Chương 1653: Chiến trường nhiệt huyết (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Ánh mắt chớp động, Lâm Nhất nhỏ giọng hỏi:
- Đại Đầu! Doanh ta không phải có ba vị cung phụng à, vì sao không thấy thân ảnh.
Lý Đại Đầu không vội đáp lời, mà nhìn về phía trước, hơi lộ ra vẻ bất mãn hừ một tiếng, mắng:
- Con mẹ nó, ngươi mới đến có mấy ngày đã gọi ta là Đại Đầu rồi.
Hồ Hiên ở bên cạnh cười nhạo một tiếng, thấp giọng phụ họa:
- Không được trong mắt không có trưởng quan, ít nhất cũng phải gọi một tiếng Đại Đầu ca.
Luận tuổi tác, nơi này không có ai dám để ta gọi một tiếng đại ca cả! Lâm Nhất không thèm để ý, lại nghe Lý Đại Đầu nói:
- ... Nghe nói vị Lịch tiên trưởng kia tung tích không rõ, hai vị sư huynh của hắn vì thế phải trì hoãn mấy ngày, cho nên mới không rảnh theo quân xuất chinh. Có điều những cung phụng này trừ giám quân ra thì có tác dụng gì đâu, hừ.
Trong lòng có cố kỵ, tiếng nói của hắn càng lúc càng nhỏ.
Đúng lúc này, tiếng trống trận như sấm đánh bất ngờ vang lên, khiến cho người ta giật nảy mình. Đại quân Ô Kiền cũng theo đó trở nên xôn xao. Đám người Lý Đại Đầu cầm đao búa trong tay, ai nấy hai mắt trợn lên, còn không nhịn được phát ra những tiếng thở dốc nặng nề.
Lâm Nhất không hiểu ra sao, kiễng chân nhìn về phía đại kỳ. Trước trung quân trận, gần trăm chiếc trống lớn đồng thời gõ vang. Mấy chục Hổ Tuấn chay qua chạy lại, kỵ sĩ phất tinh kỳ, thổi kèn lệnh. Sau đó, đao thương như rừng, tiếng hô như nước, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. . .
Tình cảnh này, trong lòng Lâm Nhất không ngờ cũng lờ mờ dâng lên sát ý. Hắn ngạc nhiên thở dài! Uy thế kinh người như vậy thật sự là hiếm thấy!
Chỉ trong giây lát, phía Ô Kiền đột nhiên phát động, hơn vạn Hổ Tuấn vượt trận mà ra, mang theo ký thế đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, đột nhiên lao về phía trước. Mà quân địch cũng đồng thời vạn kỵ chạy chồm. Chỉ một thoáng, cả tòa sơn cốc đều rung chuyển.
Khi Hổ Tuấn của quân giao phong, phía Xích Tang bỗng nhiên chia binh chia làm hai đường, cắm thẳng vào hai cánh trái phải của Ô Kiền mà đánh. Mà trung quân thì bày ra chiến xa, xếp cự mã cường nỏ, vạn tên cùng phát.
Thấy thế, cho dù là Lâm Nhất chưa từng trải qua chiến trận cũng nhìn ra mấy phần kỳ quái. Hai cánh trái phải của phía Ô Kiền đều là bộ binh, chỉ sợ khó có thể ngăn cản sự cường công của Hổ Tuấn. Tuy phía Xích Tang vừa bại, nhưng lần này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
Trong nháy mắt, mấy ngàn Hổ Tuấn xông tới cánh trái chỗ cách Lâm Nhất trăm trượng. Mấy ngàn tráng hán phía này ưỡn thẳng lưng, không hẹn mà cùng ném búa tròn trong tay ra. Trong nháy mắt này, tiếng dây nỏ phía Ô Kiền kêu vang, mũi tên bay ra, cũng có binh lính giơ mộc thuẫn lên, trường thương vô số, ai nấy anh dũng xông lên.
Đoản binh của hai quân va chạm, giống như trời sụp đất nứt.
- Bùm.
Một cái búa tròn bổ mộc thuẫn của binh sĩ thành hai nửa.
- Rắc.
Một cây trường thương đột nhiên gãy lìa, hán tử ở phía sau lập tức bị đâm cho bay thẳng ra ngoài.
Tạch.
Mũi tên, trường thương đâm thẳng vào bụng của một kỵ sĩ, hắn miệng mũi hộc máu, mắt thấy không thể sống nổi lại mặt mày dữ tợn phát ra một tiếng gầm giận dữ, dùng sức tung mã đao trong tay ra. Trong hàn quang lóe sáng, đầu người rơi xuống.
Một con Hổ Tuấn bị búa sắc chém vào trận, lại thế đi không giảm, đột nhiên đạp vào trong đám người. Năm sáu binh lính không tránh kịp trong nháy mắt bị nghiền thành thịt băm. Ruột gan be bét, thảm không nỡ nhìn.
Cho dù là từng giết người vô số, Lâm Nhất cũng trố mắt trước tình cảnh thảm thiết này. Chém giết giữa tu sĩ nhau có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ vì tranh chấp lợi ích; mà những binh lính phàm nhân này lại bỏ sống quên chết, là vì cái gì.
Hổ Tuấn kỵ binh của Xích Tang thế mạnh, hai cánh trái phải của đại trận Ô Kiền nhất thời hỗn loạn. Lúc tình hình chiến đấu chưa rõ, tiếng trống vang lên, có người vung đại đao xông lên trước. Đó là Ngô quan tướng, một thân thiết giáp vang leng keng, cao giọng hô to:
- Giết địch vì đất nước là điều nam nhi nên làm!
Đồng thời, Diệp bách phu cũng lao theo, trầm giọng quát:
- Các huynh đệ, theo lão tử ra đi.
Lâm Nhất nhớ rõ, trong phàm tục chỉ có người chết mới nói là 'Ra đi'! Cho nên trước kia vào đêm trước khi tới Cửu Châu Hậu Thổ tiên cảnh, Thiên Chấn Tử từng nói một câu như vậy, khiến hắn cảm thấy có chút quái dị, lại không ngờ một lời thành sấm. Mà chiến trường biên ải trước mắt này, những hán tử này cũng không nghĩ tới sống sót. Mọi người đều chết rồi, cho nên đối mặt với đao thương tên giáo, không ai sợ hãi cả.
Mấy trăm hán tử của Khiêu Đãng doanh theo tiếng mà động. Lý Đại Đầu nhổ một ngụm nước bọt lên tay, ra sức nắm chặt búa tròn, hung tợn phân phó:
- Kẻ Điếc, Hỗn Đản, Cá Chết, đi theo sau lão tử! Ra đi nào.
Hắn lao nhanh về phía trước, mấy huynh đệ theo sát đằng sau. Trong nháy mắt, tiếng hò hét vang vọng, máu nóng bay ra.
- Đại Đầu! Doanh ta không phải có ba vị cung phụng à, vì sao không thấy thân ảnh.
Lý Đại Đầu không vội đáp lời, mà nhìn về phía trước, hơi lộ ra vẻ bất mãn hừ một tiếng, mắng:
- Con mẹ nó, ngươi mới đến có mấy ngày đã gọi ta là Đại Đầu rồi.
Hồ Hiên ở bên cạnh cười nhạo một tiếng, thấp giọng phụ họa:
- Không được trong mắt không có trưởng quan, ít nhất cũng phải gọi một tiếng Đại Đầu ca.
Luận tuổi tác, nơi này không có ai dám để ta gọi một tiếng đại ca cả! Lâm Nhất không thèm để ý, lại nghe Lý Đại Đầu nói:
- ... Nghe nói vị Lịch tiên trưởng kia tung tích không rõ, hai vị sư huynh của hắn vì thế phải trì hoãn mấy ngày, cho nên mới không rảnh theo quân xuất chinh. Có điều những cung phụng này trừ giám quân ra thì có tác dụng gì đâu, hừ.
Trong lòng có cố kỵ, tiếng nói của hắn càng lúc càng nhỏ.
Đúng lúc này, tiếng trống trận như sấm đánh bất ngờ vang lên, khiến cho người ta giật nảy mình. Đại quân Ô Kiền cũng theo đó trở nên xôn xao. Đám người Lý Đại Đầu cầm đao búa trong tay, ai nấy hai mắt trợn lên, còn không nhịn được phát ra những tiếng thở dốc nặng nề.
Lâm Nhất không hiểu ra sao, kiễng chân nhìn về phía đại kỳ. Trước trung quân trận, gần trăm chiếc trống lớn đồng thời gõ vang. Mấy chục Hổ Tuấn chay qua chạy lại, kỵ sĩ phất tinh kỳ, thổi kèn lệnh. Sau đó, đao thương như rừng, tiếng hô như nước, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. . .
Tình cảnh này, trong lòng Lâm Nhất không ngờ cũng lờ mờ dâng lên sát ý. Hắn ngạc nhiên thở dài! Uy thế kinh người như vậy thật sự là hiếm thấy!
Chỉ trong giây lát, phía Ô Kiền đột nhiên phát động, hơn vạn Hổ Tuấn vượt trận mà ra, mang theo ký thế đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, đột nhiên lao về phía trước. Mà quân địch cũng đồng thời vạn kỵ chạy chồm. Chỉ một thoáng, cả tòa sơn cốc đều rung chuyển.
Khi Hổ Tuấn của quân giao phong, phía Xích Tang bỗng nhiên chia binh chia làm hai đường, cắm thẳng vào hai cánh trái phải của Ô Kiền mà đánh. Mà trung quân thì bày ra chiến xa, xếp cự mã cường nỏ, vạn tên cùng phát.
Thấy thế, cho dù là Lâm Nhất chưa từng trải qua chiến trận cũng nhìn ra mấy phần kỳ quái. Hai cánh trái phải của phía Ô Kiền đều là bộ binh, chỉ sợ khó có thể ngăn cản sự cường công của Hổ Tuấn. Tuy phía Xích Tang vừa bại, nhưng lần này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
Trong nháy mắt, mấy ngàn Hổ Tuấn xông tới cánh trái chỗ cách Lâm Nhất trăm trượng. Mấy ngàn tráng hán phía này ưỡn thẳng lưng, không hẹn mà cùng ném búa tròn trong tay ra. Trong nháy mắt này, tiếng dây nỏ phía Ô Kiền kêu vang, mũi tên bay ra, cũng có binh lính giơ mộc thuẫn lên, trường thương vô số, ai nấy anh dũng xông lên.
Đoản binh của hai quân va chạm, giống như trời sụp đất nứt.
- Bùm.
Một cái búa tròn bổ mộc thuẫn của binh sĩ thành hai nửa.
- Rắc.
Một cây trường thương đột nhiên gãy lìa, hán tử ở phía sau lập tức bị đâm cho bay thẳng ra ngoài.
Tạch.
Mũi tên, trường thương đâm thẳng vào bụng của một kỵ sĩ, hắn miệng mũi hộc máu, mắt thấy không thể sống nổi lại mặt mày dữ tợn phát ra một tiếng gầm giận dữ, dùng sức tung mã đao trong tay ra. Trong hàn quang lóe sáng, đầu người rơi xuống.
Một con Hổ Tuấn bị búa sắc chém vào trận, lại thế đi không giảm, đột nhiên đạp vào trong đám người. Năm sáu binh lính không tránh kịp trong nháy mắt bị nghiền thành thịt băm. Ruột gan be bét, thảm không nỡ nhìn.
Cho dù là từng giết người vô số, Lâm Nhất cũng trố mắt trước tình cảnh thảm thiết này. Chém giết giữa tu sĩ nhau có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ vì tranh chấp lợi ích; mà những binh lính phàm nhân này lại bỏ sống quên chết, là vì cái gì.
Hổ Tuấn kỵ binh của Xích Tang thế mạnh, hai cánh trái phải của đại trận Ô Kiền nhất thời hỗn loạn. Lúc tình hình chiến đấu chưa rõ, tiếng trống vang lên, có người vung đại đao xông lên trước. Đó là Ngô quan tướng, một thân thiết giáp vang leng keng, cao giọng hô to:
- Giết địch vì đất nước là điều nam nhi nên làm!
Đồng thời, Diệp bách phu cũng lao theo, trầm giọng quát:
- Các huynh đệ, theo lão tử ra đi.
Lâm Nhất nhớ rõ, trong phàm tục chỉ có người chết mới nói là 'Ra đi'! Cho nên trước kia vào đêm trước khi tới Cửu Châu Hậu Thổ tiên cảnh, Thiên Chấn Tử từng nói một câu như vậy, khiến hắn cảm thấy có chút quái dị, lại không ngờ một lời thành sấm. Mà chiến trường biên ải trước mắt này, những hán tử này cũng không nghĩ tới sống sót. Mọi người đều chết rồi, cho nên đối mặt với đao thương tên giáo, không ai sợ hãi cả.
Mấy trăm hán tử của Khiêu Đãng doanh theo tiếng mà động. Lý Đại Đầu nhổ một ngụm nước bọt lên tay, ra sức nắm chặt búa tròn, hung tợn phân phó:
- Kẻ Điếc, Hỗn Đản, Cá Chết, đi theo sau lão tử! Ra đi nào.
Hắn lao nhanh về phía trước, mấy huynh đệ theo sát đằng sau. Trong nháy mắt, tiếng hò hét vang vọng, máu nóng bay ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.