Vân tán nhân trợn trừng hai mắt, cả giận nói:
- Sao có thể vô cớ cắt ngang lời của trưởng bối, còn ra thể thống gì?
Hoa Trần Tử vội vàng im miệng, còn liên tục chắp tay, bày ra vẻ nhận tội. Lúc này, lão ta với ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói:
- Nếu như không phải Trần Tử nhắc lại thì ta cũng đã quên mất, tiểu tử kia cũng thật sự có nguồn gốc với Thiên Đạo môn ta đấy...
Mặc Cáp Tề giật nảy, vừa mới nghĩ ra lời thoại tiếp theo thì đã bị người khác cắt ngang lần nữa.
- Há chỉ có nhiêu đó?
Công Dương Lễ phất phất tay bước lên, ra vẻ đương nhiên nói:
- Yêu tu luyện thể chi thuật của Lâm Nhất là đồng tông đồng nguyên với Chân Vũ Môn ta đấy...
Thấy tình huống như vậy, Âm tán nhân cũng cười giả lả, lão vuốt chòm râu thưa thớt của mình, nhìn Tôn Trọng Đạt bên cạnh mình trêu chọc:
- Ngươi cũng có duyên phận với Lâm Nhất đấy!
Đối phương cũng cười khan một tiếng, dùng giọng điệu hùng hồn mà đầy lý lẽ để đáp lời:
- Ta và tiểu tử kia mới quen đã thân, ai nói không phải duyên phận! Ha ha!
Lồng ngực Mặc Cáp Tề phập phồng, vẻ mặt đau khổ nhìn những người khác. Trên nét mặt Văn Bạch Tử xuất hiện nét trào phúng, Công Lương Tán chọn giữ im lặng, Bách Lý Xuyên thì chẳng đếm xỉa đến. Sau một hồi lâu, không ai tham gia náo nhiệt nữa. Ông ta do dự một hồi, nhưng vẫn nhìn sang phía Văn Huyền Tử thăm dò:
- Chẳng biết là Thần Châu môn ngươi còn có gì muốn nói?
Văn Huyền Tử vuốt râu, cười nhạt một tiếng, nói:
- Lâm đạo hữu chỉ là một tu sĩ bình thường của Hạ Châu ta mà thôi, hắn có nguồn góc với các ngươi, Thần Châu môn ta rất thích nghe ngóng!
Ninh Viễn đứng cách đó không xa, nghe sư phụ nói như vậy thì âm thầm kinh ngạc. Nhưng mà rất nhanh, hắn ta đã như ngộ ra được điều gì đó.
Mặc Cáp Tề bất đắc dĩ lắc đầu, lại không chịu yếu thế mà nói:
- Bất kể như thế nào thì ta cũng muốn tìm Lâm Nhất kia để hỏi cho rõ. Nếu như hắn thật sự muốn bái nhập làm môn hạ của ta, dù là ai cũng không được ngăn cản...
- Đạo hữu nói rất có lý. Trước lúc Lâm Nhất chưa đưa ra quyết định, dù là ai cũng không được ép buộc hắn. Ai cố ý làm trái chính là đối nghịch với những người còn lại.!
Tùng Vân tán nhân nghiêm túc phụ họa một câu, lại quay sang nhìn Công Dương Lễ, có chút mập mờ nói:
- Công Dương đạo hữu, hai nhà ta và ngươi cứ giữ vững tâm lý là được...
Công Dương Lễ từ chối cho ý kiến, chỉ cười hặc hặc. Văn Bạch Tử đứng bên cạnh nghe vậy thì âm thầm nhíu mày.
....
Ở trong màn mưa trắng xóa mờ mịt, Lâm Nhất đang men theo một con đường đá rộng chừng hai thước, từng bước leo lên.
Có tổng cộng chín con đường lên núi, nhưng chỉ được chọn một. Có lẽ là, chọn con đường nào cũng đều có thể đi qua Thái Cổ sơn. Nhưng mà, Lâm Nhất vẫn mất hơn hai canh giờ để tìm kiếm chín con đường mòn này. Ở các giao lộ lại bày ra các cấm pháp giống nhau. Cuối cùng, hắn đã lựa chọn con đường mà nghe nói năm đó Văn Đạo Tử đã đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.