Chương 1141: Chính nghĩa (2)
Duệ Quang
08/06/2022
- Ngươi đã xông tới trợ giúp Liễu gia, vì sao phải lén la lén lút đứng trốn bên cạnh? Hãy xưng tên ra, để lão tử dễ dàng xử lý...
- Ta là Lâm Nhất, tán tu!
Lâm Nhất lạnh lùng trả lời một câu, lại ôm thiết bổng xua xua, chắp tay với Thiên Chấn Tử ở hướng xa, cất giọng ấm áp nói:
- Vị tiền bối này đã đòi được mười lăm vạn linh thạch, hăng quá sẽ hóa dở đấy!
- Lâm Nhất? Môn phái nào? Cuồng vọng...
Thiết Thất gắng sức truy hỏi, thấy đối phương chẳng thèm ngó ngàng tới, gã tức giận nói:
- Lão tử hỏi ngươi đấy, ngươi...
- Ồn ào!
Lâm Nhất trách mắng:
- Ta đang nói chuyện với sư phụ ngươi, sao có thể để ngươi lắm miệng như vậy được?
Thiết Thất không thể nào tin được nhìn người trẻ tuổi kia, tức giận tới mức lỗ mũi bốc khói, quát:
- Một tiểu tử Kim Đan trung kỳ người dám lợi dụng ta...
Gã ngược lại muốn dùng nộ lôi đình khiến đối phương đẹp mặt, bỗng nhiên lời của Thiên Chấn Tử truyền tới...
- Tiểu tử thật cản đảm!
- Sư phụ, ta muốn giết hắn...
Thiết Thất gào thét kinh thiên động địa, Thiên Chấn Tử đã mở miệng quát:
- Nói nhiều! Hỏi trước một chút hắn có đáng giá năm vạn linh thạch còn lại hay không rồi giết cũng không muộn...
Vẻ mặt của Thiết Thất trì độn, bỗng nhiên cười gằn nói với Lâm Nhất:
- Sư phụ nói rất đúng! Rút gân lột da ngươi, mang đi rang khô chiên dầu, sợ là giá trị cũng không chỉ năm vạn linh thạch...
- Tiểu tử, ngươi xác định nhất định ra mặt vì Liễu gia?
Thiên Chấn Tử bắt chéo hai tay ra sau, dáng vẻ tỏ ra rụt rè. Giọng nói của gã không lớn, nhưng mơ hồ lại có tiếng sấm vang dội cả sơn cốc.
Thiết Thất xoa tay, hận không thể xé nát Lâm Nhất. Gã không để mất thời cơ, kêu lên:
- Tiểu tử, ngươi thật sự dám ra mặt vì Liễu gia sao?
Lâm Nhất hơi nhíu mày, ngược lại nhìn về phía đám người Liễu gia. Hơn mười cặp mắt tha thiết nhìn tới, đều là không vui và bất an, trong đó còn có bóng người thướt tha, u oán như dòng nước mùa thu. Gia chủ Liễu gia Liễu Phương cất giọng nói:
- Lâm đạo hữu trọng tình nghĩa, Liễu gia ta vô cùng cảm phục, vẫn mong lượng sức mà làm...
Thôi! Nếu có thể cứu tính mạng của người Liễu gia, năm vạn linh thạch có tính là gì đâu. Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, chuyển hướng nói với Thiên Chấn Tử đằng xa:
- Tiền bối! Số linh thạch còn lại này, ta rút...
- Ha ha! Tiểu tử dám chịu trách nhiệm, lão phu thích! Nhưng...
Thiên Chấn Tử cười ha ha một tiếng, bộ dáng xấu xí mà dữ tợn. Gã nói tiếp:
- Oan có đầu, nợ có chủ, sao lão phu có thể lấy linh thạch của ngươi được đây?
Lão già đáng giận này! Chẳng lẽ linh thạch của ta không phải linh thạch? Đây rõ ràng là muốn ức hiếp Liễu gia mà. Khi Lâm Nhất còn đang thầm oán, Thiên Chấn Tử đã nói:
- Mà tiểu tử ngươi đã ra mặt cho Liễu gia, lão phu ngược lại có một biện pháp tốt, khà khà...
Thiên Chấn Tử còn chưa nói hết lời đã đắc ý cười ha ha. Lâm Nhất ngẫm nghĩ một chút, rồi hỏi ngược lại:
- Không phải bảo ta đơn đấu với hai sư đồ ngươi đấy chứ?
- Hừ! Cái rắm! Ngươi không chọc giận ta, cũng không nợ linh thạch của ta, lão phu chẳng muốn giáo huấn ngươi làm gì!
Thiên Chấn Tử mắng một câu, sau đó nói tiếp:
- Ngươi làm theo cách lão phu nói, chuyện của Liễu gia coi như được giải quyết! Thế nào...
Thiên Chấn Tử có bề ngoài xấu xí, cười rộ lên càng khó coi hơn, nhưng việc đã đến nước này, không phải điều Lâm Nhất có thể đối mặt được. Hắn nói:
- Xin tiền bối hãy nói...
Lúc này Thiết Thất không lên tiếng, gã biết sư phụ chưa từng phải chịu thiệt, e rằng không phải lại muốn chi phối tiểu tử này đây! Gã vung cánh tay, có chút hăng hái nhìn chằm chằm Lâm Nhất, chỉ muốn nhìn thấy đối phương khó xử, giải quyết mối hận trong lòng khi nãy.
- Lão phu có ba phương pháp, nếu nói ra sẽ không thể thay đổi! Tiểu tử, ngươi hãy nghe cho kỹ...
Tay của Thiên Chấn Tử cuốn lấy chòm râu, cười tự đắc, lúc này mới nói tiếp:
- Thứ nhất, ngươi đánh với đồ đệ của ta một trận, ngươi thắng, ta để cho nó gọi ngươi một tiếng sư huynh. Thứ hai, cũng là ngươi và đồ đệ ta đánh với nhau một trận, nếu ngươi thua, ngươi phải gọi nó một tiếng sư huynh, tiếp theo đó sao, bất kể thế nào hai người các ngươi cũng phải đánh một trận, nếu ngươi bị đánh chết, tất cả pháp bảo, linh thạch... trên người của ngươi đều làm lãi thiếu nợ, mà cho dù giữa hai ngươi thắng bại thế nào, chỗ linh thạch mà Liễu gia thiếu nợ có thể hoàn lại vào năm sau! Thế nào? Lão phu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, khà khà...
- Ta là Lâm Nhất, tán tu!
Lâm Nhất lạnh lùng trả lời một câu, lại ôm thiết bổng xua xua, chắp tay với Thiên Chấn Tử ở hướng xa, cất giọng ấm áp nói:
- Vị tiền bối này đã đòi được mười lăm vạn linh thạch, hăng quá sẽ hóa dở đấy!
- Lâm Nhất? Môn phái nào? Cuồng vọng...
Thiết Thất gắng sức truy hỏi, thấy đối phương chẳng thèm ngó ngàng tới, gã tức giận nói:
- Lão tử hỏi ngươi đấy, ngươi...
- Ồn ào!
Lâm Nhất trách mắng:
- Ta đang nói chuyện với sư phụ ngươi, sao có thể để ngươi lắm miệng như vậy được?
Thiết Thất không thể nào tin được nhìn người trẻ tuổi kia, tức giận tới mức lỗ mũi bốc khói, quát:
- Một tiểu tử Kim Đan trung kỳ người dám lợi dụng ta...
Gã ngược lại muốn dùng nộ lôi đình khiến đối phương đẹp mặt, bỗng nhiên lời của Thiên Chấn Tử truyền tới...
- Tiểu tử thật cản đảm!
- Sư phụ, ta muốn giết hắn...
Thiết Thất gào thét kinh thiên động địa, Thiên Chấn Tử đã mở miệng quát:
- Nói nhiều! Hỏi trước một chút hắn có đáng giá năm vạn linh thạch còn lại hay không rồi giết cũng không muộn...
Vẻ mặt của Thiết Thất trì độn, bỗng nhiên cười gằn nói với Lâm Nhất:
- Sư phụ nói rất đúng! Rút gân lột da ngươi, mang đi rang khô chiên dầu, sợ là giá trị cũng không chỉ năm vạn linh thạch...
- Tiểu tử, ngươi xác định nhất định ra mặt vì Liễu gia?
Thiên Chấn Tử bắt chéo hai tay ra sau, dáng vẻ tỏ ra rụt rè. Giọng nói của gã không lớn, nhưng mơ hồ lại có tiếng sấm vang dội cả sơn cốc.
Thiết Thất xoa tay, hận không thể xé nát Lâm Nhất. Gã không để mất thời cơ, kêu lên:
- Tiểu tử, ngươi thật sự dám ra mặt vì Liễu gia sao?
Lâm Nhất hơi nhíu mày, ngược lại nhìn về phía đám người Liễu gia. Hơn mười cặp mắt tha thiết nhìn tới, đều là không vui và bất an, trong đó còn có bóng người thướt tha, u oán như dòng nước mùa thu. Gia chủ Liễu gia Liễu Phương cất giọng nói:
- Lâm đạo hữu trọng tình nghĩa, Liễu gia ta vô cùng cảm phục, vẫn mong lượng sức mà làm...
Thôi! Nếu có thể cứu tính mạng của người Liễu gia, năm vạn linh thạch có tính là gì đâu. Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, chuyển hướng nói với Thiên Chấn Tử đằng xa:
- Tiền bối! Số linh thạch còn lại này, ta rút...
- Ha ha! Tiểu tử dám chịu trách nhiệm, lão phu thích! Nhưng...
Thiên Chấn Tử cười ha ha một tiếng, bộ dáng xấu xí mà dữ tợn. Gã nói tiếp:
- Oan có đầu, nợ có chủ, sao lão phu có thể lấy linh thạch của ngươi được đây?
Lão già đáng giận này! Chẳng lẽ linh thạch của ta không phải linh thạch? Đây rõ ràng là muốn ức hiếp Liễu gia mà. Khi Lâm Nhất còn đang thầm oán, Thiên Chấn Tử đã nói:
- Mà tiểu tử ngươi đã ra mặt cho Liễu gia, lão phu ngược lại có một biện pháp tốt, khà khà...
Thiên Chấn Tử còn chưa nói hết lời đã đắc ý cười ha ha. Lâm Nhất ngẫm nghĩ một chút, rồi hỏi ngược lại:
- Không phải bảo ta đơn đấu với hai sư đồ ngươi đấy chứ?
- Hừ! Cái rắm! Ngươi không chọc giận ta, cũng không nợ linh thạch của ta, lão phu chẳng muốn giáo huấn ngươi làm gì!
Thiên Chấn Tử mắng một câu, sau đó nói tiếp:
- Ngươi làm theo cách lão phu nói, chuyện của Liễu gia coi như được giải quyết! Thế nào...
Thiên Chấn Tử có bề ngoài xấu xí, cười rộ lên càng khó coi hơn, nhưng việc đã đến nước này, không phải điều Lâm Nhất có thể đối mặt được. Hắn nói:
- Xin tiền bối hãy nói...
Lúc này Thiết Thất không lên tiếng, gã biết sư phụ chưa từng phải chịu thiệt, e rằng không phải lại muốn chi phối tiểu tử này đây! Gã vung cánh tay, có chút hăng hái nhìn chằm chằm Lâm Nhất, chỉ muốn nhìn thấy đối phương khó xử, giải quyết mối hận trong lòng khi nãy.
- Lão phu có ba phương pháp, nếu nói ra sẽ không thể thay đổi! Tiểu tử, ngươi hãy nghe cho kỹ...
Tay của Thiên Chấn Tử cuốn lấy chòm râu, cười tự đắc, lúc này mới nói tiếp:
- Thứ nhất, ngươi đánh với đồ đệ của ta một trận, ngươi thắng, ta để cho nó gọi ngươi một tiếng sư huynh. Thứ hai, cũng là ngươi và đồ đệ ta đánh với nhau một trận, nếu ngươi thua, ngươi phải gọi nó một tiếng sư huynh, tiếp theo đó sao, bất kể thế nào hai người các ngươi cũng phải đánh một trận, nếu ngươi bị đánh chết, tất cả pháp bảo, linh thạch... trên người của ngươi đều làm lãi thiếu nợ, mà cho dù giữa hai ngươi thắng bại thế nào, chỗ linh thạch mà Liễu gia thiếu nợ có thể hoàn lại vào năm sau! Thế nào? Lão phu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, khà khà...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.