Chương 1623: Càng đi càng xa (2)
Duệ Quang
25/08/2022
- Đất đá ở đây đều được trải qua sự rèn giũa của cương phong ngàn vạn năm, có thể nói là cứng rắn hơn bất kỳ pháp bảo nào trên đời. Tiểu nha đầu ngươi biết rõ như vậy vẫn lấy lão nhân gia ta ra giễu cợt, thật đúng là có thể so với tiểu tử đó...
Mắt Hoa Trần Tử sáng lên, có chút hứng thú nói đùa:
- Ồ! Lão nhân gia ngài còn ở sau lưng nhắc tới sở thích dài ngắn của người khác! Vãn bối xin chăm chú lắng nghe.
Xuất Vân Tử đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên cười gian xảo, ngón tay chỉ về phía xa xa, nói:
- Tiểu nha đầu ngươi thích trợn mắt nói dối à, mà tiểu tử đó thì thích cởi truồng đi đường, đúng là có cái hay dị khúc đồng công! Ha ha.
Hoa Trần Tử hầm hừ bĩu môi, lại trợn to mắt nhìn lại. Chỉ thấy Lâm Nhất thân mặc kim giáp dẫn theo nữ tử kia từ xa đi tới, chỉ là hơi khựng lại một chút, không ngờ chân không chạm đất, đạp vào hư không, trong nháy mắt bay vọt qua chỗ mọi người đang tránh gió.
Một tu sĩ Nguyên Anh không ngờ có thể dũng mãnh phi thường như vậy trong cương phong? không đợi Hoa Trần Tử lên tiếng, Xuất Vân Tử mang theo mấy phần tò mò nói:
- Tiểu tử đó hết lần này tới lần khác vượt qua chúng ta, một thân tu vi cũng càng ngày càng cao.
Tình hình vừa rồi đã kinh động tới mọi người, Bách Lý Xuyên cũng nói:
- Nếu tam anh tất cả đều viên mãn, tu vi của Lâm Nhất mặc dù không thể so với Hóa Thần, nhưng cũng không thể khinh thường! Mà yêu tu luyện thể của hắn càng cường đại.
Hắn quay sang nhìn về phía Công Dương Lễ, đối phương khen:
- Tiểu tử đó gân cốt rất mạnh, là hiếm thấy trong yêu tu!
Xuất Vân Tử đảo mắt, bỗng nhiên nhảy lên nói:
- Không thể để tiểu tử đó đi trước được! Nếu tên này không quên thù cũ, khó tránh khỏi phức tạp.
Ý của hắn là sợ có người tìm được và hủy đi đường tới Tiên Vực. Mọi người lập tức tỉnh ngộ, vội vàng động thân.
Ba ngày sau, nhóm Xuất Vân Tử từ từ ngừng thế đi. Mà chứng kiến những gì ở phía trước khiến mọi người kinh ngạc không thôi. Khi không để ý, hoang nguyên đã tới điểm cuối. Phía trước vài dặm có núi cao màu đen chót vót, ở giữa nứt ra một khe núi sâu, có khói đặc trong xanh có trắng từ trong điên cuồn bay ra, khiến người ta chùn bước. Dưới chân núi có Lâm Nhất và La Thu Nươngđang tĩnh tọa nghỉ ngơi.
Hơi do dự, đoàn người đến một bên khác của chân núi để tạm tránh gió. Văn Bạch Tử không kịp nghỉ ngơi, lấy ra một chiếc ngọc giản nhìn nhìn, tiếp theo liền đưa cho đồng bạn đọc, còn không quên phân trần với Xuất Vân Tử:
- Từ dư đồ năm đó sư huynh ta ghi lại, nơi này chính là chỗ cực địa của tiên cảnh!
Khe núi có chiều rộng mấy chục trượng, cương phong dày đặc, cách đó không xa thân ảnh của Lâm Nhất có thể thấy được lờ mờ. Mà ở chân núi gió thổi yếu nhất, chính là chỗ tốt để nghỉ ngơi. Xuất Vân Tử nhìn quanh bốn phía, sau đó cười hắc hắc với Văn Bạch Tử, cũng lấy ra một chiếc ngọc giản rồi nói:
- Nếu không phải bị dư đồ của sư huynh Văn Đạo Tử ngươi dụ hoặc, ta sao lại bị hắn hại cho cửu tử nhất sinh.
Văn Bạch Tử ngẩn ra, lập tức tìm một chỗ ngồi xuống im lặng không nói gì. Lúc đến hắn không muốn lấy ra dư đồ, chính là trong lòng vẫn cố kỵ, Mà đã đến nước này...
- Cũng không ngờ trong tay tiểu tử đó vẫn cất giấu một phần dư đồ! Ha ha!
Nhìn thân ảnh của Lâm Nhất cách đó không xa, Xuất Vân Tử lắc đầu cười nói:
- Sau khe núi nói không chừng chính là Tiên Vực! Phải xem tạo hóa lần này như thế nào?
Chỉ cần xuyên qua được khe núi này, liền có thể đến được Tiên Vực? Tu hành ngàn năm, cuối cùng cũng thành chính quả! Mọi người phấn chấn không thôi, Tùng Vân tán nhân lại vuốt râu cười to:
- Khổ tu cả đời, chính vì ngày này! Tu vi lại tiến thêm một bậc, Tùng Vân ta có thể tăng thêm mấy ngàn năm thọ nguyên...
Hoa Trần Tử mắt lóe sáng, nắm chặt quyền đầu nói:
- Trong Tiên Vực có đủ linh đan diệu dược, Trần Tử có thể hóa thần!
Đối thoại của hai tổ tôn khiến các cao nhân Hóa Thần ở đây không nhịn được mà miên man bất định, ai nấy thần phấn chấn. Không có sự trói buộc của thiên địa, càng không có tu vi bị giam cầm, đạp mây phi thăng, lập địa thành tiên, chính là lúc này.
Hai ngày sau, tám vị cao nhân Hóa Thần dưỡng đủ súc liền dẫn theo Hoa Trần Tử bước về phía khe núi. Mà vào khoảnh khắc đặt mình trong cương phong, sắc mặt của mọi người lập tức trở nên ngưng trọng. Khói đặc trong xanh có trắng đó bọc theo tiếng rít ùa tới, thế thổi rất mạnh, thật sự khiến người ta khó có thể sống yên!
Các cao nhân không dám lơ là, do Xuất Vân Tử và Công Dương Lễ dẫn đầu, Tùng Vân tán nhân và Hoa Trần Tử thì đi cuối. Đoàn người đội cương phong cuồng liệt nối đuôi nhau đi sâu vào hẻm núi.
...
Ở bên kia hẻm núi, Lâm Nhất vẫn tĩnh tọa nghỉ ngơi. Hắn coi như không thấy đám người đã rơi đi, cho đến sau một canh giờ, mới chậm rãi mở mắt.
La Thu Nương nhìn về phía khe núi, mãi lâu sau vẫn im lặng không nói gì. Lâm Nhất đứng dậy đi tới gần, nhìn về phía cương phong giống như sóng dữ, nhẹ giọng nói:
- Chuyến này khó lường.
- Phí hoài cả đời, ngàn năm khó lường, chính là càng đi, càng đi, càng xa...
La Thu Nương buồn bã thốt lên một câu, sau đó cười lạnh lùng, chân thành cúi người nói:
- Đa tạ ơn đồng hành dẫn dắt của đại hữu.
Lâm Nhất nhướn mày, lui về phía sau một bước chắp tay hoàn lễ, muốn nói lại thôi. Sau đó hắn thầm thở dài, tiến lên nắm lấy khuỷu tay La Thu Nương lao về phía hẻm núi.
Chưa đi được bao xa, Lâm Nhất liền bị gió mạnh thổi cho buộc phải dừng chân. Nơi này cương phong mạnh hơn gấp mấy lần trước. Khói đặc trong xanh có trắng mang theo khí thế kinh người bức tới, chỉ có dùng toàn bộ tu vi mới có thể giữ được vân bào hộ thể. Mà sâu trong he núi vẫn là cuồng phong gào thét giận dữ, khó tìm được ba thước đất để ẩn thân.
Lâm Nhất dừng lại, nhìn sang bên cạnh.
La Thu Nương tóc bạc tung bay, trấn định tự nhiên, đó mặt vẫn nở nụ cười nhợt nhạt.
Hai hàng lông mày Lâm Nhất đột nhiên dựng đứng, linh lực cả lập tức ùa vào trong vân bào. Không hề do dự, hắn dẫn theo nữ tử bên cạnh mạnh mẽ ngược gió mà đi.
Sau nửa canh giờ, giống như đã đến cuối khe núi, một động khẩu to chừng hai, ba trượng xuất hiện ở phía trước, có hào quang màu trắng từ trong bay ra. Tùng Vân tán nhân, Hoa Trần Tử, Âm Tán Nhân cùng Văn Bạch Tử đang từ từ tới gần, mấy vị tu sĩ Hóa Thần khác thì không thấy đâu.
Chỉ một thoáng sau, Âm Tán Nhân biến mất trong đầu gió mịt mù đó.
Thấy thế, Lâm Nhất giật mình. Chỉ cần xuyên qua động khẩu đó liền có thể rời khỏi Câu Trần tiên cảnh. Tiếp theo sẽ đến đâu? Chẳng lẽ chính là Tiên Vực.
- Bùm.
Đúng lúc này một tiếng xé rách từ trên người truyền đến, Lâm Nhất vội vàng cúi đầu nhìn, không khỏi biến sắc. Dưới cương phong sắc bén dị thường, vân bào cuối cùng không chịu nổi giày vò, chưa kịp thu hồi vào trong cơ thể đã hóa thành hư vô. Cũng may long giáp vẫn còn, nếu không...
Trong lúc rối ren, Lâm Nhất đột nhiên nhìn vào tay phải trống không, không khỏi ngẩn ra. La Thu Nương mới rồi còn được mình nắm chặt, trong nháy mắt đã theo gió mất đi, chỉ còn một tiếng thở dài từ từ vọng lại Lâm Nhất Lâm Nhất rồi, càng đi, càng đi, càng xa.
- Cứu ta.
Cùng lúc đó, tiếng kêu cứu thuận gió truyền đến, Lâm Nhất giật nảy mình, lập tức quay đầu lại nhìn. Cạnh động khẩu cương phong gào thét không ngừng đó, chỉ còn lại Văn Bạch Tử và hai tổ tôn Tùng Vân tán nhân.
Tùng Vân tán nhân nguyên lực không đủ, còn phải chiếu cố chu toàn cho Hoa Trần Tử, nhất thời bị cương phong thổi cho ngã trái ngã phải, tình hình của hai tổ tôn rất nguy ngập. Sau đó Văn Bạch Tử đột nhiên vươn hai tay ra.
Lâm Nhất vẫn cách ngoài mấy chục trượng, thúc thủ vô sách nhìn về phía trước. Vào lúc hắn đang cả kinh, cương phong thế không thể đỡ lại ập tới, lập tức cuốn hắn lên rồi kéo về phía xa.
Khi không thể chậm trễ, hai mắt Lâm Nhất lấp lánh huyết quang, kim giáp trên người lập tức tỏa ra một tầng sát khí, phía sau bỗng nhiên huyễn hóa ra đuôi rồng, sau đó đó một con ma long dài hơn mười trượng múa lượn ngược gió trong khe núi.
Chỉ trong nháy mắt, thân hình mạnh mẽ của ma long đột nhiên co quắp lại, sau đó giống như một đạo thiểm điện lao về phía động khẩu đã không còn ai đó.
Mắt Hoa Trần Tử sáng lên, có chút hứng thú nói đùa:
- Ồ! Lão nhân gia ngài còn ở sau lưng nhắc tới sở thích dài ngắn của người khác! Vãn bối xin chăm chú lắng nghe.
Xuất Vân Tử đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên cười gian xảo, ngón tay chỉ về phía xa xa, nói:
- Tiểu nha đầu ngươi thích trợn mắt nói dối à, mà tiểu tử đó thì thích cởi truồng đi đường, đúng là có cái hay dị khúc đồng công! Ha ha.
Hoa Trần Tử hầm hừ bĩu môi, lại trợn to mắt nhìn lại. Chỉ thấy Lâm Nhất thân mặc kim giáp dẫn theo nữ tử kia từ xa đi tới, chỉ là hơi khựng lại một chút, không ngờ chân không chạm đất, đạp vào hư không, trong nháy mắt bay vọt qua chỗ mọi người đang tránh gió.
Một tu sĩ Nguyên Anh không ngờ có thể dũng mãnh phi thường như vậy trong cương phong? không đợi Hoa Trần Tử lên tiếng, Xuất Vân Tử mang theo mấy phần tò mò nói:
- Tiểu tử đó hết lần này tới lần khác vượt qua chúng ta, một thân tu vi cũng càng ngày càng cao.
Tình hình vừa rồi đã kinh động tới mọi người, Bách Lý Xuyên cũng nói:
- Nếu tam anh tất cả đều viên mãn, tu vi của Lâm Nhất mặc dù không thể so với Hóa Thần, nhưng cũng không thể khinh thường! Mà yêu tu luyện thể của hắn càng cường đại.
Hắn quay sang nhìn về phía Công Dương Lễ, đối phương khen:
- Tiểu tử đó gân cốt rất mạnh, là hiếm thấy trong yêu tu!
Xuất Vân Tử đảo mắt, bỗng nhiên nhảy lên nói:
- Không thể để tiểu tử đó đi trước được! Nếu tên này không quên thù cũ, khó tránh khỏi phức tạp.
Ý của hắn là sợ có người tìm được và hủy đi đường tới Tiên Vực. Mọi người lập tức tỉnh ngộ, vội vàng động thân.
Ba ngày sau, nhóm Xuất Vân Tử từ từ ngừng thế đi. Mà chứng kiến những gì ở phía trước khiến mọi người kinh ngạc không thôi. Khi không để ý, hoang nguyên đã tới điểm cuối. Phía trước vài dặm có núi cao màu đen chót vót, ở giữa nứt ra một khe núi sâu, có khói đặc trong xanh có trắng từ trong điên cuồn bay ra, khiến người ta chùn bước. Dưới chân núi có Lâm Nhất và La Thu Nươngđang tĩnh tọa nghỉ ngơi.
Hơi do dự, đoàn người đến một bên khác của chân núi để tạm tránh gió. Văn Bạch Tử không kịp nghỉ ngơi, lấy ra một chiếc ngọc giản nhìn nhìn, tiếp theo liền đưa cho đồng bạn đọc, còn không quên phân trần với Xuất Vân Tử:
- Từ dư đồ năm đó sư huynh ta ghi lại, nơi này chính là chỗ cực địa của tiên cảnh!
Khe núi có chiều rộng mấy chục trượng, cương phong dày đặc, cách đó không xa thân ảnh của Lâm Nhất có thể thấy được lờ mờ. Mà ở chân núi gió thổi yếu nhất, chính là chỗ tốt để nghỉ ngơi. Xuất Vân Tử nhìn quanh bốn phía, sau đó cười hắc hắc với Văn Bạch Tử, cũng lấy ra một chiếc ngọc giản rồi nói:
- Nếu không phải bị dư đồ của sư huynh Văn Đạo Tử ngươi dụ hoặc, ta sao lại bị hắn hại cho cửu tử nhất sinh.
Văn Bạch Tử ngẩn ra, lập tức tìm một chỗ ngồi xuống im lặng không nói gì. Lúc đến hắn không muốn lấy ra dư đồ, chính là trong lòng vẫn cố kỵ, Mà đã đến nước này...
- Cũng không ngờ trong tay tiểu tử đó vẫn cất giấu một phần dư đồ! Ha ha!
Nhìn thân ảnh của Lâm Nhất cách đó không xa, Xuất Vân Tử lắc đầu cười nói:
- Sau khe núi nói không chừng chính là Tiên Vực! Phải xem tạo hóa lần này như thế nào?
Chỉ cần xuyên qua được khe núi này, liền có thể đến được Tiên Vực? Tu hành ngàn năm, cuối cùng cũng thành chính quả! Mọi người phấn chấn không thôi, Tùng Vân tán nhân lại vuốt râu cười to:
- Khổ tu cả đời, chính vì ngày này! Tu vi lại tiến thêm một bậc, Tùng Vân ta có thể tăng thêm mấy ngàn năm thọ nguyên...
Hoa Trần Tử mắt lóe sáng, nắm chặt quyền đầu nói:
- Trong Tiên Vực có đủ linh đan diệu dược, Trần Tử có thể hóa thần!
Đối thoại của hai tổ tôn khiến các cao nhân Hóa Thần ở đây không nhịn được mà miên man bất định, ai nấy thần phấn chấn. Không có sự trói buộc của thiên địa, càng không có tu vi bị giam cầm, đạp mây phi thăng, lập địa thành tiên, chính là lúc này.
Hai ngày sau, tám vị cao nhân Hóa Thần dưỡng đủ súc liền dẫn theo Hoa Trần Tử bước về phía khe núi. Mà vào khoảnh khắc đặt mình trong cương phong, sắc mặt của mọi người lập tức trở nên ngưng trọng. Khói đặc trong xanh có trắng đó bọc theo tiếng rít ùa tới, thế thổi rất mạnh, thật sự khiến người ta khó có thể sống yên!
Các cao nhân không dám lơ là, do Xuất Vân Tử và Công Dương Lễ dẫn đầu, Tùng Vân tán nhân và Hoa Trần Tử thì đi cuối. Đoàn người đội cương phong cuồng liệt nối đuôi nhau đi sâu vào hẻm núi.
...
Ở bên kia hẻm núi, Lâm Nhất vẫn tĩnh tọa nghỉ ngơi. Hắn coi như không thấy đám người đã rơi đi, cho đến sau một canh giờ, mới chậm rãi mở mắt.
La Thu Nương nhìn về phía khe núi, mãi lâu sau vẫn im lặng không nói gì. Lâm Nhất đứng dậy đi tới gần, nhìn về phía cương phong giống như sóng dữ, nhẹ giọng nói:
- Chuyến này khó lường.
- Phí hoài cả đời, ngàn năm khó lường, chính là càng đi, càng đi, càng xa...
La Thu Nương buồn bã thốt lên một câu, sau đó cười lạnh lùng, chân thành cúi người nói:
- Đa tạ ơn đồng hành dẫn dắt của đại hữu.
Lâm Nhất nhướn mày, lui về phía sau một bước chắp tay hoàn lễ, muốn nói lại thôi. Sau đó hắn thầm thở dài, tiến lên nắm lấy khuỷu tay La Thu Nương lao về phía hẻm núi.
Chưa đi được bao xa, Lâm Nhất liền bị gió mạnh thổi cho buộc phải dừng chân. Nơi này cương phong mạnh hơn gấp mấy lần trước. Khói đặc trong xanh có trắng mang theo khí thế kinh người bức tới, chỉ có dùng toàn bộ tu vi mới có thể giữ được vân bào hộ thể. Mà sâu trong he núi vẫn là cuồng phong gào thét giận dữ, khó tìm được ba thước đất để ẩn thân.
Lâm Nhất dừng lại, nhìn sang bên cạnh.
La Thu Nương tóc bạc tung bay, trấn định tự nhiên, đó mặt vẫn nở nụ cười nhợt nhạt.
Hai hàng lông mày Lâm Nhất đột nhiên dựng đứng, linh lực cả lập tức ùa vào trong vân bào. Không hề do dự, hắn dẫn theo nữ tử bên cạnh mạnh mẽ ngược gió mà đi.
Sau nửa canh giờ, giống như đã đến cuối khe núi, một động khẩu to chừng hai, ba trượng xuất hiện ở phía trước, có hào quang màu trắng từ trong bay ra. Tùng Vân tán nhân, Hoa Trần Tử, Âm Tán Nhân cùng Văn Bạch Tử đang từ từ tới gần, mấy vị tu sĩ Hóa Thần khác thì không thấy đâu.
Chỉ một thoáng sau, Âm Tán Nhân biến mất trong đầu gió mịt mù đó.
Thấy thế, Lâm Nhất giật mình. Chỉ cần xuyên qua động khẩu đó liền có thể rời khỏi Câu Trần tiên cảnh. Tiếp theo sẽ đến đâu? Chẳng lẽ chính là Tiên Vực.
- Bùm.
Đúng lúc này một tiếng xé rách từ trên người truyền đến, Lâm Nhất vội vàng cúi đầu nhìn, không khỏi biến sắc. Dưới cương phong sắc bén dị thường, vân bào cuối cùng không chịu nổi giày vò, chưa kịp thu hồi vào trong cơ thể đã hóa thành hư vô. Cũng may long giáp vẫn còn, nếu không...
Trong lúc rối ren, Lâm Nhất đột nhiên nhìn vào tay phải trống không, không khỏi ngẩn ra. La Thu Nương mới rồi còn được mình nắm chặt, trong nháy mắt đã theo gió mất đi, chỉ còn một tiếng thở dài từ từ vọng lại Lâm Nhất Lâm Nhất rồi, càng đi, càng đi, càng xa.
- Cứu ta.
Cùng lúc đó, tiếng kêu cứu thuận gió truyền đến, Lâm Nhất giật nảy mình, lập tức quay đầu lại nhìn. Cạnh động khẩu cương phong gào thét không ngừng đó, chỉ còn lại Văn Bạch Tử và hai tổ tôn Tùng Vân tán nhân.
Tùng Vân tán nhân nguyên lực không đủ, còn phải chiếu cố chu toàn cho Hoa Trần Tử, nhất thời bị cương phong thổi cho ngã trái ngã phải, tình hình của hai tổ tôn rất nguy ngập. Sau đó Văn Bạch Tử đột nhiên vươn hai tay ra.
Lâm Nhất vẫn cách ngoài mấy chục trượng, thúc thủ vô sách nhìn về phía trước. Vào lúc hắn đang cả kinh, cương phong thế không thể đỡ lại ập tới, lập tức cuốn hắn lên rồi kéo về phía xa.
Khi không thể chậm trễ, hai mắt Lâm Nhất lấp lánh huyết quang, kim giáp trên người lập tức tỏa ra một tầng sát khí, phía sau bỗng nhiên huyễn hóa ra đuôi rồng, sau đó đó một con ma long dài hơn mười trượng múa lượn ngược gió trong khe núi.
Chỉ trong nháy mắt, thân hình mạnh mẽ của ma long đột nhiên co quắp lại, sau đó giống như một đạo thiểm điện lao về phía động khẩu đã không còn ai đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.