Chương 1295: Đại hội luận đạo (2)
Duệ Quang
08/06/2022
Trên trời một vầng minh nguyệt treo cao, Ngao hồ cùng ngọn núi bốn phía, tất cả đều bao phủ dưới ánh trăng mênh mông. Trong bóng đêm tĩnh mịch, vòng hồ phía trước động phủ, toát ra một thân ảnh tu sĩ.
Thiên Chấn Tử bước ra khỏi động phủ của mình, trước cửa khoanh chân ngồi xuống, nhịn không được nhìn về phía tay phải, thần sắc hiện lên tia lo nghĩ. Trong lòng thầm nói, tiểu tử này ngươi không phải bế quan năm năm sẽ nắm chắc bảy tám phần lên Kết Anh sao? Đã qua bảy năm rồi sao không thấy động tĩnh gì? Truyền Âm phù thì ngươi không đê ý tới, động phủ thì bị cấm chế phong kín, lão phu thật không có cách nào? Tối hôm nay đại hội luận đạo đã bắt đầu.
Bất đắc dĩ Thiên Chấn Tử khẽ lắc đầu, trong lòng lo lắng không yên, lại nhìn qua phía tay trái, thấy cách đó không xa một thân ảnh quen thuộc, mặt hắn nở ra nụ cười khổ, lên tiếng nói:
- Tử Ngọc môn chủ tu vi lại thăng tiến, thật đáng mừng, ha ha!
Ngoài hai mươi trượng, sắc mặt Tử Ngọc không chút thay đổi, lạnh giọng nói:
- Một tên dã tính khó thuần như ngươi ở nơi này ngây người đến bảy năm, thực sự khó có được.
Cách tay trái mười mấy trượng, là động phủ của Liễu Hề Hồ và Viêm Hâm. Hai người nhìn thấy sư phụ cùng Thiên Chấn Tử nói chuyện với nhau trong lòng vô cùng hiếu kỳ, rồi mỗi người lại giả vờ như không biết.
- Ha ha, vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, ta đâu còn là Thiên Chấn Tử năm đó, có thể Tử Ngọc vẫn là Tử Ngọc…
Thiên Chấn Tử cảm khái nói, có chút nịnh nọt. Ai ngờ đối phương chẳng chút cảm kích, lạnh giọng nói:
- Đừng nói chuyện cũ.
Thiên Chấn Tử xấu hổ cười nói:
- Chuyện cũ không đề cập tới thì thôi, có điều đại hội luận đạo đúng là kéo dài năm năm, thật khiến người ta bất ngờ.
Tử Ngọc hừ nói:
- Có gì mà bất ngờ? Tiên môn đồng đạo có thể mượn nơi linh khí tuy luyện, cũng là thiện ý của Thần Châu môn.
Thiên Chấn Tử lắc đầu, cẩn thận nói:
- Tử Ngọc nói phải, mọi người tu dưỡng đầy đủ mới luận đạo đấu pháp được. Mà hai người chúng ta đều đến từ Ngọc Sơn đảo, thế lực đơn bạc, nên giúp đỡ nhau mới đúng.
- Ngươi là ngươi, ta là ta, sao có thể nhập làm một? Nếu như ngươi xóa bỏ lửa giận của ngươi đối với chuyện Viêm Hâm giết đệ tử của ngươi, ta liền tha thứ cho ngươi tội vô lễ ngày đó.
Giọng Tử Ngọc lạnh đi chút ít, lại gây chút khó khăn.
Thần sắc Thiên Chấn Tử quẫn bách, hì hục một chút, đơn giản trầm mặt không lên tiếng. Âm thầm oán giận, ta là ta, ngươi là ngươi, ta là người thế nào, Tử Ngọc ngươi còn không rõ sao? Thiên Chấn Tử ta tuy lỗ mãng nhưng ân oán rõ ràng.
Lúc này, từ trên Thần Ngao phong bỗng nhiên có năm đóa đài sen bay tới, chậm rãi phủ xuống bên Ngao hồ. Bốn phía trước cửa động phủ quanh hồ có hai ba trăm vị tu sĩ ngồi xếp bằng, đưa mắt nhìn qua.
Một lớn bốn nhỏ đóa đài sen bạch ngọc, quang hoa lưu động, mặt hồ phản chiếu phát sáng chói mắt. Trong thời gian ngắn, mặt hồ như gương phảng phất tràn ra năm đóa sen trắng, biểu lộ khá thần dị. Trên đó có năm người ngồi, bốn vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, cùng một vị trung niên nho sinh không nhìn ra tu vi.
Dừng lại một chút, bốn đóa sen nhỏ đột nhiên bay về phía Ngao hồ, cách mặt hồ hơn một trượng treo nơi đó mà không rớt. Đài sen hơn lớn một chút cũng cũng lưu lại chỗ xa, nho sinh trung niên phất nhẹ một cái bỗng nhiên từ một người hóa thành bốn người, phân bốn hướng mà ngồi. Bốn người này ngũ quan thần thái cùng quần áo giống nhau như đúc, khiến các tu sĩ phía dưới khó phân biệt thật giả.
- Đêm mùa thu thật đẹp, lão phu Văn Huyền Tử, triệu tập đồng đạo Hạ Châu đến đại hội Ngao sơn.
Nho sinh kia chính là môn chủ Văn Huyền Tử của Thần Châu môn. Lời nói phát ra, âm thanh nhẹ nhàng nhưng giống như cuốn lên một trận gió mát, phát tán ra bốn phương tám hướng. Đột nhiên trong lúc này, nhiều tu sĩ phía trước động phủ đều sững sờ, từng người ngưng mắt nhìn không dám có thái độ khinh thường.
- Nguyên do đại hội luận đạo, trước đây đã có nói qua. Vì vậy, lão phu ở trước mặt các vị luận đạo giải thích một phen, ha ha.
Bốn Văn Huyền Tử đều như một người, nở nụ cười hiền hòa, vuốt râu nói:
- Cổ nhân có nói nhìn như vô hình, nghe không tiếng động, với nhóm người luận giả, sâu thăm thẳm, cho nên luận đạo cũng không phải là đạo, là thế.
Theo ý Văn Huyền Tử nói, thì đại đạo không thấy được, không sờ được, có thể tiến hành đàm đạo, thực té cũng không phải là đạo. Ông ta nói tiếp:
- Vì vậy, đạo không thể nghe thấy, nghe thấy cũng không phải, đạo không thể nhận ra, nhận ra cũng không phải; đạo không thể nói, mà nói cũng không phải… Mà sự công bằng, thẳng thắn, trong con đường tu hành chắc chắn có lợi ích.
Nếu nói nhìn không thấy sờ không được, lại không thể truyền lời, tại sao còn luận đạo? Đây cũng là chỗ tốt chân chính của đại hội, làm cho mọi người hiểu được đạo lý này, lúc tu luyện tránh lầm đường lạc lối.
Văn Huyền Tử thoải mái nói, đạo lý cũng dễ hiểu nhưng đối với nhiều người dốc cả đời cũng không thể hiểu thấy. Cố nhân nói, giả truyền vạn quyển sách, thật truyền một câu nói. Ông ta là tiền bối Hóa Thần, tự thân cảm ngộ được nên chia sẻ, xác thực khiến tu sĩ Hạ Châu biết thêm không ít.
Ánh trăng trút xuống, bạch liên chói mắt, Văn Huyền Tử nói tiếp:
- Đạo nghĩa không phân cao thấp, mà đạo sinh pháp, pháp giả, dẫn đến mất cân bằng, sợi dây dẫn tới sự mất mát, người nhìn thấu đúng sai sẽ có thể nhìn thấu thiên hạ.
Cứ như vậy, Văn Huyền Tử nói liên tục ba ngày ba đêm, ông ta giải thích những nghi hoặc của mọi người, cuối cùng cũng trình bày dụng ý đấu pháp một phen. Nếu không rõ sự huyền diệu của đạo, không có vấn đề gì không ngại tự mình động thủ ngộ ra thêm một chút, có thể tự thưởng thức lý lẽ vạn vật trong thiên hạ.
Ba ngày sau, Văn Huyền Tử ngự đài sen rời đi, mà bốn vị tu sĩ Nguyên An Thần Châu môn ở lại, làm trọng tài cùng hộ pháp.
Lần này Tiên môn đấu pháp, chỉ cần lấy tục danh tu sĩ Nguyên Anh, môn phái ghi vào trong ngọc giản, tu vi khác nhau gửi mỗi chỗ khác nhau, bốc thăm sẽ chọn ra đối thủ.
Lúc tu sĩ Thiên Chấn môn tiến đến cửa, Thiên Chấn Tử nghiến răng giao ra hai cái ngọc giản. Một cái tự nhiên là ông ta, mà cái khác dĩ nhiên là lấy thác ấn đại danh Lâm Nhất, còn ghi trên đó là tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.
Tiểu tử, ngươi đến giờ không thấy động tĩnh gì, lão phu đành đánh cuộc một lần. Nếu thật sự bốc thăm trúng ngươi, xem như tiểu tử ngươi không may. Có điều, giao ra ngọc giản để bốc thăm, trái tim ông ta như treo lên.
Đấu pháp sắp tới, mỗi gia môn đều bận rộn, ngay cả Tử Ngọc cũng không có sắc mặt tốt, Thiên Chấn Tử không có tâm tư để ý đến. Đơn giản ông ta chỉ ở trước cửa động, ánh mắt trông mong nhìn động phủ cách đó không xa, mong đợi thời khắc tên tiểu tử kia phá kén mà ra.
Thiên Chấn Tử bước ra khỏi động phủ của mình, trước cửa khoanh chân ngồi xuống, nhịn không được nhìn về phía tay phải, thần sắc hiện lên tia lo nghĩ. Trong lòng thầm nói, tiểu tử này ngươi không phải bế quan năm năm sẽ nắm chắc bảy tám phần lên Kết Anh sao? Đã qua bảy năm rồi sao không thấy động tĩnh gì? Truyền Âm phù thì ngươi không đê ý tới, động phủ thì bị cấm chế phong kín, lão phu thật không có cách nào? Tối hôm nay đại hội luận đạo đã bắt đầu.
Bất đắc dĩ Thiên Chấn Tử khẽ lắc đầu, trong lòng lo lắng không yên, lại nhìn qua phía tay trái, thấy cách đó không xa một thân ảnh quen thuộc, mặt hắn nở ra nụ cười khổ, lên tiếng nói:
- Tử Ngọc môn chủ tu vi lại thăng tiến, thật đáng mừng, ha ha!
Ngoài hai mươi trượng, sắc mặt Tử Ngọc không chút thay đổi, lạnh giọng nói:
- Một tên dã tính khó thuần như ngươi ở nơi này ngây người đến bảy năm, thực sự khó có được.
Cách tay trái mười mấy trượng, là động phủ của Liễu Hề Hồ và Viêm Hâm. Hai người nhìn thấy sư phụ cùng Thiên Chấn Tử nói chuyện với nhau trong lòng vô cùng hiếu kỳ, rồi mỗi người lại giả vờ như không biết.
- Ha ha, vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, ta đâu còn là Thiên Chấn Tử năm đó, có thể Tử Ngọc vẫn là Tử Ngọc…
Thiên Chấn Tử cảm khái nói, có chút nịnh nọt. Ai ngờ đối phương chẳng chút cảm kích, lạnh giọng nói:
- Đừng nói chuyện cũ.
Thiên Chấn Tử xấu hổ cười nói:
- Chuyện cũ không đề cập tới thì thôi, có điều đại hội luận đạo đúng là kéo dài năm năm, thật khiến người ta bất ngờ.
Tử Ngọc hừ nói:
- Có gì mà bất ngờ? Tiên môn đồng đạo có thể mượn nơi linh khí tuy luyện, cũng là thiện ý của Thần Châu môn.
Thiên Chấn Tử lắc đầu, cẩn thận nói:
- Tử Ngọc nói phải, mọi người tu dưỡng đầy đủ mới luận đạo đấu pháp được. Mà hai người chúng ta đều đến từ Ngọc Sơn đảo, thế lực đơn bạc, nên giúp đỡ nhau mới đúng.
- Ngươi là ngươi, ta là ta, sao có thể nhập làm một? Nếu như ngươi xóa bỏ lửa giận của ngươi đối với chuyện Viêm Hâm giết đệ tử của ngươi, ta liền tha thứ cho ngươi tội vô lễ ngày đó.
Giọng Tử Ngọc lạnh đi chút ít, lại gây chút khó khăn.
Thần sắc Thiên Chấn Tử quẫn bách, hì hục một chút, đơn giản trầm mặt không lên tiếng. Âm thầm oán giận, ta là ta, ngươi là ngươi, ta là người thế nào, Tử Ngọc ngươi còn không rõ sao? Thiên Chấn Tử ta tuy lỗ mãng nhưng ân oán rõ ràng.
Lúc này, từ trên Thần Ngao phong bỗng nhiên có năm đóa đài sen bay tới, chậm rãi phủ xuống bên Ngao hồ. Bốn phía trước cửa động phủ quanh hồ có hai ba trăm vị tu sĩ ngồi xếp bằng, đưa mắt nhìn qua.
Một lớn bốn nhỏ đóa đài sen bạch ngọc, quang hoa lưu động, mặt hồ phản chiếu phát sáng chói mắt. Trong thời gian ngắn, mặt hồ như gương phảng phất tràn ra năm đóa sen trắng, biểu lộ khá thần dị. Trên đó có năm người ngồi, bốn vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, cùng một vị trung niên nho sinh không nhìn ra tu vi.
Dừng lại một chút, bốn đóa sen nhỏ đột nhiên bay về phía Ngao hồ, cách mặt hồ hơn một trượng treo nơi đó mà không rớt. Đài sen hơn lớn một chút cũng cũng lưu lại chỗ xa, nho sinh trung niên phất nhẹ một cái bỗng nhiên từ một người hóa thành bốn người, phân bốn hướng mà ngồi. Bốn người này ngũ quan thần thái cùng quần áo giống nhau như đúc, khiến các tu sĩ phía dưới khó phân biệt thật giả.
- Đêm mùa thu thật đẹp, lão phu Văn Huyền Tử, triệu tập đồng đạo Hạ Châu đến đại hội Ngao sơn.
Nho sinh kia chính là môn chủ Văn Huyền Tử của Thần Châu môn. Lời nói phát ra, âm thanh nhẹ nhàng nhưng giống như cuốn lên một trận gió mát, phát tán ra bốn phương tám hướng. Đột nhiên trong lúc này, nhiều tu sĩ phía trước động phủ đều sững sờ, từng người ngưng mắt nhìn không dám có thái độ khinh thường.
- Nguyên do đại hội luận đạo, trước đây đã có nói qua. Vì vậy, lão phu ở trước mặt các vị luận đạo giải thích một phen, ha ha.
Bốn Văn Huyền Tử đều như một người, nở nụ cười hiền hòa, vuốt râu nói:
- Cổ nhân có nói nhìn như vô hình, nghe không tiếng động, với nhóm người luận giả, sâu thăm thẳm, cho nên luận đạo cũng không phải là đạo, là thế.
Theo ý Văn Huyền Tử nói, thì đại đạo không thấy được, không sờ được, có thể tiến hành đàm đạo, thực té cũng không phải là đạo. Ông ta nói tiếp:
- Vì vậy, đạo không thể nghe thấy, nghe thấy cũng không phải, đạo không thể nhận ra, nhận ra cũng không phải; đạo không thể nói, mà nói cũng không phải… Mà sự công bằng, thẳng thắn, trong con đường tu hành chắc chắn có lợi ích.
Nếu nói nhìn không thấy sờ không được, lại không thể truyền lời, tại sao còn luận đạo? Đây cũng là chỗ tốt chân chính của đại hội, làm cho mọi người hiểu được đạo lý này, lúc tu luyện tránh lầm đường lạc lối.
Văn Huyền Tử thoải mái nói, đạo lý cũng dễ hiểu nhưng đối với nhiều người dốc cả đời cũng không thể hiểu thấy. Cố nhân nói, giả truyền vạn quyển sách, thật truyền một câu nói. Ông ta là tiền bối Hóa Thần, tự thân cảm ngộ được nên chia sẻ, xác thực khiến tu sĩ Hạ Châu biết thêm không ít.
Ánh trăng trút xuống, bạch liên chói mắt, Văn Huyền Tử nói tiếp:
- Đạo nghĩa không phân cao thấp, mà đạo sinh pháp, pháp giả, dẫn đến mất cân bằng, sợi dây dẫn tới sự mất mát, người nhìn thấu đúng sai sẽ có thể nhìn thấu thiên hạ.
Cứ như vậy, Văn Huyền Tử nói liên tục ba ngày ba đêm, ông ta giải thích những nghi hoặc của mọi người, cuối cùng cũng trình bày dụng ý đấu pháp một phen. Nếu không rõ sự huyền diệu của đạo, không có vấn đề gì không ngại tự mình động thủ ngộ ra thêm một chút, có thể tự thưởng thức lý lẽ vạn vật trong thiên hạ.
Ba ngày sau, Văn Huyền Tử ngự đài sen rời đi, mà bốn vị tu sĩ Nguyên An Thần Châu môn ở lại, làm trọng tài cùng hộ pháp.
Lần này Tiên môn đấu pháp, chỉ cần lấy tục danh tu sĩ Nguyên Anh, môn phái ghi vào trong ngọc giản, tu vi khác nhau gửi mỗi chỗ khác nhau, bốc thăm sẽ chọn ra đối thủ.
Lúc tu sĩ Thiên Chấn môn tiến đến cửa, Thiên Chấn Tử nghiến răng giao ra hai cái ngọc giản. Một cái tự nhiên là ông ta, mà cái khác dĩ nhiên là lấy thác ấn đại danh Lâm Nhất, còn ghi trên đó là tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.
Tiểu tử, ngươi đến giờ không thấy động tĩnh gì, lão phu đành đánh cuộc một lần. Nếu thật sự bốc thăm trúng ngươi, xem như tiểu tử ngươi không may. Có điều, giao ra ngọc giản để bốc thăm, trái tim ông ta như treo lên.
Đấu pháp sắp tới, mỗi gia môn đều bận rộn, ngay cả Tử Ngọc cũng không có sắc mặt tốt, Thiên Chấn Tử không có tâm tư để ý đến. Đơn giản ông ta chỉ ở trước cửa động, ánh mắt trông mong nhìn động phủ cách đó không xa, mong đợi thời khắc tên tiểu tử kia phá kén mà ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.