Chương 975: Cảnh ảo (2)
Duệ Quang
04/10/2021
Sâu trong thức hải truyền đến tiếng gầm phẫn nộ:
- Tất cả mạnh mẽ của ngươi trước đó đâu rồi? Con người có thể xây lên thì cũng có thể phá hủy. Mẹ nó ngươi không động thủ, chỉ có thể khốn đốn không tiến lên, muốn Tiên Tinh chỉ có thể là vọng tưởng. Căn phòng tuyệt đẹp à? Chẳng qua là tồn tại như ảo ảnh mà thôi...
- Ầm...
Lão Long hãy còn gầm thét, Lâm Nhất lại là phun ra một tia sáng màu vàng bổ về phía cột đá, trời đất hơi chấn động. Thoáng chốc, tòa thành dưới nước lay động kịch liệt, miếng giếng trên đỉnh đầu cũng nhanh chóng vặn vẹo.
Nếu ra tay, Lâm Nhất không dám chậm trễ, ánh sáng màu vàng hóa thành Kim Long kiếm ba thước bị hắn nắm trong tay, hung hăng vung lên. Lại một tia sáng màu vàng nhanh chóng rời đi, tiếp theo liền "rắc”...
Một tiếng nổ kinh người vang lên, cộ đá cao chợt run lên và lập tức sinh ra rất nhiều vết nứt, mắt thấy lại sắp vỡ.
Trong thoáng chốc, hình như cảm nhận được tai ương sắp ập xuống đầu, tòa thành dưới nước không chừng bị ánh sáng chớp hiện bao phủ, sinh ra uy thế làm người ta sợ hãi, theo đó có từng tiếng vỡ vụn vang lên, tất nhiên chính là cảnh tượng trời long đất lở. Lâm Nhất đứng chưa vững, dưới chân lảo đảo một cái lại giống như một mũi tên rời khỏi dây cung bắn nhanh qua. Lúc hắn gần tiến vào trong miệng giếng vặn vẹo kia liền giơ tay về phía sau và chộp một cái. Trong cột đá liên tiếp nổ nát, bắn ra mấy tia sáng, theo đó thoáng cái đã không thấy bóng dáng.
Lâm Nhất một lần nữa bay lên trời, đứng lơ lửng giữa không trung mà không quên quan sát tình hình phía sau.
Chỉ thấy lỗ thủng lớn giống như miệng giếng với kích thước chừng mười trượng tự nhiên biến mất, mặt biển trong phạm vi mấy chục dặm hoàn toàn bị phá tan sự yên tĩnh, bỗng nhiên lún xuống. Giây lát qua đi, cả khoảng biển lún xuống yên tĩnh một cách quỷ dị, sau đó đột nhiên bạo phát ra sóng lớn ngập trời, giống như tích tụ mấy vạn năm, cuối cùng được phóng ra. Theo cơn sóng rơi xuống, những tiếng ầm ầm nặng nề vang vọng không ngừng trên mặt biển rất lâu...
- Tiểu tử ngươi... sao nói ra tay lại ra tay thế?
Lão Long oán giận một tiếng, lại đắc ý nói:
- Thế nào? Trận pháp của tiên nhân làm ngươi sợ rồi à? Ha ha!
Lâm Nhất không lên tiếng trả lời, thấy làng chài trên đảo nhỏ gần đó cũng không có gì đáng lo ngại, hắn mới ngự kiếm rời đi.
Trận pháp tiên nhân còn chưa làm Lâm Nhất khiếp sợ, đây chẳng qua chỉ là một pháp trận che đậy nước biển mà thôi. Nếu như từ ngoài vào trong, hắn không có bản lĩnh phá hủy tòa thành dưới nước. Trong một trận pháp, nơi yếu nhất chính là mắt trận. Cột đá bị phá huỷ, trận pháp bị phá huỷ từ trong ra ngoài muốn chống đỡ cũng không phải vấn đề hóc búa. Nguyên nhân khiến hắn do dự không phải là vậy, mà giống như lão Long nói, chưa chắc đã không có ý nghĩ muốn xem nơi này thành chỗ náu thân.
Lão Long nói không sai, hắn không thoát được ràng buộc của trời đất cùng số phận luân hồi này, lại làm sao có thể ngao du ở trên cửu tiêu!
Dưới đêm trăng, một ánh sao màu vàng kéo theo dải sáng mờ nhạt dần dần đi xa...
...
Sau mười năm rời đi, Lâm Nhất trở lại Đại Hạ.
Khi trở lại nơi khó lường này, Lâm Nhất vẫn chưa dịch dung thay đổi gương mặt, ngay cả hồ lô Tử Kim dần dần bị người biết rõ cũng đường hoàng treo ở thắt lưng. Hắn mặc áo bào màu xám không dính bụi trần, dáng vẻ giống hệt như mười năm trước, cơ thể lại càng cao hơn. Trên gương mặt giống như được gọt rũa thoáng mỉm cười một cách khó hiểu. Chỉ có đôi mắt thâm thúy dưới hàng lông mày lưỡi đao kia chớp động mới lộ ra sự lãnh đạm khó có thể nắm bắt.
Lúc này, hoàng hôn bao phủ cả thị trấn thị trấn Xích Hà Lĩnh, trên đường phố không có mấy bóng người qua lại chợt xuất hiện bóng dáng Lâm Nhất. Hắn cũng chậm rãi tiến về phía trước. Dáng vẻ hắn ung dung, trên thân cũng không có sóng dao động linh lực, giống hệt như một người đi dạo trên đường. Nơi hắn muốn đi đã có phần thần khác lạ so với lần trước.
Trong một gian tĩnh thất ở hậu viện Vạn gia, gia chủ Vạn Thanh Sam ngồi ở giữa, hai bên là năm vị trưởng lão Trúc Cơ trong gia tộc. Một người trong đó đang nói chuyện:
- Thuý Ngọc Phong truyền tin tới, nói là mấy ngày trước gia chủ Nhan gia bị kẻ thù giết chết, trong gia tộc từ trên xuống dưới không ngờ không có một người nào biết được tình hình lúc đó...
Một người nói khác:
- Trước đây không lâu, tu vi của gia chủ Nhan gia có đột phá, đã đạt tới tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, lúc đối mặt với kẻ thù cuối cùng lại không có sức đánh trả, chẳng lẽ đối thủ là tu sĩ Kim Đan sao?
- Người trong gia tộc ta chưa từng tùy ý đắc tội một tiền bối Kim Đan. Gia chủ Nhan gia chính là người dày dạn kinh nghiệm lại trầm tĩnh ổn định, sao chọc phải tai vạ như vậy? Sẽ không phải là...
Có người nói như thế khiến cho mấy vị trưởng lão nghĩ tới điều gì, trong lòng đều trở nên nặng nề, không hẹn mà cùng nhìn về Vạn Thanh Sam đang im lặng không nói.
- Tất cả mạnh mẽ của ngươi trước đó đâu rồi? Con người có thể xây lên thì cũng có thể phá hủy. Mẹ nó ngươi không động thủ, chỉ có thể khốn đốn không tiến lên, muốn Tiên Tinh chỉ có thể là vọng tưởng. Căn phòng tuyệt đẹp à? Chẳng qua là tồn tại như ảo ảnh mà thôi...
- Ầm...
Lão Long hãy còn gầm thét, Lâm Nhất lại là phun ra một tia sáng màu vàng bổ về phía cột đá, trời đất hơi chấn động. Thoáng chốc, tòa thành dưới nước lay động kịch liệt, miếng giếng trên đỉnh đầu cũng nhanh chóng vặn vẹo.
Nếu ra tay, Lâm Nhất không dám chậm trễ, ánh sáng màu vàng hóa thành Kim Long kiếm ba thước bị hắn nắm trong tay, hung hăng vung lên. Lại một tia sáng màu vàng nhanh chóng rời đi, tiếp theo liền "rắc”...
Một tiếng nổ kinh người vang lên, cộ đá cao chợt run lên và lập tức sinh ra rất nhiều vết nứt, mắt thấy lại sắp vỡ.
Trong thoáng chốc, hình như cảm nhận được tai ương sắp ập xuống đầu, tòa thành dưới nước không chừng bị ánh sáng chớp hiện bao phủ, sinh ra uy thế làm người ta sợ hãi, theo đó có từng tiếng vỡ vụn vang lên, tất nhiên chính là cảnh tượng trời long đất lở. Lâm Nhất đứng chưa vững, dưới chân lảo đảo một cái lại giống như một mũi tên rời khỏi dây cung bắn nhanh qua. Lúc hắn gần tiến vào trong miệng giếng vặn vẹo kia liền giơ tay về phía sau và chộp một cái. Trong cột đá liên tiếp nổ nát, bắn ra mấy tia sáng, theo đó thoáng cái đã không thấy bóng dáng.
Lâm Nhất một lần nữa bay lên trời, đứng lơ lửng giữa không trung mà không quên quan sát tình hình phía sau.
Chỉ thấy lỗ thủng lớn giống như miệng giếng với kích thước chừng mười trượng tự nhiên biến mất, mặt biển trong phạm vi mấy chục dặm hoàn toàn bị phá tan sự yên tĩnh, bỗng nhiên lún xuống. Giây lát qua đi, cả khoảng biển lún xuống yên tĩnh một cách quỷ dị, sau đó đột nhiên bạo phát ra sóng lớn ngập trời, giống như tích tụ mấy vạn năm, cuối cùng được phóng ra. Theo cơn sóng rơi xuống, những tiếng ầm ầm nặng nề vang vọng không ngừng trên mặt biển rất lâu...
- Tiểu tử ngươi... sao nói ra tay lại ra tay thế?
Lão Long oán giận một tiếng, lại đắc ý nói:
- Thế nào? Trận pháp của tiên nhân làm ngươi sợ rồi à? Ha ha!
Lâm Nhất không lên tiếng trả lời, thấy làng chài trên đảo nhỏ gần đó cũng không có gì đáng lo ngại, hắn mới ngự kiếm rời đi.
Trận pháp tiên nhân còn chưa làm Lâm Nhất khiếp sợ, đây chẳng qua chỉ là một pháp trận che đậy nước biển mà thôi. Nếu như từ ngoài vào trong, hắn không có bản lĩnh phá hủy tòa thành dưới nước. Trong một trận pháp, nơi yếu nhất chính là mắt trận. Cột đá bị phá huỷ, trận pháp bị phá huỷ từ trong ra ngoài muốn chống đỡ cũng không phải vấn đề hóc búa. Nguyên nhân khiến hắn do dự không phải là vậy, mà giống như lão Long nói, chưa chắc đã không có ý nghĩ muốn xem nơi này thành chỗ náu thân.
Lão Long nói không sai, hắn không thoát được ràng buộc của trời đất cùng số phận luân hồi này, lại làm sao có thể ngao du ở trên cửu tiêu!
Dưới đêm trăng, một ánh sao màu vàng kéo theo dải sáng mờ nhạt dần dần đi xa...
...
Sau mười năm rời đi, Lâm Nhất trở lại Đại Hạ.
Khi trở lại nơi khó lường này, Lâm Nhất vẫn chưa dịch dung thay đổi gương mặt, ngay cả hồ lô Tử Kim dần dần bị người biết rõ cũng đường hoàng treo ở thắt lưng. Hắn mặc áo bào màu xám không dính bụi trần, dáng vẻ giống hệt như mười năm trước, cơ thể lại càng cao hơn. Trên gương mặt giống như được gọt rũa thoáng mỉm cười một cách khó hiểu. Chỉ có đôi mắt thâm thúy dưới hàng lông mày lưỡi đao kia chớp động mới lộ ra sự lãnh đạm khó có thể nắm bắt.
Lúc này, hoàng hôn bao phủ cả thị trấn thị trấn Xích Hà Lĩnh, trên đường phố không có mấy bóng người qua lại chợt xuất hiện bóng dáng Lâm Nhất. Hắn cũng chậm rãi tiến về phía trước. Dáng vẻ hắn ung dung, trên thân cũng không có sóng dao động linh lực, giống hệt như một người đi dạo trên đường. Nơi hắn muốn đi đã có phần thần khác lạ so với lần trước.
Trong một gian tĩnh thất ở hậu viện Vạn gia, gia chủ Vạn Thanh Sam ngồi ở giữa, hai bên là năm vị trưởng lão Trúc Cơ trong gia tộc. Một người trong đó đang nói chuyện:
- Thuý Ngọc Phong truyền tin tới, nói là mấy ngày trước gia chủ Nhan gia bị kẻ thù giết chết, trong gia tộc từ trên xuống dưới không ngờ không có một người nào biết được tình hình lúc đó...
Một người nói khác:
- Trước đây không lâu, tu vi của gia chủ Nhan gia có đột phá, đã đạt tới tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, lúc đối mặt với kẻ thù cuối cùng lại không có sức đánh trả, chẳng lẽ đối thủ là tu sĩ Kim Đan sao?
- Người trong gia tộc ta chưa từng tùy ý đắc tội một tiền bối Kim Đan. Gia chủ Nhan gia chính là người dày dạn kinh nghiệm lại trầm tĩnh ổn định, sao chọc phải tai vạ như vậy? Sẽ không phải là...
Có người nói như thế khiến cho mấy vị trưởng lão nghĩ tới điều gì, trong lòng đều trở nên nặng nề, không hẹn mà cùng nhìn về Vạn Thanh Sam đang im lặng không nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.