Chương 1356: Có thể cùng đồng hành hay không? (1)
Duệ Quang
08/06/2022
Trôi nổi trên hồ hơn một tháng, bè gỗ rốt cục đã cập bờ.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn bầu trời huyết hồng, rồi lại đánh giá tình hình trên hồ đê.
Hồ đê cao hơn mặt hồ khoảng một trượng, rộng khoảng mấy dặm, trái phải không thấy phần cuối. Trên đó không có một ngọn cỏ nào, chỉ có bảy vị tu sĩ chạy tới bên hồ. Trong đó có kiếm quang xoay quanh, lập tức mất tung mất ảnh.
Lâm Nhất xoay người lại, mấy người đi cùng đều đứng bất động, thần sắc do dự. Bờ đối diện chờ mong đã lâu đang ở trước mắt, Thiên Chấn Tử cùng đám Tử Ngọc cũng cảm thấy phải cẩn thận.
- Mấy vị đạo hữu đã đến bờ, nhanh chóng cho bọn ta mượn bè gỗ dùng một lát...
Bảy người vây ở bên bờ có sáu nam một nữ. Trong đó có bốn vị lão giả, hai vị đàn ông trung niên, còn một là nữ tử trung niên.
Quần áo, tướng mạo cùng tuổi tác của bảy người này không đồng nhất, cho dù vẻ mặt của mỗi người cũng không giống nhau. Có người trấn định tự nhiên, có người hơi có vẻ rối ren, còn có người hơi có vẻ lo nghĩ cùng bất an.
Người lên tiếng nói chuyện chính là vị lão giả râu hoa râm thái độ hung dữ, ông ta cùng với hai nam tử trung niên đằng sau hẳn là một phe. Ba người này gần sát bên hồ, tư thế vênh mặt hất hàm sai khiến muốn mạnh mẽ cướp bè gỗ của mấy người Lâm Nhất.
Đối mặt với một nhóm người tới bất thình lình, Lâm Nhất dùng vẻ mặt hỏi ý nhìn về phía Thiên Chấn Tử cùng Tử Ngọc ở phía sau lưng. Hai người không hẹn mà cùng nhẹ giọng nói, tất cả đều nghe Lâm sư đệ. Lâm huynh đệ tự quyết định, chúng ta sẽ nghe phân phó hành sự.
- Các người không cập bờ đi còn đợi tới khi nào? Ba huynh đệ ta đều muốn vượt hồ này...
Lão giả khi trước là một người tính tình nóng nảy, còn chưa dứt hai câu đã từng mắt lớn như hạt châu. Ba vị lão giả cùng nữ tử còn lại thì đứng xem náo nhiệt, còn ánh mắt lại thường xẹt qua thiết bổng trong tay Lâm Nhất.
Lâm Nhất nhìn hết vẻ mặt của những người trên bờ trong mắt, lúc này mới cười nói với lão giả kia:
- Nơi này đâu cũng là hồ lớn vô tận, cho dù bọn ta đi tới đâu, bè gỗ này nói không chừng đều có thể sẽ phát huy được tác dụng. Xin lỗi! Xin chư vị mau tránh ra để bọn ta lên bờ...
- Hừ! Ngươi đã lên bờ còn muốn mang bè gỗ đi hay sao...
Lão giả kia châm chọc một câu, dẫn hai người phía sau mau chóng tránh sang một bên. Bốn người còn lại thì lặng lẽ cách xa mấy bước, ánh mắt không rời đám Lâm Nhất.
Lâm Nhất không tỏ thái độ gì, cười cười quay đầu ra hiệu. Nhìn thời cơ, Thiên Chấn Tử cùng sư đồ Tử Ngọc đều lên bờ.
Ngay lúc đó, lão giả kia mặc kệ trên bè gỗ còn có một người đã không kịp chờ mà nhảy xuống. Khi một thân đang ở giữa không trung đã nhìn thấy một cây thiết bổng quét ngang tới.
Bịch! Lão giả bị đập bay ra ngoài, ngay cả phi kiếm phòng thân cũng rơi vào hồ nước cách đấy hơn mười trượng.
Tình trạng đột phát bên hồ làm mọi người có mặt đều cả kinh tới ngẩn ra. Tất cả chẳng qua là nảy sinh trong một suy nghĩ, đã có người bị đập bay vào nước hồ, làm hai người trung niên trên bờ thình lình biến sắc, mỗi người đều lấy pháp bảo ra. Còn Lâm Nhất đang đứng trên bè gỗ cũng nhảy lên một cái, chợt quăng ra một tia hắc phong.
Lại liên thanh bịch, bịch hai tiếng, hai người trung niên đồng loạt bay ra ngoài. Lúc này trên mặt hồ mới truyền tới tiếng tùm, tùm rơi xuống nước. Sau đó, trên hồ đê có tiếng người và phi kiếm rơi xuống đất, tiếng kêu thảm vang lên.
Cùng lúc đó, Lâm Nhất đã nhẹ nhàng rơi xuống đất, hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn. Bầu trời vốn dĩ màu huyết hồng đã bị che phủ bởi tầng khói mù, cảnh tượng mờ nhạt. Hắn liếc nhìn mấy người đang khoanh tay đứng nhìn bên bờ, mang thiết bổng bước về hướng hai người trung niên.
Cách mười trượng, hai người trung niên không ngừng bận rộn đứng lên, nhìn nhau khó nén sự hồi hộp trong lòng, quay đầu chạy đi. Chỉ trong chớp mắt, hai bóng người đã đi xa như một làn khói.
Thấy thế, bước chân của Lâm Nhất dừng lại. Có người lướt qua bên cạnh, đi thẳng tới bên hồ, thân hình rất khỏe mạnh. Không đợi hắn kinh ngạc, lại có mấy người chạy nhanh tới.
Lâm Nhất đành dừng bước lại quay đầu liếc nhìn bốn người xa lạ kia. Đối phương đều mang vẻ mặt ung dung, một lão giả trong số đó còn nhìn hắn, khẽ vuốt cằm.
- Ai u! Đạo hữu thủ hạ lưu tình...
Bên hồ có người kêu cứu, Lâm Nhất nhìn theo tiếng kêu, không nhịn được mà hơi nhếch khóe miệng.
Lão giả lúc trước bị rơi xuống nước đã bò lên bờ, chạy tới chỗ Thiên Chấn Tử cách không vồ tới, không nói hai lời đã trúng ngay một quyền vào mặt. Tiếng kêu thảm vang lên, gã lại dùng sức đạp một cước, đá đối phương bay lên trên hồ đê, vẫn không quên mắng:
- Dám càn rỡ với lão tử! Thực sự là to gan lớn mật...
Vội vàng không kịp chuẩn bị đã phải chịu ngoan thủ, lão già kia bịch một tiếng, ngã trên đất, tự tay vứt ra hai cái ngọc phù. Nhưng chưa đợi thuật trên phù lục hiển uy đã bị Tử Ngọc đuổi kịp tự tay đánh ra con hỏa xà nhỏ bé yếu ớt, đánh bay. Ngay lúc này, Viêm Hâm thừa cơ xông lên, lấy pháp khí phi kiếm ra chém lung tung người trên đất.
Người tiến vào tiên cảnh đều là tu sĩ Nguyên Anh! Nhưng trận loạn ẩu này rõ ràng là tu sĩ Luyện Khí lấy nhiều đánh ít, kéo bè kéo lũ đánh nhau mà! Dù vậy, lão giả kia vẫn không ngăn cản kịp, lại có một hồi tiếng cầu xin tha mạng vang lên.
- Hừ! Lão tử hỏi ngươi, vì sao lại đoạt bè gỗ của ta?
Tự nhiên khôi phục ba phần tu vi, lại có chỗ dựa sau lưng, Thiên Chấn Tử không khỏi bày ra tư thế hoành hành Ngọc Sơn đảo năm đó. Sau khi dùng quyền cước đánh đối phương no đòn, hùng phong phấn chấn, tức giận hỏi.
Ánh mắt của Thiên Chấn Tử nhìn lão đạo, sớm đã nhận ra sự kỳ quặc trên bờ. Bảy vị tu sĩ xa lạ kia đều là tán tu, nhưng không cùng một nhóm. Chỉ có điều, đối phương đều có tu vi Luyện Khí, không thể không khiến người ta có nơi kiêng kỵ.
Ngoài Lâm Nhất ra, bốn người còn lại của Ngọc Sơn đảo bị phong bế pháp lực quanh thân. Mà mấy người trên bờ vì sao lại có tu vi Luyện Khí cảnh chứ? Nếu đối phương sinh ác ý, chỉ sợ kiếp nạn này khó tránh được!
Chỉ có điều, sau khi theo lên bờ, linh lực bị giam cầm trong cơ thể lại có động tĩnh, Thiên Chấn Tử không nhịn được mà trở nên vui vẻ.
Ai ngờ Lâm Nhất lại đột nhiên động thủ, một gậy đã đập lão giả ghê tởm rơi xuống nước. Thấy thế, Thiên Chấn Tử ngẩn ra, lập tức hô lên một tiếng thoải mái! Làm ba người khiêu khích đảo mắt đã chạy mất hai, chỉ còn một người đang bò lên bờ.
À há! Thiên Chấn Tử nhất thời bừng tỉnh. Không quản quá nhiều, thời điểm tốt cùng chung mối thù tới rồi! Gã vén tay áo lên vọt tới, còn thầy trò Tử Ngọc lại như có thần giao cách cảm, thuận theo chen lên, sau một hồi đánh loạn bay loạn, xác thực làm lão già phách lối phải chịu nhiều đau khổ.
- Mấy vị đạo hữu chớ giận mà! Ba người chúng ta đều là tán tu tới từ Ung Châu, nóng lòng vượt hồ nên mới có chút mạo phạm...
Thấy đối phương tạm thời dừng tay, lão giả chật vật đứng lên, chắp tay lia lịa nhận lỗi. Thấy người cầm thiết bổng trong tay vẫn chưa tới gần, ông ta không khỏi ngầm thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn bầu trời huyết hồng, rồi lại đánh giá tình hình trên hồ đê.
Hồ đê cao hơn mặt hồ khoảng một trượng, rộng khoảng mấy dặm, trái phải không thấy phần cuối. Trên đó không có một ngọn cỏ nào, chỉ có bảy vị tu sĩ chạy tới bên hồ. Trong đó có kiếm quang xoay quanh, lập tức mất tung mất ảnh.
Lâm Nhất xoay người lại, mấy người đi cùng đều đứng bất động, thần sắc do dự. Bờ đối diện chờ mong đã lâu đang ở trước mắt, Thiên Chấn Tử cùng đám Tử Ngọc cũng cảm thấy phải cẩn thận.
- Mấy vị đạo hữu đã đến bờ, nhanh chóng cho bọn ta mượn bè gỗ dùng một lát...
Bảy người vây ở bên bờ có sáu nam một nữ. Trong đó có bốn vị lão giả, hai vị đàn ông trung niên, còn một là nữ tử trung niên.
Quần áo, tướng mạo cùng tuổi tác của bảy người này không đồng nhất, cho dù vẻ mặt của mỗi người cũng không giống nhau. Có người trấn định tự nhiên, có người hơi có vẻ rối ren, còn có người hơi có vẻ lo nghĩ cùng bất an.
Người lên tiếng nói chuyện chính là vị lão giả râu hoa râm thái độ hung dữ, ông ta cùng với hai nam tử trung niên đằng sau hẳn là một phe. Ba người này gần sát bên hồ, tư thế vênh mặt hất hàm sai khiến muốn mạnh mẽ cướp bè gỗ của mấy người Lâm Nhất.
Đối mặt với một nhóm người tới bất thình lình, Lâm Nhất dùng vẻ mặt hỏi ý nhìn về phía Thiên Chấn Tử cùng Tử Ngọc ở phía sau lưng. Hai người không hẹn mà cùng nhẹ giọng nói, tất cả đều nghe Lâm sư đệ. Lâm huynh đệ tự quyết định, chúng ta sẽ nghe phân phó hành sự.
- Các người không cập bờ đi còn đợi tới khi nào? Ba huynh đệ ta đều muốn vượt hồ này...
Lão giả khi trước là một người tính tình nóng nảy, còn chưa dứt hai câu đã từng mắt lớn như hạt châu. Ba vị lão giả cùng nữ tử còn lại thì đứng xem náo nhiệt, còn ánh mắt lại thường xẹt qua thiết bổng trong tay Lâm Nhất.
Lâm Nhất nhìn hết vẻ mặt của những người trên bờ trong mắt, lúc này mới cười nói với lão giả kia:
- Nơi này đâu cũng là hồ lớn vô tận, cho dù bọn ta đi tới đâu, bè gỗ này nói không chừng đều có thể sẽ phát huy được tác dụng. Xin lỗi! Xin chư vị mau tránh ra để bọn ta lên bờ...
- Hừ! Ngươi đã lên bờ còn muốn mang bè gỗ đi hay sao...
Lão giả kia châm chọc một câu, dẫn hai người phía sau mau chóng tránh sang một bên. Bốn người còn lại thì lặng lẽ cách xa mấy bước, ánh mắt không rời đám Lâm Nhất.
Lâm Nhất không tỏ thái độ gì, cười cười quay đầu ra hiệu. Nhìn thời cơ, Thiên Chấn Tử cùng sư đồ Tử Ngọc đều lên bờ.
Ngay lúc đó, lão giả kia mặc kệ trên bè gỗ còn có một người đã không kịp chờ mà nhảy xuống. Khi một thân đang ở giữa không trung đã nhìn thấy một cây thiết bổng quét ngang tới.
Bịch! Lão giả bị đập bay ra ngoài, ngay cả phi kiếm phòng thân cũng rơi vào hồ nước cách đấy hơn mười trượng.
Tình trạng đột phát bên hồ làm mọi người có mặt đều cả kinh tới ngẩn ra. Tất cả chẳng qua là nảy sinh trong một suy nghĩ, đã có người bị đập bay vào nước hồ, làm hai người trung niên trên bờ thình lình biến sắc, mỗi người đều lấy pháp bảo ra. Còn Lâm Nhất đang đứng trên bè gỗ cũng nhảy lên một cái, chợt quăng ra một tia hắc phong.
Lại liên thanh bịch, bịch hai tiếng, hai người trung niên đồng loạt bay ra ngoài. Lúc này trên mặt hồ mới truyền tới tiếng tùm, tùm rơi xuống nước. Sau đó, trên hồ đê có tiếng người và phi kiếm rơi xuống đất, tiếng kêu thảm vang lên.
Cùng lúc đó, Lâm Nhất đã nhẹ nhàng rơi xuống đất, hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn. Bầu trời vốn dĩ màu huyết hồng đã bị che phủ bởi tầng khói mù, cảnh tượng mờ nhạt. Hắn liếc nhìn mấy người đang khoanh tay đứng nhìn bên bờ, mang thiết bổng bước về hướng hai người trung niên.
Cách mười trượng, hai người trung niên không ngừng bận rộn đứng lên, nhìn nhau khó nén sự hồi hộp trong lòng, quay đầu chạy đi. Chỉ trong chớp mắt, hai bóng người đã đi xa như một làn khói.
Thấy thế, bước chân của Lâm Nhất dừng lại. Có người lướt qua bên cạnh, đi thẳng tới bên hồ, thân hình rất khỏe mạnh. Không đợi hắn kinh ngạc, lại có mấy người chạy nhanh tới.
Lâm Nhất đành dừng bước lại quay đầu liếc nhìn bốn người xa lạ kia. Đối phương đều mang vẻ mặt ung dung, một lão giả trong số đó còn nhìn hắn, khẽ vuốt cằm.
- Ai u! Đạo hữu thủ hạ lưu tình...
Bên hồ có người kêu cứu, Lâm Nhất nhìn theo tiếng kêu, không nhịn được mà hơi nhếch khóe miệng.
Lão giả lúc trước bị rơi xuống nước đã bò lên bờ, chạy tới chỗ Thiên Chấn Tử cách không vồ tới, không nói hai lời đã trúng ngay một quyền vào mặt. Tiếng kêu thảm vang lên, gã lại dùng sức đạp một cước, đá đối phương bay lên trên hồ đê, vẫn không quên mắng:
- Dám càn rỡ với lão tử! Thực sự là to gan lớn mật...
Vội vàng không kịp chuẩn bị đã phải chịu ngoan thủ, lão già kia bịch một tiếng, ngã trên đất, tự tay vứt ra hai cái ngọc phù. Nhưng chưa đợi thuật trên phù lục hiển uy đã bị Tử Ngọc đuổi kịp tự tay đánh ra con hỏa xà nhỏ bé yếu ớt, đánh bay. Ngay lúc này, Viêm Hâm thừa cơ xông lên, lấy pháp khí phi kiếm ra chém lung tung người trên đất.
Người tiến vào tiên cảnh đều là tu sĩ Nguyên Anh! Nhưng trận loạn ẩu này rõ ràng là tu sĩ Luyện Khí lấy nhiều đánh ít, kéo bè kéo lũ đánh nhau mà! Dù vậy, lão giả kia vẫn không ngăn cản kịp, lại có một hồi tiếng cầu xin tha mạng vang lên.
- Hừ! Lão tử hỏi ngươi, vì sao lại đoạt bè gỗ của ta?
Tự nhiên khôi phục ba phần tu vi, lại có chỗ dựa sau lưng, Thiên Chấn Tử không khỏi bày ra tư thế hoành hành Ngọc Sơn đảo năm đó. Sau khi dùng quyền cước đánh đối phương no đòn, hùng phong phấn chấn, tức giận hỏi.
Ánh mắt của Thiên Chấn Tử nhìn lão đạo, sớm đã nhận ra sự kỳ quặc trên bờ. Bảy vị tu sĩ xa lạ kia đều là tán tu, nhưng không cùng một nhóm. Chỉ có điều, đối phương đều có tu vi Luyện Khí, không thể không khiến người ta có nơi kiêng kỵ.
Ngoài Lâm Nhất ra, bốn người còn lại của Ngọc Sơn đảo bị phong bế pháp lực quanh thân. Mà mấy người trên bờ vì sao lại có tu vi Luyện Khí cảnh chứ? Nếu đối phương sinh ác ý, chỉ sợ kiếp nạn này khó tránh được!
Chỉ có điều, sau khi theo lên bờ, linh lực bị giam cầm trong cơ thể lại có động tĩnh, Thiên Chấn Tử không nhịn được mà trở nên vui vẻ.
Ai ngờ Lâm Nhất lại đột nhiên động thủ, một gậy đã đập lão giả ghê tởm rơi xuống nước. Thấy thế, Thiên Chấn Tử ngẩn ra, lập tức hô lên một tiếng thoải mái! Làm ba người khiêu khích đảo mắt đã chạy mất hai, chỉ còn một người đang bò lên bờ.
À há! Thiên Chấn Tử nhất thời bừng tỉnh. Không quản quá nhiều, thời điểm tốt cùng chung mối thù tới rồi! Gã vén tay áo lên vọt tới, còn thầy trò Tử Ngọc lại như có thần giao cách cảm, thuận theo chen lên, sau một hồi đánh loạn bay loạn, xác thực làm lão già phách lối phải chịu nhiều đau khổ.
- Mấy vị đạo hữu chớ giận mà! Ba người chúng ta đều là tán tu tới từ Ung Châu, nóng lòng vượt hồ nên mới có chút mạo phạm...
Thấy đối phương tạm thời dừng tay, lão giả chật vật đứng lên, chắp tay lia lịa nhận lỗi. Thấy người cầm thiết bổng trong tay vẫn chưa tới gần, ông ta không khỏi ngầm thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.