Chương 2239: Đã thành vĩnh biệt (2)
Duệ Quang
22/01/2023
Tuy nàng ta xem trọng Lâm Nhất, nhưng cũng không dám đánh giá thấp thủ đoạn của Thánh Nữ. Cho nên, Tiên vực hỗn loạn kéo dài. Để ngừa có người thu được về tính sổ, hơn nữa tẩu là thượng sách!
Trần Tử giơ tay lên nhất chỉ, tỏ ý nói:
- Ta còn lưu giữ lại mùi hoa ám ký trên người Vũ Tử, quả nhiên là nàng ta chạy theo hướng cửu dương chước nhật. Chỉ cần đi theo nàng, không khó tìm tới con đường Cửu Thiên...
Thiên ngoại xa vời, một vầng sáng mặt trời lóa mắt, lưu ý thêm chút nữa sẽ thấy tia sáng kia trong kim có xích...
Hoàng bà bà giương mắt nhìn lại, thoáng sửng sốt. Chỉ qua chốc lát, bà ta khó có thể tin buông tiếng thở dài, lẩm bẩm:
- Thật không ngờ Thánh Nữ lòng dạ ác độc...
Trần Tử quay đầu sang bên cạnh, không hiểu hỏi:
- Thánh Nữ còn có thể hại Vũ Tử hay sao? Đó là truyện đệ tử của nàng ta a...
- Nha đầu ngươi chỉ hiểu được cố lộng huyền hư, sao không sớm giải thích cho ta? Vốn tưởng rằng còn có những con đường khác có thể ly khai Tiên vực, ai ngờ là không phải như thế...
Hoàng bà bà oán trách một câu, thấy Trần Tử chột dạ cười làm lành đành lắc lắc đầu nói:
- Cửu dương chước nhật ấy đúng thật là con đường Cửu Thiên không phải là giả, lại sớm đóng cửa mấy vạn năm. Muốn khai mở, tu dùng tinh huyết tu vi hiến tế. Buông bỏ một đường này, không còn biện pháp khác. Mà ngay cả Động Thiên cảnh cao nhân cũng không dám tùy tiện thử, chẳng lẽ Thánh Nữ muốn cho Vũ Tử chịu chết hay sao?
- Ai nha! Vậy phải làm gì cho đúng...?
Trần Tử thốt lên kinh ngạc, vội vàng thúc giục:
- Bà bà, ngài và ta mau đi ngăn trở...
Nàng còn chưa dứt lời, lại vô lực thở dài:
- Đã qua mấy ngày, chỉ sợ lúc này đã chậm rồi a! Đáng tiếc lúc đó bất tiện hỏi nhiều, ai ngờ nàng ta...
Nàng ta nhếch cái miệng nhỏ nhắn về phía Hoàng bà bà, mặt lộ vẻ hối ý.
- Chuyện này ngược lại cũng không oán được ngươi, nàng khó trái mệnh sư phụ a.
Hoàng bà bà vẫn chưa vì vậy mà trách mắng Trần Tử, mà lên tiếng lòng tràn đầy cảm xúc:
- Một cuộc đại chiến sắp tới, Tiên vực không thể ở lâu. Hơn nữa đi tìm Vũ Tử đi, nguyện cho nàng ta gặp dữ hóa lành...
Thầy trò hai người không nói thêm lời, vội vàng thi triển độn pháp chạy xa chỗ quang minh bay đi...
. .
- Hô...
Cương phong mãnh liệt mang theo hỏa diễm gào thét mãnh liệt tới, ngay sau đó lại đột nhiên lao đi. Cùng trong tích tắc, một đạo xích diễm hỏa luyện mấy chục vạn dặm xẹt qua ám không, úy vi tráng quan và thanh thế khiếp người.
Giờ này khắc này, một nữ nhân áo trắng khó tránh khỏi đạo hỏa quang đủ để phần thiên diệt địa kia, nhưng chưa hề từ khước nửa bước. Chỉ có điều sắc mặt của nàng không còn một chút máu, thần sắc mệt mỏi, trong hai mắt lộ ra một chút tuyệt vọng.
Phía trước hơn mười dặm xa xa là một phiến hải dương sôi trào liệt diễm, vẫn đang gầm thét cũng rút nhanh chóng uy thế vô thượng. Nhưng một vùng lớn chừng mười trượng lại thoáng bình tĩnh mà mơ hồ biến thành đen, xem ra có chút quỷ dị. Mà chính là chỗ này đã dẫn động tới khí cơ khó lường khiến người không thể nào tránh né, hơn nữa khó có thể vùng vẫy, đành phải liều mạng dùng tu vi đấu tranh, mà lại khó có thể tự kềm chế...
- Sư phụ! Đệ tử gặp vận rủi này, chẳng lẽ người đã đoán trước như vậy...
Bạch y nữ tử không ai khác, chính là Vũ Tử sau khi quay trở về La gia đã phụng mệnh tới đây. Nàng ta kinh ngạc sau đó dĩ nhiên tỉnh ngộ, vẫn khó có thể tin. Dùng một tháng công phu rất dễ dàng tiếp cận luân chước nhật này. Càng đi về phía trước càng hung hiểm. Bị ép buộc phải thi triển thần thông tự vệ, ai ngờ sau hai ba lần xuất thủ vẫn chưa tìm gặp được Cửu Thiên chi môn như lời sư phụ nói, pháp lực tu vi tự thân lại như nước vỡ đê một đi không trở lại. Thân bất do kỷ như thế càng khó khăn tránh thoát. Kết quả cuối cùng đã tiêu hao hết tu vi cũng rơi vào trong biển lửa liệt diễm...
Không biết từ khi nào, Vũ Tử lại di chuyển về phía trước động mười mấy trượng. Theo pháp lực quanh thân đổ xuống, liệt diễm phía trước càng lúc càng gần, cũng càng làm người ta thêm nghẹt thở khó nhịn. Cả người nàng đã bị cửu dương chước nhật cường đại khí cơ cấm cố, hoàn toàn không thể nào vùng vẫy, chỉ có chờ sau cùng thôn phệ và hủy diệt. Nàng trấn định lại cơn sợ hãi, thở dài vô cùng ảm đạm.
Sư phụ từng nói: 'Đây chính là Cửu Mục tiên pháp, tên là 'Sinh tử kết. Ngươi tu luyện thành thạo rồi sư phụ có dặn dò khác!' Ngài còn nói: 'Dù có Thiên Thiên kết, chẳng qua là Sinh Tử kiếp. Chỉ có khám phá pháp luật chi thân thì mới có thể đại đạo thành công! Phương pháp này sẽ giúp ngươi một tay...' ngài lại nói 'Chuyện cũ như mây khói, trước kia như mộng. Chỉ là một giấc mộng...'
Vũ Tử nghĩ đến đây, bên má lúm đồng tiền chợt hiện, má lúm đồng tiền lúc này không động lòng người mà chỉ có cay đắng khôn xiết và tịch mịch khôn cùng. Nàng ta nghĩ ngợi nói:
- Sư phụ! Cuối cùng đệ tử hiểu rõ ngụ ý của “Sinh tử kết” rồi...
Sinh tử kết dùng sinh liều chết, lấy cái chết chấm dứt. Một khi làm, chắc chắn không chết không thôi!
Sư phụ, ngươi truyền thụ phương pháp này hoàn toàn không hề có chút thiện ý nào, chỉ vì đối phó với Lâm Nhất mà thôi. Một khi ta và hắn động thủ, tình hình có thể tưởng tượng được. Mà ngươi không chiếm được, lại để cho đệ tử đi tới khai mở Cửu Thiên chi môn. Lúc này máu huyết tu vi của đệ tử đã dần tiêu hao hết. Còn Cửu Thiên chi môn làm sao tại...
Tuy đệ tử có đoán nhưng vẫn không liệu được ngươi thân là sư phụ sẽ ác độc như vậy! Ngươi đã sớm biết thân thế bí ẩn của ta, vì cái gì lại nhọc lòng như vậy? Rốt cuộc hai bên có thâm cừu đại hận gì?
Kỳ nhi kia dĩ nhiên đã tỉnh, đối với nàng mà nói, qua lại hết thảy không phải là mộng, mà là chân thật tồn tại! Vốn đợi giải quyết xong nhân quả lại đi tìm về, ai ngờ lần này lại bế tắc trong sư mệnh. Chỉ tiếc vội vã từ biệt La gia trấn, đã thành vĩnh biệt!
Hơn nữa a! Nếu sống không thể gặp lại, vậy hãy để cho Kỳ nhi đi trước một bước. Lâm Nhất, tình nghĩa ngàn năm, cho ta kiếp sau lại báo...
Trần Tử giơ tay lên nhất chỉ, tỏ ý nói:
- Ta còn lưu giữ lại mùi hoa ám ký trên người Vũ Tử, quả nhiên là nàng ta chạy theo hướng cửu dương chước nhật. Chỉ cần đi theo nàng, không khó tìm tới con đường Cửu Thiên...
Thiên ngoại xa vời, một vầng sáng mặt trời lóa mắt, lưu ý thêm chút nữa sẽ thấy tia sáng kia trong kim có xích...
Hoàng bà bà giương mắt nhìn lại, thoáng sửng sốt. Chỉ qua chốc lát, bà ta khó có thể tin buông tiếng thở dài, lẩm bẩm:
- Thật không ngờ Thánh Nữ lòng dạ ác độc...
Trần Tử quay đầu sang bên cạnh, không hiểu hỏi:
- Thánh Nữ còn có thể hại Vũ Tử hay sao? Đó là truyện đệ tử của nàng ta a...
- Nha đầu ngươi chỉ hiểu được cố lộng huyền hư, sao không sớm giải thích cho ta? Vốn tưởng rằng còn có những con đường khác có thể ly khai Tiên vực, ai ngờ là không phải như thế...
Hoàng bà bà oán trách một câu, thấy Trần Tử chột dạ cười làm lành đành lắc lắc đầu nói:
- Cửu dương chước nhật ấy đúng thật là con đường Cửu Thiên không phải là giả, lại sớm đóng cửa mấy vạn năm. Muốn khai mở, tu dùng tinh huyết tu vi hiến tế. Buông bỏ một đường này, không còn biện pháp khác. Mà ngay cả Động Thiên cảnh cao nhân cũng không dám tùy tiện thử, chẳng lẽ Thánh Nữ muốn cho Vũ Tử chịu chết hay sao?
- Ai nha! Vậy phải làm gì cho đúng...?
Trần Tử thốt lên kinh ngạc, vội vàng thúc giục:
- Bà bà, ngài và ta mau đi ngăn trở...
Nàng còn chưa dứt lời, lại vô lực thở dài:
- Đã qua mấy ngày, chỉ sợ lúc này đã chậm rồi a! Đáng tiếc lúc đó bất tiện hỏi nhiều, ai ngờ nàng ta...
Nàng ta nhếch cái miệng nhỏ nhắn về phía Hoàng bà bà, mặt lộ vẻ hối ý.
- Chuyện này ngược lại cũng không oán được ngươi, nàng khó trái mệnh sư phụ a.
Hoàng bà bà vẫn chưa vì vậy mà trách mắng Trần Tử, mà lên tiếng lòng tràn đầy cảm xúc:
- Một cuộc đại chiến sắp tới, Tiên vực không thể ở lâu. Hơn nữa đi tìm Vũ Tử đi, nguyện cho nàng ta gặp dữ hóa lành...
Thầy trò hai người không nói thêm lời, vội vàng thi triển độn pháp chạy xa chỗ quang minh bay đi...
. .
- Hô...
Cương phong mãnh liệt mang theo hỏa diễm gào thét mãnh liệt tới, ngay sau đó lại đột nhiên lao đi. Cùng trong tích tắc, một đạo xích diễm hỏa luyện mấy chục vạn dặm xẹt qua ám không, úy vi tráng quan và thanh thế khiếp người.
Giờ này khắc này, một nữ nhân áo trắng khó tránh khỏi đạo hỏa quang đủ để phần thiên diệt địa kia, nhưng chưa hề từ khước nửa bước. Chỉ có điều sắc mặt của nàng không còn một chút máu, thần sắc mệt mỏi, trong hai mắt lộ ra một chút tuyệt vọng.
Phía trước hơn mười dặm xa xa là một phiến hải dương sôi trào liệt diễm, vẫn đang gầm thét cũng rút nhanh chóng uy thế vô thượng. Nhưng một vùng lớn chừng mười trượng lại thoáng bình tĩnh mà mơ hồ biến thành đen, xem ra có chút quỷ dị. Mà chính là chỗ này đã dẫn động tới khí cơ khó lường khiến người không thể nào tránh né, hơn nữa khó có thể vùng vẫy, đành phải liều mạng dùng tu vi đấu tranh, mà lại khó có thể tự kềm chế...
- Sư phụ! Đệ tử gặp vận rủi này, chẳng lẽ người đã đoán trước như vậy...
Bạch y nữ tử không ai khác, chính là Vũ Tử sau khi quay trở về La gia đã phụng mệnh tới đây. Nàng ta kinh ngạc sau đó dĩ nhiên tỉnh ngộ, vẫn khó có thể tin. Dùng một tháng công phu rất dễ dàng tiếp cận luân chước nhật này. Càng đi về phía trước càng hung hiểm. Bị ép buộc phải thi triển thần thông tự vệ, ai ngờ sau hai ba lần xuất thủ vẫn chưa tìm gặp được Cửu Thiên chi môn như lời sư phụ nói, pháp lực tu vi tự thân lại như nước vỡ đê một đi không trở lại. Thân bất do kỷ như thế càng khó khăn tránh thoát. Kết quả cuối cùng đã tiêu hao hết tu vi cũng rơi vào trong biển lửa liệt diễm...
Không biết từ khi nào, Vũ Tử lại di chuyển về phía trước động mười mấy trượng. Theo pháp lực quanh thân đổ xuống, liệt diễm phía trước càng lúc càng gần, cũng càng làm người ta thêm nghẹt thở khó nhịn. Cả người nàng đã bị cửu dương chước nhật cường đại khí cơ cấm cố, hoàn toàn không thể nào vùng vẫy, chỉ có chờ sau cùng thôn phệ và hủy diệt. Nàng trấn định lại cơn sợ hãi, thở dài vô cùng ảm đạm.
Sư phụ từng nói: 'Đây chính là Cửu Mục tiên pháp, tên là 'Sinh tử kết. Ngươi tu luyện thành thạo rồi sư phụ có dặn dò khác!' Ngài còn nói: 'Dù có Thiên Thiên kết, chẳng qua là Sinh Tử kiếp. Chỉ có khám phá pháp luật chi thân thì mới có thể đại đạo thành công! Phương pháp này sẽ giúp ngươi một tay...' ngài lại nói 'Chuyện cũ như mây khói, trước kia như mộng. Chỉ là một giấc mộng...'
Vũ Tử nghĩ đến đây, bên má lúm đồng tiền chợt hiện, má lúm đồng tiền lúc này không động lòng người mà chỉ có cay đắng khôn xiết và tịch mịch khôn cùng. Nàng ta nghĩ ngợi nói:
- Sư phụ! Cuối cùng đệ tử hiểu rõ ngụ ý của “Sinh tử kết” rồi...
Sinh tử kết dùng sinh liều chết, lấy cái chết chấm dứt. Một khi làm, chắc chắn không chết không thôi!
Sư phụ, ngươi truyền thụ phương pháp này hoàn toàn không hề có chút thiện ý nào, chỉ vì đối phó với Lâm Nhất mà thôi. Một khi ta và hắn động thủ, tình hình có thể tưởng tượng được. Mà ngươi không chiếm được, lại để cho đệ tử đi tới khai mở Cửu Thiên chi môn. Lúc này máu huyết tu vi của đệ tử đã dần tiêu hao hết. Còn Cửu Thiên chi môn làm sao tại...
Tuy đệ tử có đoán nhưng vẫn không liệu được ngươi thân là sư phụ sẽ ác độc như vậy! Ngươi đã sớm biết thân thế bí ẩn của ta, vì cái gì lại nhọc lòng như vậy? Rốt cuộc hai bên có thâm cừu đại hận gì?
Kỳ nhi kia dĩ nhiên đã tỉnh, đối với nàng mà nói, qua lại hết thảy không phải là mộng, mà là chân thật tồn tại! Vốn đợi giải quyết xong nhân quả lại đi tìm về, ai ngờ lần này lại bế tắc trong sư mệnh. Chỉ tiếc vội vã từ biệt La gia trấn, đã thành vĩnh biệt!
Hơn nữa a! Nếu sống không thể gặp lại, vậy hãy để cho Kỳ nhi đi trước một bước. Lâm Nhất, tình nghĩa ngàn năm, cho ta kiếp sau lại báo...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.