Chương 1072: Chắp cánh khó thoát (1)
Duệ Quang
08/06/2022
Tiếng nổ trầm đục vang lên đột ngột phá tan thinh lặng trong hang núi, cũng kinh động đám người Yến Khởi.
Khi vang tiếng trầm đục đó, có con rồng đen bàn cứ trong hang núi cách xa mấy chục trượng đột nhiên tán loạn, năm bóng người xuất hiện trong mây đen dày đặc.
Hồng Nhi như người sắp chết đuối bỗng thấy cọng cỏ nổi, nàng dồn hết sức lực bò nhanh tới trước, hét to:
- Thiếu tông chủ cứu ta . . . !
Trong hang núi ra động tĩnh như vậy làm Lãnh Thúy và Lăng Bá ngạc nhiên, Yến Khởi cũng bị bất ngờ. Yến Khởi ngồi yên một chỗ để mặc Hồng Nhi rời đi, hai hàng mi dài hơi dựng đứng, mắt lạnh băng.
Mấy người đột nhiên xuất hiện khiến lòng Lâm Nhất chùng xuống, hắn vẫn ngồi yên không nhúc nhích nhưng hai tay siết chặt Huyền Kim Thiết Bổng.
Người đến gồm có thiếu tông chủ Công Dã Bình của Hắc Sơn tông cùng với trưởng lão Đạt Mông, các chủ Vệ Tòng cũ của Chính Dương tông. Ba người đều là cao thủ Kim Đan hậu kỳ, cộng thêm hai tu sĩ Kim Đan trung kỳ, năm người như vậy đủ để chống dậy bất cứ tiên môn lớn nào trong Đại Hạ, nhưng bây giờ người đến không có ý tốt.
Năm người giây lát đã đến gần nhóm Chính Dương tông. Công Dã Bình cười tươi, vẻ mặt đắc ý, gã phớt lờ Hồng Nhi cầu cứu, ngược lại chắp tay từ xa chào hỏi Yến Khởi. Công Dã Bình nhìn sang Lâm Nhất, lộ vẻ mừng rỡ cười to.
Đạt Mông thì vẫn giữ bộ mặt âm trầm, khó nhìn ra vui buồn từ nét mặt, chẳng qua nếp nhăn trên mặt sâu hơn một chút. Vẻ mặt của Vệ Tòng hơi lúng túng, mắt mang hận thù nhìn Lâm Nhất chằm chằm. Một trong hai tu sĩ áo đen bỗng tiến lên một bước, giơ tay lấy ra một luồng kiếm quang chém về phía nữ nhân cầu cứu.
Trong mắt Hồng Nhi chỉ thấy Công Dã Bình, nam nhân thổ lộ lời mật ngọt và biết thương yêu người ngọc, khiến nàng trả giá tất cả vì gã, nàng tin tưởng gã sẽ cứu mình.
Khi kiếm quang đâm vào người, nữ nhân này ngã cái bịch xuống đất, trợn to mắt không muốn tin. Dù tin hay không thì đời này nàng không thể giải đáp thắc mắc, đôi mắt từng tràn ngập quyến rũ còn đọng tia sáng đỏ yêu dị, rực rỡ như màu máu.
Công Dã Bình như bỗng nhận ra, xoay người lớn tiếng với người áo đen:
- Ôi chao, sao ngươi nỡ xuống tay với tiên tử như hoa như ngọc vậy được? Chậc chậc, thật là phá hỏng cảnh đẹp.
Đối phương cười ngại ngùng, ung dung thu lại phi kiếm.
Công Dã Bình thở dài thườn thượt với xác chết dưới đất, nụ cười quái dị chất chứa niềm thương cảm, nói:
- Ta thích thân thể của nàng nhưng không thích phẩm chất trong con người nàng. Làm tu sĩ mà sao không hiểu gốc của con người? Kẻ ruồng bỏ sư môn khó tránh cái chết.
Công Dã Bình giả vơ giả vịt cảm thán xong xoay người tiến lên vài bước. Năm người không chút sợ hãi xếp hàng ngang, dừng lại cách nhóm người Chính Dương tông mười mấy trượng.
Công Dã Bình tiêu sái cung hai tay, nói:
- Thật là mời người không bằng tình cờ gặp, Yến tông chủ vẫn khỏe chứ? Lãnh các chủ vẫn mạnh khỏe? A, người này lạ mặt. Và ngươi nữa, ha ha, Lâm Nhất, từ biệt mấy chục năm mà vẻ ngoài của ngươi không thay đổi chút nào, chẳng lẽ sợ người ta không nhận biết ngươi sao?
Lâm Nhất bĩu môi không thèm đáp lại, nhưng mặt không biểu tình nhìn thẳng đối phương.
Lãnh Thúy hơi ngạc nhiên nhìn Công Dã Bình, nét mặt âu lo. Người Lãnh Thúy thấy bây giờ và thiếu tông chủ cử chỉ ưu nhã, thái độ lễ phép giống như hai người khác nhau. Đây đúng là vẽ rồng vẽ hổ khó vẽ xương, biết người biết mặt không biết lòng. Xem vẻ đắc chí của đối phương thì rõ ràng đến có chuẩn bị, nắm chắc phần thắng. Lãnh Thúy nhìn sang Lăng Bá, thấy nét mặt bất an làm nàng thầm lắc đầu, chuyển ánh mắt mong đợi qua người mình quen thân nhất, chỗ dựa duy nhất, Yến Khởi.
Yến Khởi ngạo nghễ ra tiếng răn dạy một câu:
- Hừ! Nhãi ranh vô tri, mới đắc chí đã láo xược!
Yến Khởi lạnh lùng hỏi:
- Công Dã Kiền ở đâu? Hay tưởng rằng Thất Sát trận này có thể giam cầm bản tông chủ sao?
Công Dã Bình không hề sợ sệt, ngược lại nói với giọng đùa cợt:
- Thất Sát trận đủ sức giam cầm lão già chết tiệt Nhạc Thành Tử mười năm, còn Cửu Tuyệt Âm Sát Trận này có thể nhốt Yến tông chủ được hay không thì khỏi hỏi cũng biết.
Yến Khởi nheo mắt hỏi:
- Cửu Tuyệt Âm Sát Trận?
Công Dã Bình vênh váo châm biếm:
- Còn có trận pháp mà Yến tông chủ không biết? Yến tông chủ muốn gặp gia phụ không khó, bó tay chịu trói rồi tại hạ sẽ dẫn đường ngay.
Mắt Yến Khởi lóe tia sáng lạnh, khẽ nạt:
- Láo! Bằng vào mấy tiểu bối nhà ngươi cũng dám đánh với bản tông chủ?
Công Dã Bình dửng dưng lắc đầu.
Đạt Mông ở một bên bước ra, giọng khàn khàn nói:
- Yến tông chủ, hiện giờ ngươi có ba phần tu vi đã là may mắn lớn, cần gì giả tạo thanh thế? Đừng nói có năm người chúng ta ở đây, chỉ bằng vào một mình Đạt mỗ đủ cho ngươi ứng đối mệt mỏi . . .
Đạt Mông chưa nói hết câu thì hai người áo đen chợt nhích người, lao thẳng về phía Yến Khởi. Đạt Mông cũng thuận thế xông lên, giơ tay lấy ra thanh phi kiếm, muốn lấy ba đánh một.
Khi vang tiếng trầm đục đó, có con rồng đen bàn cứ trong hang núi cách xa mấy chục trượng đột nhiên tán loạn, năm bóng người xuất hiện trong mây đen dày đặc.
Hồng Nhi như người sắp chết đuối bỗng thấy cọng cỏ nổi, nàng dồn hết sức lực bò nhanh tới trước, hét to:
- Thiếu tông chủ cứu ta . . . !
Trong hang núi ra động tĩnh như vậy làm Lãnh Thúy và Lăng Bá ngạc nhiên, Yến Khởi cũng bị bất ngờ. Yến Khởi ngồi yên một chỗ để mặc Hồng Nhi rời đi, hai hàng mi dài hơi dựng đứng, mắt lạnh băng.
Mấy người đột nhiên xuất hiện khiến lòng Lâm Nhất chùng xuống, hắn vẫn ngồi yên không nhúc nhích nhưng hai tay siết chặt Huyền Kim Thiết Bổng.
Người đến gồm có thiếu tông chủ Công Dã Bình của Hắc Sơn tông cùng với trưởng lão Đạt Mông, các chủ Vệ Tòng cũ của Chính Dương tông. Ba người đều là cao thủ Kim Đan hậu kỳ, cộng thêm hai tu sĩ Kim Đan trung kỳ, năm người như vậy đủ để chống dậy bất cứ tiên môn lớn nào trong Đại Hạ, nhưng bây giờ người đến không có ý tốt.
Năm người giây lát đã đến gần nhóm Chính Dương tông. Công Dã Bình cười tươi, vẻ mặt đắc ý, gã phớt lờ Hồng Nhi cầu cứu, ngược lại chắp tay từ xa chào hỏi Yến Khởi. Công Dã Bình nhìn sang Lâm Nhất, lộ vẻ mừng rỡ cười to.
Đạt Mông thì vẫn giữ bộ mặt âm trầm, khó nhìn ra vui buồn từ nét mặt, chẳng qua nếp nhăn trên mặt sâu hơn một chút. Vẻ mặt của Vệ Tòng hơi lúng túng, mắt mang hận thù nhìn Lâm Nhất chằm chằm. Một trong hai tu sĩ áo đen bỗng tiến lên một bước, giơ tay lấy ra một luồng kiếm quang chém về phía nữ nhân cầu cứu.
Trong mắt Hồng Nhi chỉ thấy Công Dã Bình, nam nhân thổ lộ lời mật ngọt và biết thương yêu người ngọc, khiến nàng trả giá tất cả vì gã, nàng tin tưởng gã sẽ cứu mình.
Khi kiếm quang đâm vào người, nữ nhân này ngã cái bịch xuống đất, trợn to mắt không muốn tin. Dù tin hay không thì đời này nàng không thể giải đáp thắc mắc, đôi mắt từng tràn ngập quyến rũ còn đọng tia sáng đỏ yêu dị, rực rỡ như màu máu.
Công Dã Bình như bỗng nhận ra, xoay người lớn tiếng với người áo đen:
- Ôi chao, sao ngươi nỡ xuống tay với tiên tử như hoa như ngọc vậy được? Chậc chậc, thật là phá hỏng cảnh đẹp.
Đối phương cười ngại ngùng, ung dung thu lại phi kiếm.
Công Dã Bình thở dài thườn thượt với xác chết dưới đất, nụ cười quái dị chất chứa niềm thương cảm, nói:
- Ta thích thân thể của nàng nhưng không thích phẩm chất trong con người nàng. Làm tu sĩ mà sao không hiểu gốc của con người? Kẻ ruồng bỏ sư môn khó tránh cái chết.
Công Dã Bình giả vơ giả vịt cảm thán xong xoay người tiến lên vài bước. Năm người không chút sợ hãi xếp hàng ngang, dừng lại cách nhóm người Chính Dương tông mười mấy trượng.
Công Dã Bình tiêu sái cung hai tay, nói:
- Thật là mời người không bằng tình cờ gặp, Yến tông chủ vẫn khỏe chứ? Lãnh các chủ vẫn mạnh khỏe? A, người này lạ mặt. Và ngươi nữa, ha ha, Lâm Nhất, từ biệt mấy chục năm mà vẻ ngoài của ngươi không thay đổi chút nào, chẳng lẽ sợ người ta không nhận biết ngươi sao?
Lâm Nhất bĩu môi không thèm đáp lại, nhưng mặt không biểu tình nhìn thẳng đối phương.
Lãnh Thúy hơi ngạc nhiên nhìn Công Dã Bình, nét mặt âu lo. Người Lãnh Thúy thấy bây giờ và thiếu tông chủ cử chỉ ưu nhã, thái độ lễ phép giống như hai người khác nhau. Đây đúng là vẽ rồng vẽ hổ khó vẽ xương, biết người biết mặt không biết lòng. Xem vẻ đắc chí của đối phương thì rõ ràng đến có chuẩn bị, nắm chắc phần thắng. Lãnh Thúy nhìn sang Lăng Bá, thấy nét mặt bất an làm nàng thầm lắc đầu, chuyển ánh mắt mong đợi qua người mình quen thân nhất, chỗ dựa duy nhất, Yến Khởi.
Yến Khởi ngạo nghễ ra tiếng răn dạy một câu:
- Hừ! Nhãi ranh vô tri, mới đắc chí đã láo xược!
Yến Khởi lạnh lùng hỏi:
- Công Dã Kiền ở đâu? Hay tưởng rằng Thất Sát trận này có thể giam cầm bản tông chủ sao?
Công Dã Bình không hề sợ sệt, ngược lại nói với giọng đùa cợt:
- Thất Sát trận đủ sức giam cầm lão già chết tiệt Nhạc Thành Tử mười năm, còn Cửu Tuyệt Âm Sát Trận này có thể nhốt Yến tông chủ được hay không thì khỏi hỏi cũng biết.
Yến Khởi nheo mắt hỏi:
- Cửu Tuyệt Âm Sát Trận?
Công Dã Bình vênh váo châm biếm:
- Còn có trận pháp mà Yến tông chủ không biết? Yến tông chủ muốn gặp gia phụ không khó, bó tay chịu trói rồi tại hạ sẽ dẫn đường ngay.
Mắt Yến Khởi lóe tia sáng lạnh, khẽ nạt:
- Láo! Bằng vào mấy tiểu bối nhà ngươi cũng dám đánh với bản tông chủ?
Công Dã Bình dửng dưng lắc đầu.
Đạt Mông ở một bên bước ra, giọng khàn khàn nói:
- Yến tông chủ, hiện giờ ngươi có ba phần tu vi đã là may mắn lớn, cần gì giả tạo thanh thế? Đừng nói có năm người chúng ta ở đây, chỉ bằng vào một mình Đạt mỗ đủ cho ngươi ứng đối mệt mỏi . . .
Đạt Mông chưa nói hết câu thì hai người áo đen chợt nhích người, lao thẳng về phía Yến Khởi. Đạt Mông cũng thuận thế xông lên, giơ tay lấy ra thanh phi kiếm, muốn lấy ba đánh một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.