Chương 937: Chốn cũ (2)
Duệ Quang
04/10/2021
Rạng sáng ngày hôm sau, Lâm Nhất liền xuất hiện trên đường cái Tần thành, trong tay có thêm bình rượu, bình rượu còn có tửu thiếp "Thiên thu phức". Hắn cũng mặc kệ cái nhìn của người qua đường, vừa đi vừa uống, trong thần sắc khó nén được khoái ý.
Rượu trên người Lâm Nhất còn rất nhiều, nhưng vẫn tìm tới tửu phường của 'Thiên thu phức', người không biết quỷ không hay mang đi mấy chục bình rượu lâu năm. Chưởng quầy của tửu phường kia lại vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hắn kinh ngạc là nhiều bình rượu không cánh mà bay, mừng là trên quầy có một thỏi vàng.
Tần thành vẫn chưa đổ tuyết, nhưng lại rất lạnh. Người đi đường bọc trong áo ấm chậm rãi mà đi, chỉ có Lâm Nhất là mặc đạo bào mỏng manh, trong tay cầm bình rượu, lộ ra vẻ lạc loại. Đến đây rồi hắn không cần phải che giấu gì nữa. Trước kia, Tiên Nhân đỉnh và Tiểu Thiên ao là nhà của hắn. Mà hiện giờ, toàn bộ Đại Thương đều là nhà của hắn.
Người ta về nhà chính là vô câu vô thúc như vậy đấy.
Đi tới trước cánh cửa tiêu cục quen thuộc, Lâm Nhất nghỉ chân quan vọng. Hai hán tử trước cửa ngơ ngác nhìn nhau, trong thần sắc lại sinh ra mấy phần cảnh giác. Một đạo sĩ tuổi còn trẻ, sáng sớm đã vừa uống rượu vừa dạo phố, nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy quỷ dị. Hai người này chưa kịp nghĩ nhiều thì đối phương đã phiêu nhiên rời đi.
Tây môn Tần thành, một người trung niên gầy yếu lạnh run trong gió, phía sau còn chống một phướng quẻn, bên trên viết chữ của Tần Bán Tiên. Lâm Nhất đi qua, lưng đối phương liền ưỡn thẳng lên nhiều, trong thần sắc lại lộ ra ba phần chờ mong.
- Vị tiểu đạo trưởng này diện mạo bất phàm, đúng là dạng người thần tiên! Chẳng lẽ là vô vọng với tiền đồ, cần được có người chỉ lối.
Lâm Nhất chưa tới gần đã nghe Tần Bán Tiên kia không kiềm chế được mà lên tiếng. Mũi chảy nước vì lạnh mà cũng chẳng buồn lau, chỉ lo thể hiện sự tha thiết trước mắt.
Lâm Nhất cười cười, không khỏi nhớ tới một vị cố nhân. Hắn thuận tay lấy ra một đĩnh vàng nhỏ đặt vào tay đối phương, nói:
- Không ngại thì nói vài ba câu đi!
Cầm vàng trong tay, thần sắc Tần Bán Tiên lập tức biến đổi, vặn vẹo người, cảm thấy thạch đôn dưới mông đã thoải mái hơn, lúc này mới hai mắt lóe sáng, tươi cười nhìn chằm chằm đạo sĩ trẻ tuổi này rồi mở miệng:
- Mở cửa thấy vàng, là mở hàng may mắn! Quý nhân trước mặt tự có lúc thay đổi thời cơ! Ha ha!
Trong lòng có cảm xúc, tự dưng cảm khái một câu, lại cảm thấy không ổn. Hắn ngưng tụ ánh mắt, quan sát kỹ đối phương, thoáng do dự một chút rồi lại nói:
- Ta thấy xương gò má của đạo trưởng hơi cao, xương hoa cái nặng, đây là...
Thấy Tần Bán Tiên làm ra vẻ, Lâm Nhất cười ha ha, cầm bình rượu muốn xoay người rời đi, đối phương lại vội vàng lên tiếng nói:
- Mệnh đạo trưởng phạm vào thiên sát, từ nhỏ đã cha mẹ chết sớm, thường gặp nhiều tai nạn, chính là tướng khắc vợ khắc con cả đời cơ khổ, cuối cùng không tránh được phải mất mạng chốn tha hương.
Nhìn Tần Bán Tiên tướng mạo khô gầy, nước mũi dính cả lên râu mà không biết, vẫn thần sắc trịnh trọng nói, Lâm Nhất lắc đầu cười rộ lên. Người khác xem tướng đều chọn những lời dễ nghe, vị này thì ngược lại, toàn nói những lời khó nghe. Huống chi mới sáng sớm đã nói những lời như vậy, bất kỳ ai nghe thấy cũng không thoải mái! Xem bói phải như Hồng Bán Tiên mới là người biết làm ăn! Hắn thờ ơ hỏi:
- Ồ! Vậy ngươi tính xem thọ nguyên của ta được bao nhiêu, lúc nào thì chết?
- Chấp hành mà luận tướng, không thể không tin!
Chắc là thấy người trẻ tuổi này không cho là đúng, Tần Bán Tiên Tần Bán Tiên bất mãn oán giận một câu, lại như phát giác ra gì đó bấm tay. Lúc sau, hắn nói:
- Thọ nguyên của đạo trưởng được tám mươi tư thì mệnh hồn đông du. Nếu hoàn tục cả đời khắc tam thê.
- Ngươi đừng đi, để ta nói hết đã. Chả mấy khi được tặng vàng, ta phải nói thêm vài ba câu mới được.
Thấy đạo sĩ trẻ tuổi muốn đi, Tần Bán Tiên quýnh lên, vội vàng cản hắn lại, nói tiếp:
- Đạo trưởng kỳ cốt quán đỉnh, mắt có trọng đồng dị tướng, lại có tướng mạo oai hùng, tất có thiên ất quý nhân tương trợ, là rồng rời ao, tung cánh bay lên trời!
Rượu trên người Lâm Nhất còn rất nhiều, nhưng vẫn tìm tới tửu phường của 'Thiên thu phức', người không biết quỷ không hay mang đi mấy chục bình rượu lâu năm. Chưởng quầy của tửu phường kia lại vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hắn kinh ngạc là nhiều bình rượu không cánh mà bay, mừng là trên quầy có một thỏi vàng.
Tần thành vẫn chưa đổ tuyết, nhưng lại rất lạnh. Người đi đường bọc trong áo ấm chậm rãi mà đi, chỉ có Lâm Nhất là mặc đạo bào mỏng manh, trong tay cầm bình rượu, lộ ra vẻ lạc loại. Đến đây rồi hắn không cần phải che giấu gì nữa. Trước kia, Tiên Nhân đỉnh và Tiểu Thiên ao là nhà của hắn. Mà hiện giờ, toàn bộ Đại Thương đều là nhà của hắn.
Người ta về nhà chính là vô câu vô thúc như vậy đấy.
Đi tới trước cánh cửa tiêu cục quen thuộc, Lâm Nhất nghỉ chân quan vọng. Hai hán tử trước cửa ngơ ngác nhìn nhau, trong thần sắc lại sinh ra mấy phần cảnh giác. Một đạo sĩ tuổi còn trẻ, sáng sớm đã vừa uống rượu vừa dạo phố, nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy quỷ dị. Hai người này chưa kịp nghĩ nhiều thì đối phương đã phiêu nhiên rời đi.
Tây môn Tần thành, một người trung niên gầy yếu lạnh run trong gió, phía sau còn chống một phướng quẻn, bên trên viết chữ của Tần Bán Tiên. Lâm Nhất đi qua, lưng đối phương liền ưỡn thẳng lên nhiều, trong thần sắc lại lộ ra ba phần chờ mong.
- Vị tiểu đạo trưởng này diện mạo bất phàm, đúng là dạng người thần tiên! Chẳng lẽ là vô vọng với tiền đồ, cần được có người chỉ lối.
Lâm Nhất chưa tới gần đã nghe Tần Bán Tiên kia không kiềm chế được mà lên tiếng. Mũi chảy nước vì lạnh mà cũng chẳng buồn lau, chỉ lo thể hiện sự tha thiết trước mắt.
Lâm Nhất cười cười, không khỏi nhớ tới một vị cố nhân. Hắn thuận tay lấy ra một đĩnh vàng nhỏ đặt vào tay đối phương, nói:
- Không ngại thì nói vài ba câu đi!
Cầm vàng trong tay, thần sắc Tần Bán Tiên lập tức biến đổi, vặn vẹo người, cảm thấy thạch đôn dưới mông đã thoải mái hơn, lúc này mới hai mắt lóe sáng, tươi cười nhìn chằm chằm đạo sĩ trẻ tuổi này rồi mở miệng:
- Mở cửa thấy vàng, là mở hàng may mắn! Quý nhân trước mặt tự có lúc thay đổi thời cơ! Ha ha!
Trong lòng có cảm xúc, tự dưng cảm khái một câu, lại cảm thấy không ổn. Hắn ngưng tụ ánh mắt, quan sát kỹ đối phương, thoáng do dự một chút rồi lại nói:
- Ta thấy xương gò má của đạo trưởng hơi cao, xương hoa cái nặng, đây là...
Thấy Tần Bán Tiên làm ra vẻ, Lâm Nhất cười ha ha, cầm bình rượu muốn xoay người rời đi, đối phương lại vội vàng lên tiếng nói:
- Mệnh đạo trưởng phạm vào thiên sát, từ nhỏ đã cha mẹ chết sớm, thường gặp nhiều tai nạn, chính là tướng khắc vợ khắc con cả đời cơ khổ, cuối cùng không tránh được phải mất mạng chốn tha hương.
Nhìn Tần Bán Tiên tướng mạo khô gầy, nước mũi dính cả lên râu mà không biết, vẫn thần sắc trịnh trọng nói, Lâm Nhất lắc đầu cười rộ lên. Người khác xem tướng đều chọn những lời dễ nghe, vị này thì ngược lại, toàn nói những lời khó nghe. Huống chi mới sáng sớm đã nói những lời như vậy, bất kỳ ai nghe thấy cũng không thoải mái! Xem bói phải như Hồng Bán Tiên mới là người biết làm ăn! Hắn thờ ơ hỏi:
- Ồ! Vậy ngươi tính xem thọ nguyên của ta được bao nhiêu, lúc nào thì chết?
- Chấp hành mà luận tướng, không thể không tin!
Chắc là thấy người trẻ tuổi này không cho là đúng, Tần Bán Tiên Tần Bán Tiên bất mãn oán giận một câu, lại như phát giác ra gì đó bấm tay. Lúc sau, hắn nói:
- Thọ nguyên của đạo trưởng được tám mươi tư thì mệnh hồn đông du. Nếu hoàn tục cả đời khắc tam thê.
- Ngươi đừng đi, để ta nói hết đã. Chả mấy khi được tặng vàng, ta phải nói thêm vài ba câu mới được.
Thấy đạo sĩ trẻ tuổi muốn đi, Tần Bán Tiên quýnh lên, vội vàng cản hắn lại, nói tiếp:
- Đạo trưởng kỳ cốt quán đỉnh, mắt có trọng đồng dị tướng, lại có tướng mạo oai hùng, tất có thiên ất quý nhân tương trợ, là rồng rời ao, tung cánh bay lên trời!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.