Chương 552: Đã qua đời (1)
Duệ Quang
13/03/2021
Mạnh Sơn có chút kinh ngạc nhìn Lâm Nhất, ông ta chậm rãi đứng dậy.
- Vẫn mong Mạnh trưởng lão thu hồi mấy thứ này đi, ta đã hứa với Giang trưởng lão thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời!
Lâm Nhất nói xong, không ngờ Mạnh Sơn bỗng nhiên biến sắc, lui lại một bước nói:
- Lâm Nhất, chẳng lẽ ngươi không tin Mạnh Sơn ta?
Vẻ mặt Lâm Nhất không thay đổi, khẽ lắc đầu nói:
- Sao ngươi lại nói như vậy?
- Ngươi là nam nhi một lời nói một gói vàng, Mạnh Sơn ta làm sao có thể làm tiểu nữ nhi. Mấy thứ này còn do ngươi quản lý đi. Thiên Long phái ta trên dưới không phải không biết cách làm người. Nếu Lâm Nhất ngươi có lệnh gì, Mạnh Sơn đều sẽ đồng ý! Lúc trước có phần đắc tội thất lễ, mong cứ việc trách phạt!
Mạnh Sơn nói xong trịnh trọng thi lễ.
Lâm Nhất tiến lên giơ tay đỡ hờ, nghiêm mặt nói:
- Nếu Mạnh trưởng lão có thể không ngại hiềm khích lúc trước, mặc dù tuổi tác Lâm Nhất ta còn nhỏ, lại không cam chịu làm người sau. Mời ngồi!
Lúc này, không biết tại sao trong lòng Mạnh Sơn thấy dễ dàng hơn.
Thật ra, Giang trưởng lão để lại ngọc giản cùng linh thạch, đám người Mạnh Sơn không có chỗ dùng nhưng rất quan trọng trong chuyến đi này của Thiên Long phái. Những linh thạch này là tích lũy của Thiên Long phái bao năm qua, chưa đến mức làm cho Lâm Nhất thấy lợi quên nghĩa.
Nói ở đây, Lâm Nhất không làm vẻ ta đây, đợi sau khi Mạnh Sơn ngồi xuống mới nói tiếp:
- Ta muốn hỏi Mạnh trưởng lão một câu, ngươi có biết vì sao lúc Giang trưởng lão hấp hối chịu chết lại không cho ta ra tay thay ông không?
Đêm đó, sau khi Giang trưởng lão gặp nạn, Lâm Nhất nhìn thấy được sự oán giận từ ánh mắt của mọi người trong Thiên Long phái đối với hắn. Đúng vậy! Tu vi của Giang trưởng lão vốn không bằng ngươi, vì sao ngươi không đứng ra! Như vậy chẳng phải sẽ tránh Giang trưởng lão khỏi chết một cách vô tội sao?
Thật may, trong những ánh mắt kia có oán giận, không cam lòng, con có bi ai, lại không oán hận hắn. Sau đó, Lâm Nhất không nhắc với ai về nổi khổ của mình. Tu vi thấp mới là nguyên nhân tai họa, còn có gì để nói nữa!
Vẻ mặt dịu xuống, ánh mắt Mạnh Sơn nhìn về phía Lâm Nhất cũng trở nên sinh động hơn rất nhiều. Ông có chút xúc động xoa bộ râu quai nón và gật đầu nói:
- Không nói đến những đệ tử kia, ngay cả Mạnh Sơn ta cũng rất nhiều oán giận ngươi. Mấy ngày qua, tình hình đêm đó vẫn hiện ra rõ ràng ở trước mắt ta! Nhưng qua bao kinh nghiệm xương máu, tất cả đều đã rõ ràng. Nếu như đêm đó do ngươi ra mặt, có thể hôm nay, chúng ta sẽ không thể ngồi nói chuyện ở chỗ này nữa!
Giọng Mạnh Sơn nói có chút cay đắng, thở dài:
- Có thể nói sư thúc đã hết mình vì sư môn, không tiếc mạng sống để đổi lấy một đường sống cho chúng ta, nếu như chúng ta còn u mê không chịu tỉnh ngộ, chẳng lẽ không phải phụ tấm lòng của ngài ấy sao. May mà vẫn có ngươi ở đó mới cứu Quý Thang cùng đồ đệ của ta, bằng không, hậu quả còn khó đoán trước được! Về điều này, ta không có lời nào cảm tạ hết được!
Giang trưởng lão là một người cẩn thận chặt chẽ, vì vãn bối trong môn phái mà thân chết đạo tiêu. Một lão già tương đối thân quen với mình, đồng thời cũng là tu sĩ lại chết bi thảm như vậy, khiến cho người ta xúc động, cũng khiến cho người ta sợ hãi.
Tu sĩ tính là gì? Vẫn giống như ngọn đèn dầu trong đêm gió, lúc mưa gió tới thì sẽ có thể tắt bất kỳ lúc nào.
Lâm Nhất thoát khỏi trạng trái tầm tư, thu hồi ngọc giản cùng linh thạch, có vài phần xúc động nói:
- Mạnh trưởng lão cũng là một người hiểu biết. Lâm Nhất ta không phải tranh luận cho mình, cho dù bị các ngươi hiểu lầm, cũng không cần nhắc tới. Chỉ móng Giang trưởng lão trên trời có linh thiêng được chút an ủi!
Nói xong, hắn lại lấy ra một đống ngọc bội và để lên bàn.
Mạnh Sơn không hiểu. Lâm Nhất nói:
- Mấy ngày qua, ta chế luyện một ít ngọc bội phòng thân có lẽ có ít tác dụng. Ngươi cầm đi phát cho các đệ tử, phải bảo bọn họ luôn đeo trên người.
Mạnh Sơn nhìn chằm chằm vào ngọc bội trên bàn, bừng tỉnh nói:
- Ngươi đóng cửa nhiều ngày qua để làm những ngọc bội này sao? Đeo trên người là có tác dụng à?
- Trưởng lão không hỏi xem ta lấy ngọc này ở đâu à?
Những lời cần nói đã nói ra, mâu thuẫn giữa hai bên cũng không còn, giọng điệu của Lâm Nhất cũng trở nên thoải mái hơn.
Mạnh Sơn có chút xấu hổ chà xát chà xát tay, giọng điệu thay đổi, hỏi:
- Không biết thương thế của ngươi thế nào? Còn nữa, không biết Mạnh Sơn có thể gọi ngươi một tiếng Lâm huynh đệ không?
Lâm Nhất cười khẽ nói:
- Xưng hô như thế nào đều tùy trưởng lão! Ta tĩnh tu nửa tuần, đợi vết thương khỏi hẳn mới nhớ tới việc chế luyện những ngọc bội này.
Vẻ chán chường trên mặt Mạnh Sơn dần dần biến mất, mặc dù trông vẫn có vẻ tiều tụy nhưng đã có tinh thần hơn lúc mới vào phòng rất nhiều. Ông cầm đống ngọc bội lên hỏi:
- Vậy ta lại không khách sáo với Lâm huynh đệ nữa, ngọc bội kia đeo ở trên người có tác dụng gì vậy?
Lâm Nhất đột nhiên nghĩ tới điều gì, trịnh trọng nói:
- Các ngươi đừng xem thường ngọc bội kia. Vật ấy tuy nhỏ, lại có khả năng chống đỡ được một đòn toàn lực của tu sĩ bình thường, không thể lại chết người nữa!
Lời nói của Lâm Nhất làm cho Mạnh Sơn không dám khinh thường, ông cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay. Mười bảy miếng? Mười hai đệ tử nội môn, cộng thêm Liễu đường chủ, Tiêu đường chủ, tỷ muội Mộc Thanh Nhi và bản thân ông không phải vừa vặn mười bảy người sao!
Trong lòng Mạnh Sơn tê rần, viền mắt đỏ hoe. Dọc đường đi, không kể tới đệ tử của Hổ Giao đường cùng Hổ Sa đường, đệ tử trong môn phái đã chết hơn nửa. Đúng vậy, không thể lại chết người nữa! Nếu không, trở về làm sao ăn nói được với chưởng môn và người nhà của những đệ tử này đây!
- Trước đây kể cả Lâm Nhất ta cùng những người bị vứt bỏ trong Thiên Long phái đều có! Ta còn có một ít, lúc nhàn rỗi lại chế luyện mấy miếng, coi như là chút tâm lòng của ta đối với mọi người.
Lâm Nhất chuyển đề tài.
Người mất đã mất, tương lai vẫn còn dài!
Mạnh Sơn thu hồi ngọc bội và muốn đứng lên bái tạ lại bị Lâm Nhất ngăn cản hỏi:
- Mộc cô nương thế nào? Nàng yên tĩnh tu luyện có thể có tiến triển không?
Mặc dù cách một bức tường nhưng hắn vẫn không có ý định dùng thần thức tra xét, bởi vậy mới hỏi câu này.
- Nếu như tu luyện nội công chân khí, ta còn có thể nói được một ít, ha ha! Ngươi vẫn tự mình đi hỏi nha đầu Thanh Nhi kia đi!
Trên mặt Mạnh Sơn cuối cùng có vẻ tươi cười. Vướng mắc đã được loại bỏ, phiền muộn không còn, dường như sức lực lại trên người lại trở về vậy.
...
Lâm Nhất xuất hiện ở lối rẽ trên hành lang của thuyền lâu, vẫn là vẻ tương cười bình thản, bất kham lại không dính bụi trần mà mọi người quen thuộc. Cơ thể gầy gò vẫn cao ngất, giống như trân châu trong gió, làm người khác chú ý.
Không biết từ lúc nào, mọi người trên thuyền biển đã quen với một người trẻ tuổi như vậy tồn tại. Từ khi rời khỏi Bắc Tế đảo tới nay không thấy được bóng dáng của hắn, khó tránh khỏi làm cho lòng người thấy lo sợ. Bây giờ, Lâm Nhất bình yên vô sự, khiến cho tảng đá đè nặng trong lòng rất nhiều người rơi xuống.
- Sư thúc! Lão sư thúc đã chữa thương xong rồi sao?
Nguyên Thanh vui mừng tiến lên chào hỏi, phía sau còn có Nguyên Phong cũng nở nụ cười.
- Ta không già!
- Vẫn mong Mạnh trưởng lão thu hồi mấy thứ này đi, ta đã hứa với Giang trưởng lão thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời!
Lâm Nhất nói xong, không ngờ Mạnh Sơn bỗng nhiên biến sắc, lui lại một bước nói:
- Lâm Nhất, chẳng lẽ ngươi không tin Mạnh Sơn ta?
Vẻ mặt Lâm Nhất không thay đổi, khẽ lắc đầu nói:
- Sao ngươi lại nói như vậy?
- Ngươi là nam nhi một lời nói một gói vàng, Mạnh Sơn ta làm sao có thể làm tiểu nữ nhi. Mấy thứ này còn do ngươi quản lý đi. Thiên Long phái ta trên dưới không phải không biết cách làm người. Nếu Lâm Nhất ngươi có lệnh gì, Mạnh Sơn đều sẽ đồng ý! Lúc trước có phần đắc tội thất lễ, mong cứ việc trách phạt!
Mạnh Sơn nói xong trịnh trọng thi lễ.
Lâm Nhất tiến lên giơ tay đỡ hờ, nghiêm mặt nói:
- Nếu Mạnh trưởng lão có thể không ngại hiềm khích lúc trước, mặc dù tuổi tác Lâm Nhất ta còn nhỏ, lại không cam chịu làm người sau. Mời ngồi!
Lúc này, không biết tại sao trong lòng Mạnh Sơn thấy dễ dàng hơn.
Thật ra, Giang trưởng lão để lại ngọc giản cùng linh thạch, đám người Mạnh Sơn không có chỗ dùng nhưng rất quan trọng trong chuyến đi này của Thiên Long phái. Những linh thạch này là tích lũy của Thiên Long phái bao năm qua, chưa đến mức làm cho Lâm Nhất thấy lợi quên nghĩa.
Nói ở đây, Lâm Nhất không làm vẻ ta đây, đợi sau khi Mạnh Sơn ngồi xuống mới nói tiếp:
- Ta muốn hỏi Mạnh trưởng lão một câu, ngươi có biết vì sao lúc Giang trưởng lão hấp hối chịu chết lại không cho ta ra tay thay ông không?
Đêm đó, sau khi Giang trưởng lão gặp nạn, Lâm Nhất nhìn thấy được sự oán giận từ ánh mắt của mọi người trong Thiên Long phái đối với hắn. Đúng vậy! Tu vi của Giang trưởng lão vốn không bằng ngươi, vì sao ngươi không đứng ra! Như vậy chẳng phải sẽ tránh Giang trưởng lão khỏi chết một cách vô tội sao?
Thật may, trong những ánh mắt kia có oán giận, không cam lòng, con có bi ai, lại không oán hận hắn. Sau đó, Lâm Nhất không nhắc với ai về nổi khổ của mình. Tu vi thấp mới là nguyên nhân tai họa, còn có gì để nói nữa!
Vẻ mặt dịu xuống, ánh mắt Mạnh Sơn nhìn về phía Lâm Nhất cũng trở nên sinh động hơn rất nhiều. Ông có chút xúc động xoa bộ râu quai nón và gật đầu nói:
- Không nói đến những đệ tử kia, ngay cả Mạnh Sơn ta cũng rất nhiều oán giận ngươi. Mấy ngày qua, tình hình đêm đó vẫn hiện ra rõ ràng ở trước mắt ta! Nhưng qua bao kinh nghiệm xương máu, tất cả đều đã rõ ràng. Nếu như đêm đó do ngươi ra mặt, có thể hôm nay, chúng ta sẽ không thể ngồi nói chuyện ở chỗ này nữa!
Giọng Mạnh Sơn nói có chút cay đắng, thở dài:
- Có thể nói sư thúc đã hết mình vì sư môn, không tiếc mạng sống để đổi lấy một đường sống cho chúng ta, nếu như chúng ta còn u mê không chịu tỉnh ngộ, chẳng lẽ không phải phụ tấm lòng của ngài ấy sao. May mà vẫn có ngươi ở đó mới cứu Quý Thang cùng đồ đệ của ta, bằng không, hậu quả còn khó đoán trước được! Về điều này, ta không có lời nào cảm tạ hết được!
Giang trưởng lão là một người cẩn thận chặt chẽ, vì vãn bối trong môn phái mà thân chết đạo tiêu. Một lão già tương đối thân quen với mình, đồng thời cũng là tu sĩ lại chết bi thảm như vậy, khiến cho người ta xúc động, cũng khiến cho người ta sợ hãi.
Tu sĩ tính là gì? Vẫn giống như ngọn đèn dầu trong đêm gió, lúc mưa gió tới thì sẽ có thể tắt bất kỳ lúc nào.
Lâm Nhất thoát khỏi trạng trái tầm tư, thu hồi ngọc giản cùng linh thạch, có vài phần xúc động nói:
- Mạnh trưởng lão cũng là một người hiểu biết. Lâm Nhất ta không phải tranh luận cho mình, cho dù bị các ngươi hiểu lầm, cũng không cần nhắc tới. Chỉ móng Giang trưởng lão trên trời có linh thiêng được chút an ủi!
Nói xong, hắn lại lấy ra một đống ngọc bội và để lên bàn.
Mạnh Sơn không hiểu. Lâm Nhất nói:
- Mấy ngày qua, ta chế luyện một ít ngọc bội phòng thân có lẽ có ít tác dụng. Ngươi cầm đi phát cho các đệ tử, phải bảo bọn họ luôn đeo trên người.
Mạnh Sơn nhìn chằm chằm vào ngọc bội trên bàn, bừng tỉnh nói:
- Ngươi đóng cửa nhiều ngày qua để làm những ngọc bội này sao? Đeo trên người là có tác dụng à?
- Trưởng lão không hỏi xem ta lấy ngọc này ở đâu à?
Những lời cần nói đã nói ra, mâu thuẫn giữa hai bên cũng không còn, giọng điệu của Lâm Nhất cũng trở nên thoải mái hơn.
Mạnh Sơn có chút xấu hổ chà xát chà xát tay, giọng điệu thay đổi, hỏi:
- Không biết thương thế của ngươi thế nào? Còn nữa, không biết Mạnh Sơn có thể gọi ngươi một tiếng Lâm huynh đệ không?
Lâm Nhất cười khẽ nói:
- Xưng hô như thế nào đều tùy trưởng lão! Ta tĩnh tu nửa tuần, đợi vết thương khỏi hẳn mới nhớ tới việc chế luyện những ngọc bội này.
Vẻ chán chường trên mặt Mạnh Sơn dần dần biến mất, mặc dù trông vẫn có vẻ tiều tụy nhưng đã có tinh thần hơn lúc mới vào phòng rất nhiều. Ông cầm đống ngọc bội lên hỏi:
- Vậy ta lại không khách sáo với Lâm huynh đệ nữa, ngọc bội kia đeo ở trên người có tác dụng gì vậy?
Lâm Nhất đột nhiên nghĩ tới điều gì, trịnh trọng nói:
- Các ngươi đừng xem thường ngọc bội kia. Vật ấy tuy nhỏ, lại có khả năng chống đỡ được một đòn toàn lực của tu sĩ bình thường, không thể lại chết người nữa!
Lời nói của Lâm Nhất làm cho Mạnh Sơn không dám khinh thường, ông cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay. Mười bảy miếng? Mười hai đệ tử nội môn, cộng thêm Liễu đường chủ, Tiêu đường chủ, tỷ muội Mộc Thanh Nhi và bản thân ông không phải vừa vặn mười bảy người sao!
Trong lòng Mạnh Sơn tê rần, viền mắt đỏ hoe. Dọc đường đi, không kể tới đệ tử của Hổ Giao đường cùng Hổ Sa đường, đệ tử trong môn phái đã chết hơn nửa. Đúng vậy, không thể lại chết người nữa! Nếu không, trở về làm sao ăn nói được với chưởng môn và người nhà của những đệ tử này đây!
- Trước đây kể cả Lâm Nhất ta cùng những người bị vứt bỏ trong Thiên Long phái đều có! Ta còn có một ít, lúc nhàn rỗi lại chế luyện mấy miếng, coi như là chút tâm lòng của ta đối với mọi người.
Lâm Nhất chuyển đề tài.
Người mất đã mất, tương lai vẫn còn dài!
Mạnh Sơn thu hồi ngọc bội và muốn đứng lên bái tạ lại bị Lâm Nhất ngăn cản hỏi:
- Mộc cô nương thế nào? Nàng yên tĩnh tu luyện có thể có tiến triển không?
Mặc dù cách một bức tường nhưng hắn vẫn không có ý định dùng thần thức tra xét, bởi vậy mới hỏi câu này.
- Nếu như tu luyện nội công chân khí, ta còn có thể nói được một ít, ha ha! Ngươi vẫn tự mình đi hỏi nha đầu Thanh Nhi kia đi!
Trên mặt Mạnh Sơn cuối cùng có vẻ tươi cười. Vướng mắc đã được loại bỏ, phiền muộn không còn, dường như sức lực lại trên người lại trở về vậy.
...
Lâm Nhất xuất hiện ở lối rẽ trên hành lang của thuyền lâu, vẫn là vẻ tương cười bình thản, bất kham lại không dính bụi trần mà mọi người quen thuộc. Cơ thể gầy gò vẫn cao ngất, giống như trân châu trong gió, làm người khác chú ý.
Không biết từ lúc nào, mọi người trên thuyền biển đã quen với một người trẻ tuổi như vậy tồn tại. Từ khi rời khỏi Bắc Tế đảo tới nay không thấy được bóng dáng của hắn, khó tránh khỏi làm cho lòng người thấy lo sợ. Bây giờ, Lâm Nhất bình yên vô sự, khiến cho tảng đá đè nặng trong lòng rất nhiều người rơi xuống.
- Sư thúc! Lão sư thúc đã chữa thương xong rồi sao?
Nguyên Thanh vui mừng tiến lên chào hỏi, phía sau còn có Nguyên Phong cũng nở nụ cười.
- Ta không già!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.