Chương 1367: Có mất có được (2)
Duệ Quang
08/06/2022
Một người si ngốc cùng Khuông Phu Tử, sớm đã tưởng như hai người. Thấy thời cơ bất ổn, y trở nên dị thường giả dối. Giơ tay lên triệu hồi phi kiếm đang ở phía sau, gấp gáp độn ra bên ngoài.
Hai hàng lông mày của Lâm Nhất dựng thẳng, hừ lạnh một tiếng. Lúc này muốn chạy thoát ư, đã chậm! Mất nhiều trắc trở như vậy chính là vì muốn giết người, ngươi trốn đi đâu?
Người đang trong mây mù giữa không trung giống như kinh hồng lược ảnh. Trong chớp mắt Khuông Phu Tử chạy thục mạng, Lâm Nhất theo sát tới. Hai tay hắn cầm kiếm, nổi giận chém ra một kiếm. Kiếm quang hơn một trượng bỗng nhiên tăng mạnh, đột nhiên hóa thành hàng vạn hàng nghìn kiếm khí bén nhọn điên cuồng chém tới, tựa như mặt trời chói chang chiếu rọi, lại tạo lên từng cơn sóng dữ trên mặt đất bằng phẳng. Chỉ thấy kim mang chói mắt nhanh như như mưa rào, thoáng chốc liền nuốt sống thân ảnh của Khuông Phu Tử.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi hơi ngừng lại. Khuông Phu Tử bị kiếm quang phi mĩ cắt cơ thể nát bấy. Máu đỏ vẩy khắp trời, thịt bị băm như mưa, một tu sĩ đã từng là Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn đã đi đời nhà ma, thi hài cũng không còn!
Thảm cảnh máu tanh này làm mắt người ta không đành lòng nhìn thẳng! Dù sao đã biết trước cách Lâm Nhất giết chóc, đám Thiên Chấn Tử thấy nhưng không thể trách, nhưng ba tán tu kia tận mắt nhìn đồng bạn chết thảm thì sợ hãi khó nhịn.
Cho tới nay, bốn người Thông Châu đều rất tự phụ. Mặc dù xuất thân tán tu, phía sau cũng không có chỗ dựa là tiên môn, nhưng tu vi của bọn lại không kém, cũng tự xưng là cao thủ gần với Hóa Thần tiền bối. Đối phó với vài tu sĩ Hạ Châu dễ như trở bàn tay. Sở dĩ phải cẩn thận như vậy là vì sợ tiết lộ tin tức. Dùng trận pháp mai phục khốn trụ đối thủ, sau đó đám Cư Bình Tử cũng không dám phớt lờ, mỗi người còn thi triển mật pháp làm tăng tu vi, chỉ muốn đại sự trù mưu đã lâu có thể làm một lần là xong. Nhưng không ngờ tới, như phải chịu phản phệ của thú bị nhốt hung mãnh, vậy mà đã tổn thất một đồng bạn, điều này thật khiến người ta bất ngờ!
La Thu Nương hoa dung thất sắc, Bộ Dương Tử chết lặng ngẩn ra, còn Cư Bình Tử thì kinh hãi hơn, trên mặt lóe lên lệ khí, nhanh chóng sử dụng thủ quyết.
Sau khi giết Khuông Phu Tử, Lâm Nhất chưa dám có chút buông lỏng. Người còn chưa rơi xuống đất, giơ tay lên vỗ một cái. Chỉ thấy Càn Khôn trận bàn mang theo tứ tượng kỳ hóa thành mấy tia lưu quang đột nhiên bắn về bốn phía. Ngoài ra còn không quên quát to với mấy người Thiên Chấn Tử đang ở phía xa:
- Vào trận pháp của ta...
Nghe tiếng, đám Thiên Chấn Tử tỉnh ngộ, vội vàng chạy về phía Lâm Nhất, nhưng lúc này đã muộn. Chỉ thấy trong sơn cốc nhất thời dày đặc mây mù, mịt mờ không nhìn thấy hai bên.
Thiên Chấn Tử sợ hãi dừng bước, vội vàng hô:
- Mỗi người tới gần nhau, đừng tẩu tán!
Vừa vặn lại không có ai lên tiếng trả lời, trong lòng gã giật mình, nhanh chóng nhìn quanh, chỉ có mây mù tràn ngập, nào còn bóng dáng của thầy trò Tử Ngọc nữa?
- Tử Ngọc! Tử Ngọc!...
Hô to hai tiếng, cho dù là nhìn bằng mắt thường hay là tra xét bằng thần thức, bốn phía vẫn không có chút động tĩnh nào. Thiên Chấn Tử nhịn không được giậm chân mắng:
- Thật con mẹ nó xui! Sớm biết như vậy, sao cần cách xa Lâm sư đệ như thế chứ!
Gã vừa mắng vừa cẩn thận đề phòng, hồn nhiên không cảm giác gì với cách đó không xa.
Ngoài mười mấy trượng, một đợt tiếng nổ lớn lách tách vang lên, hai bộ trận pháp bất đồng đang đối đầu, chống đỡ.
Sau khi rơi xuống đất, Lâm Nhất không ngừng lấy thủ quyết để vận chuyển Càn Khôn tứ tượng kỳ trận. Nhưng tình hình kế tiếp không thể như nguyện, hắn kinh ngạc không ngớt.
Vốn muốn bao phủ Càn Khôn tứ tượng kỳ trận lên cả sơn cốc này để tự bảo vệ, nhưng Lâm Nhất vừa ném trận bàn ra, trận kỳ liền phát hiện không đúng. Như có hàng rào vô hình ngăn cản trận kỳ, cho dù hắn dồn hết toàn lực lúc này mới bằng vào khả năng của Càn Khôn trận bàn mà miễn cưỡng bày ra trận pháp khoảng hơn mười trượng.
Đồng thời, Cư Bình Tử kia vẫn đang tiếp tục sử dụng đại trận của sơn cốc, thừa cơ bức tới.
Hai bộ trận pháp giống như đối mặt chém giết với nhau, tiếng răng rắc không dứt bên tai, thanh thế kinh người. Cho đến khi dây dưa được nửa canh giờ, Càn Khôn tứ tượng kỳ trận vẫn còn cứng rắn chưa ngã.
Nhìn thấy không làm gì được Lâm Nhất, Cư Bình Tử không thể không dừng tay, lúc này mới yên tĩnh.
Lâm Nhất bị vây khốn trong trận lại hơi có vẻ phiền muộn.
Sau khi rơi vào trong sơn cốc này, rồi rơi vào pháp trận, Lâm Nhất liền nghĩ đến cách đối phó. Dưới tình hình không rõ, hắn rất sợ đám Cư Bình Tử sử dụng trận pháp. Nếu như vậy, năm người phe mình sẽ phải mệt mỏi ứng phó, còn muốn thoát thân thì khó càng thêm khó.
Vì vậy, Lâm Nhất liền dùng hết khả năng để khiêu khích, thầm muốn dẫn đám Cư Bình tử vào trong trận pháp. Đợi khi dây dưa với nhau, đối phương không rảnh dẫn động trận pháp, hắn liền có thể giết hết đám tán tu này. Như vậy, khốn cảnh sẽ tự được giải. Mà một phen lỗ mãng cùng khinh địch trước đó chẳng qua là một hồi lừa dối mà thôi. Thật thật giả giả, phía sau cũng không phải không có duyên cớ.
Trước đây, theo mọi người tới Minh hồ, Lâm Nhất đã nhận ra dị trạng tu vi trong cơ thể.
May mà cấm chế của thiên địa này tuy hà khắc nhưng lại luôn mở ra một con đường cho Lâm Nhất. Tu vi của người khác bi phong bế, hắn đã có pháp lực có thể dùng. Còn khi đám Thiên Chấn Tử có tu vi Trúc Cơ, hắn đã khôi phục được tu vi kinh người.
Chỉ có điều, ôm ý niệm lấy ít địch nhiều, Lâm Nhất vẫn đúng lúc che giấu tu vi. Lúc bình thường cũng vẫn đều cẩn thận nhưng vẫn bị ám toán, không khỏi động sát cơ. Ai ngờ đám tán tu Cư Bình Tử này ỷ vào thân phận mình, chỉ làm cho một mình Khuông Phu Tử vào trận. Dưới sự bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là trước hết giết đối thủ này, lại lấy ra Càn Khôn tứ tượng kỳ trận dùng để tự bảo vệ.
Bậc trí giả nghĩ ngàn điều tất cũng có một điều sai! Huống chi đối mặt với đám cao thủ tu vi và tâm trí đều không thể so với tầm thường! Lâm Nhất ứng phó không khỏi có phần cật lực.
Mỗi người đều muốn chiếm ưu thế mà không phải chịu thiệt, không phải một phía tình nguyện ngu ngơ là xong.
Không ngờ, Cư Bình Tử tự phụ sẽ bỏ qua ý động thủ mà giành trước dẫn động trận pháp, làm người ta ứng đối không kịp. Càn Khôn tứ tượng kỳ trận không tầm thường, nhưng quy luật của trận pháp ở sơn cốc này càng lợi hại!
Có thể bày trận pháp như vậy, đám Cư Bình Tử cũng có chút thủ đoạn! Mà mấy người này dùng trăm phương ngàn kế như vậy, đang toan tính cái gì? Thần Giao đảo là ở chỗ nào? Giao tiêu bên trong sơn động kia có tác dụng gì?
Ngoài ra, còn không biết tình hình của đám Thiên Chấn Tử như thế nào rồi...
Hai hàng lông mày của Lâm Nhất dựng thẳng, hừ lạnh một tiếng. Lúc này muốn chạy thoát ư, đã chậm! Mất nhiều trắc trở như vậy chính là vì muốn giết người, ngươi trốn đi đâu?
Người đang trong mây mù giữa không trung giống như kinh hồng lược ảnh. Trong chớp mắt Khuông Phu Tử chạy thục mạng, Lâm Nhất theo sát tới. Hai tay hắn cầm kiếm, nổi giận chém ra một kiếm. Kiếm quang hơn một trượng bỗng nhiên tăng mạnh, đột nhiên hóa thành hàng vạn hàng nghìn kiếm khí bén nhọn điên cuồng chém tới, tựa như mặt trời chói chang chiếu rọi, lại tạo lên từng cơn sóng dữ trên mặt đất bằng phẳng. Chỉ thấy kim mang chói mắt nhanh như như mưa rào, thoáng chốc liền nuốt sống thân ảnh của Khuông Phu Tử.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi hơi ngừng lại. Khuông Phu Tử bị kiếm quang phi mĩ cắt cơ thể nát bấy. Máu đỏ vẩy khắp trời, thịt bị băm như mưa, một tu sĩ đã từng là Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn đã đi đời nhà ma, thi hài cũng không còn!
Thảm cảnh máu tanh này làm mắt người ta không đành lòng nhìn thẳng! Dù sao đã biết trước cách Lâm Nhất giết chóc, đám Thiên Chấn Tử thấy nhưng không thể trách, nhưng ba tán tu kia tận mắt nhìn đồng bạn chết thảm thì sợ hãi khó nhịn.
Cho tới nay, bốn người Thông Châu đều rất tự phụ. Mặc dù xuất thân tán tu, phía sau cũng không có chỗ dựa là tiên môn, nhưng tu vi của bọn lại không kém, cũng tự xưng là cao thủ gần với Hóa Thần tiền bối. Đối phó với vài tu sĩ Hạ Châu dễ như trở bàn tay. Sở dĩ phải cẩn thận như vậy là vì sợ tiết lộ tin tức. Dùng trận pháp mai phục khốn trụ đối thủ, sau đó đám Cư Bình Tử cũng không dám phớt lờ, mỗi người còn thi triển mật pháp làm tăng tu vi, chỉ muốn đại sự trù mưu đã lâu có thể làm một lần là xong. Nhưng không ngờ tới, như phải chịu phản phệ của thú bị nhốt hung mãnh, vậy mà đã tổn thất một đồng bạn, điều này thật khiến người ta bất ngờ!
La Thu Nương hoa dung thất sắc, Bộ Dương Tử chết lặng ngẩn ra, còn Cư Bình Tử thì kinh hãi hơn, trên mặt lóe lên lệ khí, nhanh chóng sử dụng thủ quyết.
Sau khi giết Khuông Phu Tử, Lâm Nhất chưa dám có chút buông lỏng. Người còn chưa rơi xuống đất, giơ tay lên vỗ một cái. Chỉ thấy Càn Khôn trận bàn mang theo tứ tượng kỳ hóa thành mấy tia lưu quang đột nhiên bắn về bốn phía. Ngoài ra còn không quên quát to với mấy người Thiên Chấn Tử đang ở phía xa:
- Vào trận pháp của ta...
Nghe tiếng, đám Thiên Chấn Tử tỉnh ngộ, vội vàng chạy về phía Lâm Nhất, nhưng lúc này đã muộn. Chỉ thấy trong sơn cốc nhất thời dày đặc mây mù, mịt mờ không nhìn thấy hai bên.
Thiên Chấn Tử sợ hãi dừng bước, vội vàng hô:
- Mỗi người tới gần nhau, đừng tẩu tán!
Vừa vặn lại không có ai lên tiếng trả lời, trong lòng gã giật mình, nhanh chóng nhìn quanh, chỉ có mây mù tràn ngập, nào còn bóng dáng của thầy trò Tử Ngọc nữa?
- Tử Ngọc! Tử Ngọc!...
Hô to hai tiếng, cho dù là nhìn bằng mắt thường hay là tra xét bằng thần thức, bốn phía vẫn không có chút động tĩnh nào. Thiên Chấn Tử nhịn không được giậm chân mắng:
- Thật con mẹ nó xui! Sớm biết như vậy, sao cần cách xa Lâm sư đệ như thế chứ!
Gã vừa mắng vừa cẩn thận đề phòng, hồn nhiên không cảm giác gì với cách đó không xa.
Ngoài mười mấy trượng, một đợt tiếng nổ lớn lách tách vang lên, hai bộ trận pháp bất đồng đang đối đầu, chống đỡ.
Sau khi rơi xuống đất, Lâm Nhất không ngừng lấy thủ quyết để vận chuyển Càn Khôn tứ tượng kỳ trận. Nhưng tình hình kế tiếp không thể như nguyện, hắn kinh ngạc không ngớt.
Vốn muốn bao phủ Càn Khôn tứ tượng kỳ trận lên cả sơn cốc này để tự bảo vệ, nhưng Lâm Nhất vừa ném trận bàn ra, trận kỳ liền phát hiện không đúng. Như có hàng rào vô hình ngăn cản trận kỳ, cho dù hắn dồn hết toàn lực lúc này mới bằng vào khả năng của Càn Khôn trận bàn mà miễn cưỡng bày ra trận pháp khoảng hơn mười trượng.
Đồng thời, Cư Bình Tử kia vẫn đang tiếp tục sử dụng đại trận của sơn cốc, thừa cơ bức tới.
Hai bộ trận pháp giống như đối mặt chém giết với nhau, tiếng răng rắc không dứt bên tai, thanh thế kinh người. Cho đến khi dây dưa được nửa canh giờ, Càn Khôn tứ tượng kỳ trận vẫn còn cứng rắn chưa ngã.
Nhìn thấy không làm gì được Lâm Nhất, Cư Bình Tử không thể không dừng tay, lúc này mới yên tĩnh.
Lâm Nhất bị vây khốn trong trận lại hơi có vẻ phiền muộn.
Sau khi rơi vào trong sơn cốc này, rồi rơi vào pháp trận, Lâm Nhất liền nghĩ đến cách đối phó. Dưới tình hình không rõ, hắn rất sợ đám Cư Bình Tử sử dụng trận pháp. Nếu như vậy, năm người phe mình sẽ phải mệt mỏi ứng phó, còn muốn thoát thân thì khó càng thêm khó.
Vì vậy, Lâm Nhất liền dùng hết khả năng để khiêu khích, thầm muốn dẫn đám Cư Bình tử vào trong trận pháp. Đợi khi dây dưa với nhau, đối phương không rảnh dẫn động trận pháp, hắn liền có thể giết hết đám tán tu này. Như vậy, khốn cảnh sẽ tự được giải. Mà một phen lỗ mãng cùng khinh địch trước đó chẳng qua là một hồi lừa dối mà thôi. Thật thật giả giả, phía sau cũng không phải không có duyên cớ.
Trước đây, theo mọi người tới Minh hồ, Lâm Nhất đã nhận ra dị trạng tu vi trong cơ thể.
May mà cấm chế của thiên địa này tuy hà khắc nhưng lại luôn mở ra một con đường cho Lâm Nhất. Tu vi của người khác bi phong bế, hắn đã có pháp lực có thể dùng. Còn khi đám Thiên Chấn Tử có tu vi Trúc Cơ, hắn đã khôi phục được tu vi kinh người.
Chỉ có điều, ôm ý niệm lấy ít địch nhiều, Lâm Nhất vẫn đúng lúc che giấu tu vi. Lúc bình thường cũng vẫn đều cẩn thận nhưng vẫn bị ám toán, không khỏi động sát cơ. Ai ngờ đám tán tu Cư Bình Tử này ỷ vào thân phận mình, chỉ làm cho một mình Khuông Phu Tử vào trận. Dưới sự bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là trước hết giết đối thủ này, lại lấy ra Càn Khôn tứ tượng kỳ trận dùng để tự bảo vệ.
Bậc trí giả nghĩ ngàn điều tất cũng có một điều sai! Huống chi đối mặt với đám cao thủ tu vi và tâm trí đều không thể so với tầm thường! Lâm Nhất ứng phó không khỏi có phần cật lực.
Mỗi người đều muốn chiếm ưu thế mà không phải chịu thiệt, không phải một phía tình nguyện ngu ngơ là xong.
Không ngờ, Cư Bình Tử tự phụ sẽ bỏ qua ý động thủ mà giành trước dẫn động trận pháp, làm người ta ứng đối không kịp. Càn Khôn tứ tượng kỳ trận không tầm thường, nhưng quy luật của trận pháp ở sơn cốc này càng lợi hại!
Có thể bày trận pháp như vậy, đám Cư Bình Tử cũng có chút thủ đoạn! Mà mấy người này dùng trăm phương ngàn kế như vậy, đang toan tính cái gì? Thần Giao đảo là ở chỗ nào? Giao tiêu bên trong sơn động kia có tác dụng gì?
Ngoài ra, còn không biết tình hình của đám Thiên Chấn Tử như thế nào rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.