Chương 1363: Chớ bị người ta hãm hại (2)
Duệ Quang
08/06/2022
- ... Xin Lâm đạo hữu thứ tội!
- Ha ha, như thế là tốt rồi, vẫn là nhiều người đi cùng nhau mới náo nhiệt! “Si Phu Tử”, đi thôi...
Bộ Dương Tử gọi Khuông Phu Tử, hai lão đầu đoạt trước một bước chạy phía trước. Cư Bình Tử dáng vẻ thoải mái, nói:
- Thu Nương dám làm dám chịu, khí khái không thua bậc mày râu! Chư vị đạo hữu, mời...
Ông ta gật đầu ra hiệu với mấy người còn lại, rồi bày tư thái dẫn đường, đi thẳng.
- Muội muội! Cũng đều là do tỷ tỷ không tốt, chúng ta cùng lên đường nói chuyện nhé...
La Thu Nương nở nụ cười ôn hòa, giơ tay lên gọi thầy trò Tử Ngọc, ba người lần nữa cùng nhau đi...
Thấy bóng lưng Tử Ngọc đi xa, Thiên Chấn Tử nhéo chòm râu, khó hiểu lắc đầu, lầm bầm:
- Tâm tư của nữ nhân khó dò như hồ nước này vậy!
Sau đó gã vung tay về phía Lâm Nhất, không để ý, nói:
- Lên đường quan trọng hơn...
Vừa nói vừa xoay người cùng Viêm Hâm đuổi theo phía trước.
Hành hạ lâu như vậy, tất cả lại như trước! Bốn người Thông Châu rốt cục là có ý gì? Giương mắt nhìn bóng lưng tám người ở phía trước cách xa mấy chục trượng, Lâm Nhất không thể làm gì khác hơn là chầm chậm di chuyển, nhưng trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ.
Qua một canh giờ, trên mặt hồ dày đặc mây mù. Mới đầu, Lâm Nhất đang tâm sự nặng nề còn không để ý tới. Cũng không tới một khắc, bóng người đi phía trước lại đang dần mơ hồ, tiếp theo từng người biến mất trong mây mù, cho dù sử dụng thần thức cũng khó tìm được tung tích.
Thần sắc biến đổi, Lâm Nhất lớn tiếng kêu:
- Thiên Chấn Tử, dừng bước!
Không có ai lên tiếng, chỉ có mây mù càng lúc càng dầy cộm nặng nề kịch liệt vọt tới.
Chỉ có điều trong nháy mắt, Lâm Nhất đã ở trong một vùng trắng xóa, trên không trung không nhìn thấy bầu trời, dưới đất không thấy mặt hồ, còn tám người phía trước lại càng vô tung vô ảnh.
Dị biến đột nhiên tới nhưng Lâm Nhất lâm nguy không loạn, xoay người lui lại. Chỉ trong một chớp mắt, trong lòng hắn trầm xuống. Chỉ thấy thân hình hắn không tiếp tục lui về sau nửa bước mà cấp tốc phi xuống dưới.
Trong lúc cấp bách, Lâm Nhất tiện tay bấm thủ quyết, quanh thân có tia sáng bén nhọn chợt lóe, nhưng lại không có kết quả mà mờ đi. Khi nhanh chóng rơi xuống, hắn thầm hừ một tiếng, dứt khoát lấy Huyền Kim thiết bổng ra, sử dụng Huyền Thiên thuẫn bảo vệ quanh người. Ngay sau đó chính là một trận gió gào thét ập tới, cảnh vật trước mắt ngay lập tức biến ảo, nhận ra dị trạng bốn phía, hắn liền vung đại bổng xuống dưới...
Ầm! Sau một tiếng nặng nề, Lâm Nhất bay lên không trung lật người lại, lúc này mới nhẹ hạ thân mình xuống. Đợi hắn mượn cơ hội thấy rõ tình hình trước mắt thì không khỏi tức giận trong lòng.
Đây là một cái sơn cốc lớn khoảng trăm trượng, bốn phía là núi đá vờn quanh được mây mù bao phủ, ngẩng đầu không nhìn thấy trời, chỉ có thể nhìn rõ dưới khe núi bằng bẳng này còn cả thần sắc hoảng sợ của Thiên Chấn Tử cùng thầy trò Tử Ngọc. Trừ chuyện đó ra, dưới chân núi còn có một cái sơn động, tình hình bên trong không rõ.
Tìm được đám Thiên Chấn Tử, trong bụng Lâm Nhất an tâm một chút. Nhưng hắn không kịp để ý tới đối phương, nhìn nơi mà thiết bổng mới vừa đánh xuống, không nhịn được nhíu mày. Mặc dù tu vi hiện giờ của mình không thể so với thường ngày, nhưng bản lĩnh khai sơn phá thạch vẫn phải có. Nhưng cát đá trong sơn cốc này lại không hề tổn hao chút gì, căn bản không nhìn ra dấu vết mới có một đòn nghiêm trọng đánh xuống.
Ghê tởm! Mình bị sa vào trận pháp rồi!
- Lâm sư đệ...
- Lâm đạo hữu...
Hồ đồ rơi vào sơn cốc này, đám Thiên Chấn Tử đang lo sợ bất an chợt thấy Lâm Nhất giáng từ trên trời xuống vẫn cường hãn như trước thì mọi người không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, bận rộn lên tiếng gọi.
Nhẹ gật đầu với bốn người đang chạy tới, ngực Lâm Nhất nhấp nhô lên xuống, trầm ngâm không nói. Cho dù mình có cẩn thận thế nào vẫn đã chui vào trong cạm bẫy mà người ta tĩnh tâm bày bố, sao mà không tức giận cho được!
Sắc mặt Lâm Nhất dọa người, quanh thân âm thầm tỏa ra sát khí khó có thể ức chế được. Tới gần hắn, Thiên Chấn Tử cùng thầy trò Tử Ngọc không khỏi dừng bước, im lặng quan sát. Khi hai mặt nhìn nhau, trong lòng mọi người nặng trịch.
Gặp ám toán không khó đoán ra hắc thủ sau lưng, nhưng trong lòng đám Thiên Chấn Tử còn cảm thấy may mắn. Trời giáng thiên tai còn khó đối phó, chứ đại họa do con người tạo ra thì kiểu gì cũng sẽ có cách thoát thân! Nếu thân hãm nhà tù không tránh được muốn nghĩ về hướng tốt đẹp, đây là chuyện thường tình của con người.
- Đúng là chuẩn bị thật tốt nhỉ! Đám tán tu này so với lão tử năm đó còn hèn hạ hơn! Ta nhổ vào...
Thiên Chấn Tử oán hận chửi bới, rồi lại tự an ủi:
- Chúng ta cũng không bị sao, cũng không tính lỗ lả gì, chỉ cần tìm được phương pháp thoát thân là được... ta nói sư đệ... bớt giận đi!
Đi cùng nhau đã lâu, Thiên Chấn Tử rất quan tâm tới người sư đệ Lâm Nhất này. Thấy hắn tức giận, gã không nhịn được mà thầm sinh hối hận. Tự mình vốn là người chưa bao giờ chịu thiệt, nhưng lúc ở cạnh Tử Ngọc luôn làm người ta có kích động như của một người trẻ tuổi. Chuyện này là thế nào?
Thầy trò ba người kia thì không nói gì, ở một bên chú ý tới động tĩnh của Lâm Nhất. Có lẽ biết nguyên nhân do ai, mặt Tử Ngọc và Liễu Hề Hồ hiện lên sự xấu hổ, Viêm Hâm thì dáng vẻ đương nhiên, nhưng lại hơi bối rối.
Lâm Nhất khoát tay với Thiên Chấn Tử, tỏ ý đối phương không cần nhiều lời. Đuôi lông mày hắn nhíu lại, quanh thân ngưng tụ sát khí, chợt có xích mâu cao vài trượng bắn ra, quét qua mấy người, quăng về tứ phía của sơn cốc.
Nhìn thấy tình hình này, Thiên Chấn Tử cùng thầy trò Tử Ngọc không nhịn được mà rùng mình một cái. Trong một chớp mắt xích mâu xẹt qua mình giống như mặt trời chói chang nhô lên cao khiến vạn vật không có chỗ nào để ẩn mình được; lại giống như một thanh trường kiếm chứa sát khí ngất trời nhắm thẳng vào sâu trong thần hồn mình, khiến người ta hồi hộp bất an, nhưng lại không thể sinh ra một nửa suy nghĩ chống cự lại trong đầu.
Uy thế như thế làm người ta thấy mà sợ! Đây là tu sĩ tầm thường sao? Chỉ có tiền bối Hóa Thần mới có khí thế như thế!
Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc đương nhiên không biết sự huyền diệu của “Huyễn Đồng”. Chỉ có điều lúc cặp mắt kia hiện ra huyết quang chính là lúc có người động sát cơ, tình hình như vậy cũng không phải chuyện duy nhất mà mấy người này cảm thấy kinh ngạc. Ánh mắt của Lâm Nhất dừng lại một chút ở chân núi, liền bước tới một hướng khác của sơn cốc, cầm thiết bổng trong tay bận rộn đập ầm ầm xuống đất, ngửa đầu gầm lên:
- Đám người bẩn thỉu kia, còn không mau hiện thân...
- Ha ha, như thế là tốt rồi, vẫn là nhiều người đi cùng nhau mới náo nhiệt! “Si Phu Tử”, đi thôi...
Bộ Dương Tử gọi Khuông Phu Tử, hai lão đầu đoạt trước một bước chạy phía trước. Cư Bình Tử dáng vẻ thoải mái, nói:
- Thu Nương dám làm dám chịu, khí khái không thua bậc mày râu! Chư vị đạo hữu, mời...
Ông ta gật đầu ra hiệu với mấy người còn lại, rồi bày tư thái dẫn đường, đi thẳng.
- Muội muội! Cũng đều là do tỷ tỷ không tốt, chúng ta cùng lên đường nói chuyện nhé...
La Thu Nương nở nụ cười ôn hòa, giơ tay lên gọi thầy trò Tử Ngọc, ba người lần nữa cùng nhau đi...
Thấy bóng lưng Tử Ngọc đi xa, Thiên Chấn Tử nhéo chòm râu, khó hiểu lắc đầu, lầm bầm:
- Tâm tư của nữ nhân khó dò như hồ nước này vậy!
Sau đó gã vung tay về phía Lâm Nhất, không để ý, nói:
- Lên đường quan trọng hơn...
Vừa nói vừa xoay người cùng Viêm Hâm đuổi theo phía trước.
Hành hạ lâu như vậy, tất cả lại như trước! Bốn người Thông Châu rốt cục là có ý gì? Giương mắt nhìn bóng lưng tám người ở phía trước cách xa mấy chục trượng, Lâm Nhất không thể làm gì khác hơn là chầm chậm di chuyển, nhưng trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ.
Qua một canh giờ, trên mặt hồ dày đặc mây mù. Mới đầu, Lâm Nhất đang tâm sự nặng nề còn không để ý tới. Cũng không tới một khắc, bóng người đi phía trước lại đang dần mơ hồ, tiếp theo từng người biến mất trong mây mù, cho dù sử dụng thần thức cũng khó tìm được tung tích.
Thần sắc biến đổi, Lâm Nhất lớn tiếng kêu:
- Thiên Chấn Tử, dừng bước!
Không có ai lên tiếng, chỉ có mây mù càng lúc càng dầy cộm nặng nề kịch liệt vọt tới.
Chỉ có điều trong nháy mắt, Lâm Nhất đã ở trong một vùng trắng xóa, trên không trung không nhìn thấy bầu trời, dưới đất không thấy mặt hồ, còn tám người phía trước lại càng vô tung vô ảnh.
Dị biến đột nhiên tới nhưng Lâm Nhất lâm nguy không loạn, xoay người lui lại. Chỉ trong một chớp mắt, trong lòng hắn trầm xuống. Chỉ thấy thân hình hắn không tiếp tục lui về sau nửa bước mà cấp tốc phi xuống dưới.
Trong lúc cấp bách, Lâm Nhất tiện tay bấm thủ quyết, quanh thân có tia sáng bén nhọn chợt lóe, nhưng lại không có kết quả mà mờ đi. Khi nhanh chóng rơi xuống, hắn thầm hừ một tiếng, dứt khoát lấy Huyền Kim thiết bổng ra, sử dụng Huyền Thiên thuẫn bảo vệ quanh người. Ngay sau đó chính là một trận gió gào thét ập tới, cảnh vật trước mắt ngay lập tức biến ảo, nhận ra dị trạng bốn phía, hắn liền vung đại bổng xuống dưới...
Ầm! Sau một tiếng nặng nề, Lâm Nhất bay lên không trung lật người lại, lúc này mới nhẹ hạ thân mình xuống. Đợi hắn mượn cơ hội thấy rõ tình hình trước mắt thì không khỏi tức giận trong lòng.
Đây là một cái sơn cốc lớn khoảng trăm trượng, bốn phía là núi đá vờn quanh được mây mù bao phủ, ngẩng đầu không nhìn thấy trời, chỉ có thể nhìn rõ dưới khe núi bằng bẳng này còn cả thần sắc hoảng sợ của Thiên Chấn Tử cùng thầy trò Tử Ngọc. Trừ chuyện đó ra, dưới chân núi còn có một cái sơn động, tình hình bên trong không rõ.
Tìm được đám Thiên Chấn Tử, trong bụng Lâm Nhất an tâm một chút. Nhưng hắn không kịp để ý tới đối phương, nhìn nơi mà thiết bổng mới vừa đánh xuống, không nhịn được nhíu mày. Mặc dù tu vi hiện giờ của mình không thể so với thường ngày, nhưng bản lĩnh khai sơn phá thạch vẫn phải có. Nhưng cát đá trong sơn cốc này lại không hề tổn hao chút gì, căn bản không nhìn ra dấu vết mới có một đòn nghiêm trọng đánh xuống.
Ghê tởm! Mình bị sa vào trận pháp rồi!
- Lâm sư đệ...
- Lâm đạo hữu...
Hồ đồ rơi vào sơn cốc này, đám Thiên Chấn Tử đang lo sợ bất an chợt thấy Lâm Nhất giáng từ trên trời xuống vẫn cường hãn như trước thì mọi người không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, bận rộn lên tiếng gọi.
Nhẹ gật đầu với bốn người đang chạy tới, ngực Lâm Nhất nhấp nhô lên xuống, trầm ngâm không nói. Cho dù mình có cẩn thận thế nào vẫn đã chui vào trong cạm bẫy mà người ta tĩnh tâm bày bố, sao mà không tức giận cho được!
Sắc mặt Lâm Nhất dọa người, quanh thân âm thầm tỏa ra sát khí khó có thể ức chế được. Tới gần hắn, Thiên Chấn Tử cùng thầy trò Tử Ngọc không khỏi dừng bước, im lặng quan sát. Khi hai mặt nhìn nhau, trong lòng mọi người nặng trịch.
Gặp ám toán không khó đoán ra hắc thủ sau lưng, nhưng trong lòng đám Thiên Chấn Tử còn cảm thấy may mắn. Trời giáng thiên tai còn khó đối phó, chứ đại họa do con người tạo ra thì kiểu gì cũng sẽ có cách thoát thân! Nếu thân hãm nhà tù không tránh được muốn nghĩ về hướng tốt đẹp, đây là chuyện thường tình của con người.
- Đúng là chuẩn bị thật tốt nhỉ! Đám tán tu này so với lão tử năm đó còn hèn hạ hơn! Ta nhổ vào...
Thiên Chấn Tử oán hận chửi bới, rồi lại tự an ủi:
- Chúng ta cũng không bị sao, cũng không tính lỗ lả gì, chỉ cần tìm được phương pháp thoát thân là được... ta nói sư đệ... bớt giận đi!
Đi cùng nhau đã lâu, Thiên Chấn Tử rất quan tâm tới người sư đệ Lâm Nhất này. Thấy hắn tức giận, gã không nhịn được mà thầm sinh hối hận. Tự mình vốn là người chưa bao giờ chịu thiệt, nhưng lúc ở cạnh Tử Ngọc luôn làm người ta có kích động như của một người trẻ tuổi. Chuyện này là thế nào?
Thầy trò ba người kia thì không nói gì, ở một bên chú ý tới động tĩnh của Lâm Nhất. Có lẽ biết nguyên nhân do ai, mặt Tử Ngọc và Liễu Hề Hồ hiện lên sự xấu hổ, Viêm Hâm thì dáng vẻ đương nhiên, nhưng lại hơi bối rối.
Lâm Nhất khoát tay với Thiên Chấn Tử, tỏ ý đối phương không cần nhiều lời. Đuôi lông mày hắn nhíu lại, quanh thân ngưng tụ sát khí, chợt có xích mâu cao vài trượng bắn ra, quét qua mấy người, quăng về tứ phía của sơn cốc.
Nhìn thấy tình hình này, Thiên Chấn Tử cùng thầy trò Tử Ngọc không nhịn được mà rùng mình một cái. Trong một chớp mắt xích mâu xẹt qua mình giống như mặt trời chói chang nhô lên cao khiến vạn vật không có chỗ nào để ẩn mình được; lại giống như một thanh trường kiếm chứa sát khí ngất trời nhắm thẳng vào sâu trong thần hồn mình, khiến người ta hồi hộp bất an, nhưng lại không thể sinh ra một nửa suy nghĩ chống cự lại trong đầu.
Uy thế như thế làm người ta thấy mà sợ! Đây là tu sĩ tầm thường sao? Chỉ có tiền bối Hóa Thần mới có khí thế như thế!
Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc đương nhiên không biết sự huyền diệu của “Huyễn Đồng”. Chỉ có điều lúc cặp mắt kia hiện ra huyết quang chính là lúc có người động sát cơ, tình hình như vậy cũng không phải chuyện duy nhất mà mấy người này cảm thấy kinh ngạc. Ánh mắt của Lâm Nhất dừng lại một chút ở chân núi, liền bước tới một hướng khác của sơn cốc, cầm thiết bổng trong tay bận rộn đập ầm ầm xuống đất, ngửa đầu gầm lên:
- Đám người bẩn thỉu kia, còn không mau hiện thân...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.