Chương 2209: Chết không lưu hận (2)
Duệ Quang
22/01/2023
- Lần này quay lại, tiểu trúc nghe mưa rơi mười ba năm, xem như giải quyết xong một tâm nguyện! Những năm tháng ngắn ngủi ấy đã từng độc hữu một người nữ tử tên là Vũ Tử. Lời nói này, dường như nàng lâm vào trong suy nghĩ xa xưa, thoáng thất thần, lập tức trán nhẹ lay động, lại nói tiếp:
- La gia có công ơn nuôi dưỡng, sư phụ có tình tái tạo. Nếu không có hai người này, Vũ Tử sớm đã vùi lấp trong hoang sơn dã lĩnh. Người không thể quên được, chính như Lâm Nhất ngươi từ tiền thế giữ đến kiếp này.
Hai hàng lông mày của Lâm Nhất chau lại, vẫn cứ trông về sắc trời phía xa xa. Ngày ấy mông mông không rõ, đúng là nỗi lòng buồn bực!
- Ngươi không lấy Vũ Tử ngây thơ vô dáng mà có điều oán hận, các loại khác của La gia cũng thế.
Vũ Tử như đang khuyên giải an ủi cái gì, hoặc đang lầm bầm gì đó, tiếp tục nói ra:
- Cái gọi là số mệnh, nhân quả tuần hoàn; chỉ có giải quyết ân oán cho xong, mới có thể đi ở không bó buộc.
Lâm Nhất thần sắc hơi động, theo tiếng nhìn lại. Nữ tử kia từ thần thái cho tới cử chỉ, quả nhiên vẫn là dáng vẻ của năm xưa. Nhưng mấy lời nàng nói ra lại tối nghĩa khó hiểu. Nàng ta đang biện giải cho mình, hay là đang cầu tình cho La gia?
Vũ Tử phất nhẹ ống tay áo, trong tay có thêm một quyển họa trục (tranh cuốn). Nàng ta nhẹ nhàng vuốt ve, không ngờ lại ném lên lăng không, phân trần:
- Lâm Nhất! Đa tạ ngươi yêu mến Vũ Tử, thời khắc ly biệt đã tặng cho vật này.
Họa trục giữa không trung xẹt qua một đạo hào quang nhỏ yếu, giống như Lưu Tinh chết đi, vội vã mà vắng lặng.
Lâm Nhất hơi ngạc nhiên, giơ tay lên nhận lấy tranh cuốn rồi nhẹ nhàng mở ra, để cho lớp bụi năm tháng ập vào mặt. Có tiên tử Lâm Phong, có bạch hồ xinh đẹp, còn có một đoạn truyền thuyết bất diệt.
La Hận Tử đã nuốt đan dược vội vàng điều tức, không quên lưu ý tình hình trên trận, thấy thế cả kinh nói:
- Vũ Tử! Há có thể cứ thế mà đi? Tiểu tặc kia nếu như cậy mạnh, ai là đối thủ của hắn? La gia đại họa lâm đầu.
Vũ Tử không quay đầu lại, theo tiếng nói ra:
- Nếu La gia có cao thủ ở đây, mới là đại họa lâm đầu.
La Hận Tử thật không hiểu, nhắc nhở:
- Vũ Tử! Ngươi và Lâm Nhất chính là kẻ thù sinh tử.
Vũ Tử không để ý tới La Hận Tử nữa, chỉ lo ngóng nhìn rất xa, trong thần sắc lộ ra mơ hồ bất an. Nàng ta thoáng chần chừ một lúc, hỏi bằng giọng thương thảo:
- Lâm Nhất! Như lời ngươi nói, 'Truy phong' trâm gài tóc ấy là ba người hợp nhất, hãy còn dư hai cái, tặng ta một chi. Quyền tác lấy vật đổi vật, có thể hay không?
Nàng ta bỗng nhiên trở nên uyển chuyển như thế, không biết là có điều đắn đo, hay là sợ hy vọng xa vời rơi vào khoảng không.
Lâm Nhất tay cầm họa trục, ánh mắt sáng lên, thoáng kinh ngạc. Con người từng xa lạ ấy dường như đã quen thuộc trở lại.
Vũ Tử áy náy lại nói:
- Nếu không nguyện thì thôi vậy.
Nhịp tim Lâm Nhất đập mạnh, không kịp suy nghĩ nhiều, đầu trâm trên đỉnh đầu bỗng nhiên phân ra một chi giống nhau, lập tức hóa thành một đạo ngân quang đột nhiên mà đi.
Vũ Tử chớp động con ngươi, chậm rãi nâng ngón tay ngọc lên, đón gió nhẹ nhàng nhón lấy. Ngân quang chợt ngừng, trâm gài tóc vào tay. Nàng quan sát, thần sắc đưa tình. Chốc lát sau nàng thu hồi trâm gài tóc, nhìn Lâm Nhất hỏi:
- Ngươi đã từng chấp niệm tại kiếp trước kiếp này, vậy có biết tình là vật chi?
Lâm Nhất trố mắt, lắc đầu đáp:
- Không biết.
Vũ Tử cười tươi, ý vị thâm trường lại nói:
- Không hỏi tình là vật chi, chỉ nói người thề nguyền sống chết! Bảo trọng.
Nàng ta nói chưa dứt lời, nhìn Lâm Nhất thật sâu đậm, lại nhanh nhẹn bay về phía tinh không.
La Hận Tử kêu lên thất thanh:
- Vũ Tử! Không được bỏ La gia.
Nhưng chỉ trong giây lát, giữa vân thiên đã không thấy bóng người, chỉ có một câu nói ung dung truyền đến.
- Tình kiếp này, kiếp này xong, tình kiếp trước, kiếp sau báo. Cho dù sinh không lưu vết, chỉ cầu chết không để lại hận.
Lâm Nhất tay cầm tranh cuốn, yên lặng chinh nhiên.
- La gia có công ơn nuôi dưỡng, sư phụ có tình tái tạo. Nếu không có hai người này, Vũ Tử sớm đã vùi lấp trong hoang sơn dã lĩnh. Người không thể quên được, chính như Lâm Nhất ngươi từ tiền thế giữ đến kiếp này.
Hai hàng lông mày của Lâm Nhất chau lại, vẫn cứ trông về sắc trời phía xa xa. Ngày ấy mông mông không rõ, đúng là nỗi lòng buồn bực!
- Ngươi không lấy Vũ Tử ngây thơ vô dáng mà có điều oán hận, các loại khác của La gia cũng thế.
Vũ Tử như đang khuyên giải an ủi cái gì, hoặc đang lầm bầm gì đó, tiếp tục nói ra:
- Cái gọi là số mệnh, nhân quả tuần hoàn; chỉ có giải quyết ân oán cho xong, mới có thể đi ở không bó buộc.
Lâm Nhất thần sắc hơi động, theo tiếng nhìn lại. Nữ tử kia từ thần thái cho tới cử chỉ, quả nhiên vẫn là dáng vẻ của năm xưa. Nhưng mấy lời nàng nói ra lại tối nghĩa khó hiểu. Nàng ta đang biện giải cho mình, hay là đang cầu tình cho La gia?
Vũ Tử phất nhẹ ống tay áo, trong tay có thêm một quyển họa trục (tranh cuốn). Nàng ta nhẹ nhàng vuốt ve, không ngờ lại ném lên lăng không, phân trần:
- Lâm Nhất! Đa tạ ngươi yêu mến Vũ Tử, thời khắc ly biệt đã tặng cho vật này.
Họa trục giữa không trung xẹt qua một đạo hào quang nhỏ yếu, giống như Lưu Tinh chết đi, vội vã mà vắng lặng.
Lâm Nhất hơi ngạc nhiên, giơ tay lên nhận lấy tranh cuốn rồi nhẹ nhàng mở ra, để cho lớp bụi năm tháng ập vào mặt. Có tiên tử Lâm Phong, có bạch hồ xinh đẹp, còn có một đoạn truyền thuyết bất diệt.
La Hận Tử đã nuốt đan dược vội vàng điều tức, không quên lưu ý tình hình trên trận, thấy thế cả kinh nói:
- Vũ Tử! Há có thể cứ thế mà đi? Tiểu tặc kia nếu như cậy mạnh, ai là đối thủ của hắn? La gia đại họa lâm đầu.
Vũ Tử không quay đầu lại, theo tiếng nói ra:
- Nếu La gia có cao thủ ở đây, mới là đại họa lâm đầu.
La Hận Tử thật không hiểu, nhắc nhở:
- Vũ Tử! Ngươi và Lâm Nhất chính là kẻ thù sinh tử.
Vũ Tử không để ý tới La Hận Tử nữa, chỉ lo ngóng nhìn rất xa, trong thần sắc lộ ra mơ hồ bất an. Nàng ta thoáng chần chừ một lúc, hỏi bằng giọng thương thảo:
- Lâm Nhất! Như lời ngươi nói, 'Truy phong' trâm gài tóc ấy là ba người hợp nhất, hãy còn dư hai cái, tặng ta một chi. Quyền tác lấy vật đổi vật, có thể hay không?
Nàng ta bỗng nhiên trở nên uyển chuyển như thế, không biết là có điều đắn đo, hay là sợ hy vọng xa vời rơi vào khoảng không.
Lâm Nhất tay cầm họa trục, ánh mắt sáng lên, thoáng kinh ngạc. Con người từng xa lạ ấy dường như đã quen thuộc trở lại.
Vũ Tử áy náy lại nói:
- Nếu không nguyện thì thôi vậy.
Nhịp tim Lâm Nhất đập mạnh, không kịp suy nghĩ nhiều, đầu trâm trên đỉnh đầu bỗng nhiên phân ra một chi giống nhau, lập tức hóa thành một đạo ngân quang đột nhiên mà đi.
Vũ Tử chớp động con ngươi, chậm rãi nâng ngón tay ngọc lên, đón gió nhẹ nhàng nhón lấy. Ngân quang chợt ngừng, trâm gài tóc vào tay. Nàng quan sát, thần sắc đưa tình. Chốc lát sau nàng thu hồi trâm gài tóc, nhìn Lâm Nhất hỏi:
- Ngươi đã từng chấp niệm tại kiếp trước kiếp này, vậy có biết tình là vật chi?
Lâm Nhất trố mắt, lắc đầu đáp:
- Không biết.
Vũ Tử cười tươi, ý vị thâm trường lại nói:
- Không hỏi tình là vật chi, chỉ nói người thề nguyền sống chết! Bảo trọng.
Nàng ta nói chưa dứt lời, nhìn Lâm Nhất thật sâu đậm, lại nhanh nhẹn bay về phía tinh không.
La Hận Tử kêu lên thất thanh:
- Vũ Tử! Không được bỏ La gia.
Nhưng chỉ trong giây lát, giữa vân thiên đã không thấy bóng người, chỉ có một câu nói ung dung truyền đến.
- Tình kiếp này, kiếp này xong, tình kiếp trước, kiếp sau báo. Cho dù sinh không lưu vết, chỉ cầu chết không để lại hận.
Lâm Nhất tay cầm tranh cuốn, yên lặng chinh nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.